Nhạc Phàm lẳng lặng ôm lấy Tiểu Minh Hữu, trong lòng suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, hắn không muốn cắt ngang tiếng khóc của nó, bởi vì hắn hiểu được, đây là quyền lợi được phát tiết của một đứa nhỏ.
Trần Hương cũng ưu thương ngồi bên cạnh hai người, cũng không biết bản thân có thể làm cái gì, chỉ biết lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng của đứa nhỏ, coi như là một chút an ủi.
Nhìn đứa nhỏ khóc, Thi Bích Dao rất là bất đắc dĩ, muốn an ủi vài câu, nhưng lại không biết lên tiếng từ đâu. Bất kể như thế nào, chuyện cũng bởi vì nàng gây ra, tự nhiên cũng nên do nàng gánh chịu.
"Chi chi, chi chi…"
Khoang thuyền rung chuyển càng lúc càng lớn, lúc này một gã thủy thủ lão luyện bước nhanh vào phòng nói: "Bẩm cáo Lâu chủ! Bên ngoài gió lốc càng lúc càng lớn, lần này chúng ta sợ là đã gặp phải 'Cụ phong bạo'. là quay trở lại, hay là tiếp tục đi tới, xin tiểu thư định đoạt!"
Đám người Thi Bích Dao nghe vậy cả kinh, "Cụ bạo" chính là một loại thiên tai tự nhiên mãnh liệt nhất trên biển, nếu như bị cuốn vào trong đó, thiên đạo cao thủ cũng không chống đỡ nổi.
Lấy lại tinh thần Thi Bích Dao lập tức hỏi: "Thủy bá, nếu như cứ đi tới, chúng ta cần bao lâu mới có thể tới được mục tiêu?"
Vị thủy thủ già kia hồi đáp: "Nếu khong phải đổi đường đi, đại khái cần hơn hai mươi ngày mới có thể đến, hơn nữa còn gặp các trở ngạu khác".
"Hơn hai mươi ngày…" Hơi trầm ngâm, Thi Bích Dao cau mày nói: "Chúng ta không có chừng đó thời gian, còn có biện pháp nào khác không? Nếu như xuyên qua Cụ phong bạo, chúng ta có bao nhiêu phần thành công?"
"Cái này…" Suy tư trong chốc lát, Thủy bá cười khổ nói: "Căn cứ vào kinh nghiệm mấy chục năm của lão nhân trên biển, xác thực là không có bất cứ biện pháp nào an toàn. Nếu như cứ thế mà xuyên qua Cụ phong bạo, quá mức nguy hiểm, cơ hội thành công chỉ có ba phần…"
Thi Bích Dao ngắt lời nói: "Đó là tính luôn cả sự trợ giúp của Ngũ lão chưa?"
Thủy bá hai mắt sáng ngời, vội vàng nói: "Nếu có Ngũ lão bảo vệ thân thuyền, chúng ta tất nhiên là có thể an toàn thông qua".
"Như vậy là tốt rồi!" Thi Bích Dao thoáng thở phào nhẹ nhỏm nói: "Việc này không nên chậm trễ, ngươi đi theo ta mời Ngũ lão hỗ trợ…" Dừng một chút, nàng lại hướng về Lý Nhạc Phàm nói: "Ta đi trước xử lý chuyện này, các người cứ tự tiện đi, nếu có cái gì cần, cứ nói với bốn nha hoàn dó là được" Dứt lời, xoay người bước nhanh rời đi.
Khóc đã đủ, nước mắt đã hết.
Đợi đám người Thi Bích Dao rời đi, Tiểu Minh Hữu tiếng khóc cũng dần dần lắng xuống. Nó ngẩng đầu lên, ánh mắt mông lung đầy nước mắt nhìn Nhạc Phàm: "Ca ca tóc bạc, người không nên bỏ lại Minh Hữu…"
Ánh mắt như thế làm cho Nhạc Phàm tâm thần rung động không thôi, hắn nhẹ nhàng vuốt nhẹ gương mặt của Tiểu Minh Hữu, một đạo nguyên khí nhập vào trong thân thể của nó.
"Ca, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
Trần Hương nhìn Nhạc Phàm, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc. Nàng không rõ, giữa hai người rốt cuộc đã phát sinh ra chuyện gì, nhưng nàng cảm giác được, nhất định không phải là chuyện gì vui vẻ.
