Thương Thiên

Chương 630: Thiên Tuyệt cốc




Thiên Tuyệt cốc, chính là nơi hoang vu nhất phía Tây Bắc, núi non trùng điệp, bốn phía đều là núi non, kỳ hiểm vô cùng, có thể nói chính là thiên tuyệt chi địa.

Nơi này hoàn toàn không có người nào ở, hàng năm đều bị một tầng hắc vụ bao phủ, khiến cho người bên ngoài căn bản không thể nhìn rõ toàn bộ sự vật trong cốc, mà chỉ biết ở nơi này trong vòng phạm vi trăm dặm sát khí ngút trời, điểu thú không có, cỏ cây không mọc, nếu kẻ nào không rành về nó mà tiến vào bên trong hắc vụ này sẽ phải chết không phải nghi ngờ.

Từ xưa tương truyền rằng, Thiên Tuyệt cốc vốn là chiến trường thượng cổ, chỉ là từng trải qua thương hải tang điền liền trở thành dạng như ngày hôm nay.

Sau lại có một đại năng, bằng vào vô thượng thần thông của mình phong ấn nơi này, tạo thành một lá chắn vô hình ngăn cách với ngoại giới, cho dù phi điểu cũng vô pháp xuyên qua lá chắn vô hình này vào trong đó. Truyện Sắc Hiệp - https://trumtruyen.vn

Chỗ này chính là nơi tổ chức ẩn lâm đại hội.

Phía chân trời xa xa, từng đạo hào quang chợt hiện, hướng về phía mặt Đông sơn cốc bay tới.

Tại mặt phía Đông Thiên Tuyệt cốc, hai ngọn núi thật lớn đứng đó, vươn thẳng tới tầng mây.

Mà hai ngọn núi này tạo thành một hạp cốc thiên nhiên, cũng chính là cửa vào duy nhất của Thiên Tuyệt cốc,tên gọi là Thiên hạp.

Lúc này, ở lối vào vô cùng tấp nập. Trên trời dưới đất, tu sĩ chi chít, ít nhất cũng có từ ba đến năm vạn người.

Nơi này có rất nhiều truyền nhân của các tông môn khác nhau, có đệ tử của thế gia tu hành, còn có không ít người của tán tu.

Nhiều cao thủ Thiên đạo tụ tập như vậy quả thực vô cùng đồ sộ dữ dội. Mà phía chân trời, còn có các tu sĩ khác không ngừng kéo đến.

- A, A Tuấn mau nhìn phía trước, náo nhiệt quá!

- Không nhìn không biết, vừa nhìn đã bị dọa cho hết hồn. Tiểu Đình tử, thật không ngờ trong thiên hạ này lại có nhiều tu sĩ như vậy. Hiện tại xem ra, cao thủ quả thực nhiều hơn cẩu, tu sĩ đầy mặt đất.

- A Tuấn, ngươi nói những lời này chẳng phải cũng mắng chúng ta là cẩu sao, ta xem ngươi miệng chó không mọc được ngà voi mà.

- Làm cẩu có gì không tốt, làm cẩu có thể có thịt ăn.

(OMG )

- Ha ha, ăn, ngươi suốt ngày chỉ biết ăn mà thôi.

- Hắc hắc.

Bên trên mậu lâm, hai tên thanh niên nhẹ nhàng đứng đó, ánh mắt phóng ra xa nhìn về phía trước, chính là hai người Long Tuấn cùng Đình Nghị.

Lần đầu tiên tham gia sự kiện của tu sĩ, hai người Long Tuấn tự nhiên trong lòng bồi hồi, kích động vạn phần. So sánh với lúc trên chiến trường, giết chóc vô tận, bọn họ càng thích sự chiến đấu giữa các cường giả, có lẽ trong lòng bọn họ cũng có khát khao cùng nhiệt huyết theo đuổi võ thuật đỉnh cao, không chịu khuất phục.

So sánh với bọn họ, hai tỷ muội Chu gia bên cạnh có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều. Các nàng một đường đi tới đây không hề nói chuyện, chỉ một mực im lặng, đối với sự kiện ẩn lâm đại hội sắp bắt đầu không có nửa điểm hứng thú.

Phía sau bốn người, một dàn cao thủ không nhanh không chậm đang bay tới.

Khấu Phỉ lưng đeo một thanh đao lớn, đi phía trước mọi người, vẻ mặt hào hứng.

Bên cạnh, Thích Minh Hữu một thân y sam màu trắng, trông như một thư sinh, có vẻ phiêu dật bất phàm, phía sau hắn chính là Trường Sinh cùng A Đồ, mà Tiểu Hỏa thu nhỏ mình lại ghé vào bả vai hắn, vẻ mặt lười biếng thỉnh thoảng ngáp một cái.

Bên kia, Vương Sung toàn thân hắc bào, khuôn mặt trầm tĩnh làm cho người đối diện không biết trong lòng hắn rút cuộc đang suy nghĩ cái gì.

Giữa đội ngũ, Thiết Nam cùng Tư Đồ Yến thân mật cười cười nói nói, xem ra tâm trạng vô cùng tốt.

Không Văn, Thái Tiêu, Điêu Minh cùng bốn ngươi Mạc Bắc đi sau cùng, vừa đi vừa tán gẫu nói chuyện trời đất, Cửu Huyền bên cạnh không nói một lời, im lặng lắng nghe.

Trước lối vào Hạp cốc, mọi người từ từ hạ xuống rồi đi đến.

- Ồ? A Tuấn ngươi xem bên kia cây gì? Lá cây không ngờ so với con người còn lớn hơn.

- Chỗ nào? Chỗ nào?

- Bên kia, bên tảng đá màu hồng nhạt, trước kia ta cũng chưa từng nhìn qua lá cây nào như thế.

