Thương Thiên

Chương 325: Dạ lai độc hương




"A"
"Đừng qua đây!"
"A… Tay ta!"
"Yêu, yêu quái! Bọn chúng là yêu quái!"
"Ha… ha…"
Sâu trong sơn đạo, một đám người bị đánh cho tới hôn thiên ám địa, nhật nguyệt vô quang, đao kiếm bay loạn, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.
"Thống khoái! Thật sự là thống khoái…"
"Dồn nén lâu như vậy, rốt cục tới phiên chúng ta thể hiện! Ha ha ha…"
"Dám đánh cướp lung tung, không đánh các người thật không được?"
"Người càng nhiều càng tốt! Hắc hắc…"
Tựa hồ chịu ảnh hưởng từ Nhạc Phàm, Long Tuấn cùng Đinh Nghị đối với quần chiến rất là am hiểu, xuất thủ lẹ làng tàn nhẫn, phối hợp liền lạc kín kẽ. Quyền cước đầy trời bay múa, hai trăm sơn tặc dưới uy thế của hai người bọn họ thật vô lực hoàn thủ.
"Ái ui…"
"Đại gia tha mạng, anh hùng tha mạng!"
"Đại gia tha mạng, anh hùng tha mạng!"
"Chúng ta cũng là bị bức mới làm giặc…"
"Đúng vậy, không cướp thì không có cơm ăn…"
"Chúng ta sau này cũng không dám nữa, chết cũng không làm chuyện xấu nữa, xin người bỏ qua cho chúng ta…"
"Không không không, không có sau này, không có sau này nữa…"
"Anh hùng tha mạng…"
Hai người đứng tại giữa, chung quanh chỉ còn lại chỉ là khung cảnh khóc thét cầu xin tha thứ. Long Tuấn đi tới trước mặt đầu lĩnh sơn tặc, nắm lấy ngực áo đối phương, cười đầy tà ý: "Không! Gọi chúng ta là đại hiệp".
"Phụt…" Một ngụm máu phun ra, đầu lĩnh lập tức hôn mê, ý niệm cuối cùng trong đầu chỉ là, con mẹ nó, tiểu gia hỏa này quá vô sỉ.
Sơn tặc tất cả đều lăn lộn, Long Uy tiêu cục mọi người mới hồi tỉnh, nhất là nghe được Long Tuấn một câu cuối cùng kia, trong mắt thần sắc càng quái dị. Ở đâu ra đại hiệp khoe khoang như thế? Hơn nữa, nhìn qua đối phương chỉ là hai hài tử mười bốn mười năm tuổi, nhiều nhất cũng chỉ là thiếu hiệp mà thôi. Còn nữa, hai người xuất thủ tàn nhẫn như thế, sơn tặc mặc dù đều chưa chết, chỉ sợ cuộc sống sau này cũng không lấy gì cho tốt.
Vỗ vỗ tay, Long Tuấn quát lớn: "Nhanh cút đi, sau này nhớ hành thiện tích đức làm nhiều việc tốt, nếu không lại cho các người ăn đấm tiếp… Hắc hắc…"
Chúng sơn tặc đều bị hai người Long Tuấn đánh tới kinh sợ, nghe tới đối phương tha cho một mạng, nhất thời như được đại xá, chỉ chốc lát, sơn tặc trên đường đã không còn một người, tốc độ chạy trốn cực nhanh, thật không giống vừa rồi bị trọng thương.
Tạ Tiểu Thanh ngây ngốc cầm đoản kiếm trong tay, vốn tưởng cơ hội cho mình đại triển thần uy, bây giờ lại không biết thế nào cho tốt. Cuối cùng đành buồn bực mà hỏi: "Này, hai người các người là ai?"
Long Tuấn sửa sang quần áo vội vàng xoay người, tiến tới ôm quyền nói: "Tại hạ Long Tuấn, long phi phụng vũ là long, anh tuấn là tuấn".
"Tại hạ Đinh Nghị, họ Đinh chính là Đinh, Nghị lực là Nghị" Đinh Nghị cũng chạy tới nói.
"Dưới ban ngày ban mặt, vậy mà lại có người đánh cướp, sơn tặc cũng thật không coi vương pháp vào đâu. Hành tẩu giang hồ, chính nghĩa làm đầu, tại hạ sao có thể nhìn mà không quản" Long Tuấn vẻ mặt nghiêm chỉnh, thật có chút "mùi" đại khí lẫm liệt.
