Thương Thiên

Chương 492: Hắc mang




"Oanh!"
Nhất lực phá vạn trùng, lôi hỏa động thiên địa!
Không gian một tấc vỡ vụn ra, ma sát tạo thành những tia lửa sáng.
Quyền ý với đại uy bao la ngập trời, đem lực lượng và khí thế của gã râu rậm đẩy lên tới cực hạn, cả người như hỏa diễm thiêu đốt!
Cảm nhận được tầng tầng trở lực bị đánh vỡ, Cuồng Sa biến sắc, cấp tốc lui về phía sau, đáng tiếc là hắn cảm giác như mình đang hãm nhập trong vũng bùn, càng giãy dụa, càng hãm nhập sâu hơn!
Tử vong, đã gần như thế, cho dù là nội tâm điên cuồng như Cuồng Sa cũng phải trở nên sợ hãi tột độ.
Ở bên kia, Vệ Kiếm Phong và Lâm Hổ khó có thể thừa thụ được quyền ý của gã râu rậm, vội vàng mang theo Tiểu Vũ và Nữu Nữu thối lui đến một chỗ xa, hồn nhiên không có chú ý tới dị thường trên mặt hai đứa nhỏ.
"Đây, đây chính là Hỏa Vân Kình mà đại thúc nói sao, thật là mạnh..."
Tiểu Vũ lẩm bẩm tự nói, ánh mắt thập phần kích động, nắm chặt hai nắm đấm, trong lòng không khỏi thầm nghĩ:
"Rồi cũng sẽ có một ngày, ta cũng sẽ giống như đại thúc, trở thành một nam tử hán đội trời đạp đất!"
So với Tiểu Vũ kích động, Nữu Nữu thì lại có suy nghĩ sâu xa, nha đầu này mẫn tuệ cảm nhận được một quyền này tạo ra khí thế áp chế đối phương đến tình trạng yếu nhất, hiện tượng cổ quái này khiến cho Nữu Nữu liên tưởng đến biến hóa của trận pháp.
Tới gần Cuồng Sa, gã râu rậm đột nhiên vụt nhanh tới! Thân ảnh đỏ như lửa trùng phá lớp lớp trói buộc trước mặt Cuồng Sa, hung hăng nện một đấm trên mặt hắn.
"Oành!"
Khuông mặt hắn méo mó cực độ, nhưng còn chưa kịp không phục lại thần trí thì thân ảnh trước mặt đã biến mất.
"Oành! Oành! Oành!"
Quyền cước của gã râu rậm huy động, không chút lưu tình đánh vào trên người Cuồng Sa, đối phương còn chưa kịp thét lên tiếng nào đã bị đánh cho xương gãy lách cách!
Cái gì là điên cuồng chân chính? Cái gì là lực lượng chân chính?
Chính là thứ mà gã râu rậm vừa thể hiện.
Những người áo đen nhìn một màn này mà ánh mắt trở nên ngốc trệ, không chút để ý tới đau đớn của thân thể.
Cách đó không xa, Nữu Nữu lộ vẻ không đành lòng, còn Tiểu Vũ thì vô cùng hưng phấn.
Vệ Kiếm Phong, và Lâm Hổ thì lại thấy hàn ý chạy dọc sống lưng. Không dám nghĩ tới hậu quả khi đối địch với gã râu rậm, thậm chí là không có dũng khí đối mặt với hắn.
Dù sao, không có ai nguyện ý bị người ta xem như là cái bao cát, tung ra đủ loại quyền đấm cước đá.
"Oành!"
Sau một kích cuối cùng, Cuồng Sa trực tiếp bị đánh văng xuống, lẫn lộn giữa đám bùn đất.
Gã râu rậm thu thế, bình tĩnh đứng ở một bên.
Cuồng phong bạo vũ trôi qua, thiên địa trở nên yên ắng đến đáng sợ!
Cả hậu viện trừ bỏ tiếng thở dốc ra, không còn có âm thanh nào khác.
Từ trong bùn đất truyền đến tiếng tim đập yếu ớt của Cuồng Sa.
Đúng vậy, hắn còn chưa chết, rốt cuộc là cao thủ thiên đạo, cơ thể cường hãn đã vượt xa phàm nhân, chỉ bất quá, xương cốt toàn thân hắn giống như đã bị rã ra, cả người không còn có chút điểm khí lực.
"Ta, không muốn chết..."
"- Không! Ta sẽ không chết, ta muốn báo thù! Ta muốn báo thù!"
Cuồng Sa ra sức kiên trì, nhưng hắn biết hôm nay, hắn tuyệt đối không thể thắng được.
Tâm niệm cấp chuyển, hắn cắn răng đem một cổ chất lỏng cay độc đưa vào qua cổ họng, đi tới kinh mạch toàn thân!
Ngươi muốn giết ta... vậy thì mọi người cùng nhau chết đi! Đều chết đi...
Hắn cười lên một tiếng điên cuồng, thiên địa lực lượng trong hậu viện đột nhiên nhiễu loạn!
Ngay sau đó, thân hình Cuồng Sa vọt lên, tấn tốc bành trướng, lực lượng khổng lồ xao động toàn thân, cả người hắn giống như một hỏa lôi hình người, tùy thời đều có thể bạo tạc!
Cao thủ thiên đạo tự bạo, không cần phải nghĩ tới có bao nhiêu uy lực, chí ít là có thể đem nơi này sang thành bình địa!
Gã râu rậm cũng không có lo cho mình, nhưng Tiểu Vũ và Nữu Nữu đúng là khó tránh khỏi liên lụy. Bất đắc dĩ, gã râu rậm lui trở về trước người hai đứa trẻ. Bất quá, khi hắn thối lui, khí tức cuồng bạo đột nhiên ngừng lại.