- Đâu đâu?

- A! Chỗ này chính là Thiên hạp mà Khấu lão gia tử đã từng nói sao? Quả thực là đồ sộ a!

- Đúng vậy, đúng vậy! Thiên Hạp này không hổ có tên là "Đoạn Thiên", Hạp cốc đã dài lại còn lớn, từ trên nhìn xuống giống như dải lụa bị uốn cong thành hai đoạn.

Long Tuấn cùng Đình Nghị đi ở bên trong đám người, nhìn trái quay phải, tò mò đánh giá cảnh tượng xung quanh.

Phản ứng của hai người quá mức khác người, khiến cho đám người bên cạnh tặng cho vô số ánh mắt khinh thường. Ngay cả tỷ muội Chu gia cùng mấy người Khấu Phỉ cũng cố ý duy trì một khoảng cách, ra vẻ bọn ta không biết hắn.

- Hắc hắc! Thật sự là giống hai bao cỏ không hơn không kém, không ngờ cũng dám tới tham gia ẩn lâm đại hội.

Một âm thanh châm biếm nhẹ nhàng truyền đến, tới tai Long Tuấn cùng Đình Nghị lại càng có vẻ chói tai, khuôn mặt hai người tức thì trầm xuống.

Thấy có kẻ chế nhạo, bọn người Khấu Phỉ quay đầu lại, chỉ thấy một một tên mỹ thiếu niên cử chỉ nhanh nhẹn, mười bốn mười lăm tuổi, có mấy kẻ vây quanh đang hướng về phía cửa vào Hạp cốc mà đi.

- Đứng lại!

Một tiếng quát lớn vang lên, Đình Nghị tiến lên từng bước, chặn trước mặt đám người thiếu niên kia. Thiếu niên này hiển nhiên không nghĩ tới đối phương dám đến tìm phiền toái, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười ha hả nói:

- Sao nào? Ngươi có chuyện gì?

Vừa mới dứt lời, vài tên tùy tùng bên cạnh vị thiếu niên kia khí thế cường hãn bắn thẳng tới Đình Nghị.

- Ngươi...

Đình Nghị đang muốn phát tiết, Long Tuấn bên cạnh giữ chặt, ngược lại cười lạnh nói với tên thiếu niên:

- Cái bao cỏ nhà ngươi nói ai thế?

- Cái bao cỏ này nói ngươi thì sao?

Thiếu niên vừa mới nói xong, dường như ý thức được có chút không đúng, thì ra đối phương đang mắng hắn.

Quả nhiên, Long Tuấn lập tức trả lời ngay:

- Không sai, không sai, vừa rồi chính là cái bao cỏ này nói chúng ta.

Từ nhỏ đã cô độc, tính cách Long Tuấn cùng Đình Nghị phi thường cố chấp, ai đối với bọn họ tốt, bọn sẽ đối xử tốt lại, nhưng nếu ai dám khi nhục bọn họ, bọn họ sẽ mặc kệ đối phương là ai, cho dù thân phận hắn là gì, có lợi hại bao nhiêu, bọn hắn sẽ trả lại sự sỉ nhục đó gấp bội, cho dù bây giờ không được thì sau này bọn hắn nhất định sẽ báo thù.

(Quân tử trả thù 10 năm chưa muộn )

- Tốt! Quả nhiên can đảm.

Thiếu niên ngẩn người ra, không những không có tức giận mà ngược lại cười lớn:

- Thiếu gia ta lớn như vậy, cho tới tận bây giờ cũng chưa từng bị kẻ khác mắng chửi, chửi giỏi lắm, mắng tốt lắm.

Nghe được những lời đó của tên thiếu niên mọi người trợn tròn mắt, thấy bản thân mình bị mắng như vậy không ngờ lại còn hưng phấn, tên gia hỏa này quả thực không hề bình thường.

Long Tuấn cùng Đình Nghị nhìn nhau, bất đắc dĩ nhún vai, có chút buồn tẻ.

Bọn họ vốn cho rằng có thể đánh nhau một trận, hiện tại xem ra lại không có hy vọng gì rồi.

- Tuy rằng các ngươi có vẻ quê mùa, bất quá tính cách vô cùng thẳng thắn.

...

- Đúng rồi, ta họ Âu, tên là Âu Tầm, các ngươi tên là gì?

...

- Các ngươi như vậy, khẳng định là lần đầu tiên tham gia ẩn lâm đại hội sao?

...

- Các ngươi đến đây bao nhiêu người? Nếu không thì chúng ta đi cùng nhau, thế nào?

...

Thiếu niên này tâm tính giản đơn, dường như tìm ra một chuyện gì đó mới mẻ, nhịn không được mà tìm hiểu.

Chỉ có điều, hai người Long Tuấn đối với vấn đề của thiếu niên này dường như không nghe thấy, căn bản không muốn trả lời.

- Uy, ta hỏi sao các ngươi không nói? Các ngươi không phải vừa rồi rất hùng hổ sao? Như thế nào bây giờ lại không nói?

Vị thiếu niên tên là Âu Tầm này quả thực là trời sinh tính cách quái dị, một lần nữa lại truy hỏi, Long Tuấn cùng Đình Nghị quay mặt đi không thèm để ý tới hắn.

Long Tuấn buồn cười nói:

- Tiểu tử, chúng ta đối với ngươi rất quen thuộc sao? Lảm nhảm mãi, ngươi có thấy phiền hay không?

- Phía trước tránh đường.

Một tiếng quát nhẹ vang lên, trên đỉnh đầu mọi người xuất hiện một chiếc kiệu.

Tấm mành che cửa được kéo lên, một tuyệt sắc giai nhân từ trong kiệu bước ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.