Thương Thiên

Chương 423: Địa cung đột biến




Cái gì gió tanh mưa máu! Cái gì thiên hạ khó yên!
Nghe xong những lời này của Trần Hương, đám người Bạch bà bà sắc mặt lạnh như băng, trong mắt hàn quang chợt lóe lên.
"Hừ!"
Trong nháy mắt cảm nhận được sát ý của đối phương, Nhạc Phàm sải bước chắn ở trước người Trần Hương, biểu hiện trên mặt đồng dạng lạnh như băng. Hắn mới là mặc kệ cái gì Ma Ẩn chi tranh, ai đúng ai sai… hắn chỉ biết là, ai muốn thương tổn người bên cạnh mình, phải đạp qua thi thể của mình mà tới. Mặc dù Trần Hương lúc này tính tình đại biến, nhưng dù sao nàng vẫn là Trần Hương, là mối bận tâm duy nhất trên thế gian này của Nhạc Phàm, phần tình cảm chôn sâu trong linh hồn vĩnh viễn không tàn phai.
Thi Bích Dao tựa hồ chú ý tới biến hóa của Trần Hương, vì vậy thử dò hỏi: "Trần Hương cô nương, thế sự không có tốt hay xấu tuyệt đối, Lâu thượng lâu chúng ta sớm đã thoát ly Ma môn, ngươi cần gì phải cố chấp…"
"Thoát ly? Nói thật dễ nghe!"
Trần Hương cười lạnh: "Chớ nói với ta là các ngươi tới tìm kiếm thánh vật của Ma môn chỉ là tò mò thôi nhé."
"Trần Hương hôm nay quả nhiêngiống trước! Kỳ quái, trên người nàng ta, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Ý niệm trong lòng xoay chuyển, Thi Bích Dao không có biểu hiện ra khác lạ gì, chỉ thản nhiên hỏi: "Vậy Trần Hương cô nương muốn phải như thế nào? Trừ ma vệ đạo cùng chúng ta đánh một trận? Hay là ai quản việc nhà nấy, chúng ta tại đại hội Ẩn lâm sẽ lại phân cao thấp?"
"Ngươi cho rằng ta không dám?"
Quắc mắt lạnh lùng nhìn, Trần Hương tay giơ trúc ngọc đặt ngang trước ngực, chân nguyên trong cơ thể dồn vào trong đó… một luồng sáng xanh lục soi rọi cả điện phủ, địa cung vàng ngọc huy hoàng cũng có vẻ buồn bã thất sắc!
"Thiên môn kỳ bảo 'Tử trúc trượng'!?"
Đám người Bạch bà bà kinh ngạc dị thường, thậm chí chăm chú: "Hừ! Thì ra ngươi là người trong Thiên môn."
Thi Bích Dao lùi sang một bên, Ngũ lão không dám chậm trễ, mỗi người vội vàng lấy ra binh khí tùy thân sẵn sàng chờ đợi.
Tòa địa cung này mặc dù hạn chế tinh thần lực của người ngoài, nhưng không có hạn chế năng lực hành động của họ… Nếu song phương toàn lực đánh một trận, khó tránh khỏi tổn thương!
Nhạc Phàm yên lặng nhìn Trần Hương, trong lòng có chút mê hoặc. Bằng cách lý giải của hắn đối với Trần Hương, cho dù đối phương tính tình có chỗ biến đổi, nhưng tâm tính tỉnh táo quyết sẽ không hành động lỗ mãng.
Lâu thượng lâu có năm cao thủ thiên đạo trung cảnh, Trần Hương bất quá mới vừa chạm vào thiên đạo trung cảnh, thậm chí thêm cả bản thân mình, cũng không nắm chắc phần thắng. Càng huống chi, bây giờ tình thế không rõ, tùy tiện tranh đấu, chính là tự đưa mình lâm vào cục diện càng thêm nguy hiểm, điều này dù có là ai cũng không muốn chứng kiến.
"Trước tiên chờ một chút…"
Nhạc Phàm ngăn Trần Hương lại, người sau lại đánh văng hắn sang một bên, sau đó lạnh lùng nói: "Chớ cản ta, Ma môn tà đồ, ai cũng phải giết!"
Trần Hương làm sao chẳng biết phải giữ tỉnh táo, nhưng khi nàng biết được đối phương chính là người trong Ma môn, vô ý thức trong lòng xuất hiện một luồng suy nghĩ mãnh liệt… Nàng bây giờ phi thường kích động, hận không lập tức xông tới tiêu diệt ngay những người của Ma môn được.
Nhạc Phàm nhìn ra khác lạ, không khỏi liên tưởng đến sự biến đổi tính tình của Trần Hương, vì vậy lại tiến lên ôm lấy nàng: "Ngươi bình tĩnh một chút!"
Hai người thân cận như thế, mọi người xung quanh sửng sốt ngây ra, không khí thập phần ngượng ngập.
Bị ôm quanh người, Trần Hương cả thân thể cứng đờ bất động, trong mắt hàn quang nhạt dần đi, lập tức trên mặt lộ ra sắc đỏ hồng thẹn thùng.
"Còn không buông tay…"
Trần Hương khẩn trương yêu kiều gạt ra, Nhạc Phàm ngược lại chưa thấy được có gì không thỏa đáng.
Giữa lúc song phương đang giằng co, tộc trưởng Tang Nha bỗng nhiên nói tránh đi: "Tiểu cô nương, Ma môn chí bảo mà ngươi nói rốt cuộc là cái gì?"
