Thương Thiên

Chương 529: Kiếm thánh




"Ầm!"
"Ầm ầm ầm!"
Mây đen cuồn cuộn, không lâu lắm liền đổ xuống cơn mưa tầm tả.
Mưa to rơi xuống, cả Nghiễm Châu thành giống như thoáng cái đã mất đi sinh mệnh, bị bao phủ ở trong trầm lặng.
Trước cửa phủ tổng đốc, quả thực là giống với núi thây biển máu, tử khí nồng nặc tràn ngập cả con đường. Toàn bộ dân chúng và tiểu thương đã sớm rời đi, chỉ còn có thám tử quẩn quanh ở gần đó, thậm chí lặng lẽ lẻn vào trong phủ. Dù sao, huyết tẩy một phương quyền cao chức trọng cũng là một chuyện rất lớn, nếu bỏ qua phần tin tức này, tổ chức tình báo nào cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự tồn tại.
Trong mưa to, có hai bóng người một trước một sau chậm rãi đi tới, tiếp cận một góc tường tối thì dừng lại.
- Thủ... thủ lĩnh, phía ngoài thật nhiều người chết, ta thấy cũng phải tới bốn năm trăm người ấy! Trời ơi, đây là lần đầu tiên ta thấy nhiều người chết như vậy! Thật không thể tin được, điều này là do một người làm... Nhiều người như vậy a, coi như là đứng để cho ta giết, chỉ sợ cũng giết không nổi.
Một người trẻ tuổi ăn mặc gọn gàng dựa vào bờ tường, vỗ vỗ ngực ổn định hơi thở.
- Tiểu Tức tử ngươi đúng là không có kiến thức!
Người được xưng là "thủ lĩnh" Là một gã mặt đầy râu ria, hắn cố nén sợ hãi trong lòng, nỗ lực làm ra vẻ khinh thường:
- Chừng này người chết tính là cái gì, núi thây biển máu chân chính ngươi chưa từng thấy đâu! Huống chi, ở trước mặt cao thủ thì đám người này cũng chỉ là để bài biện mà thôi.
- Thủ lĩnh nói rất đúng.
Người trẻ tuổi thụ giáo gật đầu, sau đó yếu ớt nói:
- Chúng ta có cần đi vào thăm dò tình huống không?
- Không được!
Nam tử râu ria từ chối thẳng:
- Bên trong đều là cao thủ, chúng ta nếu tới gần quá, nói không chừng sẽ bị tóm ngay. Hơn nữa, vừa rồi có một đại quân vây quanh trong phủ tổng đốc, chúng ta chưa kịp tới gần thì đã bị nỏ bắn kiếm chém chết rồi!
- Vậy chúng ta bây giờ nên làm gì?
Người trẻ tuổi có chút nổi giận nói:
- Nếu chúng ta không thu thập được tin tức bên trong, cho dù có trở về cũng không được bao nhiêu công lao.
"Phanh!"
Nam tử râu ria hung hăng cốc đầu đối phương một cái:
- Tiểu Tức tử, ngươi gấp cái gì? Chúng ta không có tin tức, chẳng lẽ những người khác có sao? Ngươi nhớ kỹ cho lão tử, chuyến này nhất định phải kiên nhẫn, hết sức kiên nhẫn. Bảo mệnh làm đầu, tình báo thứ hai, nếu mạng cũng bị mất thế thì lấy ai đi truyền tin?
- Dạ!
Người trẻ tuổi cuối đầu, nhỏ giọng thầm nói:
- Sợ chết thì nói là sợ chết, còn bày đặt làm ra vẻ đàng hoàng.
Đột nhiên, nam tử râu ria nghiêm nghị nói:
- Tình huống có cái gì không đúng...
- Thế nào thủ lĩnh?
Người trẻ tuổi khẩn trương nhìn bốn phía, nhưng lại không có phát hiện ra thứ gì.
Nam tử râu ria nhíu mày, tức giận mắng:
- Ngu ngốc! Gọi ngươi chú ý quan sát nhiều một chút, chẳng lẽ ngươi không thấy được binh lính bên ngoài không ngừng đổ vào bên trong sao.
Người trẻ tuổi đổ mồ hôi nói:
- Dường như là như vậy, nhưng... nhưng có cái gì không đúng?
- Ngu ngốc ngu ngốc!
