Thương Thiên

Chương 54: Thiết Huyết đích tâm




Trong doanh trướng hết sức tĩnh mịch, trải qua một ngày chiến đấu, mọi người mệt mỏi không chịu nổi lê thân về doanh trướng, liền ngã vật xuống mà ngủ. Chỉ có Nhạc Phàm và Đông Vũ hai người là còn ngồi đó.
Trầm tư một lúc, Nhạc Phàm đột nhiên ngẩng đầu nói: "Lần trước huynh không phải muốn nói cho ta chuyện gì à? Ta hiện tại muốn nghe xem".
Đông Vũ giật mình, gật đầu nói: "Từ lần đầu tiên thấy ngươi, ta đã có cảm giác rất thân thiết. Có biết là vì sao không?"
Nhạc Phàm lắc đầu nói: "Ta cũng có cảm giác như thế, nhưng không thể nói là vì sao".
"Bởi vì ta thấy ngươi giống ta lúc trước, quật cường và kiên cường, cô độc và cố chấp". Ngữ khí bình đạm giống như đang nhớ lại quá khứ, nhưng Nhạc Phàm lại cảm thấy đó là một kiểu sống bất đắc dĩ.
"Ta từ nhỏ đã là người cô độc, thậm chí ngay cả tên họ cũng không biết, chỉ nhờ một lão khất cái nuôi ta lớn lên. Bởi vì ta rất thích mưa mùa đông cho nên ta tự gọi mình là Đông Vũ.
Từ nhỏ ta đã lưu lạc tứ xứ làm đủ mọi việc để kiếm sống, kiếm ăn ba bữa không ổn định, bị người khác lăng nhục. Có lẽ người như ta thế gian có rất nhiều, đó chính là những con người bình thường trong cuộc đời.
Nhưng ta không cam tâm, không cam tâm sống như thế. Dựa vào cái gì mà có người có thể sống vô tư, còn ta cho dù nỗ lực cách nào cũng chỉ là loại người hạ đẳng. Năm ta mười hai tuổi, người thân duy nhất của ta qua đời. Do đó không còn gì phải lo nghĩ, ta tràn đầy tham vọng rời bỏ quê hương, bắt đầu lang bạt khắp nơi để kiếm sống...
Vô số lần thất bại và bị lừa gạt khiến ta trở nên thất vọng triệt để đối với thế gian, do đó ta quyết định tìm kiếm một nơi yên ổn để cư ngụ. Năm mười tám tuổi, ta lưu lạc tới kinh đô. Đó đúng là nơi phồn hoa mĩ lệ bậc nhất, nhưng lại không phải là nơi ta nên ở lại, nơi đó rất thực tế và rất tàn khốc.
Nhưng tại nơi đó ta cũng gặp được người đã làm thay đổi cả cuộc đời ta. Người đó là Lâm Lạc Hâm, chính là tiểu nữ của Binh bộ thượng thư Lâm Trạch Thăng. Ta lúc đó là một tên lưu lạc không một chút tài sản, còn nàng lại là thiên kim tiểu thư của mệnh quan triều đình. Mặc dù ta biết chúng ta không phải là người sống trong cùng một thế giới, nhưng ta không thể nào ngăn được việc yêu thương nàng. Nàng rất thiện lương rất mĩ lệ, khi ta rơi vào tình cảnh khốn khó nhất, nàng ở bên cạnh ta an ủi chiếu cố ta..." Âm thanh của Đông Vũ có vẻ si mê.
"Chúng ta đã thề non hẹn biển yêu thương nhau. Nàng vì ta mà không quan tâm đến mọi thứ, thậm chí dám bỏ nhà ra đi. Nhưng ta sao có thể nhẫn tâm bắt nàng cùng ta phiêu bạt khắp nơi. Vì muốn làm cho nàng hạnh phúc, ta quyết định quyết chí vươn lên, bắt đầu tạo dựng sự nghiệp. Đến lúc đó, ta đã có thể quang minh chính đại cưới nàng làm vợ. Bất đắc dĩ ta phải chọn lựa việc bỏ đi...
