Thương Thiên

Chương 327: Dạ tham cổ linh quan




Tiểu tử thúi trước mắt lại vô sự, mà đám người mình ngược lại trúng mê hương.
Ngưu tam gia vô lực ngã trên mặt đất, trợn mắt há mồm nhìn sự việc phát sinh trước mặt, hai mắt hằn đầy tơ máu lộ ra vẻ không cam lòng cùng phẫn nộ. Thì ra bản thân mới thật là ngu, vẫn bị đùa bỡn trong tay kẻ khác.
"Tiểu tử thúi! Thức thời nhanh thả ta ra, nếu không lão tử không cho người được chết tử tế" Ngưu tam gia khổ sở giãy dụa, thế nhưng mê hương của Đinh Nghị cũng không phải loại bình thường, nếu không phải hắn coi như có chút công lực, chỉ sợ là đã sớm hôn mê rồi, đâu tới còn nằm đấy mà rên rỉ dọa nạt.
"Hừm!" Long Tuấn nhảy dựng lên, đứng thẳng vỗ vỗ ngực, quái thanh quái khí đáp: "Ta, ta thật sợ, thật là sợ! Tam gia người tới cắn ta đi! Ồ? Sao vẫn không cử động? Người không phải vừa rồi rất kiêu ngạo sao? Lại cắn ta đi, lại đi! Hắc hắc…" Nói rồi quyền đánh cước đá một trận.
Đinh Nghị cũng là một kẻ tâm ngoan, không nói một lời tiến lên đá thêm vài cái, đánh cho đối phương mặt mũi méo mó, răng rụng cả ra đất, hại đến cả Lục Tầm đều không nhìn nổi nữa, nhịn không được thầm than, kỳ sư tất có kỳ đồ! Đều thật là hung ác.
Khuất nhục! Bi phẫn! Buồn bã!
Mặc dù trong lòng phẫn nộ, Ngưu tam gia thủy chung vô lực phản kháng, cuối cùng phì phò lạnh lùng nói cứng: "Tiểu tử túi, xông xáo tại giang hồ, trên đầu có một lưỡi đao, lão tử sớm đã bỏ sinh mạng sang một bên, người muốn giết cứ giết, lão tử nếu sợ kêu một tiếng thì không phải người… hừ hừ, dù sao đồng thời có nhiều người như vậy theo ta, lão tử tính cũng đáng giá".
Hai người dừng tay, Long Tuấn cười hì hì bảo: "Tiểu gia chính là đang nghĩ dùng người tiêu khiển như thế nào? Đừng quên, mạng của ngươi hiện tại không phải do mình quyết được, muốn chết? Tiểu gia trời còn không tha, ngươi cho là ngươi còn cò kè mặc cả được sao? Hắc hắc…"
"Ta khinh! Người cho Tam gia ta sợ người đe dọa sao?" Ngưu tam gia nổi giận trừng cả hai mắt: "Người không thả ta, vĩnh viễn cùng đừng nghĩ lấy được giải dược… Tiểu tử thúi, nếu các người biết độc của Nhuyễn hồn hương, hẳn là biết, nếu những người này một ngày không có giải dược, bọn họ đều vĩnh viễn không thể khôi phục lại bình thường. Thế nào? Người trái lại nếu thả ta, nói không chừng ta sẽ suy nghĩ một chút mà cho người giải dược".
"Ha ha, ha ha…" Long Tuấn cười to, Đinh Nghị cũng theo mà cười, phảng phất nghe tới một chuyện buồn cười nhất trên đời.
"Các người… đủ rồi!" Ngưu tam gia thấy đối phương cười nhạo như thế giận lên mà chửi mắng:
"Các người cười cái gì? Có gì buồn cười? Đắc tội lão tử, các người sau này đừng mong có ngày sống tốt".
Long Tuấn thu lại nụ cười nói:
"Ta cười người ngu, cười người dốt, cười người chẳng những không có tri thức, không văn hóa, đến một chút kiến thức cũng không có… Hắc hắc! Người sao lại không nghĩ, ta biết được Nhuyễn hồn hương, vậy sao không nên biết giải dược của nó. Người cho là vừa rồi tiểu gia nói giỡn với người sao? Chính là vì muốn biết họ trúng độc gì, nếu không tiểu gia còn nhàn rỗi mà cùng người trò chuyện làm gì, đã sớm độc cho người chết rồi! Ngu ngốc, hắc hắc…"
"A Tuấn nói hay lắm!" Đinh Nghị gật đầu phụ họa.
"Người, các người…" Ngưu tam gia tức giận sắc mặt trắng bệch, từ ngươi đến nửa ngày cũng không ra được một chữ, tin tưởng cứ thế không lâu, hắn sẽ tức giận mà chết.
"Ta ta cái gì? Chẳng lẽ người còn nghĩ ăn được ta sao?" Dứt lời, Long Tuấn chuyển sang Đinh Nghị bảo: "Tiểu Đinh tử, nhanh giải mê dược cho bọn họ, tránh đêm dài lắm mộng".
"Ừm!" Đinh Nghị lên tiếng gật đầu, chính là vẫn không nhúc nhích.
Long Tuấn sửng sốt: "Người còn ở đây đứng làm gì, nhanh đi đi!"
Đinh Nghị tức giận bảo: "Người không đưa ta giải dược, ta làm sao mà đi?"
"Giải dược không phải tại trong người ngươi sao?"
"Ta sao có giải dược, lúc đầu chúng ta không phải đã nói rồi, ta giữ độc, người giữ giải dược".
"Trong người ta đều không có! Ta nhớ rõ ràng đưa người mà!"
"Không có".
Hai người tranh chấp một phen, rốt cục nhớ ra đã rơi mất giải dược khi Độc ẩn dược vương truy đuổi.
"Trời ạ…" Lục Tầm cảm thấy mê muội, không phải do trúng độc, mà chính là do Long Tuấn cùng Đinh Nghị cãi cho ầm ĩ mà thành.
