Thương Thiên

Chương 605: Tuyệt đối




Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://trumtruyen.vn

Cả đất trời như lặng im, mặt trời như sợ hãi mau chóng chạy xuống núi.

Ánh mắt mọi người nhìn thẳng vào một đao của Nhạc Phàm chém vào Kiếm lung, nhất là những kẻ trong giang hồ, cả đám trợn mắt há mồm, không nói thành lời.

Lực lượng của bảy mươi hai kiếm thi trùng trùng điệp điệp, hơn nữa năm thanh kỳ bảo tạo thành kiếm trận, cứ như vậy bị một đao tùy hứng của Lý Nhạc Phàm chém rạn nứt.

Nếu không phải bọn họ tận mắt nhìn thấy, có đánh chết bọn họ cũng không tin.

So với sự kinh ngạc của đám nhân sĩ giang hồ phía dưới, những Thiên đạo cao thủ trên đài lại có nhận thức khác.

Hơn một trăm người bọn họ cũng không có năng lực phá Kiếm lung này, nhưng Lý Nhạc Phàm lại làm được, một đao vô cùng tùy ý, vô cùng "Thoải mái" chém ra.

Đặc biệt là lực lượng hủy diệt thiên địa mà Lý Nhạc Phàm bạo phát ra, quả thực khắc thật sâu trong đầu mọi người, làm cho bọn họ vĩnh viễn không thể quên được.

Đây chính là lực lượng, lực lượng tuyệt đối! Một lực lượng không thể địch nổi!

Giữa không trung, Thái Thúc Nguyên vừa sợ vừa giận đến mức sắc mặt tái mét. Hắn thật sự không nghĩ tới, Lý Nhạc Phàm lại lợi hại như vậy, ngay cả "Vạn hóa kiếm trận" cũng bị đối phương tùy ý chém ra một đao rạn nứt, tuy rằng vết nứt này từng chút, từng chút khôi phục lại, nhưng quả thực Lý Nhạc Phàm rất lợi hại.

Nếu như hắn do cơ duyên xảo hợp phát huy được thực lực siêu cường thì thôi, nhưng vạn nhất không phải thế, nếu mỗi đao hắn chém ra lực lượng đều cường đại như vậy thì đánh vỡ kiếm trận chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Tưởng tượng đến lúc kiếm trận bị phá, mấy trăm cao thủ Thiên đạo trên đài sau khi khôi phục tự do, Thái Thúc Nguyên thầm đổ mồ hôi lạnh.

Theo bản năng hắn liếc mắt nhìn hai người Thiên Tiệm cùng Cửu Huyền, phát hiện ra hai người bọn họ vẻ mặt âm trầm, chau mày, hiển nhiên đã bị một chiêu này của Lý Nhạc Phàm làm cho kinh sợ.

Trái lại, vẻ mặt Thiết Huyết không có chút cảm xúc nào, ngẫu nhiên trong mắt hiện lên sự sợ hãi lẫn vui mừng.

Là cường giả cảnh giới Thiên đạo, lần đầu tiên trong đời Lôi Tráo Thiên có cảm giác thất bại, cho dù ngay cả sư phụ Quan Tâm cũng không thể gây cho hắn sự chấn động như vậy.

Hơn nữa, trên người Lý Nhạc Phàm, hắn lại không phát hiện ra dấu vết dùng Thần thông thuật nào, hay nói cách khác, đối phương hoàn toàn dựa vào lực lượng của bản thân mình để tạo một lỗ hổng trên kiếm trận.

Lực lượng một người, không ngờ lại có thể cường đại đến mức như vậy, quả thực rợn cả người.

Bên người Lôi Tráo Thiên, Hạ Khinh Trần có chút suy sụp, trong lòng cảm khái vạn phần. Lúc trước mình ma xui quỷ khiến thế nào lại đi đánh một trận với hung thần như vậy, may mắn lúc đấy bản thân hiểu được tiến thối, không cố chấp quá mức, nếu không bị Lý Nhạc Phàm đánh một kích đó vào người, kết cục chỉ có thể là hồn phi phách tán.