Ba năm sau, ta quay về kinh đô, khi đó ta không những học được một thân võ nghệ, mà còn có được sự nghiệp thành công.
Khi đó ta rất kích động đến xin kết bái, khi đến Lâm phủ, đèn hoa treo khắp nơi, không khí rất vui vẻ. Ta sau khi nghe ngóng, cuối cùng cũng biết tin nàng thành thân...
Lúc đó tim ta như bị sét đánh, mọi ý nghĩ đều trở lúa tàn. Nhiều năm chịu đựng gian khổ, cũng thất bại không ít, ta chưa từng một lần thất vọng, nhưng... Nàng nói rằng đã đợi ta, đợi ta về, nàng nói rằng..." Nước mắt y tự nhiên trào ra. Nhạc Phàm cũng có thể cảm nhận được, một nam nhân là Thiết Huyết trên chiến trường, đã phải chịu đựng bao nhiêu bi ai thống khổ thế nào mới có thể rơi lệ bày tỏ tình cảm của mình như vậy.
Nhạc Phàm không bước đến an ủi, cũng không nói điều gì. Bởi vì hắn biết, nam nhân như thế bình thường rất kiên cường, căn bản không cần bất cứ ai trợ giúp hay an ủi.
Đông Vũ cứ để nước mắt tràn ra mà không hề lau đi. Có lẽ đây chính là tình cảm yêu thương của hắn.
"Ta vốn muốn tìm đến nàng hỏi rõ mọi chuyện, nhưng cha mẹ nàng tìm mọi cách ngăn cản, luôn sai gia nhân cản trở đuổi ta ra ngoài.
Ngoại trừ nàng, ta không cần quan tâm đến bất cứ điều gì. Cho nên để gặp mặt nàng, trong cơn giận dữ tối đó ta xông vào phủ Thượng thư... Lúc đó ta liên tục giết chết hai mươi tám người trong nội phủ, cuối cùng cũng đến bên ngoài đại thính gặp được nàng.
Nàng mặc áo phượng quả thật rất mĩ lệ động lòng người. Nhưng người đứng bên cạnh nàng không phải là ta, không phải là ta...
Nhìn thấy nàng tiều tụy, vẻ mặt u buồn, ta thật sự rất hối hận. Hối hận bản thân ba năm trước vô trách nhiệm mà bỏ đi. Chỉ cần thời gian quay ngược lại, ta nguyện lựa chọn vứt bỏ mọi thứ, nhưng thời gian sao có thể đảo ngược được chứ...
Ngay khi ta quyết định đưa nàng đi, một đám cẩm y vệ đột nhiên xông tới vây bắt ta.
Đám cẩm y vệ mỗi tên đều có võ công cao cường, so với nhất lưu cao thủ trên giang hồ cũng không hề thua kém. Nếu đơn đả độc đấu, ta tự tin có thể thắng bất cứ ai trong số họ. Nhưng nhiều cao thủ bao vây như thế, ta căn bản không thể hoàn thủ, ngay cả chạy thoát cũng không có cơ hội.
Bốn bề đại viện đều là vô số tân khách, nhưng ta trong lòng vô cùng bình tĩnh. Ngay lúc ta sắp sửa tấn công, nàng đã gọi tên ta. Mọi thứ lúc đó vẫn tựa như là ngày hôm qua..."
Trước đại thính, Lâm Lạc Hâm nói với Đông Vũ: "Huynh không cần đánh nữa!"
Đông Vũ nhìn Lâm Lạc Hâm, giọng nói khô khốc: "Ta đã trở về! Ta nói rằng ta sẽ trở về, nàng vì sao lại không chờ đợi ta? Vì sao chứ?"
Lâm Lạc Hâm đổi nét mặt nói: "Huynh đừng có hồ ngôn loạn ngữ, ta chưa bao giờ thích huynh cả".
Đông Vũ cảm thấy chấn động, ánh mắt nhìn trực tiếp Lâm Lạc Hâm. Sau một lúc nhìn chằm chằm, hắn chợt nhoẻn miệng cười: "Hâm nhi, ta nhất định đưa nàng rời khỏi đây".