Đinh Nghị sao có thể không biết điểm tâm tư này của huynh đệ, âm thầm dùng bộ dáng khách sáo, lập tức phối hợp: "Lộ bất bình có người truy, sự bất bình có người quản, lộ kiến bất bình, bạt đao tương trợ".
"Nhạn bay không để lại vết, người qua không để lại danh, cho nên không cần cảm tạ!"
"A Tuấn nói không sai, như vàng vậy, sẽ tự phát quang mà thôi".
Mọi người bị Long Tuấn, Đinh Nghị nói tới sững sờ sửng sốt, cảm giác hai người trước mắt tự mình nói tới như là thiên thần hạ phàm, chúng cứu chúng sanh. Mà lại không chỉ là vĩ đại, chính là danh nhân thiên cổ đại nhân vật.
"Đủ rồi, các người rốt cục đang nói gì? Quả thực là rối tung cả lên!" Lục Tầm đau đầu kêu khổ: "Các người nói thẳng đi, rốt cuộc muốn làm gì?"
Long Tuấn, Đinh Nghị nhìn nhau, lập tức vui vẻ nói: "Chúng ta chính là hỏi đường".
Hỏi đường? Mọi người vẻ mặt càng quái dị, đánh nhiều người như vậy tới tàn phế, chẳng lẽ chỉ vì hỏi đường.
"A" Tạ Tiểu Thanh đột nhiên ngạc nhiên nói: "Hai người các người có chút quen mắt, ta hình như đã gặp ở đâu".
Đinh Nghị cũng gật mạnh: "Đúng vậy, ta cũng cảm giác đã gặp ngươi ở đâu đó".
"Ở đâu vậy nhỉ?" Long Tuấn cũng trầm tư suy nghĩ.
Mọi người thấy ba đứa nhỏ bộ dáng cúi đầu trầm tư, thật là nhẫn nại không được nữa.
"A! Ta nhớ ra rồi…" Ba người ngẩng đầu, mở miệng đồng thanh: "Thái Nguyên".
"Các người là hai tiểu khất cái kia?"
"Người là tiểu nha đầu đứng bên sư phụ chúng ta?"
"Hừ hừ! Tiểu nha đầu ngươi cũng đừng loạn ngôn, chúng ta là khất cái cái gì chứ. Người gặp ra ở đâu khất cái có khí chất như vậy chưa?"
Hai người Long Tuấn vẻ mặt phẫn nộ, Tạ Tiểu Thanh càng há mồm cứng lưỡi hỏi: "Sao, cái gì? Người nói đại ca ca là sư phụ các người! Các người là đồ đệ của người?"
"Đương nhiên" Hai người ưỡn ngực, tại trong lòng bọn họ, đi theo Nhạc Phàm sợ chính là quyết định chính xác nhất trong đời.
Lục Tầm đương nhiên rõ ràng Đại ca ca trong miệng Tạ Tiểu Thanh là ai, hỏi tới: "Thanh Nhi, các người biết nhau? Rốt cuộc là chuyện gì?"
"Sự tình là thế này…." Kế tiếp, Tạ Tiểu Thanh kể lại lúc đầu cùng hai người gặp nhau một lần, mà Long Tuấn đem kinh nghiệm của mình đơn giản nói qua một chút.
"Thì ra bọn họ là đồ đệ Đao cuồng tiên sinh! Khó trách tuổi còn trẻ mà lợi hại như vậy!"
"Đúng vậy!"
"Thiếu hiệp hữu lễ… Thiếu hiệp hữu lễ…"
Mọi người nghe tới vậy, nhất nhất hành lễ, nét mặt cũnẩytong nháy mắt biến hóa. Lý Nhạc Phàm đối Long Uy tiêu cục có đại ân, bọn họ chính là vẻ mặt tôn sùng, trong lòng càng hâm mộ không thôi. Lục Tầm càng vội vàng vàng tiến lên hoàn lễ: "Thì ra hai vị chính là đệ tử Lý tiên sinh, khó trách ta vừa rồi nhìn chiêu thức các người sử dụng sao thấy rất quen thuộc. Quả nhiên là danh sư xuất cao đồ, thất kính thất kính!"