"Ha ha ha" Ngưu tam gia mặc dù toàn thân vô lực, chính là sung sướng cười lớn, nói vang:
"Tiểu tử thúi, giờ các người biết sai chưa? Còn không nhanh thả lão phu, nếu không…"
Còn chưa đợi đối phương nói xong, Long Tuấn, Đinh Nghị đã hướng hắn mà đi tới: "Lục soát…"
Thật thành thạo, chỉ chốc lát công phu, hai người đã đem đối phương lột sạch, chỉ còn sót lại một cái khố nhỏ nơi người. Thấy vậy n Lục Tầm ở một bê cười lớn không ngớt, đến nước mắt còn chực trào ra: "Trời ạ! Hai tiểu tử này cũng thật là".
Ngưu tam gia hành tẩu giang hồ nhiều năm, đao kiếm nhuộm máu đều đã kinh qua, cũng là một nhân vật hung ác, không ngờ hôm nay lại lần đầu tiên muốn khóc.
"Đừng cởi nữa, đừng cởi nữa, xin các người đừng cởi nữa…." Ngưu tam gia khuất phục cầu xin: "Hai vị tiểu anh hùng, ta không có giải dược, thật là không có, chúng ta đều là giết người không kể ngày sau, chỉ cần độc chứ không cần giải dược, tiểu nhân vật như chúng ta thì nào có giải dược?"
"Xem ra thật là không có?"
Long Tuấn, Đinh Nghị nhìn nhau, người trước đành thở dài: "Ai! Quên đi quên đi, tiểu gia đành phí chút công phu tự mình kiếm giải dược, thật là xui xẻo!" Nói xong liền hướng hậu đường khách sạn đi tới.
"Tiểu huynh đệ, hắn đi đâu vậy?" Lục Tầm thấy Long Tuấn cứ như vậy ly khai, vẻ mặt tò mò nhìn Đinh Nghị.
"A Tuấn tới nhà xí tìm giải dược" Đinh Nghị hồi đáp.
"Cái gì? Nhà xí? Giải dược? Trong đấy có giải dược gì?" Lục Tầm sửng sốt
"À, nước phân chính là độc tố do thân thể con người bài tiết ra, theo dĩ độc công độc, vừa vặn là giải được mê hương" Đinh Nghị nói một mạch, thiếu chút là Lục Tầm ngất đi.
Chậm rãi mở mắt, Lục Tầm đã tỉnh lại, vừa đứng dậy, việc thứ nhất hắn phải làm lại không phải là xem thương thế thế nào, cũng không phải quan tâm Tạ Tiểu Thanh ra sao, mà là chạy tới một góc không ngừng nôn mửa, thiếu chút nữa là khạc ra cả nước mật.
Long Tuấn mờ mịt nhìn Đinh Nghị, hỏi: "Lục tiền bối làm sao vậy? Không phải là để hắn nghe tới nước phân, mà dùng tới phản ứng như vậy đấy chứ?"
"Việc này… ta cũng không biết".
Đinh Nghị cũng mờ mịt.
Chỉ là nghe? Không phải là uống phân người đấy chứ? Lục Tầm thật sự là không còn lời gì mà than trời.
"Ô! Thật thối quá! Vật gì thối như thế?"
"A, chúng ta hình như không sao rồi, mọi người cũng tốt chứ?"
"Không có gì, đều không sao, hàng hóa vẫn còn".
"Lục lão gia tử…"
Mọi người dần dần tỉnh lại, vội vàng nhìn tới bốn phía, xác định vô sự mới yên lòng.
Phục hồi lại tinh thần, Lục Tầm thấy Tạ Tiểu Thanh còn chưa tỉnh, nhanh tới hỏi Long Tuấn xem có việc gì, người sau trả lời: "Tiểu nha đầu không có việc gì, chính là căn cơ khá yếu, sợ là còn phải một lúc nữa mới có thể tỉnh lại".
"Mình luôn tự phụ tài trí hơn người, nghĩ không ra hôm nay lại bị trúng kế mà xỉu như vậy… May mà mọi người đều không việc gì, nếu không thật là không biết thế nào trả lại công đạo với lão ca" Lục Tầm trong lòng ổn định, lại quay sang nói: "Tiểu huynh đệ, đám thổ phỉ này đều là các người bắt, người xem nên xử lý chúng thế nào?"
"Xử lý?" Long Tuấn nhếch môi cười, tới trước mặt Ngưu tam gia mà nói: "Ta còn một số việc cần phải hỏi bọn chúng".
"Phục rồi phục rồi…" Ngưu tam gia cười khổ: "Hiện tại đã thành như vậy, lão tử đã phục rồi, các người đến tột cùng muốn làm gì?"
Thấy đối phương phối hợp như thế, Long Tuấn thật thấy có chút ngoài ý muốn, lập tức nghiêm mặt mà hỏi: "Nói thật kỳ quái, ta vừa tới Tương Dương Thành thì cảm giác thật không đúng, theo lý thuyết, Tương dương thành chính là trọng địa binh gia, mặc dù vừa mới kinh qua binh họa, nhưng lại không có khả năng không thế lực để mắt tới, duy nhất có thể chính là đã có thể lực ngầm thao túng nơi này, người ngoài không thể đi vào… Nói vậy, các người là người của ai?"
Dừng một chút, Long Tuấn nói tiếp: "Ta xem người hãy thành thật mà nói đii! Nói tới các người như thế nào xuất hiện ở đây? Theo ta biết, cho dù thiên hạ đại loạn, một đám mao tặc này các người cũng không dám công nhiên vào thành hành hung? Hơn nữa, Nhuyễn hồn hương chính là bí thuật bất truyền của Ngũ độc giáo, mấy mâu tặc các người sao có mà dùng? Chẳng lẽ có đám người Ngũ độc giáo ở sau lưng làm chỗ dựa? Cũng chính là khống chế cả nơi này?"
Ngưu tam gia trong lòng rùng mình, nghĩ không ra đối phương niên kỷ còn trẻ mà tâm trí như thế, tự mình còn chưa nói, đối phương đã đoán ra hơn phân nửa.