Lâm Lạc Hâm toàn thân chấn động, vội nói lớn: "Ta đã nói, ta sẽ không đi cùng huynh. Trước đây là ta còn nhỏ không hiểu biết chuyện tình cảm, hiện tại ta đã minh bạch, hồi đó ta đúng là quá ấu trĩ. Huynh vẫn chưa biết rõ, ta hiện tại căn bản không còn thích huynh nữa".
"Ta..." Đông Vũ đang muốn nói điều gì, tân lang đứng bên cạnh đột nhiên đi tới, lạnh lùng nói với thị vệ: "Bắt hắn lại!"
"Dạ, điện hạ".
Sau một lúc chiến đấu, Đông Vũ dù sao thân cô lực yếu, cuối cùng cũng không địch nổi bị trọng thương mà ngã xuống.
Tân lang vung tay áo, nhạt giọng nói: "Hôn nay là ngày đại hỷ, trước tiên hãy mang hắn đi".
"Đợi một lát!" Thị vệ vừa tính mang Đông Vũ đi, Lâm Lạc Hâm đột nhiên bước lên nói với tân lang: "Điện hạ, chuyện này là do ta gây ra, có thể tha cho huynh ấy không?"
"Không được!" Tân lang không nói thêm điều gì. Binh bộ thượng thư Lâm Trạch Thăng bước lên, vẻ mặt phẫn nộ nói: "Tên tặc tử này đã liên tiếp giết nhiều người trong phủ của ta, quốc pháp khó tha, thiên lý khó tha. Ta thân là Thượng thư đương triều, sao có thể dung túng loại hung đồ như thế. Nhất định phải đem hắn chém đầu trước dân chúng, lấy đó làm gương".
Lâm Lạc Hâm nói với tân lang: "Điện hạ, tất cả đều là do ta sai, muốn xử thì hãy xử ta trước". Nói xong nàng liền quỳ xuống.
Tân lang liền đỡ Lâm Lạc Hâm dậy: "Lạc Hâm sao phải khổ như thế, ta buông tha cho kẻ này thì..."
"Không được!" Lâm Trạch Thăng nói: "Điện hạ, tặc tử này đã phạm vào quốc pháp, sao có thể dễ dàng buông tha?"
Tân lang có vẻ khó xử nói: "Đúng vậy Lạc Hâm. Nàng xem, nếu như ta tha hắn, sao mà ăn nói với những người đã chết?"
Lâm Lạc Hâm có vẻ hoảng loạn nói: "Thế phải làm sao?"
Tân lang trầm tư một lát rồi nói: "Vậy đi, ta xử hắn sung quân, cho hắn một cơ hội chuộc tội".
Lâm Trạch Thăng đang tính nói gì, tân lang đã ngắt lời: "Không cần nói thêm gì nữa, ta đã quyết định rồi. Mang hắn đi cho ta".
"Lúc ấy ta thật sự nghĩ là bọn chúng buông tha cho ta. Nhưng sau này ta mới biết, chúng quả thật là bọn tiểu nhân vô cùng âm hiểm xảo trá . Bọn chúng chẳng những ở trong ngục đã phế võ công của ta, mà còn tống ta vào Tử Dịch Doanh..." Đông Vũ nhớ lại tình cảnh lúc ấy, ánh mắt tràn đầy sát khí, vẻ mặt đầy hận thù nói: "Ngươi có biết tân lang là ai không? Hắn chính Thái tử đương triều Chu Khang..."
Nhạc Phàm chấn động, nói vẻ khẳng định: "Thái tử đương triều! Là hoàng đế trong tương lai!"
Đông Vũ gật đầu, cay đắng nói: "Không sai. Nếu ta trở về đưa Hâm nhi đi, chắc chắn sẽ đối mặt với cả thế lực của triều đình. Nhưng..."
Ngữ khí của y chợt thay đổi trở nên kiên định: "Đông Vũ ta đã từng phát thệ với trời, bất luận có trở ngại cỡ nào, khốn khó cỡ nào, ta cũng sẽ khiến cho chúng phải trả giá đắt. Một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì bốn năm, bốn năm không được thì mười năm, ta nhất định sẽ trở về cứu Hâm nhi đi..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.