Thương Thiên

Chương 410: Địch nhân trong bóng tối




Trong loạn thạch lâm, Nhạc Phàm đem đá tảng chuyển trái phóng phải, ném vòng quanh tới khi thành một thế trận mới ngừng lại.
Trần Hương thấy đối phương cẩn thận như thế, không khỏi mỉm cười: "Ca, những thợ săn khác đều là bố trí cơ quan cạm bẫy, nhưng thợ săn như ngươi thực trái ngược, không ngờ đem cả trận pháp ra, đơn giản là tài năng thì lớn mà sử dụng thì nhỏ đây!"
"Ủa!" Nhạc Phàm ngượng ngùng, tự giễu mình nói: "Thợ săn… ta bây giờ còn được xem như một thợ săn sao? Cha mà chứng kiến bộ dạng của ta như bây giờ, còn không tức giận đến nhảy dựng lên…"
Lời nói dừng lại, Trần Hương có thể hiểu được nỗi nhớ thương của Nhạc Phàm, vì vậy nhẹ nhàng cầm hai tay đối phương, yên lặng truyền đến sự ấm áp trong tim.
Người chết đi thì đã rời xa, người còn sống nên vì người trước mắt tiếp tục còn sống.
Nhạc Phàm rất sớm đã rõ ràng đạo lý này, đây là vì hắn từ trong đau thương đi ra.
Trần Hương nhìn bốn phía, hỏi sang chuyện khác: "Ca, ngươi vừa rồi lập trận pháp gì vậy? Ta thấy xung quanh cũng chẳng có biến hóa gì."
"Đây chỉ là "Mê tung trận" thông thường, có thể vây khốn địch nhân xông vào gần… chỉ có điều, gặp phải cường địch tác dụng không lớn, thật may là xung quanh có loạn thạch lâm che chắn cho dù có địch nhân tập kích bất ngờ, có phải chạy cũng không thành vấn đề."
"Địch nhân?! Ý của ca ca là nói, trên đảo này ngoài chúng ta cùng người của Lâu thượng lâu, còn có người khác?"
Trần Hương ngẩng đôi mi thanh tú chăm chú nhìn phía Nhạc Phàm, người sau gật đầu trịnh trọng: "Khi ta lướt qua cây cối thì phát giác kỳ quái, một cô đảo như vậy, tại sao nửa điểm khí tức sinh mạng cũng không cảm nhận được, thậm chí trong rừng ngay cả chim muông cũng không có một con… Còn nữa, biến cố trên núi tuyết càng kỳ quái hơn, tại sao lại có bầy kiến cùng đàn dơi đột nhiên tới công kích chúng ta? Mà thượng cổ dị thú "Hóa Xà" trong hồ thì như thế nào đến được? Ta luôn cảm giác thấy có người trong bóng tối nhìn trộm nhất cử nhất động của chúng ta."
Trần Hương suy tư nói: "Nếu thực sự như lời ca ca, vậy chúng ta bây giờ chẳng phải là rất nguy hiểm sao? Hơn nữa, Tiểu Minh Hữu còn ở trên thuyền… Ca, chúng ta bây giờ nên làm gì?" Trần Hương biết được cảm tình của Nhạc Phàm đối với Tiểu Minh Hữu, đó tuyệt không chỉ là một phần áy náy cùng trách nhiệm, còn là bao dung cùng quan tâm nhiều hơn.
Nhạc Phàm nhìn sắc trời một chút, lắc đầu nói: "Bây giờ trời sẽ nhanh tối, ban đêm nóng vội chạy đi sẽ rất nguy hiểm, chúng ta đợi sáng sớm mai hãy xuất phát… chờ sau khi mang Minh Hữu theo, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp rời khỏi hòn đảo này… Ta chỉ hy vọng, ta đã đoán sai thôi!"
Thực sự sẽ đoán sai?!