"Kỳ thật, chúng ta cũng là bị bức!" Chần trừ chốc lát, Ngưu tam gia mới thở dài nói: "Lúc đầu chúng ta chỉ là một đám tiểu mâu tặc tại một ngọn núi, đột nhiên một ngày, một đám người áo đen bịt mặt xuất hiện tại sơn trại, vừa vung tay chúng ta tất cả đều ngã xuống, những kẻ đó trong miệng tự xưng là người của Ngũ độc giáo. Hắc hắc… Ai nghĩ tới được, đường đường một trong hắc đạo lục tông Ngũ độc giáo, lại tới hạ độc đám tiểu mâu tặc… Sau đó những kẻ đó bắt tất cả chúng ta, chẳng những giúp chúng ta đề thăng công lực, còn dạy chúng ta phương pháp dụng độc, mà điều kiện duy nhất của chúng là làm cho chúng ta ra mặt làm cho chúng một số việc, chúng ta nghĩ thầm, dù sao cũng là chết, không bằng nghe theo vậy".
"Ồ" Long Tuấn hiếu kỳ: "Ngũ độc giáo mấy kẻ kia để các người ra mặt làm gì?"
Ngưu tam gia sắc mặt khó coi bảo: "Những kẻ đó đều là những kẻ điên, bọn chúng để chúng ta mai phục tại Tương Dương thành này, thứ nhất có thể đánh người kiếm cơm, thứ hai chính là bắt người cho chúng."
Long Tuấn bừng tỉnh: "Khó trách các người đã cướp đoạt tiền tài còn muốn cả người mang đi, bọn chúng bắt người làm gì?"
"Là là…" Ngưu tam gia vẻ mặt trắng bạch rất khổ sở nói: "Bọn chúng bắt người vì luyện độc thử thuốc".
"Bắt người thí nghiệm độc dược?" Mọi người thét lên kinh hãi, thần sắc hoảng sợ. Khó trách vừa rồi đối phương nói có thể thống khoái mà chết đã không sai. Trên giang hồ, bắt người thử độc tàn nhẫn dị thường, thường là sống không bằng chết, thậm chí tới chết cũng không thể, nếu có thể thống khoái chết, quả thực là có vận khí.
Hít sâu một hơi, Long Tuấn hỏi tiếp: "Còn gì nữa?"
"Bọn chúng để chúng ta mai phục tại đây, bình thường mặc dù đối chúng ta không nghe không quản, nhưng chúng ta mỗi tháng phải giao cho bọn chúng ba mươi người, nếu không chính là dùng người trong bọn ta mà thử độc, chúng ta cũng là bất đắc dĩ." Ngưu tam gia vẻ mặt buồn bã, hiển nhiên là cũng chịu đả kích không nhỏ.
Một bên Lục Tầm sắc mặt nghi hoặc: "Vậy sao các người không chạy trốn?"
"Chạy trốn?" Ngưu tam gia thở dài nói: "Chúng ta đương nhiên muốn chạy, nhưng trốn được ở đâu giờ?"
Long Tuấn tiếp lời: "Trữ vi kê thủ, bất tố phượng vĩ. Nếu là ta đoán không sai, Ngũ độc giáo nọ khẳng định cho bọn họ ăn độc dược gì rồi, khống chế đám người này, cho nên mới yên tâm an bài ở chỗ này mà không nghe không hỏi".
Ngây ngốc! Ngưu tam gia cảm giác, tại trước mặt đối phương, mình mới thật là một đứa nhỏ, cái gì cũng bị người nhìn thấu, đành phải thành thật mà nói:
"Ngươi nói không sai, cường đạo nào không muốn cuộc sống tự do, chúng ta không phải không nghĩ tới chạy trốn, nhưng trốn không thoát, đám người điên kia không biết cho chúng ta ăn độc dược gì, mỗi tháng tựu phải đi tới gặp bọn chúng nhận giải dược một lần, nếu không quá hạn thì sống không bằng chết thật khó mà chịu được".
Nói như thế, đám người này cũng thật là thảm. Long Tuấn vốn còn muốn đùa giỡn với đối phương, nhưng giờ lại không còn tâm tình như thế nữa.
Tại đại đường khách sạn, các tiêu sư mang bọn người Ngưu tam gia trói hết lại, rồi mới yên lòng.
Thời gian qua rất nhanh, trước ánh bình minh bóng đêm dần xua tan, chân trời đã lộ hé một tia nắng ấm.
Ra khách sạn, Long Tuấn nhìn bốn phía rồi nói: "Lục tiền bối, nơi đây đầy thị phi, ta xem mọi người nên nhanh chóng rời đi thì tốt hơn".
"Đúng đó gia gia, chúng ta mau đi đi" Tạ nha đầu lúc này cũng đã tỉnh táo, thông qua các tiêu sư kể lại cũng rõ ràng chuyện gì đã xảy ra, tự nhiên là muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
"Giang hồ loạn chúng ta thật không có lực vãn hồi, bây giờ thiên hạ như vậy, xem ra sau này hành sự càng thêm cẩn thận mới được." Lục Tầm gật đầu, đột nhiên cười nói: "Hai tiểu huynh đệ, nói tới thật trùng hợp, nhớ tới lần đầu tiên ta gặp mặt sư phụ các người là tại Kỳ Liên sơn đạo, lúc đó chúng ta trúng mai phục của sơn tặc, nếu là không có hắn xuất thủ tương trợ, đâu còn Long Uy tiêu cục chúng ta ở chỗ này nữa? Nghĩ không ra hôm nay lại được các người từ trong tay cường đạo cứu ra. Sư đồ các người đều là ân nhân cứu mạng của Long Uy tiêu cục ta. Ân tình này sợ là vĩnh viễn cũng không thể báo đáp! Thiếu niên anh kiệt thật không có ai được như huynh đệ hai người!"
Bị người xưng tán như thế, dù là như Long Tuấn, Đinh Nghị da mặt dày, cũng nhịn không được mà hồng lên.
Long Tuấn gãi gãi đầu xấu hổ: "Lục tiền bối quá lời. Hiện tại đã sáng rồi, các người đi trước đi, ta cùng Tiểu Đinh tử còn muốn ở lại xử lý một số việc".
"Cái gì? Các người không cùng chúng ta đi sao?" Tạ Tiểu Thanh ngạc nhiên. Lục Tầm vội vàng khuyên nhủ: "Đúng vậy tiểu huynh đệ, mọi người cùng đi, có thể chiếu cố lẫn nhau thì tốt hơn".