Nam tử râu ria lại nện cho hắn một cái:
- Tất nhiên người bên trong chết thì mới có đất cho người bên ngoài tràn vô.
- Chết thì chết chứ sao...
Người trẻ tuổi lầm bầm, đột nhiên nghĩ đến gì đóm đôi môi run lên nói:
- Thủ... thủ lĩnh, người đây là nói...
Nam tử râu ria khịt khịt mũi, thâm trầm nói:
- Mùi máu quá nặng, chỉ sợ đã chết không dưới ngàn người rồi!
- Ngàn... ngàn người!?
Người trẻ tuổi không tài nào tưởng tượng được, có ngàn thi thể vây quanh mình sẽ giống như thế nào?
Nam tử râu ria ngưng trọng, lại nghĩ tới một sự kiện, một người của rất nhiều năm trước, hình như cũng đúng là mười năm rồi, lúc đó hắn chỉ mới vừa xuất đạo...
- Thủ lĩnh, chúng ta làm gì bây giờ?
Nam tử râu ria trầm ngâm trong chốc lát nói:
- Chuyện này chúng ta quản không được, nhanh chóng truyền tin cho cấp trên để họ phái cao thủ tới xử lý.
- Dạ!
Đợi hai người rời đi, ở trên đầu tường lại có người xuất hiện.
Người này bận áo đen, mặt cũng được che lại bằng mặt nạ đen, hai mắt vẩn đục tràn ngập tang thương u buồn, trong tức khắc lại bị sự sắc bén thanh thế.
Bỗng nhiên, ngẩng đầu nhìn lên trời, mặc cho mưa to từng hạt rơi trên mặt nạ. Không có ai biết ở dưới mặt nạ, người này đang suy nghĩ cái gì.
Trong chốc lát, hắn thu hồi ánh mắt, tiêu thất tại chỗ.
Lúc này khắp nơi trong phủ tổng đốc đều tràn ngập mùi huyết tinh nồng đậm và gay mũi.
Binh sĩ cuồn cuồn không dứt tràn vào nội viện, khiến cho nơi này trở thành một phế tích.
Loạn đao bay múa, mưa tên đầy trời!
Tràng diện hỗn loạn, chỉ có giết chóc và tử vong!
Giữa sân, Nhạc Phàm tay cầm Ngư Trường kiếm, huy động không ngừng nghỉ. Mỗi một động tác, trong mỗi một nháy mắt đều giống như "nốt nhạc" Tuyệt vời nhất và kinh khủng nhất trong trời đất, "nốt nhạc" Chỉ vì giết người mà giết người, tổ hợp trở thành một khúc nhạc tử vong!
Một người ngã xuống, lại có một người xông vào... Sau đó lại ngã xuống, lại có người khác xông vào...
Sinh mệnh kiên cường, kiên cường như bàn thạch, bất khuất không phục, không sợ không hãi.
Sinh mệnh yếu nhược, yếu nhược như thủy tinh, trong suốt long lanh, vừa chạm liền bể.
Nhạc Phàm bước từng bước nặng nề hướng về phía trước... Mỗi bước đi lại kết thúc không biết bao nhiêu sinh mệnh, bước chân của hắn không có đình chỉ, mỗi một bước vĩnh viễn sẽ kiên định như vậy!
"Giết!"
Có lẽ là đường cùng của sợ hãi, có thể là bạo phát trong tuyệt vọng, có thể là mất đi lý trí... Binh sĩ đem Nhạc Phàm vùi lấp tới, nhưng hàn quang vừa lướt qua, toàn bộ đều chết đi.
Đi trong vũng máu, Nhạc Phàm giống như là ma thần đến từ viễn cổ, khắp người là máu, điên cuồng dữ dội, cho dù là mưa to cọ rửa cũng không hết được sát ý nồng đậm và vô tận của hắn.
"Tư tư..."
Tiểu hoàng xà bám vào đầu vai Nhạc Phàm, kêu lên hung dữ, thanh âm không mang theo chút tình cảm nào, so với nước cửu tuyền còn muốn lạnh lẽo hơn vài phần!
Giết chóc kéo dài gần một canh giờ, thi thể trên đất đã chất thành núi cao, người sau dẫm lên thi thể của đồng bạn nhào tới phía trước...
Giết! Giết! Giết! Giết! Giết! Giết Giết!