Nguyên Thác vẻ mặt phức tạp nhìn Lý Nhạc Phàm, nghĩ lại trong lòng có chút sợ hãi, thậm chí còn có chút ghen tị.

Nhưng, bản thân mình có tư cách gì mà đi ghen tị người khác? Bản thân mình từ trước tới giờ luôn coi Lý Nhạc Phàm là cừu nhân, xem hắn là đối thủ, thì ra hết thảy là do bản thân tưởng tượng ra mà thôi. Có lẽ đối phương căn bản không có để bản thân mình trong mắt, nói không chừng người ta đã sớm quên "Địch nhân" này rồi.

Kiến thức qua một đao vừa rồi của Lý Nhạc Phàm, Nguyên Thác lúc này mới chân chính hiểu được, bản thân mình căn bản không phải là đối thủ của Lý Nhạc Phàm, cũng không có tư cách trở thành đối thủ của hắn.

- Hạ Khinh Trần nói rất đúng, mình rất kiêu ngạo, cũng quá yếu ớt, cuối cùng so với người khác chẳng là gì, sau khi thất bại mới chân chính hiểu được, oán hận, ghen tị nếu không tỉnh lại sẽ là một sai lầm, ta thật sự sai lầm rồi.

Trong lòng thông suốt, Nguyên Thác thầm hạ quyết tâm, chờ sự việc nơi này xử lý xong, hắn liền thỉnh sư phụ cho hắn vào Man Hoang tu hành, nếu không có thành tựu, tuyệt không xuất thế.

Cảm nhận được sự biến hóa khí chất vi diệu trên người Nguyên Thác, Hạ Khinh Trần không khỏi cười cười.

Hạ Kinh Trần nghĩ, xem ra Nguyên Thác này tuy rằng là người luôn cho tự cho mình là đúng, tự cao tự đại, kỳ thật bản tính cũng không xấu lắm.

Cảnh tượng ngày hôm nay hắn nhìn thấy, có thể là kích thích thật sâu tâm linh của hắn, chứng kiến nhiều cao thủ cường đại hơn so với mình, đã đem sự kiêu ngạo trong lòng Nguyên Thác đánh tan thành mây khói, cho nên tâm tình của hắn cũng có sự thay đổi.

Biết sai thì sửa, công đức viên mãn. Dù sao, ai cũng có một thời thiếu niên ngông cuồng.

Hạ Khinh Trần tin tưởng rằng, chỉ cần Nguyên Thác có thể biết người biết ta, thay đổi tính tình, sau này trên con đường tu đạo khẳng định sẽ còn đi xa hơn nữa.

- Quả thực là mạnh mẽ a.

Quan Trọng Nghĩa thở dài một hơi, sự hưng phấn trong mắt hóa thành bất đắc dĩ:

- Quách tử, một đao của Lý Nhạc Phàm kia, ngươi có nắm chắc tiếp được một đao đó không?

Quách Tường Phong cười khổ nói:

- Không phải là không nắm chắc, mà căn bản không thể đỡ được, cho dù hai người chúng ta liên thủ cũng chưa chắc tiếp được một đao.

Quan Trọng Nghĩa gật gật đầu, rồi sau đó nhíu mày, lặng im không nói.

Quách Tường Phong thở dài nói:

- Vừa rồi ngươi cũng thấy đấy, sát khí của hắn hóa thành thực chất, còn huyễn hóa ra một Ma thần, trong công pháp tu luyện của hắn, khẳng định có một loại thượng cổ luyện thể thuật, hơn nữa đã tu luyện tới cảnh giới cực kỳ cao. Theo ta được biết, loại lực lượng thuần túy này, bình thường có rất ít người tu luyện, trong sáu vị tôn giả cũng chỉ có Phật Tông – Vô danh tôn giả là có thành tựu mà thôi. Trong tay hắn lại còn bảo đao nữa.