"Không được." Long Tuấn lắc đầu: "Kỳ thật ngày hôm qua ta cũng là nghĩ vậy, nhưng trải qua cường đạo gây chuyện lần này, ta đột nhiên có chút lo lắng. Ta cùng Tiểu Đinh tử hiện giờ bị Độc ẩn dược vương lão ô quy truy sát, nếu cùng các người lên đường, mọi người khẳng định sẽ gặp nguy hiểm phi thường. Lục tiền bối cũng đã trải qua qua, độc dược rất lợi hại, thật sự là phòng không hết".
Lục Tầm yên lặng vuốt cằm, hắn chính là không phải lo lắng chuyện sinh tử của mình, mà là sợ đi cùng lại liên lụy đến đối phương, suy nghĩ một hồi, đành phải đồng ý mà nói: "Nếu đã vậy, các người cần phải bảo trọng, nếu có điều gì chỉ cần truyền tới chúng ta một tiếng đó là…" nói rồi Lục Tầm liền cho đối phương biết phương pháp liên lạc với đám người mình.
"Được rồi!" Long Tuấn đột nhiên vỗ tay bảo: "Lục tiền bối, Ngũ độc giáo gây việc khiến người lẫn trời đều phẫn nộ, phiền người tuyên truyền trong giang hồ một phen. Mặc dù chúng ta không phải là anh hùng đại hiệp gì, nhưng cũng không thể cứ thế buông tha đám điên rồi Ngũ độc giáo kia!"
"A Tuấn nói đúng, sư phụ có nói với chúng ta, mỗi sinh mệnh đều đáng giá, Ngũ độc giáo bọn người nọ coi thường nhân mạng như thế, thật đáng chết!" Đinh Nghị mở miệng phụ họa, lông mày giương lên thêm vài phần lãnh lệ.
"Nhiệt huyết nam nhi, hai tiểu huynh đệ đại nghĩa như thế, thật là làm giang hồ đại hiệp cũng phải xấu hổ!" Lục Tầm cảm khái mà khen, dừng một chút nói tiếp: "Đã không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên lên đường, hai tiểu huynh đệ hãy bảo trọng".
Tạ Tiểu Thanh vẻ mặt thất vọng: "Hai vị tiểu ca ca, các người phải nói Đại ca ca nhất định phải tới thăm tiểu Thanh đấy".
"Được được rồi!" Long Tuấn hai người gật gật đầu lia lịa, chỉ sợ nhìn tới bộ dáng đầy nước mắt của đối phương.
Đợi đám người Lục Tầm rời đi, Long Tuấn trầm ngâm một lát, sau đó chuyển sang nói với Đinh Nghị: "Tiểu Đinh tử, chúng ta đi Cổ Linh Quan xem thế nào?"
"Cái gì? Tới thăm dò Cổ Linh Quan?" Đinh Nghị sửng sốt, không rõ đối phương muốn làm gì.
Những địa phương này nếu là nơi bí mật của Ngũ độc giáo, khẳng định là nguy hiểm dị thường, với thực lực bọn họ bây giờ mà xông vào căn bản là không có khả năng. Mà Long Tuấn lại hưng phấn trả lời:
"Đúng vậy tiểu Đinh tử, người không cảm thấy kích thích này thật có ý tứ sao?"
"Không được? A Tuấn người thật hồ đồ, người làm vậy rất là nguy hiểm!"
"Nguy hiểm? Nguy hiểm cái gì?" Long Tuấn sắt mặt không hài lòng bảo: "Con mẹ nó, chúng ta bị độc ô quy nọ đuổi giết chẳng lẽ không nguy hiểm sao? Chúng ta hành tẩu giang hồ sẽ không nguy hiểm sao? Sư phụ đã nói, để chúng ta trên giang hồ lịch lãm, chẳng lẽ lời sư phụ người cũng không nghe sao?"
Đinh Nghị ngẩn ra: "Sư phụ nói tất nhiên là nghe rồi!"
"Vậy còn không phải sao?" Được trớn, Long Tuấn nói luôn một mạch: "Người nghĩ lại đi, chính là sư phụ đương sơ đơn thương độc mã lang bạt giang hồ, đại sát tứ phương, thật là uy phong thống khoái! Chúng là là đệ tử duy nhất của lão nhân gia, làm sao có thể kém. Hơn nữa sư phụ rời đi không có nói qua sao, chúng ta giờ coi như là xuất sư, chẳng lẽ bởi vì trước có nguy hiểm là không dám tới sao? Nếu sư phụ biết người bộ dáng sợ sệt này, khẳng định là đem người trục xuất sư môn".
Đinh Nghị sắc mặt biến đổi, cười lạnh nói:
"Long Tuấn, đừng cho là ta không biết tiểu tử thúi ngươi đang khích ta".
"Hắc hắc…" Long Tuấn một bộ dáng như muốn hành hung bảo: "Vậy tiểu tử người cuối cùng là có đi hay không?"
"Đương nhiên đi rồi, dù sao cũng đắc tội với một độc ô quy, cũng không sợ đắc tội thêm một đám điên dùng độc" Đinh Nghị cũng thật kẻ thích kiếm chuyện.
"Vậy thì đi thôi, nói không chừng chúng ta còn có thu hoạch ngoài ý muốn nữa. Hắc hắc…"
"Thu hoạch ngoài ý muốn?" A Tuấn tiểu tử người có phải lại có chủ ý quái quỷ gì hay không?
"Đi thôi! Tới đó rồi nói, tiểu gia là ai, chính là tướng mạo và trí tuệ đều là thiếu niên anh kiệt".
"Về mặt không biết xấu hổ ngươi mới thật là thiên hạ đệ nhất!"
"Người đi chết đi!"
Hai thân ảnh như gió, trong chớp mắt biến mất trên đường cái.
Hai mươi dặm phía Đông ngoài thành Tương Dương, một tòa đạo quán cao cao ở tại sơn lâm. Sáng sớm, cả tòa đạo quán ngập trong sương vụ mông lung, mờ hồ nhìn lại thấy vài phần giống như thánh linh chi địa.
Tòa đạo quán này cổ xưa giản đơn, trên bức tường đá có tấm biển cũ kỹ với ba chữ Cổ Linh Quan, linh tú thanh nhã, chính là thật phù hợp với ý cảnh thanh u nơi rừng núi này.