Giang hồ đồn đãi Lục Tầm cũng đã biết, Lý Nhạc Phàm đúng thật là có hai đồ đệ, mặc dù bọn họ ít hành tẩu giang hồ, nhưng cũng không phải là bí mật gì. Nhất là trận chiến tại biên cương, hai người danh tiếng cũng đã lan truyền, dần dần lọt vào trong mắt thế nhân. Lục Tầm ở đây nhận định hai người cũng không phải là kẻ lừa đảo, chỉ là không ngờ tới, tính cách như Lý Nhạc Phàm, lại thu nhận đồ đệ như thế này, âm thầm cảm khái: "Quả nhiên là lòng người khó đoán, lòng người khó đoán! Thật là lão phu đã lâu mới thấy qua".
Ý nghĩ vừa chuyển, Lục Tầm hiếu kỳ nói: "Tiểu huynh đệ, các người có phải vẫn theo sau tiêu đội bọn ta hay không, nếu không như thế nào có thể kịp thời xuất thủ như vậy?" Lục Tầm cố ý nhấn mạnh hai chữ kịp thời, người vừa nghe đã hiểu.
Đinh Nghị đột nhiên quay lưng, một bộ đừng có hỏi ta.
à Long Tuấn xấu hổ gãi gãi đầu bảo: "Ha ha, đây đều là ta chủ ý. Kỳ thật chúng ta chính là muốn hỏi đường, nhưng sợ các người hiểu nhầm là cường đạo, cho nên vẫn đi theo sau… Vừa rồi thật vất vả mới có cường đạo tới, chúng ta huynh đệ hai người tự nhiên là nhanh chóng xuất thủ, nhưng lại cố ý nói là chính nghĩa bất từ, bất quá, cũng thật là mấy lời vớ vẩn thôi!"
"Ha ha ha" Lục Tầm cười lớn: "Hai người các ngươi thật có ý tứ, lão phu đang muốn hỏi, vừa rồi một phen nghĩa chính nghiêm từ, có phải là sư phụ giáo huấn các người hay không?"
"Làm sao có thể" Long Tuấn cười khan, xấu hổ đáp: "Ta dám thề, sư phụ lão nhân gia tới nay chưa bao giờ nói như vậy".
"Không sai không sai." Đinh Nghị lần này cũng là gật mạnh, tỏ vẻ đồng ý.
Lục Tầm còn muốn nói gì, Tạ Tiểu Thanh con mắt sáng ngời lên tiếng hỏi: "Mau nói cho ta, các người biết Đại ca ca giờ thế nào? Đang ở đâu không? Có tốt hay không? Có nhớ ta hay không…"
Liến thoắng hỏi liền mấy vấn đề, Long Tuấn, Đinh Nghị nhất thời cảm thấy đầu chợt to như cái đấu.
Long Tuấn cười khổ: "Yên tâm yên tâm, sư phụ lão nhân gia người bây giờ rất tốt, chỉ là người hành động luôn thần thần bí bí, không biết đi đâu làm gì. Về phần nhớ hay không nhớ người…"
Nhìn tới Tạ Tiểu Thanh ánh mắt chờ mong, Long Tuấn cuống quýt gật đầu: "Ngẫm lại có, đương nhiên có, sư phụ thường xuyên tại đối với chúng ta, nói Tiểu Thanh cô nương nhu thuận, lại thích chọc người…."
Đinh Nghị một bên mất cả tự nhiên, mắng thầm: "A Tuấn khốn kiếp! Sư phụ có thể nói những lời ác tâm như vậy sao? Lão tử thật muốn đánh người vài cái".
Mặc dù Long Tuấn nói nghe rất là giả dối, nhưng Tạ Tiểu Thanh lại tình tình nguyện nguyện lựa chọn tin tưởng, trên mặt tươi cười sáng lạn, lập tức tâm tình vui vẻ hỏi tiếp: "Đại ca ca thế sao không tới thăm Thanh nhi, người có nói sẽ tới thăm ta hay không?"
Long Tuấn nghe vậy, vội vàng nói: "Ngươi cũng biết đấy, sư phụ người bề bộn nhiều việc như vậy! Ngươi xem sư phụ vừa muốn báo thù, lại muốn bảo vệ quốc gia, còn cả hỗ trợ người khác, nào còn đâu thời gian?"
