Thương Thiên

Chương 594: Cường giả giao phong (4)




Từ phía chân trời có một đám mây đen lặng lẽ bay tới, che mặt trời lại.

Chung quanh "Tụ võ thai" yên lặng, sự lo lắng bao trùm trong lòng mọi người.

Bất chợt từ trên bầu trời xuất hiện một nam một nữ đứng từ trên nhìn xuống, ánh mắt quét xuống phía dưới, giống như kẻ thống trị cao cao tại thượng, vô hình chung tạo áp lực cho người phía dưới.

Bọn họ chính là môn đồ của Cực Kiếm Đại Tôn, Thiên Tiệm và Cửu Huyền.

Thiên Tiệm một thân áo trắng phiêu diêu, miệng mỉm cười, làm cho người ta cảm giác khoan khái, nhẹ nhàng mà xuất trần thoát tục. Mà Cửu Huyền thì ngược lại, toàn thân mặc hắc bào, che mặt bằng hắc sa, toàn thân tỏa ra khí tức âm lãnh dày đặc.

Thấy hai người đột nhiên xuất hiện, phản ứng mọi người có chút khác nhau không đồng nhất.

Vẻ mặt Thiết Huyết không có chút thay đổi, nhưng trong ánh mắt lộ ra một tia sát khí lúc ẩn lúc hiện.

Bọn người Quan Trọng Nghĩa cùng Băng Nguyệt đối với hai người xuất hiện này không cảm thấy có chút bất ngờ nào, chỉ là vẻ mặt hơi ngạc nhiên một chút.

Lôi Tráo Thiên hứng thú nhìn mọi việc diễn ra, trên mặt hiện lên một nụ cười cổ quái.

Còn lại mọi người đều nghi hoặc.

- Ngươi chính là Lý Nhạc Phàm?

Cửu Huyền nhíu mày, ánh mắt như rắn rết dừng lại trên người Lý Nhạc Phàm, giọng nói ngân như chuông bạc nhưng tràn ngập sự ác độc.

Lầm trước tham gia hành thích Y thần Bạch gia, nếu không phải có Lý Nhạc Phàm đột nhiên xuất hiện, nàng cùng Thiên Tiệm tuyệt đối sẽ không trở về tay không.

Mặc dù Cực Kiếm Đại tôn không có trách phạt bọn họ, nhưng loại sỉ nhục như thế này đã khắc sâu trong lòng khó có thể quên.

Nhạc Phàm không để ý tới Cửu Huyền, sau đó ánh mắt dừng lại trên thân Thiên Tiệm.

- Ha ha! Thì ra ngươi là Lý Nhạc Phàm mà giang hồ hay đồn thổi, khó trách có thể khiến Dẫn Khởi Đại tôn để ý, thật không đơn giản.

Thiêm Tiệm ôn hòa cười cười, trong lời nói lộ ra phiền muộn nhàn nhạt, giống như là bạn tốt lâu năm mới gặp nhau.

- Lần trước từ biệt đã lâu, các hạ vẫn khỏe chứ? Ta còn nhớ rõ ngày đó chúng ta từng nói, chúng ta nhất định còn có thể gặp lại, không ngờ ngày đó lại tới nhanh như vậy, chúng ta thật có duyên a.

- Ngươi là Thiêm Tiệm?

Nhạc Phàm nhớ rõ người này, lúc Bạch Gia gặp nạn, người đối chiêu với hắn chính là người này, song phương lấy việc thắng bại của cả hai mà định, tuy thắng nhưng người này cũng để lại ấn tượng sâu trong lòng hắn.

- Đúng vậy, không sai, ngươi còn nhớ rõ tên ta?