Long Tuấn cùng Đinh Nghị ẩn thân tại trong một bụi rậm, âm thầm quan sát kỹ động tĩnh Cổ Linh Quan này.
"A Tuấn, nghĩ không ra một địa phương như thế này, lại ẩn dấu nhiều cơ quan như vậy".
"Đúng vậy! Ngũ độc giáo nọ quả thật không đơn giản, nếu sư phụ không đưa cho chúng ta quyển Ám thứ tâm giám, sợ rằng chúng ta muốn tới phụ cận này cũng không dễ. Hắc hắc…"
Đợi thêm một lát, Đinh Nghị nghi hoặc: "A Tuấn, chúng ta đã chờ cả nửa ngày, mà sao đạo quan cả một chút động tĩnh cũng không có?"
"Ta làm sao mà biết" Long Tuấn lại dương dương bảo: "Có thể giờ không phải là thời gian chúng hoạt động".
"Chúng ta có nên phóng con mẹ nó chút lửa hay không, bức bọn chúng tất cả đều chạy ra?" Nhớ tới hỏa thiêu Độc vương cốc, Đinh Nghị khuôn mặt không khỏi hưng phấn.
"Phóng hỏa?" Long Tuấn tức giận bảo: "Thật là biện pháp hay, người đi đi! Cẩn thận tự thiêu cả cái mông mình".
Nghe tới khẩu khí quái dị của Long Tuấn, Đinh Nghị hồ nghi hỏi: "Vậy còn người?"
"Ta canh chừng cho ngươi".
"…." Đinh Nghị bất phẫn nói: "Tiểu tử thúi, đừng làm bộ với lão tử, người có gì nói nói đi".
Long Tuấn nhếch môi cười: "Tiểu gia vừa rồi nghĩ tới một biện pháp, nói không chừng còn có thể giúp chúng ta thoát khỏi tay Độc ô quy nọ".
"A? Biện pháp gì?" Đinh Nghị biết đối phương chủ ý quỷ quái rất nhiều, nghe vậy tinh thần hào hứng.
Sửa sang bộ dáng, Long Tuấn lên giọng nói: "Nếu ta đoán không sai, Độc ô quy đang đuổi theo ngay sau lưng chúng ta, không tới bao lâu khẳng định sẽ tìm tới, chỉ là chúng ta nghĩ biện pháp mà đi vào đây, y theo tính tình của Độc ô quy, khẳng định vì muốn bắt chúng ta mà cùng đám người Ngũ độc giáo xung đột! Có Ngũ độc giá kiềm chế, đên lúc đó trời cao đất rộng, chúng ta muốn đi đâu thì tới đó. Nói không chừng, bọn chúng lưỡng bại câu thương mà chết sạch!"
Suy nghĩ một chút, Đinh Nghị gật đầu đồng ý: "Biện pháp của người thật không sai, nhưng Độc ô quy không tới thì sao?"
"Không tới chúng ta tựu rời khỏi, chẳng lẽ chúng ta muốn rời đi, một đạo quán nho nhỏ này lại kềm chân được chúng ta sao? Đến lúc đó tiện tay cứu đám người bị bắt ra ngoài, rồi theo như người nói vừa rồi, đem chút lửa thiêu sạch địa phương ma quỷ này".
"Biện pháp hay! Tiểu tử người thật là quỷ thành tinh" Đinh Nghị thần sắc hưng phấn, dừng chút rồi nghi hoặc: "Chúng ta giờ sao trà trộn vào đây?"
"Làm bộ trúng mê hương, tự nhiên sau đó bị bắt vào thôi!"
Mặt trời đã xuống núi, màn đêm thay ánh mặt trời. Dưới bóng tối, một đội nhân mã lần mò trong rừng núi mà bước đi! Ba kẻ đầu lĩnh trong tay cầm trường thương, mà phía sau dắt theo hai kẻ áo vải trói đầy dây gai.
Đột nhiên, một trận gió thổi qua, mang theo nhàn nhạt hương khí, theo đó năm người cứ thế mà mất đi tri giác
Dưới trời đêm, hai nhân ảnh thoáng hiện, từ trên cây nhảy xuống.
"Thật con mẹ nó không dễ! Đợi mãi một ngày, rốt cục mới có đám người này tới cửa, xem ra bây giờ bắt người cũng không còn dễ dì, trách không được Ngưu tam nọ thấy chúng ta lại hưng phấn như thế".
"Thật là không dễ, mà mấy con muỗi rừng này sợ là càng cao hứng".
"Hắc hắc, hai kẻ gia hỏa này xem như là có vận, gặp tiểu gia đại phát từ bi, nếu không chỉ sợ là sống không bằng chết".
"Đừng nói nữa A Tuấn, nhanh lên còn thay đồ. Hai kẻ là nam, vừa hay phù hợp".
"Hắc! Tiểu Đinh tử, người nói những lời này nghe thật kỳ quái".
Long Tuấn cùng Đinh Nghị ở chỗ này chờ tới một ngày, rốt cục mới thấy mấy kẻ "chuyển hàng" tới. Mới thả chút mê hương làm cho bọn chúng ngất đi, sau đó mới tới thay đổi quần áo, giả trang thành bộ dáng người bị bắt.
Chỉ chốc lát sau, đám người dần dần tỉnh lại.
"Ách! Đây là sao? Ta sao lại ngất xỉu như vậy".
"Vừa mới xảy ra gì nhỉ? Các huynh đệ đều không việc gì chứ?"
"Không có gì, có thể là đại nhân vừa thử thuốc".
"Được rồi, không việc gì thì nhanh lên thôi, giao hàng sớm một chút, tránh đêm dài lắm mộng".
"Đi!"
Đó là một căn phòng rất rất tối, nói là căn phòng trái lại không bằng kêu là một cái lồng giam thì đúng hơn.
Nơi đây vách tường bốn phía đều đúc bằng sắt, âm u ẩm thấp, không giường không ghế, không cửa sổ không lối vào, trong không khí lại tràn ngập mùi bùn đất hôi thối tanh tưởi.
"Két..."
