Thương Thiên

Chương 626: Kiếm Thánh lâm môn




Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Phía Đông Nam vùng địa cực, Thông Thiên phong, nơi đây chính là Thiên môn.

Lúc này, phía trước lâu vũ, mấy trăm đệ tử Thiên môn tay cầm kiếm khí, trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ căng thẳng, như đối đầu với đại địch.

Phía trước các nàng cách đó không xa, một gã nam tử thân mặc huyền y khoanh tay đứng đó, cả người tản mác ra một cỗ khí thế sắc bén, như một thanh thần binh tuốt ra khỏi vỏ, khiến cho người ta run sợ.

Người này dáng người thon dài, mặt trắng như ngọc, trên đầu tóc nửa trắng nửa đen, chùm râu nhẹ nhàng buông xuống, nhìn qua như đã năm sáu mươi tuổi, nhưng lại có chút giống như là bốn mươi tuổi, thật khó có thể nhìn ra tuổi chân thật của hắn.

Nếu Lý Nhạc Phàm ở đây, khẳng định có thể nhận ra người này, đó chính là Tổng đốc phủ Nghiễm Châu, một thiên đạo cao thủ, nhất đại Kiếm Thánh – Tiết Thiên Lan.

- Các ngươi tránh ra, Tiết mỗ không muốn động thủ cùng các ngươi, gọi cung chủ các ngươi ra đây cho ta.

Tiết Thiên Nhan nhàn nhạt nhìn chúng nữ đối diện, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía cao nhất Lâu Vũ, mang theo một chút đau thương, một chút thống khổ:

- Hài tử, ngươi thủy chung không chịu tha thứ cho ta sao?

- Cuồng đồ lớn mật, không ngờ ở nơi này lại dám nói lời ô uế sựtrong sạch của cung chủ! Nếu không phải Thánh cô có lệnh, không cho chúng ta làm khó dễ ngươi, ngươi cho rằng bản thân có năng lực đứng ở chỗ này nói chuyện sao? Nếu ngươi còn không rời đi, đừng trách chúng ta hạ thủ vô tình.

Một nữ tử cầm đầu tức giận quát lớn, đám đệ tử còn lại vẻ mặt cũng vô cùng giận dữ.

- Vô tình?

Hàn ý trong mắt Tiết Thiên Lan chợt lóe:

- Thế gian còn có chỗ nào có năng lực vô tình như Thiên môn? Các ngươi có tư cách gì nói hai chữ này? Năm đó nếu không phải do Thiên môn cản trở gia đình chúng ta đoàn tụ, Tiết mỗ nào phải tiến nhập ma đạo, trở thành một cái xác không hồn! Tiết mỗ năm đó sai, nhưng người của Thiên môn không có tư cách xen vào, gọi cung chủ các ngươi ra đây, hôm nay nếu nàng không ra, Tiết mỗ tuyệt đối không rời đi.

Chúng nữ nhìn nhau, một người quát khẽ một tiếng:

- Cuồng đồ lớn mật, nói khoác mà không biết ngượng, chúng đệ tử nghe lệnh bày Huyền Thiên Ngọc Nữ kiếm trận, bắt người này lại!

- Tuân lệnh.

Chúng nữ lên tiếng trả lời, tản ra hai bên, hình thành một vòng tròn vô hình, bao vây Tiết Thiên Lan vào giữa.

- Kiếm trận?

Tiết Thiên Lan vẻ mặt hờ hững nói:

- Các ngươi cũng dám dùng kiếm trận trước mặt Thiết mỗ? Các ngươi có biết cái gì là kiếm? Cái gì là kiếm tâm? Các ngươi có hiểu được kiếm là gì không? Các ngươi đã từng nghe qua kiếm ngâm chưa? Các ngươi căn bản không biết đạo dụng kiếm, cách xa vạn dặm, lấy vật làm kiếm, cũng có thể tạo nên phong vân! Lấy tâm ngự kiếm, không chỗ nào không phá được! Lấy thiên địa dẫn kiếm, Phá Toái Hư Không, các ngươi không hiểu kiếm, càng không có tư cách cầm kiếm.

Lời còn chưa dứt, Tiết Thiên Lan giơ tay lên khua một cái, bảo kiếm trong tay của những nữ tử xung quanh phát ra tiếng ngâm, như là cộng hưởng.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Nữ tử cầm đầu hai tay run rẩy, trên mặt hiện lên vẻ kinh hãi, những người còn lại đồng dạng cũng như thế.

Bọn họ cảm thấy bảo kiếm trong tay mình dường như không ngừng giãy dụa, giống như một vật có sinh mệnh.

Xuy! Xuy! Xuy! Xuy!