Không đợi Trần Hương mở miệng, Thi Bích Dao không hề lảng tránh nói: "'Thiên ma giám' đó chính là thánh vật truyền thừa của các đời Ma tôn trong Ma môn, bên trong chứa kinh thiên ma công… còn về phần 'Vạn nhân trảm' kia, thì lại là một thanh trảm tướng đao, nghe nói nó chính là binh khí tùy thân của Công Tôn Khởi thời kỳ Chiến quốc …"
"Cái gì!? Trảm tướng đao của Công Tôn Khởi …" Tộc trưởng Tang Nha thân thể đột nhiên chấn động, vẻ mặt khoa trương làm cho mọi người ngạc nhiên.
"Công Tôn Khởi là ai?"
Thất Nhạc Phàm lộ vẻ nghi hoặc, Thi Bích Dao giải thích: "Cái tên Công Tôn Khởi này có lẽ các ngươi rất xa lạ, nhưng cái tên Bạch Khởi, ta nghĩ các ngươi chắc đã nghe qua… không sai, Công Tôn Khởi chính là Bạch Khởi!"
"Sát thần Bạch Khởi!?"
Nhạc Phàm ánh mắt run lên, một bức tranh thiết huyết tung hoành hiện ra trước mắt!
Chỉ cần là người ở trong quân đội vài năm, đối với Bạch Khởi - một vị danh tướng hung danh truyền thế như vậy thể nào chẳng biết. Mặc dù đã là người thiên cổ, nhưng bất cứ ai nghe thấy cái tên Bạch Khởi, đều sẽ liên tưởng đến chiến trường máu tanh nồng nặc, phảng phất như hắn vậy...
Cái tên là biểu tượng cho sự giết chóc!
Vạn nhân trảm, chém vạn người, binh khí trong tay Bạch Khởi quả thật đã làm nên một danh hiệu như vậy!
Quay ngoắt lại, sự chú ý của mọi người lại tập trung tới trên người tộc trưởng Tang Nha. Đối phương vừa rồi thất thố như thế, chẳng lẽ biết chút gì?
"Tộc trưởng Tang Nha, ngươi… có phải ngươi biết tin tức của Vạn nhân trảm hay không?"
Thi Bích Dao vẻ mặt khẩn trương, đám người Bạch bà bà càng dị thường kích động. Các nàng nguyên vốn tưởng rằng đã bị người khác sắp đặt, chuyến này đến đây sợ rằng chẳng thu được gì. Thế nhưng, sau khi thấy được phản ứng của tộc trưởng Tang Nha vừa rồi, niềm hy vọng trong lòng các nàng lại dấy lên. Thủ lăng nhất tộc chính là thượng cổ di tộc, biết được một chút bí mật cay đắng thời Chiến quốc cũng không có gì kỳ quái. Nói không chừng… đối phương thực sự sẽ biết chỗ hạ lạc của hung khí.
"Tộc trưởng Tang Nha, nếu như ngươi biết tin tức của Vạn nhân trảm xin nói cho chúng ta biết, cần điều kiện gì ngươi cứ mở miệng." Có lẽ là quá mức kích động, có lẽ là đã xem xét cẩn thận, Bạch bà bà hứa hẹn không chút do dự, làm cho đối phương rất kinh ngạc.
"Điều kiện gì?"
Tộc trưởng Tang Nha toét miệng cười, lập tức nhìn quanh, hỏi ngược lại: "Ngươi cho rằng, ta còn thèm muốn gì nữa?"
Bên người giữ một kho báu cực lớn như thế, đâu còn cần đòi hỏi gì trên phương diện vật chất nữa?
Nhưng khi thấy đối phương có ý từ chối, Bạch bà bà không nhịn được nhíu mày, còn Trần Hương lại khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nếu thực để cho Ma môn đạt được chí bảo trong truyền thuyết… Hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Thi Bích Dao cũng không có ý định bỏ qua, ngược lại thái độ ôn hòa nói: "Tộc trưởng Tang Nha, Ma môn thánh vật đối với chúng ta mà nói là phi thường trọng yếu, hy vọng…"
"Không cần nhiều lời nữa, ta sẽ không nói cho các ngươi gì đâu."
Tộc trưởng Tang Nha kiên quyết từ chối, hoàn toàn không còn chỗ cho thương lượng: "Còn nữa, nếu các ngươi vẫn không rời khỏi nơi này, lão phu sẽ không khách khí."
"Tiểu lão đầu, ngươi, ngươi…"
Bà già áo đỏ thấy thái độ đối phương nhất mực cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, nhất thời tức giận đến nhảy dựng lên: "Ngươi tiểu lão đầu này đỡ chiêu!" Dứt lời, người như làn gió xông lên phía trước!
"Trở về cho ta!"
Lạnh lùng quát lên một tiếng, chỉ thấy tộc trưởng Tang Nha khí thế bộc phát, trong mắt tinh quang bắn thẳng ra, một luồng chướng khí vô hình trống không xuất hiện, ngang nhiên chấn ngược bà già áo đỏ về chỗ cũ!
"Dị thuật công kích!?"
Nhạc Phàm, Trần Hương trong mắt hiện lên một tia kinh dị.
Bà già áo đỏ tức giận, bất quá vẫn muốn tiến lên…
Đúng vào lúc này, trong không khí truyền đến một loạt động tĩnh khác lạ!
"Ầm..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.