"Ừm!" Tạ Tiểu Thanh thất vọng gật đầu, hiển nhiên là tiếp nhận được lý do này. Long Tuấn cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Nha đầu này…" Lục Tầm cũng không để ý tới Tạ Tiểu Thanh quấy rối, hướng Long Tuấn hỏi: "Được rồi, tiểu huynh đệ, các người sao lại đi tới đây?"
"Ài… Một lời khó nói hết!" Long Tuấn thở dài một hơi, vẻ mặt khổ sở: "À! Tiền bối, đây là địa phương nào?"
Lục Tầm cười nói: "Nếu một lời khó hết, chúng ta đi thôi! Đi một chút, phía trước là thành Tương Dương, chúng ta cùng tới đó nghỉ ngơi một chút" Không đợi đối phương cự tuyệt, đã đem ngựa tới cho hai người.
Bất đắc dĩ, Long Tuấn đành phải đi theo.
Phong xuy thảo động mộc vị động,
quá nhãn vân yên thiên vị biến.
(Gió thổi cỏ cây khẽ lay động
Trước mắt mây khói biến muôn hình – huntercd)
Tiêu đội rời đi, sơn đạo đã trở lại yên tĩnh.
Lúc này, một thân ảnh hạ xuống, nhìn chung quanh một phen, lẩm bẩm: "Ồ! Nơi này vừa rồi có đánh nhau! Cước bộ tán loạn, khắp nơi đều là vết binh khí, nhìn bộ dáng hẳn là sơn tặc phụ cận… Ừm, bắt một kẻ hỏi là biết thôi".
"Chạy đi! Hai tiểu tử thúi các người chạy tới chân trời góc biển lão phu cũng đuổi tới cùng, lão phu chính phải dùng huyết của các người nhục chế thuốc, cho các người sống không được, chết không xong… Muốn sống không được, muốn chết không xong! Hắc hắc… hắc hắc…"
Một trận cười quái dị bén nhọn vang lên.
Bóng đen chợt lóe lên rồi lại biến mất, trên sơn đạo lại khôi phục lại sự hoang vắng.
Trong thành Tương Dương người rất ít, loạn thế, binh hoảng, mã loạn qua đi, phồn hoa nơi này đã sớm thành dĩ vãng. Tường thành cổ xưa đã không còn binh lính phòng thủ, phía ngoài vẫn có thể còn thấy được vết máu tán lạc.
Đã hơn nửa năm, Long Tuấn cùng Đinh Nghị lại bước vào thành Tương Dương, nhìn ngã đường trước mắt, hai bên cửa đóng chặt, trong lòng không khỏi cảm khái! Đã từng có thời, nơi này chính là cứ điểm quan trọng binh gia trong thiên hạ tranh giành.
Hồi tưởng lại, giống như bọt nước mộng ảo, hết thảy đều trở nên hư vô mờ nhạt…
"Ài… đây là loạn thế" Lục Tầm cảm thán một tiếng, thúc giục: "Đi thôi tiểu huynh đệ, không có gì hay để hoài niệm".
Bất giác, đội ngũ tiêu cục đi qua một tòa lầu các bị tàn phá, Long Tuấn, Đinh Nghị đồng thời ngừng lại. Nơi đây chính là nơi đầu tiên bọn hắn cùng Nhạc Phàm vào ăn, "Thiên hương lâu".
Thấy hai người sắc mặt khác thường, Tạ Tiểu Thanh hiếu kỳ: "Sao lại không đi? Ồ? Thiên hương lâu? Gia gia, thiên hương lâu là địa phương nào thế ?" Tiểu cô nương cũng thấy tấm biển đã đổ nát treo nghiêng ngả trên lầu các, đôi mắt trong veo mang theo nghi hoặc.
"Cái này…" Lục Tầm ho khan rồi nói:
"Trước kia có thể là nơi ăn uống? Hai vị tiểu huynh đệ chẳng lẽ đã tới nơi này?"
Nghe được câu hỏi, Long Tuấn tỉnh ngộ, không khỏi mặt biến sắc hồng. Đinh Nghị nói thẳng: "Đúng vậy! Chúng ta đã dẫn sư phụ tới đây ăn cơm".