Trần Hương rõ ràng Nhạc Phàm chỉ là không muốn làm cho mình quá mức lo lắng mà thôi, trên thực tế, bọn họ quả thật đã bị vây trong hiểm cảnh! Thế nhưng mình có thể làm gì đây?
Bỗng nhiên!
Tình cảm kích động, kinh mạch co rút từng trận, Trần Hương tim đau như sắp vỡ ra, sắc mặt trắng bệch, trán đổ mồ hôi lạnh… Nàng vội vàng cúi gằm đầu xuống, cố gắng bình tĩnh khống chế, không để cho Nhạc Phàm nhìn ra bộ dạng khác lạ của bản thân.
Trong khoảng thời gian ngắn, đất trời tĩnh lặng.
Cách xa phía Nam Tuyết Sơn mấy chục dặm…
Trong động âm u lạnh lẽo ẩm ướt, trong không khí tràn ngập mùi bùn tanh xộc vào mũi.
Lúc này, Thi Bích Dao cùng đám người Ngũ lão ngồi yên điều tức, trên mặt lộ vẻ mệt mỏi! Trải qua một hồi ác chiến cùng thủy thú, sáu người cuối cùng có kinh hãi mà không nguy hiểm rời đi, đáng tiếc tạm thời không cách nào quay lại Tuyết Sơn.
Một lúc sau, Bạch bà bà chậm rãi mở hai mắt, thở dài một tiếng than: "Không ngờ rằng một mớ lớn tuổi, lại phải nhận loại quả đắng thế này, ôi… lão bà ta còn chưa bao giờ chật vật qua như vậy!"
Tất cả mọi người đều tỉnh lại, chỉ thấy từng người trong nhóm quần áo rách nát, đầu tóc rối bời… Một bộ dạng chật vật không chịu nổi như thế, làm sao bảo tâm lý con người thấy tốt được.
Thi Bích Dao trong lòng thầm kêu khổ, nếu như lúc đầu đám người mình nghe theo lời Nhạc Phàm nói, cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh tồi tệ như vậy.
Bà già áo đỏ càng nghĩ càng giận, không phục nói: "Đại tỷ, vừa rồi đó là quái vật gì? Không ngờ hung mãnh như thế, ngay cả năm người chúng ta liên thủ cũng chặn không được…"
Bạch bà bà còn chưa mở miệng, bà già áo lam tiếp lời: "Thủy thú kia ngược lại làm ta nhớ tới con mãnh thú nọ bên người Lý Nhạc Phàm…"
"Tứ tỷ nói là con "Cùng Kỳ" đó?" Bà già áo đỏ khẽ run lên!
Bà già áo xanh gật đầu nói: "Nếu như ta đoán không sai, thủy thú vừa rồi chắc chắn cũng là thượng cổ dị chủng!"
"Lão Tứ nói không sai." Bạch bà bà trầm giọng nói: "Ta từng thấy qua trên một quyển "Hồng Hoang tạp đàm", thủy thú vừa rồi đó tên là " Hóa Xà", mặt người thân rắn, lưng dài có cánh, kêu như trẻ con, chính là Phách vương trong nước… Không... ngờ rằng trên cô đảo lại có mãnh thú như vậy, chúng ta lần này có thiệt một chút cũng không oan uổng!"
Bà già áo xanh cũng nói: "Theo ta được biết, thượng cổ dị chủng vào lúc sơ kỳ phát triển cũng không mạnh mẽ, thế nhưng một khi bọn chúng tiến vào thành thục kỳ, cho dù là cao thủ thiên đạo cảnh giới trung cấp cũng không cách nào địch nổi, nếu hoàn toàn phát triển, càng không thể đánh bại!"
Bà già áo đen hững hờ nói: "Nghĩ lúc đầu, mãnh thú bên người Lý Nhạc Phàm, còn chưa thành thục thì đã có thể ngăn cản công kích cảu năm người chúng ta, mà "Hóa Xà" lần này càng lợi hại hơn! Nếu không phải trên người chúng ta có đem theo "Bổ thiên đan", e rằng rất khó thoát thân rồi."