Dừng một chút, Quách Tường Phong nói tiếp:

- Nếu ta nhìn không nhầm, thanh binh khí kia của hắn, chỉ dùng sắt thường tạo thành, nhưng có trách thì trách nó đã có linh tính riêng mình, so với Ma binh trong tay Thiết Huyết tuyệt đối không kém, thậm chí còn hơn. Ta thật sự không rõ, giang hồ tại sao lại xuất hiện hai tên quái thai như bọn họ.

Dứt lời, Quách Tường Phong quay sang Ngưng nhi nói:

- Cô nương từng sinh sống ở hồng trần đã lâu, không biết cô nương đối với chuyện này biết được bao nhiêu?

- Không nhiều lắm.

Ngưng nhi dịu dàng lên tiếng, giọng nói có chút trầm ngâm, nàng lấy từ trong tay áo ra một quyển trục ném cho đối phương nói:

- Trên đó ghi lại cuộc đời Lý Nhạc Phàm, các ngươi có thể tự mình xem lại.

- Tốt! Đa tạ Ngưng nhi cô nương.

Quách Tường Phong cùng Quan Trọng nghĩa tiếp lấy quyển trục cùng đọc, lập tức trên mặt hai người thay đổi, có kinh ngạc, có rung động, có thương cảm, cuối cùng bọn họ dùng ánh mắt cổ quái nhìn Băng Nguyệt cách đó không xa.

Xem xong quyển trục này, Quan Trọng Nghĩa cùng Quách Tường Phong thật lâu không nói gì.

Ngưng nhi hiểu được, tâm trạng của bọn họ khẳng định rất giống mình khi trước.

Một thợ săn nhỏ nhỏ, không ngờ có từng bước đi tới ngày hôm nay, chuyện này không thể không nói là kỳ tích.

Đương nhiên, Ngưng nhi không thích dùng từ "Kỳ tích" này để hình dung, bởi vì nàng có thể tưởng tượng được, sau lưng chữ "Kỳ tích" này phải trả giá bằng sự gian khổ cùng cố gắng.

Đây là lần đầu tiên, Ngưng nhi đối với một người khác kính nể cùng tôn trọng từ tận đáy lòng.

Mà Quan Trọng Nghĩa cùng Quách Tường Phong cũng như thế.

Trên "Tụ võ thai", bầu không khí ngưng trọng.

Mắt thấy kiếm ti không ngừng khép lại, mọi người không khỏi lắc đầu. Kiếm trận này quả thực không phải nói phá là phá dễ dàng như vậy.

Lý Nhạc Phàm có thể chém ra một đao có kết quả như vậy là rất giỏi rồi.

Vào thời điểm mọi người tiếc hận không thôi, Nhạc Phàm lại chém ra một đao, so với đao vừa rồi mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần.

Xuy!

Đao phong phá không, trực tiếp đánh thẳng vào Kiếm lung, chặt đứt kiếm ti, một đao chém xuống tạo thành vết rách đến ba thước.

Lúc này, không đợi kiếm ti có thời gian khôi phục, Nhạc Phàm lại tiếp tục chém xuống một đao.

Một đao so với vừa rồi rất mạnh!

Một đao vô cùng khủng bố.

Sát ý đem khí thể của đao phong đẩy lên đỉnh phong, dường như cả thiên địa, chỉ còn một người một đao này.

Giờ phút này, tất cả mọi người ngừng hô hấp, dường như nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập.

Điên rồi! Mình điên rồi!

Cảm xúc trong lòng mỗi người không ngừng dâng lên, không phải chính mắt mình thấy, thì hôm nay quả thực bọn họ đã nghĩ bản thân mình điên cuồng nhìn thấy ảo giác.

- Nhanh lên! Mọi người cùng nhau tiến lên hỗ trợ.

Phương Hàm vội vàng kêu lên, mọi người trên đài không dám chậm trễ.