Nhạc Phàm giống như là một đầu mãnh thú không biết mệt mỏi. Không, hắn không phải là mãnh thú, mãnh thú cũng phải có thời điểm mệt mỏi, hắn so với mãnh thú còn cường đại hơn, đáng sợ hơn!
Mọi người đứng nhìn mà không khỏi rúng động!
Lạc Khuê và Lạc Tề đỏ lừ hai mắt, mấy vạn đại quân, cứ như vậy bị một người giết chết... Tuy rằng địa hình nơi này không thích hợp cho đại quân tham chiến, xong nguyên nhân chủ yếu vẫn là Nhạc Phàm cường đại vượt qua khỏi tưởng tượng của bọn họ.
Thái Vũ sợ hãi, mười năm trước người này cũng tiến vào giết chết vô số cao thủ... Trận chiến ấy, Thái Vũ cũng phải giao ra một cái giá thê thảm, vĩnh viễn không thể quên.
Là ngọn nguồn của thù hận, Thái Ân Khắc lại càng bị dọa tới mức miệng sùi bọt mép, tâm trí trống rỗng, người này vĩnh viễn đã trở thành bóng ma trong tâm trí hắn.
Giữa không trung, Cát lão và Cảnh Hành Viễn yên lặng nhìn, Cảnh Hành Viễn cũng không có ra tay, bởi vì trong mắt tu sĩ, những binh lính kia cũng không đáng một xu, giống như lão hổ nhìn thấy con kiến bị giết chết, tâm tình không chút dao động.
Cát lão không có ra tay, chẳng qua là thần tình trên mặt âm u dị thường, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
- Kẻ điên! Kẻ điên! Lý Nhạc Phàm tuyệt đối là kẻ điên!
Trong chỗ tối, Quan Trọng Nghĩa trợn mắt hốc mồm, kể cả Quách Tường Phong cùng với Ngưng nhi cũng giật mình tại chỗ.
Bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới, chuyện cư nhiên lại phát triển đến nước này... Thù hận đã diễn biến thành đồ sát trắng trợn!
Bọn họ không nghĩ tới, sát tâm của Lý Nhạc Phàm đã kiên quyết tới cảnh giới như vậy.
Quan Trọng Nghĩa cho rằng, giết người không khó khăn, khó khăn chính là, lấy lực lượng một người đồ sát vạn người! Khó khăn chính là, giết người xong vẫn bảo trì nội tâm tĩnh táo và cố chấp.
Tới lúc này không có ai hoài nghi. Nếu có đủ thời gian, hắn có thể giết tới một vạn, mười vạn, trăm vạn... cho tới khi tất cả mọi người đều chết sạch.
- Dừng tay! Tất cả dừng tay cho ta...
Lạc Khuê cuối cùng cũng nhịn không được kêu lên! Con ngươi hắn như muốn lồi ra, bộ dáng dữ tợn, quả thực muốn đem toàn bộ da lẫn xương của Lý Nhạc Phàm cắn nát mới cam tâm.
Sinh tử của binh lính, tu sĩ không để ở trong lòng, song Lạc Khuê lại không thể không quan tâm. Những binh lính này đều là do hắn cực khổ nhiều năm đào tạo ra, là nền móng để hắn làm mưa gió một phương. Đột nhiên chết đi nhiều người như vậy, bảo hắn sao không đau lòng! Không phẫn nộ!
Nghe được mệnh lệnh, bọn lính cuối cùng cũng đình chỉ tấn công.
Trì hoãn lại, bọn họ nhìn quanh, chỗ này là thi thể, chỗ kia vẫn là thi thể, khắp nơi đều là thi thể! Dưới chân mình là những khuôn mặt quen thuộc, chấn động tâm thần, cho dù chiến trường có tàn khốc cũng không có kinh khủng như giờ phút này!
...
- Thái... Ân... Khắc!
Trong mưa to, Nhạc Phàm vẫn như cũ hướng về phía Thái Tư Khắc, binh lính hoảng sợ thối lui ra hai bên, trực tiếp để lộ bóng của hắn trước mặt đám người Lạc Khuê.
Tử khí nồng nặc thẩm thấu trong lòng của mỗi người, bọn họ đều cho rằng, Thái Tư Khắc hôm nay số kiếp đã định, hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Bao gồm cả Thái Tư Khắc cũng cảm thấy tuyệt vọng.
Song, biến hóa của chuyện này lại lần nữa vượt ra khỏi tưởng tượng của mọi người.
