Thương Thiên

Chương 556: Thương hành tập hội (2)




Biển người tách sang hai bên, đội xe của Đại Thông thương hội thuận lợi đi tới trước cửa hội quán. Chỉ bất quá, lúc này cửa lớn của hội quán còn chưa mở, trước cửa cũng đã có đầy các thương đội lớn nhỏ.
Hội quán, mặc dù chỉ có tác dụng tạm thời, nhưng trang trí ở đó toàn bộ đều là đỉnh cấp nhất lưu.
Kiến trúc tạo ra một cảm giác lạc lõng. Kỳ thực nói trắng ra, bọn họ cũng chỉ là những người làm nho nhỏ cả những bang phái hỗn tạp, ngẫu nhiên bị động chạm thì cố tỏ vẻ kiêu hãnh: "Hừ hừ, nơi nào đến chen chỗ với lão, còn muốn chen vào!"
"Ta thấy các ngươi nên trở về đi thôi! Hắc hắc hắc..."
"Ha ha ha..."
Thư Lam hiển nhiên đã thấy quen những trường hợp như vậy, lúc này vẻ mặt phi thường bình tĩnh.
Mà nàng cũng một mực nỗ lực như vậy.
Thấy Đại Thông thương hội bị người khác cười nhạo, mặt Từ Hồng Ba phủ đầy sương lạnh. Hắn không quản ngươi là thương nhân hay là thương nhân (người bị thương), ở nơi này tuần đội trưởng như hắn cũng không chịu được.
Cảm nhận được ánh mắt bất thiện của tuần bổ, đám nhà buôn xung quanh mồm càng lạnh lẽo, càng nói ra những lời như: "Nhân tình như uống nước, ấm lạnh chỉ mình biết" a..."
"
Một chút đả kích cũng không chịu được, thương hội chúng ta cũng không kinh doanh được đến lúc này."
Chịu thiệt, cũng không phải chỉ là may mắn thôi.
Các ngươi thân có tín vật, hẳn cũng là có chuyện quan trọng, ta đây cũng không trì hoãn các ngươi.
Từ Hồng Ba nhìn xung quanh, bất đắc dĩ nói: "
Được rồi! Chúng ta quả thực có nhiệm vụ trong người, không thể tiếp tục ở lại." "Cảm ơn Từ đại ca." Dứt lời, Từ Hồng Ba phất tay, dẫn tuần bổ rời đi.
Thư Lam đưa mắt nhìn mấy người rời đi, lập tức nói với đám người Miêu thúc nói: "
Để mọi người chuẩn bị một chút, chúng ta cùng vào."
Lúc này, trong hội quán mọi người vội vã qua lại, lộ ra cảnh tượng bận rộn.
Nhà buôn nếu muốn vào ở trong hội quán, nhất định phải nắm trong tay hàng hóa và ghi chép về lều trại, lại lấy ra đăng ký xét duyệt, cũng thông qua hạch toán mà sắp xếp thứ bậc cao thấp. Chỉ có bài danh trên trăm mới có tư cách tiến vào thương hội liên minh, có được quyền lợi giao dịch hàng hóa và mở cửa hàng trong hội quán.
Canh giờ vừa đến, hội quán liền chính thức mở cửa.
Lối vào đại sảnh, gần trăm tên người làm bắt đầu bán hàng hóa, bên cạnh mấy chục lều vải đã được dựng lên, người bên trong tính toán không ngừng.
"Đảng sâm, đương quy, linh chi, một dược, giá năm trăm kim."
"
Kim ti, ngân ti, chân ti một đoạn, tính ba trăm kim."
"
Một bức cổ tự hán triều, tống triều, đường triều, giá ba nghìn kim."
"
Nhà buôn Cửu Giang, hàng hóa tổng giá trị ba nghìn tám trăm kim, khấu trừ một phần, còn ba nghìn bốn trăm hai mươi kim."