Chẳng biết có phải bọn họ bị Lý Nhạc Phàm kích thích hay không, cả đám như được ăn thuốc kích thích, hưng phấn lên, cả một đám mạnh mẽ giống như Lý Nhạc Phàm, không ngừng công kích Kiếm lung.

Có chỗ hổng Lý Nhạc Phàm đánh vỡ, lại thêm ngoại lực công kích cuối cùng cũng phát huy tác dụng.

Dưới sự đồng tâm hiệp lực công kích của mọi người, bình phong của kiếm trận từng chút, từng chút tan rã, bằng mắt thường có thể thấy sắp sụp đổ.

Rầm rầm rầm.

- Mọi người cẩn thận.

Kiếm trận đột nhiên rung động, lốc xoáy màu đen giữa không trung điên cuồng nghịch chuyển, ngưng tụ tạo thành một thanh kiếm ý khổng lồ, đâm thẳng xuống dưới, vừa vặn chính là vị trí của Lý Nhạc Phàm.

Mọi người đều biết, đây là một kích cuối cùng của Kiếm trận, chỉ cần kiên trì qua cửa ải này, kiếm trận tự nhiên sẽ sụp đổ, không không qua được, chỉ có thể là tử vong mà thôi.

Trong sát na, ánh mắt mọi người đều dồn về phía Lý Nhạc Phàm, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng.

Mau tránh đi a! Còn đứng đó làm cái gì!

Mọi người âm thầm lo lắng, ai cũng không nghĩ tới, giờ phút này Nhạc Phàm căn bản không thèm quan tâm, hắn giơ tay lên, chém một đao về không trung.

Ầm ầm….

Hai luồng khí thế cường đại va chạm vào nhau, cuối cùng Kiếm ý không chịu được một kích của Nhạc Phàm tan biến, hoàn toàn không có cản trở tới mọi người.

Mọi người thấy như vậy không sợ hãi như ban đầu mà mỗi người đều có kiến giải riêng, kiếm ý kia tuy rằng mãnh liệt, vô cùng khí thế, nhưng dù sao cũng là do bảy mươi hai thần thức bất đồng, pha tạp không tinh khiết, lại thiếu đi vài phần "Kiếm" đích thực, mà một đao của Lý Nhạc Phàm như thực, phá hư thành thực, tự nhiên vô địch không gì ngăn cản.

Kiếm ý tiêu tán, lốc xoáy màu đen trên bầu trời rút cục sụp đổ, nhưng mà đao thế của Lý Nhạc Phàm vẫn như cũ không giảm.

Bảy mươi hai Kiếm thi, đã bị Kiếm trận phản phệ, một thân tu vi tiêu tán. Dưới đao thế của Nhạc Phàm, thân mình của bọn họ như cành củi khô bị bẻ gãy rồi nghiền nát, có thể nói là vô cùng ghê rợn!

Mà năm người Phong Dã bản thân cũng bị trọng thương từ không trung rớt xuống. Nếu không có năm thanh kỳ bảo bảo hộ, tình trạng của bọn họ khẳng định so với bảy mươi hai Kiếm thi kia không tốt hơn bao nhiêu. Lực đạo mạnh mẽ như thế, khiến cho năm thanh cổ kiếm bị chấn thành những mảnh nhỏ.

Kiếm trận tan rã, đám người trên đài rốt cục cũng khôi phục lại tự do.

Chỉ có điều, không ai phấn khởi, chỉ sững sờ, ngây ngốc đứng tại chỗ. Trên mặt hiện lên vẻ rung động, kinh hãi, khó có thể tin được, lại có sự sợ hãi nhàn nhạt ở trong tâm trí.

Bảy mươi hai Kiếm thi so với bảy mươi hai Thiên đạo cao thủ cứ như vậy mà chết đi, mặc kệ chuyện này có phải là trùng hợp hay không, bằng vào lực lượng bản thân của Lý Nhạc Phàm, cảnh tượng chém chết bảy mươi hai Kiếm thi kia, khiến cho mọi người suốt đời này khó quên.

Uy thế một đao này, có thể gọi là tuyệt đối!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.