Thương Thiên

Chương 504: Hỗn chiến




"Gầm......"
Một tiếng rồng ngâm kinh động cả rừng núi, khí thế mạnh mẽ quét ngang trời đất!
Vô luận là cao thủ giang hồ như Giang Tiểu Phong, đám người Du Tùng Nham, hay là tu sĩ thiên đạo như Nguyên Thác, Hạ Khinh Trần, đều bị cảnh tượng oai hùng trước mắt chấn động dữ dội!
Xung quanh Nhạc Phàm, một đầu viêm long dài mấy trượng đang uốn quanh, giương nanh múa vuốt giữa không trung, hướng cái đầu khổng lồ nhìn về phía mọi người, ánh mắt giống như thực chất như có thể đem linh hồn của bọn hắn xuyên thủng.
Giang Tiểu Phong và đám người Du Tùng Nham kiệt lực giữ vững bình tĩnh, nhưng sự sợ hãi hiển lộ trong con mắt bọn họ thì không sao che dấu được.
Vẻ cẩn thận trên khuôn mặt của Nguyên Thác và Hạ Khinh Trần cũng càng ngày càng đậm.
Đối với việc hóa khí thành hình thì bọn họ cũng không coi vào đâu, điều chân chính làm bọn hắn kiêng kỵ chính là sát khí tản mát ra từ trên thân của viêm long.
Đúng vậy, đúng là sát khí! Sát khí nồng đậm, nặng nề, sung mãn mùi máu tanh.
Cổ xưa, thê lương, dữ dội, bá đạo, điên cuồng!
Giờ khắc này, Lý Nhạc Phàm giống như một đầu mãnh thú bất diệt đến từ thời viễn cổ, một kẻ ác ma đến từ Cửu U thâm uyên!
Đối mặt tồn tại khủng bố như vậy, Nguyên Thác sớm đã thối chí mười phần, chỉ bất quá, mắt thấy "Tử diệp thất tinh quả" sẽ thành thục trong chốc lát, bảo hắn làm sao buông bỏ được? Bảo hắn làm sao cam tâm đây?
Nếu như, có thể kéo dài thời gian thêm chốc lát, đợi đến khi quả cây thành thục [chín hẳn - gợi ý bởi Tiểu Dê]...
Nghĩ như thế, Nguyên Thác lặng lẽ truyền âm cho Hạ Khinh Trần:
- Hạ huynh, Tử diệp thất tinh quả là kỳ ngộ trăm năm khó được, Lý Nhạc Phàm tuy rằng tràn ngập hung tính, nhưng nếu chúng ta liên thủ thì vẫn có hi vọng áp chế được hắn, kính xin Hạ huynh giúp ta một tay, ân tình này Nguyên mỗ sẽ nhớ kỹ.
- Điều này...
Hạ Khinh Trần do dự bất định, tuy rằng hắn cũng rất thèm "Tử diệp thất tinh quả", nhưng vì thế mà đắc tội Lý Nhạc Phàm, hắn thấy phi thường không đáng. Nhưng Nguyên Thác lại không cam lòng buông tay, lúc này mở miệng nhờ vả, hắn cảm thấy vô cùng khó xử.
Cân nhắc kỹ lưỡng một phen, Hạ Khinh Trần khẽ gật đầu một cái, cuối cùng vẫn lựa chọn đứng về phía Nguyên Thác. Dù sao hai người còn có quan hệ về môn phái, lần này bọn họ ra ngoài còn có nhiệm vụ trong người, nếu như một người xảy ra sự cố, khi hắn trở về thì cũng khó lòng cấp cho người ta một cái công đạo.
Có sự đồng ý của Hạ Khinh Trần, lòng tin của Nguyên Thác được bành trướng, khí chất toàn thân mạnh mẽ dâng lên.
Cùng lúc đó, bên phía Nhạc Phàm lại phát sinh biến hóa.