- Mối thù ngày hôm nay, ngày sau sẽ hoàn trả gấp đôi! Đến lúc đó, bổn tọa sẽ khiến cho các ngươi sống không bằng chết! Các ngươi cứ chờ đi.
Kế thành, Cuồng Sa nào dám lưu lại nửa khắc, lập tức phá không bay đi, chỉ để lại một câu hung ác, ngay cả đám người Lữ Vĩ cũng không quản.
Cứ như vậy mà để người ta trốn sao?
Đám người Vệ Kiếm Phong đúng là không có cam lòng. Bất quá, đúng lúc này lại có một đạo hắc mang trực tiếp đuổi theo Cuồng Sa.
"Xuy!"
Trong nháy mắt, hắc mang xuyên qua thân thể Cuồng Sa.
Mờ mịt, sợ hãi, phẫn nộ, tuyệt vọng...
Đủ loại tâm tình quấn quanh, không chờ hắn kịp phản ứng, cả người hắn đã nổ tung, hóa thành một đoàn huyết vụ!
Hết thảy lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại mùi máu tanh trong không khí.
Xong? Đường đường là một cao thủ thiên đạo cứ như vậy mà xong đời?
Nói chuẩn xác, một vị xong đời, một vị nằm hôn mê bất tỉnh.
Kinh hồn, kính sợ, sùng bái.
Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía gã râu rậm, một màn quá mức quỷ dị kia, ngoài gã râu rậm ra thì còn ai có thể có khả năng này.
Nhìn huyết vụ phía xa, gã râu rậm giống như là đang suy tư cái gì.
Kỳ thực, Cuồng Sa cũng không nhất thiết phải chết oan như thế, chỉ trách hắn lúc đi còn để lại một câu như thế. Câu nói của hắn dường như đụng chạm tới điểm mấu chốt gì đó trong nội tâm của gã râu rậm, khiến cho hắn nổi sát tâm.
- Chạy mau...
Không biết là ai nói ra, cả đám người áo đen đều tự mình chạy tứ tán, chỉ để lại một mình Lữ Vĩ đang hôn mê.
- Muốn chạy!?
Lâm Hổ đang định đuổi theo thì có một bóng người từ trên trời hạ xuống, đem hắn cản lại.
- Lâm đường chủ, giặc cùng đường chớ đuổi...
Người tới rõ ràng là Trữ Uyển Can, sắc mặt nàng hơi có vẻ tái nhợt, sát khí còn chưa tan, hiển nhiên là vừa trải qua một tràng chiến đấu vất vả.
- Trữ cô nương, người bị thương?
Vệ Kiếm Phong bước nhanh tới, trong lòng có chút thấp thỏm, sự tình phát triển đến bây giờ, đã vượt xa khỏi tầm khống chế của hắn.
- Ta không sao, chẳng qua là tổn thương chút nguyên khí thôi.
Trữ Uyển Can khoát tay nói, nhìn thoáng qua tình huống xung quanh, rồi lại dời ánh mắt về phía gã râu rậm:
- Ta không biết các hạ là ai, đến Thiên Hùng Bang có mục đích gì, nhưng hôm nay Nam Hùng Thành gặp nạn lại được các hạ xuất thủ tương trợ, Trữ Uyển Can xin ở chỗ này tạ ơn tiên sinh.
Trữ Uyển Can khách khí như thế cũng không phải là không phải, chỉ bất quá nàng ta thật không rõ lai lịch của đối phương.
Gã râu rậm thẫn thờ nhìn đối phương, không có chút ý tứ hoàn lễ, không khí lúng túng dị thường.
Nếu như người khác vô lễ như thế, Vệ Kiếm Phong và Lâm Hổ sợ đã phát tác rồi, nhưng người trước mặt...
- Trữ cô nương...
Vệ Kiếm Phong đang muốn mở miệng hòa hoãn không khí, Trữ Uyển Can ngược lại thản nhiên cười:
- Kỳ nhân tất có kỳ tính, cũng là thiếu sót của Uyển Can...
Dừng một chút, nàng lại nói với Vệ Kiếm Phong:
- Triều đình cấu kết với Ma Môn luyện chế độc nhân, tuy chúng đã bị ta tiêu diệt nhưng khói độc hiện tại đang khuếch tán, nơi này không thể ở lại, các ngươi nhanh chóng tổ chức mọi người sơ tán.
- Trữ cô nương, chúng ta cứ như vậy đi sao, còn việc kinh doanh trên đất Quảng Đông thì như thế nào?
Vệ Kiếm Phong nghe vậy ngẩn ra, mình rõ ràng là phương thắng lợi, thế mà lại phải rời đi, thật là không cam lòng.
Trữ Uyển Can thở dài nói:
- Bang chủ đã sớm có ý định, đợi chúng ta trở lại Lạc Dương thì sẽ bàn bạc kỹ hơn, các ngươi nhanh chóng an bài đi, chớ để trễ nãi thời giờ.
- Dạ.
Lắc lắc đầu, Vệ Kiếm Phong và Lâm Hổ lên tiếng đáp ứng rồi chuyển thân rời đi.
Đợi hai người rời đi, Trữ Uyển Can mới nói tiếp với gã râu rậm:
- Tiên sinh, nơi đây không nên ở lâu, không biết người có nguyện ý đồng hành với chúng ta hay không? Về phần phái của Lưu hương chủ, ta đã phái người tiếp ứng, tin tưởng rằng ngày mai liền có thể hội họp.
Gã râu rậm nhìn hai đứa trẻ bên cạnh, khẽ gật đầu, ngay sau đó lập tức mang theo chúng đi vào phòng trong.
Từ đầu tới cuối, gã râu rậm cũng không có nói qua nửa chữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.