Bên ngoài một loạt tiếng động vang lên, cánh cửa sắt của địa lao mở ra, một luồng ánh sáng chói mắt xộc vào, bên trong vang lên tiếng xao động yếu ớt.
"Hắc hắc... Lại thêm hai tên "cây thuốc", vào đó chờ cho lão tử! Một người mặc áo bào đen đầu trùm bao vải gai đem hai gã "thử thuốc" đá vào trong địa lao.
"
Lão ca, không ngờ đám tay sai đó thật hết sức nhanh nhẹn, mới đó đã đưa thêm hai tên "cây thuốc" tới đây rồi. Cứ như vậy, ta thực sự lại lo địa lao của chúng ta không đủ chỗ".
"
Đám tay sai đó đã uống 'Trường sinh tục mệnh hoàn' do Đại trưởng lão luyện chế rồi, sao dám làm trái ý chúng ta, trừ phi là bọn chúng không muốn sống nữa, xem ra là muốn sống không được muốn chết không xong! Hắc hắc..."
"
Thế sự hỗn loạn chính lại hay, bắt người ở khắp nơi cũng không ai quản, nếu là trước kia, chúng ta cũng đâu dám công khai hành sự trắng trợn như vậy".
"
Hiện tại đang thời loạn, đám nhân sĩ giang hồ đó đâu để ý nhiều tới việc này. Có điều, chúng ta cũng chỉ có thể bắt một ít tép con về mà thôi, những tên có bối cảnh lại không được động tới, nếu không xảy ra loạn lạc thì hậu quả thật khó lường... Nhưng tin chắc rằng không lâu nữa, Đại trưởng lão sẽ nghiên cứu chế ra món đó, đến lúc đó ngược lại ta muốn xem xem còn có ai dám khinh thường Ngũ Độc giáo chúng ta nữa không".
"
Lão ca nói rất đúng, chẳng bao lâu nữa Ngũ Độc giáo chúng ta sẽ là Thiên hạ đệ nhất đại giáo, cái gì Chính đạo, Hắc đạo đều chỉ có nước đứng ở một bên mà nhìn thôi".
"
Ha ha... Đi! Hai chúng ta đi uống vài chén chúc mừng chúc mừng, những người này đã trúng "Nhuyễn hồn hương" do Đại trưởng lão đặc chế, chắc chắn bọn họ cũng không thay hình đổi dạng được đâu".
"
Ha ha... Đại ca nói thật là, chúng ta đi, đi mau".
"
Tiểu lão đầu ngươi trái lại đã nóng lòng rồi sao? Ha ha...."
"Két..."
Hai gã thủ vệ rời đi, cửa sắt lại bị đóng lên, lập tức bên trong căn phòng tối đen lại khôi phục im lặng, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy được mấy tiếng hô hấp yếu ớt.
"A Tuấn, nơi đây tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả".
"
Trước tiên chớ nói vội, mau đem Dạ minh châu ra soi xem".
Trong bóng tối đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng ôn nhu ấm áp, chiếu sáng toàn bộ gian phòng u tối.
Gian phòng không lớn, nơi góc tường ngổn ngang đầy người dồn lại một chỗ, già có trẻ có, trong đó còn có vài phụ nhân. Bọn họ thấy có ánh sáng phát ra, tất cả đều kinh hãi nhìn lại.
"
Các người đều bị bắt tới đây sao?" Đinh Nghị hướng về mọi người hỏi, nhưng không có ai đáp lại. Xem bọn họ y phục xộc xệch, đầu bù tóc rối, mắt thất thần, mặt mày vàng vọt thân thể gầy gò, yếu ớt vô lực, nơi đây đâu còn một ai có bộ dạng bình thường. Quả nhiên là người không ra người, quỷ không ra quỷ.
"
Tiểu Đinh tử, đúng là ngươi không nói láo! Xem hình dạng của bọn họ bây giờ, chắc là bị bắt tới đây, khó mà được bộ dạng như của chúng ta, trái lại tự đưa mình đến nơi đây?" Châm biếm một câu, Long Tuấn dò hỏi: "Các người đều bị Ngũ Độc giáo bắt tới để thử thuốc sao?"
Thấy ánh mắt sợ hãi của mọi người, đáp án khỏi phải nói cũng biết. Điều đó cho thấy thủ đoạn của Ngũ Độc giáo đích xác thật tàn nhẫn, có thể làm cho ai ai cũng đều biến thành bộ dạng kinh hoàng như thế này.
Xem xét đại khái hoàn cảnh xung quanh, Long Tuấn thấp giọng nói: "
Tiểu Đinh tử, xem bộ dạng chúng ta đã tới đúng chỗ rồi, đầu tiên chia nhau đi kiếm xem có cách nào ra được không đã"
"
Được." Đinh Nghị khẽ gật đầu, lập tức tìm kiếm bốn góc xung quanh.
Một lát sau, hai người gặp lại, đứng đối diện nhìn nhau, lập tức lắc đầu bất đắc dĩ.
"
Tiểu, hai vị tiểu ca đừng phung phí sức nữa, nơi đây bốn phía dùng đồng bôi dầu bao kín lại, ngoại trừ vài lỗ thông khí với bên ngoài, không còn gì nữa, không ra được đâu" Trong tiếng nói, một lão nhân già nua cố gắng đứng dậy nhưng suy yếu vô lực, xem bộ dáng là vừa nói những lời đó.
Đinh Nghị tiến lên đỡ lấy lão già rồi hỏi: "
Tiền bối, chắc các người đều là người trong giang hồ phải không, làm thế nào mà bị bắt tới đây?"
Vốn lão nhân không muốn nói chuyện, cuối cùng lại thở dài rồi nói: "
Cái gì mà tiền bối không tiền bối chứ, những người ở nơi đây đều như chết cả rồi, thậm chí còn sống không bằng chết, đã lâu rồi, ngay cả khí lực phản kháng cũng không có, chỉ có thể chờ chết..."
Qua đối thoại cùng lão nhân, Long Tuấn, Đinh Nghị cơ bản biết được tình huống nơi này. Những người này trong số bọn họ, tất cả đều là số ít những giang hồ nhân sĩ lẻ loi, không có quan hệ bối cảnh, cũng không có thế lực chống lưng, cho nên bọn họ có bị bắt tới nơi này đã nhiều ngày cũng không có thế lực nào hỏi đến, đương nhiên, nếu người có bang có phái có bối cảnh mà bị lặng lẽ ném đến nơi núi non hoang vu này thì đến thần cũng không biết quỷ cũng không hay.