"Phì…" Long Tuấn một hơi không thông, thiếu chút là hôn mê! Mà Lục Tầm cười lớn không dứt: "Các ngươi đưa sư phụ tới đây? Thật, thật có ý tứ! Ha ha…"
Trừ Tạ Tiểu Thanh vẻ mặt nghi hoặc ra, chúng tiêu sư vẻ mặt đều đỏ bừng, nín cười cũng thật không dễ.
"Đi thôi! Trời đã không còn sớm nữa, chúng ta tìm một chỗ nghỉ chân trước đã" Lục Tầm phất phất tay, đoàn người tiếp tục đi tới.
Tại một khách sạn nhỏ, trong đại đường tiếng người huyên náo, cười nói không ngớt.
Liên tục bôn ba mấy ngày, rốt cục có thể nghỉ ngơi một phen, chúng tiêu sư tự nhiên thoải mái ăn uống. Đương nhiên, Long Uy tiêu cục dù sao cũng là một trong thiên hạ tứ đại tiêu cục, luật lệ khá là chặt chẽ. Bọn họ đến một giọt rượu cũng không uống, các vật tiếp xúc qua cũng cẩn thận kiểm tra…
Một góc đại đường, Long Tuấn, Đinh Nghị cùng đám người Lục Tầm nhàn thoại, tâm tình rất tốt.
"Được rồi tiểu huynh đệ, các người vừa rồi cái gì là một lời khó nói hết, rốt cục là chuyện ra sao? Nếu lão phu có thể hỗ trợ tuyệt không sẽ bỏ qua".
Lục Tầm vẻ mặt thành khẩn, Long Tuấn, Đinh Nghị ngược lại cảm giác xấu hổ áy náy! Bọn họ cũng chính là thấy người đông thế mạnh mới theo, nếu không đâu còn lưu lại ở chỗ này.
"Ha ha… Kỳ thật cũng không có gì…" Long Tuấn ấp ứng mới bảo: "Chính là gặp một độc ô quy, đuổi theo chúng ta đã mười ngày. Kết quả chúng ta hoảng tới không biết đường, liền chạy tới đây…"
"Độc ô quy? Là sao?" Lục Tầm sửng sốt, cũng không có nghe qua trên giang hồ có một nhân vật như vậy.
Đinh Nghị hảo tâm giải thích: "A Tuấn nói tới chính là Độc ẩn dược vương Hồ Bất Quy, hắn tuyệt đối khiến nhân gia chán ghét, cho nên gọi là độc ô quy".
Đại đường khách sạn nhất thời an tĩnh dị thường. Tất cả ánh mắt đều nhìn tới người Đinh Nghị. Hắn thanh âm mặc dù không lớn, nhưng ở đây tất cả đều là người giang hồ, có ai chưa từng nghe qua danh tiếng của Độc ẩn Dược Vương này? Đến ngay nha đầu Tạ Tiểu Thanh cũng không ngoại lệ.
Lục Tầm trợn tròn mắt, trong lòng âm thầm kêu khổ không thôi, thở dài mà bảo: "Trời ạ! Hai tiểu tổ tông không hổ là đồ đệ Đao cuồng! Quả thực trời sinh là chủ nhân tai họa, tới kẻ này đều dám đắc tội, không phải là đến tính mạng cũng không cần?"
Long Tuấn cười khan: "Mọi người không cần nhìn chúng ta như vậy, kỳ thật chúng ta thật sự cũng không làm gì, chỉ là đem cái ổ của lão độc ô quy kia đốt đi mà thôi".
"Bịch!"
Không biết là ai, không đứng vững mà té xuống.
"Sao? Hương gì vậy nhỉ?" Nữ hải tử đối với hương vị có xúc giác trời sinh, Tạ Tiểu Thanh hờ hững đứng lên, tìm kiếm gốc gác hương khí toát ra.
"Hương gì? Chúng ta sao lại không ngửi thấy?" Mọi người lắc lắc đầu, vẫn không phát hiện ra dị thường gì.
Lục Tầm mơ hồ cảm giác tới sự tình có điểm kỳ lạ, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm, hắn biết đám người mình đã gặp chuyện không hay: "Không ổn! Mọi người nhanh bế khí vận công, đi thăm dò chung quanh…"
Còn chưa nói xong, Lục Tầm đã thấy toàn thân bủn rủn, tiêu sư chung quanh cũng đã ngã xuống cả đám.
"Không xong! Hương có độc!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.