"Việc này nói đến rất dài…"
Lập tức, Nhạc Phàm chậm rãi kể lại chuyện trước đây của Tiểu Minh Hữu.
Sau khi nghe xong, Tiểu Minh Hữu buồn bả thất thần, mà Trần Hương cũng nước mắt tuôn rơi đầy mặt, ôm lấy Tiểu Minh Hữu vào lòng, nó cảm nhận được sự quan tâm của đối phương, yên lặng tiếp nhận.
"Ca, tra ra hung thủ là ai chưa?"
"Ta đã đến Lâu thượng lâu, nhưng bọn hắn không chịu tiết lộ thân phận của đối phương".
"Xem ra, thân phận của đối phương rất không đơn giản".
"Ta cũng nghĩ như vậy, cho nên chúng ta phải có tâm lý chuẩn bị…"
Nhạc Phàm thời khắc nào cũng không quên cừu hận của mình, ngày nay, Trần Hương đã trở lại bên mình, lửa cừu hận lại được thắp lên!
"Gầm!"
Tiểu Hỏa gầm nhẹ một tiếng, nhảy lên nệm, dụng cái trán cạ cạ vào Tiểu Minh Hữu. Xem bộ dáng, nó còn nhớ đối phương đã cho nó một con gà nướng, cũng thừa nhận bằng hữu.
Có nhiều bằng hữu quan tâm như vậy, Tiểu Minh Hữu tâm tình từ từ bình hòa xuống, sau đó vươn hai tay, đưa ra trước mặt Nhạc Phàm nói: "Ca ca, người xem, ta mỗi ngày đều luyện tập đao pháp của người và sư phụ đã dạy ta, ta nhất định sẽ mạnh lên, ta sau này sẽ tự bảo vệ được mình, không để cho mọi người lo lắng nữa" Kinh qua việc bị bắt cóc, Tiểu Minh Hữu tâm lý đã chôn sâu bóng ma trong lòng, đồng thời cũng trở thành động lực để hắn cố gắng!
Nhìn đôi tay đầy máu, lằn ngang dọc như những nếp nhăn trên mặt người già
, thậm chí ngay cả những đường vân tay cũn thấy không rõ.
Nhạc Phàm suy nghĩ xuất thần, Trần Hương cánh mũi cay cay. Một đứa nhỏ có thể nỗ lực như thế, làm sao người ta không xúc động cho được?
Giờ phút này, tâm tình của Trần Hương không cách nào bình tĩnh được! Cho dù là ai nhìn thấy khung cảnh như vậy cũng không thể bình tĩnh được. Mặc dù Nhạc Phàm biểu hiện rất tỉnh táo, nhưng trong mắt hắn càng phẫn nộ hơn. Trong suy nghĩ của rất nhiều trưởng bối, bọn họ cũng không thèm để ý đến đứa nhỏ mạnh yếu đến thế nào, bọn họ chỉ hy vọng đứa nhỏ có thể bình an mà lớn lên.
Chà chà hai bàn tay của Tiểu Minh Hữu, Nhạc Phàm hít vào một hơi nói: "Đứa nhỏ này, ta biết ngươi rất cố gắng, ta cũng biết… ngươi, rất tốt, làm rất tốt".
Là đứa hỏ no cũng hy vọng được trưởng bối tán dương, Tiểu Minh Hữu cũng không ngoại lệ, nhất là lời Nhạc Phàm nói, nó càng để ý. Bởi vậy, Tiểu Minh Hữu vui vẻ cười, rất đơn thuần, rất đáng yêu.
Một hồi sau, Trần Hương điều chỉnh lại tâm tình của mình nói: "Ca, bọn họ rốt cuộc là những người nào? Tại sao lại bắt Minh Hữu để uy hiếp ca? Còn nữa, chúng ta bây giờ là đi đến chỗ nào?"
Nhạc Phàm vốn không muốn làm cho Trần Hương đụng đến chuyện thị phi này, nhưng nếu không nói, hắn lại sợ Trần Hương không rõ nguyên do, lại theo đó mà lâm vào nguy hiểm.
Trải qua một hồi cân nhắc thiệt hơn, Nhạc Phàm nói: "Ta cũng không biết bọn họ là ai, chỉ bất quá, thế lực của bọn họ tất nhiên là phi thường khổng lồ, nếu không, bọn họ sẽ không biết được nhiều sự tình trên giang hồ như vậy".