Một chiếc bảo kiếm thoát khỏi tay một vị nữ tử, xoay quanh trên đỉnh đầu Tiết Thiên Lan, khiến cho khí thể của hắn tăng lên không ngừng.

Mấy trăm hàn quang kiếm khí cùng nhau bay lượn, cảnh tượng vô cùng tráng lệ.

Chúng đệ tử sững sờ nhìn lên phía trên, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ. Chỉ sợ bản thân mình xông lên sẽ bị mấy trăm thanh kiếm kia bắn cho thành tổ ong.

Song phương bất động, cứ như vậy mà giằng co.

- Tiểu Quân, các ngươi lui ra hết đi.

Một thân ảnh nhoáng hiện lên, xuất hiện ở giữa sân, đứng đối diện với Tiết Thiên Lan, chính là một phụ nhân mỹ mạo.

Phụ nhân này che mặt bằng tấm lụa mỏng, kiều diễm như hoa, một thân mặc bích hà la sam, chiếc váy dài màu xanh bay trong gió, mái tóc trắng như tuyết, trên đầu cài một cây phượng trâm bằng phỉ thúy, cả người giống như một đóa U Lan, u nhã điềm tĩnh, kỳ ảo mà tịch mịch.

- Quân Vũ bái kiến Thánh cô!

- Đệ tử bái kiến Thánh cô!

Thấy có người tới, nữ tử cầm đầu cùng chúng nữ cúi người hành lễ, sau đó lập tức thối lui sang một bên.

Ánh mắt của phụ nhân giao tiếp với Tiết Thiên Lan, ánh mắt lạnh lùng, trong miệng nhàn nhạt nói ra hai chữ:

- Hàn băng!

Hàn Băng này, chính là Thánh cô Thiên môn, địa vị còn trên cung chủ. Tiết Thiên Lan còn nhớ rõ năm đó chính là đối phương mang hài tử của hắn đi.

- Tiết Thiên Lan, ngươi tới đây làm gì?

Hàn Băng khuôn mặt lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt đối phương, đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại nói:

- Chẳng lẽ ngươi không biết, Yến nhi hiện nay chính là Cung chủ Thiên môn, địa vị vô cùng cao cả, không giống như khi trước, ngươi làm phụ thân của nàng cho nên ta cũng sẽ không làm khó dễ ngươi, ngươi mau đi đi.

- Đi? Ngươi bảo ta đi như thế nào đây?

Tiết Thiên Lan bất động nhìn lên trời cao nói:

- Tiết mỗ một thân một mình, quang minh lỗi lạc, duy chỉ có lỗi với mẹ con bọn họ quá nhiều. Ba mươi năm qua nỗi khổ đó ta đã sớm nhìn thấy, ta hiện tại tìm đến đây không phải vì trả thù, ta chỉ muốn có thể bồi thường lại quãng thời gian khi trước cho Yên nhi thôi, nếu nó không để ý đến ta, ta sẽ chờ ở chỗ này cả đời.

Sắc mặt Hàn Băng ngày càng âm lãnh:

- Tiết Thiên Lan, ngươi không nên quá phận, nơi này là Thiên môn.

- Quá phận sao?

Tiết Thiên Lan lạnh lùng nói:

- Tiết mỗ quả thực không bì được với đệ nhất tông môn các ngươi, các ngươi tạo nghiệt bao nhiêu các ngươi trong lòng tự hiểu rõ, hôm nay nếu các ngươi không mời Yên nhi ra đây, Tiết mỗ sẽ xông vào Thiên môn.

- Ngươi dám?

Hàn Băng giận tím mặt, hàn ý từ trong mi tâm bắn ra, bao phủ Tiết Thiên Lan.

- Tiết mỗ có gì không dám?

Đối mặt với khí thể như vậy Tiết Thiên Lan không chút úy kị, chỉ thấy ngón tay hắn bắn ra, mấy trăm kiếm khí trên đỉnh đầu hắn biến hóa không ngừng, lấy kiếm làm xương, tạo thành một cự long thật dài, giương nanh múa vuốt trên không trung, không ngừng rít gào.

Xuy xuy xuy.

Kiếm thế vô song, khí thế ngất trời.

Một bên là hàn ý vô tận, một bên là kiếm ý sắc bén, song phương giằng co khong khoan nhượng.

- Dừng tay!

Một tiếng quát lớn vang lên, từ bên trong Lâu Vũ một người bay ra đáp xuống giữa hai người Tiết Thiên Lan cùng Hàn Băng, hai người vội vàng thu tay lại, kiếm ý như kiếm vũ chuyển ra phía sau Tiết Thiên Lan.

- Ngưng Yên bái kiến sư phụ.