Thiêm Tiệm vui vẻ gật đầu, hồn nhiên không vì Lý Nhạc Phàm phá hỏng kế hoạch của mình mà lộ ra địch ý, ngược lại còn hào phóng cười nói:

- Lý huynh chớ trách, ta quên giới thiệu… Ta là môn đồ của Cực Kiếm Tôn giả, lần trước chính là phụng mệnh người đến thu hồi "Cửu cực đại la bàn", vì vậy mới động thủ cùng Bạch gia. Bất quá ngươi yên tâm, Bạch gia đã đem "Cửu cực đại la bàn" giao cho người của Thánh Vực bảo quản, chúng ta sau này cũng sẽ không gây phiền phức cho họ.

Nói xong, Thiêm Tiệm nhìn xuống phía dưới, quan sát phản ứng của đám người Quan Trọng Nghĩa thu vào trong mắt. Hiển nhiên, hắn nói lời này chính là để cho vài vị môn đồ kia nghe rõ.

Nghe hắn nói như vậy, đám người trong giang hồ nhất thời không hiểu.

Mọi người cũng không biết giữa Lý Nhạc Phàm cùng Thiêm Tiệm có quan hệ gì, nhưng nhìn phản ứng của hai người cũng cách nói chuyện, cho dù là kẻ mù cũng biết giữa bọn họ nhất định có chuyện gì đó. Còn cái gì Cực Kiếm Tôn giả, cái gì mà môn đồ, cái gì là "Cửu cực đại la bàn", đại gia hỏa đó bọn họ chưa từng nghe qua.

Rất nhiều người không biết, nhưng Thiết Huyết cùng Phương Hàm tức thì biến sắc, ngay lập tức bọn người Lôi Tráo Thiên cùng Quan Trọng Nghĩa nhăn mặt, vẻ mặt có chút ngưng trọng.

Trên "Tụ võ thai", Long Tuấn lặng lẽ nhìn về phía Thiết Nam vẻ mặt tò mò hỏi:

- Thiết đại ca, ngươi có biết "Cửu cực đại la bàn" là cái gì không? Nhìn biểu tình của mấy tên môn đồ kia dường như thứ này rất quan trọng, phải không?

Thiết Nam hiện tại còn đang đờ đẫn, nghe được câu hỏi của Long Tuấn, hắn nhịn không được bắt đầu giảng giải:

- Cái này thật ra ta cũng không biết, chỉ nghe nói rằng "Cửu cực đại la bàn" là vật mấu chốt để mở ra cổ vực, phi thường trọng yếu đối với Nghi trượng của Thánh Vực.

- Vậy cổ vực là cái gì?

Đình nghị cũng đi tới.

- Cổ vực là một địa phương vô cùng thần bí.

Thiết Nam nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng khó xử nói:

- Kỳ thật, tình hình cụ thể ta cũng không rõ ràng cho lắm. Sư phụ bảo ta phải chuyên tâm tu luyện không cần để ý chuyện bên ngoài, cho nên cho tới bây giờ ta cũng rất ít khi hỏi đến chuyện của Thánh Vực.

- Ồ?

Long Tuấn cùng Đình Nghị tức thì cụt hứng, lực chú ý một lần nữa lại đặt trên hai người Thiên Tiệm.

Thiêm Tiệm sau khi cùng Nhạc Phàm nói chuyện liền thu hồi ánh mắt, chuyển sang hướng Thiết Huyết nói:

- Thiết Huyết, Tôn giả đã truyền xuống Thánh dụ, người trong Thiên đạo không được phép nhúng tay vào tranh đoạt thế tục, các ngươi còn không mau lui.

- Ha ha!

Thiết Huyết lạnh lùng cười, giọng nói có chút trào phúng nói:

- Mười năm trước, Ma môn cùng các đại ẩn tông đánh cuộc, lúc đó Thiết mỗ cùng Ma môn từng có ước định, Tu Hành Giới không được can thiệp vào sự phát triển của giang hồ, hôm nay lật lọng, chẳng phải là phá vỡ quy củ sao?