- Dừng tay lại!
Một thanh âm nhàn nhạt từ trên trời dưới đất, bốn phương tám hướng truyền đến, mang theo uy nghiêm lớn vô cùng. Loại uy thế này không phải là của thiên địa, mà là của tự thân, không có dựa vào bất kỳ ngoại lực nào!
Lực lượng cường đại! Lực lượng cường đại chân chính!
Nhạc Phàm dừng bước, hai mắt đỏ tươi nhìn về phía trước... chỉ thấy một nam tử trung niên vận áo đen tuyền bồng bềnh mà tới.
Người này ngũ quan anh tuấn, đầu tóc nửa trắng nửa đen, chòm râu thật dài đong đưa theo gió, phảng phất như tiên trong loài người. Nhất là ấn đường của hắn, thỉnh thoảng lộ ra một cổ khí tức sắc bén, làm cho người ta chấn kinh... Hắn đúng là người ở trong quan tài bằng băng.
Người áo đen tuyền đi tới trước mặt Nhạc Phàm, trực tiếp đánh giá đối phương nói:
- Tiểu huynh đệ, ta thấy người khí mạch không thông, lực không phát hết, xem ra người bị thương rất nặng, đáng tiếc đáng tiếc!
Thở dài, người áo đen tuyền lắc đầu, cũng không biết hắn đáng tiếc thứ gì.
Giữa không trung, Cát lão và Cảnh Hành Viễn đưa mắt nhìn nhau, đều có vẻ kinh hãi. Lấy thực lực thiên đạo trung cảnh đỉnh phong của bọn họ cũng nhìn không ra nửa điểm khí cơ trên người đối phương, cứ như là đang nhìn một đoàn không khí. Nếu như nhắm mắt lại, bọn họ tuyệt đối không biết sự tồn tại của đối phương.
Muốn đạt tới cảnh giới này, trù khi đem ba trăm sáu mươi lăm huyệt khiếu toàn bộ thu liễm. Thiên đạo hạ cảnh chính là lĩnh ngộ cảnh giới của mình, cùng với thiên địa dung hợp. Thiên đạo trung cảnh chính là đem thiên địa lực dung hợp vào thể nội, thiên đạo thượng cảnh chính là phải luyện hóa thiên địa lực! Mà muốn luyện hóa thiên địa lực, bước thiết yếu đầu tiên là phải lĩnh ngộ cảnh giới của mình, dung hợp cùng với thiên địa!
Thiên địa dung hợp vào thể nội và bản thân dung hợp với thiên địa, nhìn như không khác là bao, song trên thực tế thì quả là một trời một vực. Một bên là theo đuổi thiên địa lực , một bên là nắm giữ thiên địa lực. Bản chất khác nhau quyết định lực lượng mạnh yếu khác nhau.
Có thể nói không chút nào khoa trương rằng, Cát lão và Cảnh Hành Viễn cho dù hợp lại cũng không phải là đối thủ của người áo đen tuyền này. Đây chính là lực lượng! Lực lượng cường đại tuyệt đối!
Cát lão và Cảnh Hành Viễn chậm rãi hạ xuống mặt đất, lui sang một bên, bọn họ biết, giờ này khắc này cũng không phải là lúc bọn họ có thể hành động theo ý thích.
- Phụ thân... Khắc nhi...
Lạc Dung từ hậu viện chạy tới, song vừa nhìn thấy núi thây biển máu trước mắt, cả người như rơi vào hầm băng, toàn thân lạnh lẻo, trừ bỏ sợ hãi vẫn là sợ hãi!
Đánh giá Lý Nhạc Phàm toàn thân là máu đứng trong sân, Lạc Dung lại lần nữa phát run. Dù đã nghe nhiều lời đồn đãi về hắn, song nàng không nghĩ tới hắn có thể điên cuồng tới mức này, so với lời đồn thì căn bản không cùng một cảnh giới!
- Phụ, phụ thân mọi người không có sao chứ!
Lấy lại tinh thần, Lạc Dung vội tới hỏi thăm, nhìn bộ dáng thê thảm của nhi tử, trong lòng lại có một trận chua xót. Nàng vội vàng lấy ra hai hạt đan đưa cho Lạc Khuê và Thái Ân Khắc. Ăn vào xong, huyết sắc của hai người cũng khôi phục không ít.