Tiết Ngưng Yên cùng Hàn Băng tiến lên tiếp đón, sau đó lập tức nhìn về phía Tiết Thiên Lan, ánh mắt lạnh lùng oán hận nói:

- Ngươi còn tới tìm ta làm gì? Ta đã nói rồi, cả đời còn lại ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi.

Nhiều năm qua đi, Tiết Ngưng Yên vẫn như vậy, một thân bạch y trắng muốt, đoan trang tú lệ, giống như một vị tiên tử thánh khiết cao quý, chỉ là ánh mắt tăng thêm vài phần lạnh lùng.

- Yên nhi...

- Ngươi không được gọi tên ta...

Tiết Ngưng Yên phẫn nộ cắt ngang lời đối phương, lạnh lùng nói:

- Tiết Thiên Lan, ngươi cho rằng mình là ai? Ngươi có tư cách gì mà kêu tên của ta? Năm đó ngươi si mê võ học, bỏ lại ta cùng mẫu thân cô độc, nếu không có Thiên môn thu nhận, ta và mẫu thân đã sớm phơi thây nơi hoang dã. Nhiều năm trôi qua như vậy ngươi có biết rằng mình là một người tàn nhẫn, một trượng phu có trách nhiệm không? Nếu không phải ngươi, mẫu thân ta sẽ không u buồn sinh bệnh mà chết, nếu không phải ngươi thì ta cũng không trở thành một cô nhi. Hết thảy những việc này đều là lỗi của ngươi, cả đời này ta không bao giờ tha thứ cho ngươi!

Càng nói càng giận, Tiết Ngưng Yên kiệt lực rít gào, chúng đệ tử thấy vậy trợn mắt há mồm.

Các nàng cho tới tận bây giờ cũng không biết, khi nổi giận cung chủ của các nàng lại có một bộ mặt như vậy.

Tiết Thiên Lan há mồm, muốn nói gì đó, nhưng lời vừa tới cửa miệng lại nghẹn lại ở cổ, hắn không biết bản thân mình nên làm sao mới tốt.

Đã nhiều năm trôi qua, trong ký ức của Tiết Thiên Lan vẫn còn như mới ngày hôm qua.

Việc năm đó, quả thật là hắn sai trước. Mẹ con bọn họ bị cừu nhân đuổi giết, bản thân hắn không kịp trở về, chờ hắn chạy trở về thì trong nhà đã là một mảnh phế tích.

Kỳ thật, từ phương diện nào đó mà nói, Tiết Thiên Lan quả thực nên cảm tạ Hàn Băng, mặc kệ nói như thế nào đi nữa thì Hàn Băng cũng chính là người cứu tính mạng mẹ con bọn họ.

Chỉ có điều, vào thời điểm hắn tìm được Thiên môn, lại bị người của Thiên môn ngăn ở ngoài khiến cho vợ chồng hắn không được gặp nhau, cha con không thể đoàn tụ, cuối cùng mới khiến hắn cuồng tính, đi vào ma đạo.

- Hài tử, là ta có lỗi, ta xin lỗi mẫu thân con, xin lỗi con...

Tiết Thiên Lan vẻ mặt áy náy nhìn vào Tiết Ngưng Yên nói:

- Hài tử, ta không yêu cầu con có thể tha thứ cho ta, ta chỉ hy vọng con có thể cho ta cơ hội bù đắp cho con.

- Bù đắp?

Tiết Ngưng Yên giận dữ trừng hai mắt, hai giọt nước mắt đọng ở khóe mi, nói:

- Ngươi lấy gì bù đắp? Ngươi có tư cách gì? Ngươi có thể cho ta một gia đình sao? Ngươi có thể cho ta một người mẫu thân không? Ngươi không thể... Chính tay ngươi, chính bàn tay ngươi đã tự hủy đi gia đình này. Là ngươi hại chết mẫu thân! Ta vĩnh viễn không tha thứ cho ngươi, vĩnh viễn không!

Soạt!

Một bảo kiếm phá vỏ mà bay ra, Tiết Ngưng Yên nắm chặt chuôi kiếm, đột nhiên đâm về hướng Tiết Thiên Lan.

Xuy!

Một tiếng vang lên, mũi kiếm đâm thẳng vào lồng ngực Tiết Thiên Lan.

Không tránh? Nàng không ngờ hắn không tránh!

Tiết Ngưng Yên kinh ngạc nhìn Tiết Thiên Lan trước mắt, như một hài tử làm sai chuyện gì đó?

- Ngươi tại sao lại không tránh? Vì cái gì?

Thấy vẻ khẩn trương của Tiết Ngưng Yên, Tiết Thiên Lan hồn nhiên không thèm để ý tới vết thương đang chảy máu của mình, ngược lại cười nói:

- Hài tử, ngươi hận ta như vậy, vì sao không một kiếm giết ta luôn đi? Giết ta báo thù cho mẫu thân con. Kiếm của con chỉ có tức giận, không có sát ý, nếu kiếm của con đâm sang trái một tấc có thể đâm thủng trái tim ta, tại sao con không giết ta?