Thiêm Tiệm không để ý, tiếp tục nói:

- Đó là ước định của ngươi cùng Ma môn, không có quan hệ với chúng ta. Hơn nữa, Ma môn không thể đại biểu cho cả Tu hành giới, cho nên ngươi không cần kích ta. Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, một khi đã tiến vào Thiên đạo liền thoát ly với phàm tục, tranh đấu của Thiên đạo uy lực cỡ nào ngươi hẳn phải biết rõ, chẳng lẽ ngươi hy bọng chứng kiến sinh linh lầm than, vạt vật hủy diệt?

- Sinh linh lầm than? Vạn vật hủy diệt? Quả là một cách chụp mũ tốt a.

Thiết Huyết giận dữ cười nói:

- Các hạ ít nói bừa đi, đừng có dùng đại nghĩa mà che dấu sự ích kỷ của các ngươi. Nếu lòng các ngươi thật sự vì thiên hạ, làm sao còn Thiên đạo chi tranh? Nếu không phải các ngươi đứng ở sau lưng ủng hộ, mấy chục vạn đại quân triều đình tại sao bây giờ lại ở đây?

Thiên Tiệm không đáp, cúi đầu nhìn bọn người Quan Trọng Nghĩa nói:

- Quan huynh, Quách Huynh, Ngưng Nhi cô nương, Băng Nguyệt cô nương, Thánh dụ của Tôn giả hẳn mọi người cũng biết, vì sao lại không ngăn cản?

Quách Tường Phong thái độ lãnh đạm, hai nữ nhân cùng không nói gì.

Quan Trọng Nghĩa liếc mắt nhìn hắn, phi thường bất mãn nói:

- Ta nói này Thiêm Tiệm, ngươi muốn kéo chúng ta xuống nước thì nói thẳng không cần hoa ngôn xảo ngữ, chúng ta cũng không sợ a.

Quách Tường Phong tiếp lời:

- Lão Quan nói đúng, chúng ta không được tham dự tranh đấu của thế tục, bất quá Tôn giả cũng không bảo chúng ta phải đi ngăn cản người ta tranh đấu a, cùng lắm thì chúng ta không giúp đỡ ai, xem các người đấu như thế nào.

Dứt lời Quách Tường Phong ngự không bay tới, trong nháy mắt đã xuất hiện cách đó nghìn trượng, bộ mặt háo hức như đang chuẩn bị xem kịch. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://trumtruyen.vn

- Hả?

Thiêm Tiệm ngẩn người, hắn thực sự không nghĩ tới, Quách Tường Phong bình thường hào hoa phong nhã, không ngờ lại nói một câu vô lại như vậy, quả nhiên là từ biệt ba ngày, đã làm cho người ta nhìn hắn với con mắt khác xưa.

Thấy đối phương ăn quả đắng, Quan Trọng Nghĩa cười quái dị nói:

- Mọi người đều là người thông minh, không cần phải giả bộ hồ đồ. Không sai, quả thật hiện giờ ta rất là không thích thái độ ngang ngược của Thiết Huyết, nhưng chúng ta lại càng không muốn bị người khác sai khiến. Các ngươi đánh hay không đánh, chúng ta sẽ ở một bên trợ uy cho các người hắc hắc…

Nói xong, Quan Trọng Nghĩa lắc mình một cái đứng sóng vai cùng Quách Tường Phong.

Ngưng Nhi cùng Băng Nguyệt nhìn nhau, đồng thời phi thân ly khai khỏi phạm vi "Tụ võ thai", thái độ không cần nói cũng biết.

Lôi Tráo Thiên trầm ngâm nửa ngày, một lát sau cũng đạp không mà đi. Mà Hạ Khinh Trần cùng Nguyên Thác bắt chước theo hắn, không nói hai lời liền theo sát phía sau.

Kể từ đó, tình hình không để đoán trước được từ vẻ bên ngoài nữa.

Một bên chính là Thiêm Tiệm cầm đầu, đại biểu triều đình.

Một bên là Thiết Huyết cầm đầu, đại biểu cho cả giang hồ.

Còn bọn người Lôi Tráo Thiên cùng Quang Trọng Nghĩa, làm kẻ ngoài cuộc, thờ ơ đứng xem.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.