Nương! Nương cứu con... Cứu con... Con không muốn chết... Con không muốn chết mà!
Trì hoãn một chút, Thái Tư Khắc khóc nức nở ôm lấy mẫu thân mình.
Một người chừng ba mươi tuổi đầu lại giống như một tiểu hài tử, chỉ có thể nói rằng hắn đã bị kinh hãi quá độ.
- Không có việc gì rồi, không có việc gì rồi, nương đã mời tới cao thủ, hắn nhất định có thể che chở được con.
Lạc Dung trấn an nhi tử, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Thái Vũ, đối phương cũng bất đắc dĩ lắc đầu.
Lúc này, Lạc Tề đã đi tới:
- A Dung, người nọ là cao thủ muội mời tới hỗ trợ sao? Hắn là ai? Thật sự có thể ngăn lại Lý Nhạc Phàm?
Lạc Dung trịnh trọng gật đầu nói:
- Đại ca yên tâm! Tiền bối chính là cố nhân của sư phụ muội, vô cùng lợi hại, Lý Nhạc Phàm tất nhiên không phải là đối thủ của hắn.
Thấy muội muội như thế, Lạc Tề tò mò hỏi:
- Thật không? Vị tiền bối này đến tột cùng là người phương nào?
Liếc liếc bóng lưng của người áo đen tuyền, Lạc Dung thấp giọng nói:
- Đại ca huynh hẳn là nghe nói qua tên của người, vị tiền bối này họ Tiết, người đời thường gọi là Kiếm thánh Tiết đế!
- Là Kiếm thánh Tiết đế!
Lạc Tề đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo lại lộ vẻ kinh sợ:
- Cái gì!? Dĩ nhiên là hắn...
Nói tới Tiết Thiên Lan, người này từng là đệ nhất cao thủ trong bạch đạo của giang hồ, sự tích của hắn trên giang hồ cũng không ghi lại quá nhiều. Cho dù là bên trong Thương thiên giám cũng không có bao nhiêu.
Tiết Thiên Lan thành danh nhờ vào một kiếm áp đảo phần lớn cao thủ của hắc bạch hai đạo, danh vọng tuyệt đối không ở dưới Bạch Vũ Đế. Chỉ tiếc người này ở hơn ba mươi năm trước đột nhiên im hơi lặng tiếng. Trên giang hồ không có ai biết tung tích của hắn, cũng không có nghe qua bất kỳ tin tức gì về hắn. Có người nói hắn chết rồi, có người nói hắn điên rồi, còn có người nói hắn bế quan không ra. Cho nên mọi người cũng dần dần quên đi sự hiện hữu của hắn.
Có thể nói Tiết Thiên Lan khi còn sống là một truyền kỳ. Mà nay đột nhiên xuất hiện ở nơi này, đúng là làm người ta nghi hoặc không thôi.
Tựa hồ nghĩ đến cái gì, Lạc Khuê tiếp lời:
- A Dung, vị Tiết tiền bối này, chẳng lẽ là người trong hòm quan tài bằng băng năm đó?
- Đúng vậy.
Lạc Dung bình tĩnh gật đầu, trong mắt có chút phức tạp không dễ dàng phát giác. Ngay sau đó nàng đưa ánh mắt chuyển về phía trước.
- Tránh ra!
Mặc dù Nhạc Phàm dừng bước, nhưng sát khí trên người hắn cũng không có giảm đi, ngược lại còn nồng đậm thêm!
Nhìn người trước mắt, trong hai mắt màu đỏ tươi của Nhạc Phàm có thêm một chút cảnh giác... Người này rất mạnh! Phi thường mạnh! Chẳng qua cho dù là địch nhân cường đại cũng không ngăn cản được quyết tâm của hắn.
Cảm nhận được sát khí lẫm lệ của đối phương, biểu tình của Tiết Thiên Lan vẫn không thay đổi, ngược lại lộ ra thần thái tiêu điều:
- Tiểu huynh đệ, hôm nay ngươi giết người đã quá nhiều rồi, vẫn là dừng tay đi! Đắc đạo mười năm, thành ma một khắc, người cần gì phải như thế?
- Tránh ra!
Nhạc Phàm hét to một tiếng, Ngư Trường kiếm trực tiếp chém về phía đối phương..
Tiết Thiên Lan không có tránh né, lấy chỉ làm kiếm bắn ra một đạo kiếm quang, tùy ý đón tiếp.