"Vậy tại sao họ lại còn bắt Minh Hữu để uy hiếp người?"
"Bọn họ là vì từ ta để tìmmột số vật, cho nên mới bắt Minh Hữu uy hiếp ta. Mà nơi chúng ta hiện tại đang đi đến, chính là chỗ cất dấu vật đó".
"Đó là vật gì?" Trần Hương mày cau lại, nàng là Thiên môn Cung chủ, tự nhiên hiểu rõ thế tục gì đó đối với người tu hành mà nói giống như là cỏ cây, mà đối phương cũng đều là người tu hành, vậy vật gì đó cần tìm ắt hẳn không đơn giản?
"Chuyện này rất phức tạp…" Nhạc Phàm ánh mắt xa xăm, như nhớ lại. Một lát sau mới nói: "Năm đó ta bị bỏ tù oan, tại đại lao quen với danh tướng Lệ Nguyên soái… Lão trước khi chết từng nói cho ta biết, một bí mật về bảo tàng…"
"Bảo tàng!?"
Trần Hương kinh ngạc, liếc về phía bốn nha hoàn ngoài cửa, rồi ngậm miệng không nói.
Nhạc Phàm thật ra cũng không thèm để ý, nói thẳng: "Là Hán vương bảo tàng".
"Hán vương bảo tàng!?" Trần Hương ngẩn ra: "Tại sao lại là Hán vương bảo tàng? Lần trước tại tranh chấp chính là vì Hán vương bảo tàng, hơn nữa đi đến Quỷ Trủng, càng làm cho người giang hồ chết rất nhiều, không còn ai tin lời đồn đãi về bảo tàng nữa…"
"Đúng vậy" Nhạc Phàm gật đầu nói: "Lời đồn đãi về bảo tàng truyền lưu bên ngoài, hẳn là có người đang âm thầm cố ý phát tán, Giang Nam Triệu Thiên Cân cũng không tránh khỏi liên quan đến việc này, chỉ bất quá người này không ở trong giang hồ, hơn nữa địa vị phi thường hiển hách, cho nên không ai đi tìm hắn làm phiền".
Triệu Thiên Cân cùng việc Lưu Thủy thôn bị giết tránh không khỏi liên quan, Nhạc Phàm tự nhiên ghi nhớ trong lòng. Dừng một chút, hắn lại tiếp tục nói: "Về phần Lệ đại soái nói cho ta biết về bảo tàng, hẳn là sự thật…" Tiếp theo, Nhạc Phàm đem chuyện lúc ấy cùng suy nghĩ của bản thân đối với bảo tàng nói ra một lượt.
Trần Hương tự nhiên sẽ không hoài nghi lời Nhạc Phàm nói, chỉ là kỳ quái nói: "Nếu là Lệ đại soái khi sắp chết nói cho người biết bí mật này, vậy bọn người Thi Bích Dao tại sao cũng biết?"
Suy nghĩ một chút, Nhạc Phàm lắc đầu nói: "Nàng có nói, ta cũng không hỏi qua. Nếu nàng biết bí mật này, tự nhiên có nguyên nhân, nếu bảo tàng không là của ta, cho ai cũng không quan hệ. Nếu là cứ nói thẳng với ta, nói không chừng ta sẽ giúp nàng, nhưng nàng có lòng tính toán với ta… Hừ!"
"Đại ca nói rất đúng, phúc họa đi với nhau, dừng tay là tốt nhất" Trần Hương đồng ý nói: "Quái thì quái, các nàng cũng không hiểu tính cách của đại ca".
Thế sự là kỳ diệu cùng kỳ quái như vậy! Thi Bích Dao nếu nghe được những lời này của Nhạc Phàm, không biết là sẽ nghĩ thế nào?
"Oành đùng…"
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng sấm lôi đình, thuyền lại rung chuyển kịch liệt.
Lập tức, một cổ năng lượng hùng hậu bao quanh thân thuyền, không gian chung quanh cũng theo đó mà bình hòa xuống.
Nhíu nhíu mày, Nhạc Phàm trầm giọng nói: "Chúng ta đi ra trước xem một chút…"
Dứt lời, dẫn theo Trần Hương cùng Tiểu Minh Hữu ra khỏi phòng, Tiểu Hỏa theo sát ở sau.