Vừa nghĩ tới cảnh tượng lúc "Hóa Xà" bắn tên nước đầy trời, mọi người bây giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Thấy không khí trầm lắng, Thi Bích Dao lúc này chuyển sang hỏi: "Bạch bà bà, hiện tại không lên được núi tuyết, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Suy nghĩ một chút, Bạch bà bà trên mặt nếp nhăn chụm thành một đống: " "Hóa Xà" kia thì canh giữ ở bên dưới Tuyết Sơn, mà trên núi lại có bầy dơi cùng kiến tập kích, chúng ta rất khó tới gần đỉnh núi tuyết. Cho dù xông lên, cũng không duy trì được bao lâu."
"Hắc!" Bà già áo đỏ buồn bực nói: "Không ngờ rằng chúng ta đường đường là ngũ đại thiên đạo cao thủ cảnh giới trung cấp, vậy mà không làm gì được súc sinh này!"
Bà già áo lam không tán thành nói: "Trời đất rộng lớn không gì không có, ngay cả "Hóa Xà" chính là thượng cổ dị chủng còn tồn tại, chúng ta không đối phó được nó cũng không có gì quá kỳ quái đâu."
Bà già áo xanh hỏi: "Lão Tứ, ngươi có biện pháp gì hay không?"
Bà già áo lam chậm rãi nói: "Tâm bệnh cuối cùng phải cầu tâm dược, tháo chuông vẫn phải cần người treo chuông. Xem ra, chúng ta vẫn phải tìm Lý Nhạc Phàm hỗ trợ mới được."
Mọi người nhíu mày, hiển nhiên trong lòng có điều cố kỵ.
Thanh âm ngừng lại một chút, bà già áo lam nói: "Lý Nhạc Phàm quen thuộc chỗ rừng núi, hơn nữa lại biết được nơi chôn dấu bảo tàng… Bất luận như thế nào cũng không thể để cho hắn một mình rời đi, nếu hắn một mình đi tìm bảo tàng, hoặc là còn có bí mật gì chưa nói, vậy chúng ta cuối cùng chẳng phải là thất bại trong gang tấc? Hơn nữa… Lý Nhạc Phàm mặc dù có phần ân tình với Ma môn, nhưng tiểu nữ tử kia bên cạnh hắn lại là người của Ẩn tông, ta cảm thấy không thể để cho nàng ta biết được bí mật thực sự chuyến đi này của chúng ta."
Nói tới hai chữ "Ẩn tông", Bạch bà bà trong mắt hàn quang chợt lóe rồi biết mất: "Lý Nhạc Phàm khẳng định phải tìm về, về phần tiểu nữ của Ẩn tông kia… nếu nàng định ngăn cản chúng ta, ta tuyệt không khách khí!"
Thi Bích Dao mở miệng định nói gì đó, nhưng lời đến môi thì bị chặn lại.
"Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?" Bà già áo đỏ vội vàng hỏi: "Tiểu tử kia chạy nhanh như bay, chúng ta làm sao mà tìm?"
"Chúng ta cần gì đi tìm hắn?" Bà già áo lam cười nói: "Chỉ cần tiểu tử kia còn ở trên thuyền, sợ gì hắn sẽ không trở về."
"Thì ra là như thế!"
Mọi người bừng tỉnh.
Màn đêm buông xuống, ánh trăng tản ra mặt đất lạnh lẽo.
Vì phòng ngừa vạn nhất, Nhạc Phàm bỏ qua dùng lửa, xung quanh một vùng tối mờ.
"Sột soạt... Sột soạt..."
Trong bóng tối một trận rung động, Nhạc Phàm đột nhiên mở hai mắt.
"Tới rồi!?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.