- Tránh ra!
Không có khí thế ngập trời, không có chiêu số hoa mỹ, kiếm chỉ đơn giản như thế cư nhiên lại dễ dàng ngạnh kháng đoản kiếm của Nhạc Phàm. Thời gian, kỹ xảo, lực đạo hoàn toàn không có thứ gì không hoàn hảo.
Nhìn thấy một màn như vậy, mọi người sững sờ tại chỗ, nhất là Cát lão và Cảnh Hành Viễn, hai người có cảm xúc càng sâu. Bọn họ tất nhiên là hiểu được lực lượng của Lý Nhạc Phàm là cỡ nào, thế mà người áo đen tuyền kia chỉ dùng hai ngón tay đã đem thế công sắc bén của đối phương tiếp được, thủ đoạn như vậy quả thực là nghe rợn cả người.
Không chỉ là bọn hắn, cho dù là Nhạc Phàm cũng phải giật mình.
- Kiếm đúng là hảo kiếm, kiếm pháp cũng không tệ...
Người áo đen tuyền thản nhiên bình luận:
- Chỉ tiếc, ngươi là người luyện đao, lấy kiếm thay đao đúng là bôi nhọ thanh danh của chuôi kiếm này rồi! Không nên ở trước mặt Tiết mỗ sử dụng kiếm, nếu không ngươi vĩnh viễn cũng không làm gì được ta.
Khẩu khí thật lớn! Lòng tin thật cường đại! Song cũng không có ai lại cho là hắn tự đại, giống như đây chính là điều đương nhiên!
Không sai, người áo đen tuyền chính là Kiếm thánh một thời, cảnh giới của hắn chính là "Kiếm"! Phóng nhãn khắp thiên hạ, có mấy người dám so sánh với hắn về kiếm đạo, kiếm ý, kiếm tâm. Danh hiệu thánh trong kiếm không phải là phù du!
"Phốc xích!"
Một chỉ nhẹ nhàng đánh ra, nhất thời đem Nhạc Phàm chấn lùi lại mấy bước!
Nhạc Phàm lần đầu tiên cảm nhận được áp lực cường đại như thế!
An ổn lại bàn tay có chút tê dại, Nhạc Phàm thu hồi đoản kiếm, nhưng cũng chưa có ý định buông bỏ.
Tiết Thiên Lan thấy thế vẫn bình tĩnh nói:
- Vốn hết thảy ân oán trên giang hồ cũng không liên quan tới ta, song ta đã đáp ứng ra tay giúp người ta, cho nên ngươi cũng nên trở về đi!
"..."
Nhạc Phàm im lặng không nói, hai bàn tay nắm chặt!
Trở về? Như thế nào mà trở về? Trở về nơi đâu? Nhà ta không có, thân nhân ta mất, chính mình còn có thể trở về chỗ nào đây? Mười năm, oán hận mười năm, há có thể vì một câu nói mà vứt bỏ?
- Ngươi, vẫn không có ý định buông bỏ sao?
Sắc mặt Tiết Thiên Lan chuyển sang lạnh lẽo, ma tính trong thể nội lại rục rịch:
- Tốt! Rất tốt! Đóng băng ba mươi năm, ngươi cũng là kẻ giao thủ đầu tiên của Tiết mỗ sau khi xuất quan. Ta biết ngươi thân chịu trọng thương, cũng không tính chiếm tiện nghi của ngươi... Tiết mỗ cả đời chỉ tu một kiếm, nếu ngươi có thể tiếp được một kiếm này của Tiết mỗ, Tiết mỗ liền không đi quản chuyện ở nơi này nữa.
Đang khi nói chuyện, ánh mắt Tiết Thiên Lan liếc về phía đám người Quan Trọng Nghĩa đang ẩn nặc.
- Oa! Bị phát hiện rồi...
Quan Trọng Nghĩa giật mình:
- Người này đến tột cùng là ai? Cư nhiên chỉ dùng một ánh mắt đã là người ta rung động, thật lợi hại!
Quách Tường Phong gật đầu nói:
- Ý cảnh người này tu luyện chính là "Kiếm", không biết hắn cùng với kiếm ma so sánh với thì như thế nào.
- Ý cảnh người này tuy mạnh, nhưng so với kiếm ma hẳn phải kém hơn một bậc.
Ngưng nhi nói một câu, rồi lại khôi phục vẻ trầm mặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.