Viêm long khổng lồ xoay quanh người Nhạc Phàm, chậm rãi đem hắn nâng lên không trung, nhìn như thiên thần giáng thế.
Một đóa hoa sen màu đỏ sậm chợt lóe ở trên ngực của Nhạc Phàm rồi biến mất, ngay sau đó hai mắt của hắn bị máu tươi nhuộm dần dần, đồng tử bắn ra quang mang đỏ ngầu!
Kia là đôi mắt như thế nào, trong vô tình ẩn chứa tuyệt vọng, trong điên cuồng ẩn chứa thống khổ, trong hung ác ẩn chứa bi thương!
Gầm lên một tiếng giận dữ, cơ nhục, xương cốt trên thân thể Nhạc Phàm phát ra những tiếng lách cách như sấm vang, đem khí thế của hắn đẩy lên tới đỉnh điểm!
Dưới áp lực này, Nguyên Thác rốt cục cũng nhịn không được mà ra tay...
- Lôi đình vạn quân...
- Kiếm táng vô lượng...
Quyền cước của Nguyên Thác giống như hồn thủy từ trên cửu thiên đổ xuống, hình lớn thế lớn, mỗi một chiêu thức đều ẩn chứa lực lượng vạn cân!
Hạ Khinh Trần thì chỉ có một thanh kiếm, một chiêu kiếm pháp, nhắm thẳng một đường, sắc bén vô cùng, uy phong của một kiếm này phảng phất như có thể chém trời đất làm đôi!
Hai người bọn họ, một người đại biểu cho lực lượng tột cùng, một người đại biểu cho hủy diệt đỉnh điểm, hai người kết hợp, uy thế tuyệt đối không kém hơn so với Lý Nhạc Phàm.
Hung quang trong hai mắt Nhạc Phàm bạo trướng, nắm tay hóa thành xích long (xích là màu đỏ, cũng giống như viêm long đều dùng để chỉ con rồng lửa có màu đỏ - DG), trực tiếp nghênh đón công kích của đối phương.
"Oanh long...!"
Va chạm như lôi động, mãnh liệt cuồng bạo.
Hai cổ khí thế cường đại va chạm, trong một khoảng thời gian ngắn trời sụp đất nứt, nhật nguyệt ảm đạm thất sắc!
Thiên địa đại biến, uy thế khôn cùng.
Đây chính là quyết đấu giữa cao thủ thiên đạo sao?
Ba người giao đấu khiến cho không khí chung quanh bị nhiễu loạn dị thường, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.
Mọi người đều trợn mắt hốc mồm mà nhìn lên phía trên. Lúc này trong lòng mọi người cũng không có quá nhiều tâm tình và ý nghĩ, chỉ một lòng chìm đắm trong trận quyết đấu của cao thủ thiên đạo.
Lực lượng phá tan hết thảy, kỹ xảo diệu kỳ đỉnh cao, chiến đấu sướng khoái lâm ly.
Đây mới thực sự là cao thủ, đây mới thực sự là cảnh giới!
Mười năm trước, Lý Nhạc Phàm cùng với một tiễn kinh thiên kia biến mất.
Mười năm sau, Lý Nhạc Phàm lại trở về cũng với một thân lực lượng oanh động thiên hạ.
Giang Tiểu Phong đã sớm trốn đi thật xa, ánh mắt nhìn lên phía trên trời, không sao che dấu được vẻ sùng bái và kích động của mình.
Không sai, hắn là một tên vô lại, một tên ôn thần. Nhưng vô lại thì cũng có giấc mơ của mình, vô lại cũng có thứ để mình theo đuổi!
Thiếu niên nào không có lông bông? Thiếu niên nào không có nhiệt huyết?
Không quản cho tuổi thanh xuân đang trôi qua, trong lòng Giang Tiểu Phong vẫn như cũ, có một đám lửa đang thiêu đốt. Hồi tưởng lại những gì mình trải qua, hắn cười một cách phận nộ, cay đắng, ở trong trời đất này hắn cảm giác như mình vô cùng nhỏ bé, vô cùng yếu đuối.