Thấy Tiết Ngưng Yên không nói gì,Tiết Thiên Lan vẻ mặt ôn hòa nói:

- Hài tử, việc năm đó là do có kẻ tính kế, mẫu thân con cũng hiểu điều đó, chỉ có điều nàng không muốn cho con bị thương tổn, cho nên mới ở lại chỗ này, không chịu theo ta rời đi. Kỳ thật, nàng đã sớm tha thứ cho ta.

- Ngươi đi đi! Đi đi! Ta vĩnh viễn không muốn nhìn thấy mặt ngươi.

Tiết Ngưng Yên thất thần, quăng kiếm đi. Vào khoảnh khắc xoay người rời đi, vài giọt nước mắt trong suốt phiêu tán trong gió.

Thống khổ! Bất đắc dĩ! Chua xót! Áy náy!

Tiết Thiên Lan ánh mắt phức tạp nhìn Tiết Ngưng Yên rời đi, bóng dáng kia với bóng dáng trong trí nhớ của hắn sao quen thuộc đến vậy, giống như là một người.

Hắn đem bảo kiếm đang cắm trước ngực rút ra, cầm trong tay nhẹ nhàng vuốt ve, trong mắt có chút u buồn.

Trầm mặc một lát, Tiết Thiên Lan tự mình rời đi.

Thân ảnh một cô gái cô độc dần dần nhạt đi.

Thấy cảnh tượng như vậy, Quân Vũ bên cạnh không nhịn được hỏi:

- Thánh cô, có cần giữ hắn lại không?

- Quên đi, cho hắn đi đi.

Hàn Băng khoát tay, trong mắt có chút thoải mái, có lẽ trong lòng nàng thủy chung không muốn Tiết Ngưng Yên rời khỏi đây.

Đúng lúc này, từ phía chân trời một đạo hào quang xẹt qua, dừng trước mặt mọi người rồi đáp xuống.

Người đến chính là Thánh nữ Băng Nguyệt của Thiên môn, phía sau nàng là tứ đại chân nhân đang nằm trên tấm thảm, hôn mê bất tỉnh, có chút chật vật.

- Nguyệt nhi, đã có chuyện gì xảy ra?

Hàn Băng nhướng mày, thần niệm quét về phía tứ đại chân nhân, phát hiện cũng không đáng lo ngại, lúc này mới yên lòng.

- Băng Nguyệt bái kiến sư phụ.

Băng Nguyệt cung kính thi lễ rồi nói:

- Sư phụ, việc này ở Vấn Tâm nhai quả thực có chút khó nói, bốn vị chân nhân đều bị Lý Nhạc Phàm đả thương, nếu không có Văn tiền bối tặng Thiên hồn đan, chỉ sợ bốn vị chân nhân hiện tại đã không còn nữa.

- Cái gì? Không ngờ lại có chuyện này.

Hàn Băng rùng mình, nói:

- Ngươi không phải nói là Lý Nhạc Phàm sinh cơ đã cạn sao, mệnh hắn đã không giữ được, tại sao hắn có thể đả thương chân nhân?

Băng Nguyệt cung kính nói:

- Quả thật sinh cơ trong cơ thể hắn đã cạn, như một cái xác không hồn, nhưng tinh thần lực của hắn phi thường cường đại, chỉ dựa vào quyền ý mà có thể áp chế bốn vị chân nhân, cuối cùng không biết dùng thủ đoạn gì đả thương thần hồn của bốn vị chân nhân.

- Lý Nhạc Phàm...

Hàn Băng trầm ngâm một lát, quay về phía sau nói:

- Tiểu Quân, trong khoảng thời gian này cung chủ cần bế quan tĩnh dưỡng, ngươi tạm thời thay mặt nàng xử lý những chuyện lớn nhỏ của Thiên môn, còn các đệ tử còn lại, ai cũng không được tự tiện nghị luận về chuyện phát sinh ngày hôm nay, nếu không môn quy đang chờ các ngươi, các ngươi có nghe rõ không?

- Đệ tử tuân mệnh.

Chúng đệ tử lục đục rời đi, Quân Vũ liếc mắt nhìn Băng Nguyệt, ứng tiếng trả lời rồi lui ra, trong mắt có chút dị sắc không dễ dàng phát hiện.

Sau đó, Hàn Băng quay về phía Băng Nguyệt, gật gật đầu nói:

Nguyệt nhi, mang bốn vị chân nhân theo ta đi gặp Tôn giả.

- Dạ, sư phụ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.