Tại nơi đây cơ hồ mỗi ngày đều có người chết vì thử thuốc, sống lâu nhất cũng không quá nửa tháng, như lão nhân trước mặt này đã đợi ở đây quá mười ngày đã được tính là sống lâu rồi. Thoáng trầm ngâm, Long Tuấn dò hỏi: "Tiền bối, lão có biết nơi đây giam bao nhiêu người không? Người của Ngũ Độc giáo có khoảng bao nhiêu?"
"
Các ngươi hỏi cái này để làm gì?" Lão nhân ngẩn ra, lúc này lão mới phát hiện hai thiếu niên trước mắt tựa hồ rất có tinh thần, nào đâu có chút dấu hiệu bị trúng độc?
Long Tuấn chớp mắt, nhẹ giọng nói: "
Chúng ta đương nhiên là muốn cứu người. Nói thật với lão, là chúng ta tự chạy vào đây, đến để cứu mọi người".
"
Cứu, cứu người?!" Mặc dù lão nhân bây giờ toàn thân vô lực, nhưng thần quang trong mắt vẫn kích động: "Ngươi, các ngươi là ai?"
Long Tuấn chỉnh lại vẻ mặt, nói vẻ thành thực: "
Ta chính là trên giang hồ lần đầu tiên mới xuất quan - thiếu niên anh kiệt Long Tuấn... Long là long phi phượng vũ (rồng bay phượng múa), Tuấn là anh tuấn, võ công cùng tướng mạo đều rất..."
"
Đủ rồi, đến lúc này rồi mà ngươi vẫn nói những lời nhảm nhí." Đinh Nghị trừng mắt khinh bỉ lườm Long Tuấn một cái, đơn giản nói thẳng: "Ta gọi là Đinh Nghị… họ Đinh là đinh, là nghị lực".
"
..." Thấy trước mắt là hai thiếu niên cổ quái, vẻ mặt lão nhân rất thất vọng, xem ra bản thân mình không nên ôm ấp hy vọng gì.
Nhìn ra suy nghĩ trong lòng đối phương, Long Tuấn vội móc từ trong lòng ra một lọ gì đó, đặt ở trước mũi lão nhân cho lão ngửi…
"
Ối! Thúi quá, thúi chết đi được! Lão nhân vụt lùi một mạch ra thật xa, ra sức bịt chặt mũi quát mắng: "Ngươi, tiểu tử thúi ngươi cho ta ngửi cái quái gì thế? Chẳng lẽ thấy lão đầu tử giờ đây đã bị khốn đốn đến thế này, giở trò đùa bỡn lão đầu tử ta phải không? Ngươi, các ngươi thật quá đáng!"
"
Ồ! Bây giờ có phải tiền bối đã có tinh thần rồi sao?"
Thấy được ánh mắt quái dị của đối phương, lão nhân đột nhiên cảm thấy tinh thần có chút khác lạ, ngẩn người ra, lập tức thân hình đứng dậy tự kiểm tra một phen, phát hiện khí lực của mình hiển nhiên đã hồi phục rồi, mừng rỡ đến hồi lâu cũng không biết nên làm gì mới phải: "Ta... khí lực của ta đã hồi phục rồi, thực sự hồi phục rồi... không phải ta đang nằm mơ chứ?"
"
Ta không phải nằm mơ, là thật rồi, đúng là thật rồi…" Giữa lúc lão nhân đang muốn cười to, Long Tuấn vội vàng bước lên phía trước bịt miệng đối phương: "Ta xin tiền bối nhỏ tiếng một chút, chẳng lẽ lão định dẫn tất cả người của Ngũ Độc giáo lại đây phải không?"
Đè nén tâm tình đang kích động, lão nhân quỳ xuống đất: "Tại hạ 'Quan Đông nhất đao' Cát Thiên Phong, đa tạ hai vị tiểu huynh đệ đã có ơn giải độc, lần này dù xem như phải chết, ta cũng sẽ không chết uất ức như vậy." Nói xong nước mắt rớt xuống.
Đường đường là một đấng nam nhi mà lại có bộ dáng như thế, có thể thấy được nỗi nhục nhã đã phải chịu đựng trong lòng!
Hai người Long Tuấn đang định nâng đối phương lên, lúc này toàn bộ những người xung quanh đều tiến lên.
"Cứu, cứu mạng…"
"
Thiếu hiệp hãy cứu mạng ta..."
"
Cầu xin thiếu hiệp hãy cứu chúng ta…"
"
Thiếu hiệp..."
Thật may là tất cả mọi người đã mất đi khí lực, nếu không, cỡ một hai trăm người kêu gào thì còn không mau chóng làm chấn động sụp cả nơi này.
Long Tuấn liếc sang Đinh Nghị bất đắc dĩ: "Ồ! Thực là số khổ mà, trước tiên cứu người cái đã!" Sau khi trấn an mọi người, Long Tuấn nhớ lại tình cảnh vừa mới rồi không khỏi cười thầm. Rõ ràng giải dược là bãi phân lớn, hết lần này tới lần khác bộ dạng hưởng thụ của mọi người giống như là ngửi được tiên đơn, xem ra trong hoàn cảnh gian khổ người còn sống sót cũng không giống nhau.
Cát Thiên Phong lão nhân thấy mọi người đã khôi phục, quay về phía Long Tuấn nói: "Tiểu huynh đệ, người bị giam giữ tại đây, phần lớn là một số ít vị giang hồ lẻ loi, không có bối cảnh, không có thế lực, thấy từng đồng đạo bị hại, trong lòng chúng ta đã sớm cũng tuyệt vọng rồi. Chúng ta vốn không nghĩ tới sẽ có ngày thoát được, nhưng hôm nay, các ngươi đã cứu tính mạng của bọn ta, giúp chúng ta thoát khỏi nhục nhã, từ nay về sau, hai người các ngươi chính là đại ân nhân của chúng ta, chúng ta nguyện ý vì các ngươi xông vào dầu sôi lửa bỏng cho dù phải chết cũng không chối từ".