Một gã trung niên nam tử trang phục hoa lệ đứng bên cạnh, kiểm kê rõ ràng hàng hóa của mỗi nhà buôn, sau đó đi ra ngoài.
Song, ngay khi người làm chuẩn bị tiến lên vận chuyển hàng hóa, ông chủ của nhà buôn Cửu Giang đã bước lên trước cản lại: "
Du chưởng quỹ, năm rồi thuế chỉ nửa tầng, sao năm nay lại trừ thêm một tầng?"
Du chưởng quỹ cười nói: "
Ông chủ Hồ, đây là thuế thương hội liên minh đặt ra, ta cũng không dám làm bậy."
"
Các ngươi như thế nào có thể như vậy?!"
Ông chủ Hồ kia vẻ mặt không cam lòng nói: "
Hiện tại thế đạo không tốt, sinh ý cũng khó khăn, thương hội liên minh các ngươi tăng thuế như thế, bảo tiểu thương chúng ta làm thế nào mà sống đây?"
Vừa nói như thế, mấy nhà buôn phía sau đều lên tiếng phụ họa.
Quả thực, thương hội liên minh vì duy trì thăng bằng kinh tế, lấy lại chút thuế là đương nhiên, nhưng nếu thuế quá nặng...
Những nhà buôn quy mô nhỏ không thể bù lỗ, cuối cùng chỉ có thể đi tới diệt vong.
Thấy tâm tình của các nhà buôn mâu thuẫn, Du chưởng quỹ khinh thường nói: "
Thế nào? Các ngươi không muốn đóng thuế? Chẳng lẽ muốn bị thương minh xóa tên hay sao?"
"
Ngươi... Ngươi..."
"
Ngươi cái gì ngươi?"
Du chưởng quỹ đảo qua các nhà buôn, hừ lạnh nói: "
Các ngươi nghe ta nói cho rõ ràng, thuế một tầng là thương hội liên minh đặt ra, nếu ai không muốn đóng cũng được, nhưng nếu không đóng thuế đừng mong bước vào cửa hội quán."
Mọi người nghe thế, nhất thời tức giận. Thương hội liên minh đối với những tiểu thương như bọn họ, giống như một đại quái vật, không phải bọn họ có khả năng rung chuyển. Ngoài nhẫn nại ra, bọn họ cũng không còn biện pháp nào khác.
Đám người phía sau, Tiểu Oánh thở gấp, vung tay nói: "
Tiểu thư, thương hội liên minh quá lỗi rồi, đã vậy còn khi dễ người, thực sự quá ghê tởm rồi."
Thư Lam lắc đầu, thở dài không nói gì. Chuyện như vậy nàng đã thấy nhiều rồi, đừng nói là những tiểu thương, dù là một số nhà buôn cỡ trung cũng không thể tránh được.
Giữa nhà buôn và thương hội có bản chất khác nhau, thương hội liên minh lại càng là mấy chục thương hội cùng liên hợp lại tạo thành thống nhất giá cả, điều phối vật tư, cân bằng giao dịch, những thủ đoạn này, đều thông qua thương hội liên minh mà quyết định.
Mà thương hội liên minh, trên thực tế là dưới quyền khống chế của tam đại thương hội, các thương hội khác giống như các nước chư hầu.
Lúc đầu, Đại Thông thương hội bởi vì không phụ thuộc vào tam đại thương hội, mới bị đối phương liên thủ chèn ép. Những năm gần đây, vì bảo trụ đại thông thương hội trong liên minh, phụ thân của Thư Lam có thể nói là hao hết tâm lực cuối cùng tích thành bệnh tật, bất đắc dĩ mới để cho nữ nhi xuất đầu lộ diện, thực là không thể tránh được!
"Kế tiếp!"
Hồ chưởng quỹ vui vẻ hô lớn, trên mặt có chút hả hê.
Chỉ chốc lát, đã đến phiên Đại Thông thương hội, Thư Lam đầu lĩnh đi lên phía trước.
Quyển 13: Thiên đạo chi tranh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.