Nguyên lai, đó là do chính mình không đủ kiên cường. Nguyên lai, đó là do chính mình không buông xuống được.
Hốc mắt của Giang Tiểu Phong rưng rưng, ẩn chứa sự hối hận. Hắn khát vọng trở nên mạnh mẽ, khát vọng đứng ở trên đỉnh phong của thế giới!
Hắn cũng là một kẻ gặp phải vận rủi trong quá khứ.
[- Chín rồi! Chín rồi! Tử diệp thất tinh quả chín rồi! - Gợi ý bởi Tiểu Dê]
- Thành thục! Thành thục! Tử diệp thất tinh quả thành thục rồi!
Không biết là ai hô lên một câu, ánh mắt mọi người nhất thời xoay chuyển lại.
Ở trên mặt đá đen kia, gốc "Tử diệp thất tinh quả" dần dần đổi sắc, phát ra ánh sáng có màu sắc sặc sỡ, mùi thơm nồng đậm tràn ngập khắp rừng trúc, lượn lờ không tiêu tán.
Ánh mắt mọi người gắt gao nhìn "Tử diệp thất tinh quả", hô hấp trở nên dồn dập, có người thậm chí còn để lộ vẻ tham lam trong mắt.
Trước lợi ích thật lớn, bao nhiêu người sẽ mất đi lý trí? Bao nhiêu người sẽ liều lĩnh? Bao nhiêu người sẽ quên đi sinh tử? Lại có bao nhiêu người có thể chân chính giữ vững chính mình?
Nếu vào một khắc trước, mọi người tất nhiên là không dám tranh đoạt với cao thủ thiên đạo, nhưng hiện tại bất đồng, Lý Nhạc Phàm và hai người Nguyên Thác đang kịch chiến cùng một chỗ, tự nhiên là không rãnh đi quản chuyện khác, đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một. Chỉ cần đoạt lấy "Tử diệp thất tinh quả", sau đó đi tới nơi chân trời góc biển, tùy tiện tìm một chỗ tiềm tu, chẳng phải là sau này có thể tiêu diêu tự tại sao?
"Vụt!"
Khuất Liệt Dương là người đầu tiên xông tới, tốc độ có thể sánh bằng với chim bay sóng vỗ. Tiếp theo đó lão Tam của Thiên Trì thất quái, một người có khinh công tốt nhất cũng lao tới. Trong thời gian một cái hô hấp, hắn đã vụt lên sóng vai với Khuất Liệt Dương.
Khuất Liệt Dương thấy thế, trong lòng vừa hãi, lại vừa tức giận, lật tay vung kim câu về phía đối phương.
"Đang...!"
Binh khí va chạm, hai người quấn lấy nhau ở một chỗ.
Lúc này mọi người cũng đã kịp phản ứng.
Ngay sau đó, Giang Tiểu Phong, Du Tùng Nham, La Tường, phu thê Liên Vân Đình, Thiên Trì thất quái, tất cả đều nhằm phía Tử diệp thất tinh quả mà lao tới, chỉ có Băng Nguyệt tiên tử là lẳng lặng đứng nhìn lẳng lặng, không có ý động thân. Không có ai biết trong lòng nàng đang nghĩ gì, thái độ nàng lãnh đạm như thế, thật khiến cho người ta nhìn không ra thật giả.
Ở phía trước, Giang Tiểu Phong chống lại Du Tùng Nham, Khuất Liệt Dương, La Tường cùng với phu thê Liên Vân Đình thì chống lại Thiên Trì thất quái. Mỗi người một thủ đoạn, đánh nhau thành một đoàn, tràng diện vô cùng hỗn loạn!
Đột nhiên đúng lúc này có một bóng người thoáng hiện, lao cực nhanh về phía Tử diệp thất tinh quả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.