"
Đa tạ ân công! Đa tạ ân công!"
Mọi người đều nhất loạt quỳ xuống lạy, Long Tuấn, Đinh Nghị ngược lại chẳng biết làm sao, người sau lúng túng nói: "Ngươi, các ngươi mau đứng lên đi, không phải là định làm cho chúng ta tổn thọ chứ? Cũng không phải kêu cái gì ân công đâu, chúng ta sao nhận nổi! Tất cả mau đứng lên đi…"
Cười ha hả, Cát Thiên Phong nhấc mình đứng dậy nói: "Ân công, tiếp theo sau đây chúng ta nên làm gì? Mạng của chúng ta là do các ngươi cứu, các ngươi nói làm gì chúng ta đều nghe theo các ngươi".
"
Cát lão nói rất đúng, dù sao ở chỗ này chờ chết, không bằng xông lên đánh một trận!"
"
Mạng của chúng ta là của hai vị ân công, dù phải chết cũng phải liều mạng cứu hai vị ân công thoát ra!"
"
Chúng ta đều nghe theo ân công".
Kỳ thật, Long Tuấn, Đinh Nghị tuyệt không quá hiểu rõ tâm tình mọi người vào giờ phút này, cho nên mới có cảm giác rằng đối phương có chút khoa trương, nhưng hai người lại không biết, có đôi khi chết so với còn sống còn tốt hơn! Cái kiểu ác độc hủy hoại tinh thần cùng thân thể đó, hành hạ khổ sở sống chết không xong, vào lúc bọn họ tuyệt vọng nhất, Long Tuấn cùng Đinh Nghị vô tình cứu giúp đem lại cho bọn họ hy vọng sống còn. Đại ân đại đức như thế, bảo bọn họ làm sao không cảm kích rơi nước mắt?
Đã trải qua rất nhiều chuyện, Long Tuấn cùng Đinh Nghị đã dần dần trở nên thuần thục thận trọng.
Sau khi đợi cho mọi người tỉnh táo, Long Tuấn lúc này mới mở miệng nói: "Trước tiên mọi người vận công điều tức, chờ cho khôi phục lại chúng ta sẽ nhất loạt xông ra chém giết."
Mọi người vẫn quỳ trên đất, Long Tuấn xoay qua Cát Thiên Phong nói: "Tiền bối..."
"
Không dám không dám, ân công gọi ta lão Cát là được."
"
Được rồi được rồi, tóm lại sau này ta kêu lão là lão Cát, lão kêu ta là A Tuấn vậy được chưa..."
Thầm mắng câu nệ cố chấp, Long Tuấn không chờ cho đối phương đáp lại đã hỏi thẳng: "Vừa rồi ta đã hỏi lão có biết nơi đây có bao nhiêu người bị giam? Hơn nữa ta muốn biết có bao nhiêu người của Ngũ Độc giáo? Nơi đây có mấy cửa ra có thể ra được?"
Suy nghĩ một chút, Cát Thiên Phong trả lời: "Số người bị đem đến nơi đây cũng có mấy trăm người, chia ra giam tại bốn căn địa lao ở Đông Tây, Nam, Bắc, về phần Ngũ Độc giáo có bao nhiêu người ở đây, ta cũng không rõ. Bất quá, theo ta nghĩ người ở nơi này sẽ không nhiều lắm, bọn chúng đối với độc dược của mình luôn luôn rất tự phụ, hẳn là sẽ không để lại quá nhiều người. Người khi đến nơi này đều bị mang bao trùm đầu, đi quanh co rất nhiều vòng, căn bản là không biết lúc đến bằng đường nào, muốn đi ra ngoài sợ rằng phải nghĩ biện pháp khác."
Đinh Nghị ngoạc mồm ra cười: "Tiền bối... Lão Cát yên tâm, huynh đệ của ta quỷ kế đa đoan, mọi người nhất định có thể thoát được".
Long Tuấn không khỏi ưỡn ngực, giơ tay tán thưởng với Đinh Nghị.
Thấy hai người đùa bỡn một chặp, không khí buồn bã bên trong địa lao dần dần giảm xuống, làm bớt không ít u ám.
Bên ngoài "Cổ linh quan" một mảnh vắng ngắt.
Đột nhiên giữa lúc đó, bóng cây lay động, một người rơi vào trong đại viện của "Cổ linh quan". Người này một thân áo bào nhàu nát rộng thùng thình, mái tóc điểm bạc bù xù, mặt mày xanh xao dữ tợn, nếu không phải thấy ngực của hắn phập phồng, sợ rằng còn tưởng là vừa gặp phải quỷ.
Nếu Long Tuấn, Đinh Nghị ở nơi đó, cho dù đối phương có biến thành tro cũng sẽ không quên bộ dáng của hắn, người này đã truy sát bọn họ hơn nửa tháng nay chính là "Độc ẩn dược vương" Hồ Bất Quy!
Long Tuấn cũng xem như lớn mật, sợ rằng Hồ Bất Quy không tìm được bọn chúng, trước khi đi còn cố tình tiết lộ tin tức mình sẽ tới "Cổ linh quan". Mà việc Hồ Bất Quy tìm đến cũng chứng minh tính toán của bọn chúngà chính xác, sau khi một người đã phát điên, đâu còn có thể suy xét cạm bẫy gì nữa. Đương nhiên, là một kẻ như Hồ Bất Quy cũng sẽ không để ý tới điều này, nếu không người trên giang hồ cũng sẽ không vì hắn là "Độc phong tử" mà phân biệt loại người khác thường này.
Nhìn quanh bốn phía, Hồ Bất Quy phát giác không khí có điều cổ quái, vung tay quét sạch độc phấn rơi đầy đất, sau đó gào thét một trận điên cuồng, phá vỡ sự yên lặng!
"Ra đây! Ra đây! Ra đây! Hai tên tiểu tử thúi mau xéo ra đây cho ta, lão phu biết chắc các ngươi đang ở đây, nếu không ra, lão tử cho một mồi lửa thiêu rụi nơi này! Mau cút ra đây cho lão tử... Ha ha..."
"
Kẻ tới là người phương nào? Dám giương oai ở đây".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.