Thương Thiên

Chương 638: Thập phương điện




Bên trong Thiên Tuyệt Cốc, bầu không khí êm ả dị thường.

Nhạc Phàm một đường đi qua một vài địa phương gặp không ít những tu sĩ khác, kết bạn mà đi, hắn liền phát hiện chỗ này cơ hồ không hề có sự tranh chấp, giữa tu sĩ với tu sĩ cũng rất hài hòa, hóa ra cùng với lời đồn tàn khốc lưu truyền ở ngoại giới khác nhau hoàn toàn.

Mặc Toàn nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Nhạc Phàm cho nên giải thích nói:

- Lý huynh có điều không biết, hôm nay Thiên Tuyệt Cốc tuyệt đối không cho phép ngự không mà đi, càng không cho phép tranh đấu, cho nên giữa các tu sĩ cho dù có ân oán gì cũng không sẽ động thủ tại nơi này. Hơn nữa cấp bậc tại Tu Hành Giới vô cùng sâm nghiêm, cường giả bình thường cùng cường giả tương giao, mà kẻ yếu thì chỉ có thể ở chung cùng kẻ yếu, cho nên trên cơ bản sẽ không có mâu thuẫn hay xung đột gì.

Nói tới đây, Mặc Toàn trong lòng trùng xuống, không khỏi nghĩ đến bản thân nàng coi như là kẻ yếu mà Nhạc Phàm so với bản thân nàng quả thực cường đại hơn rất nhiều, không biết đối phương có để ý tới thân phận của mình không.

Mặc Toàn lại lặng lẽ liếc mắt nhìn Nhạc Phàm, thấy đối phương không có phản ứng, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nói tiếp:

- Vừa rồi chỗ chúng ta đi qua chính là nơi các tu sĩ tập kết, chính là, bình thường các tu sĩ nhập cốc không có chỗ ở, mà chẳng những chúng ta được tiếp đón mà còn có thể đổi những thứ khác, còn có một nơi ở độc lập. Tiếp dẫn thiếp cấp bậc càng cao thì thứ đổi được càng tốt, địa phương được an bài hoàn cảnh lại tuyệt đẹp. Lý huynh, lần này một mình ngươi tới tham gia Ẩn Lâm đại hội sao?

Nhạc Phàm vừa đi vừa nói:

- Ta đương nhiên là đi cùng bằng hữu, nhưng bọn họ lại đi trước một bước, hẳn hiện tại đã tới nơi rồi.

Mặc Toàn có chút ngoài ý muốn, gật đầu nói:

- Nếu đã như vậy, vậy đợi một lúc vào thời điểm có thể đổi những vật trong cốc thì có thể gặp bằng hữu của ngươi và an bài cho bọn họ cũng một chỗ với ngươi rồi.

- Ừ!

Những khuôn mặt quen thuộc không ngừng hiện lên trong đầu Nhạc Phàm, trong lòng hắn không khỏi hiện lên từng đợt gợn sóng.

- Tới rồi, tới rồi, phía trước chính là Thập Phương Điện.

Mặc Toàn đình chỉ cước bộ, lấy tay chỉ vào phía trước.

Ánh mắt Nhạc Phàm nhìn theo, chỉ thấy dưới ngọn núi trước mặt có một tòa đại điện màu vàng kim, hùng vĩ và trang nghiêm.

- Chính là chỗ này?

Ngoài sự rung động khi trước, Nhạc Phàm đối với tòa đại điện hùng vĩ này quả thực không có quá nhiều sự tán thưởng.

- Ừ!

Mặc Toàn gật đầu, chậm rãi nói:

- Cửu Thiên phong lấy chín tên khác nhau, phân biệt là Quân Thiên, Tàng Thiên, Biến Thiên, Huyền Thiên, U Thiên, Khỏa Thiên, Tru Thiên, Viêm Thiên, Dương Thiên, phía trên các ngọn núi đều có sự kì diệu của nó, có thể ngăn trở tu sĩ lên trên. Ngọn núi phía trước này chính là một trong số đó, tên là Quân Thiên phong, là trọng sơn đứng đầu, tòa đại điện dưới chân núi kia chính là khu trung tâm của Thiên Tuyệt Cốc, mọi sự quản lý đều tiến hành bên trong nó, chỉ cần có tiếp dẫn thiếp trong tay thì mới có thể đi vào. Chúng ta mau qua đó!

Dứt lời, Mặc Toàn dẫn đầu hướng về phía trung tâm đại điện mà đi tới.

- Mời đưa ra Tiếp dẫn thiếp!

Đi đến trước của đại điện, hai gã thủ vệ đưa tay ngăn Nhạc Phàm cùng Mặc Toàn lại.

Nhạc Phàm tùy ý đảo qua hai gã thủ vệ, không ngờ hai người đối phương cư nhiên đều là cao thủ Thiên đạo thượng cảnh.

Thập Phương điện này rút cuộc là có địa vị gì, ngay cả hai gã thủ vệ cũng lợi hại như vậy.

Trong lòng Nhạc Phàm dậy sóng, nhưng trong tay không có nửa điểm chậm trễ, trở tay lấy ra một ngọc bài đặt vào tay thủ vệ trước mặt.

- Xích Ngọc dẫn thiếp?!

Hai gã thủ vệ thét lên một tiếng kinh hãi, vội vàng cung kính thi lễ, sau đó không nói gì thêm, tự giác thối lui qua một bên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://trumtruyen.vn

Tiến vào đại điện, Nhạc Phàm còn chưa kịp dò xét chung quanh thì liền chứng kiến mấy khuôn mặt quen thuộc, cũng chính là người của Dung gia.

Người của Dung gia thấy Nhạc Phàm cùng Mặc Toàn đi vào, bất quá bọn họ không để ý tới đối phương, chờ sau khi hoàn thành thủ tục liền tự mình ly khai.

- Mấy tên đệ tử thị tộc này, trong mắt luôn coi trời bằng vung, thật đáng ghét.

Mặc Toàn lặng lẽ thè lưỡi, tâm tính thiếu nữ không ngờ lại hiện ra.

Đại điện rộng lớn, sáng trưng, chia làm hai khu vực, nội đường cùng ngoại đường, không có thủ vệ! Không có sự xếp đặt hoa lệ nào cả, nhìn qua cả tòa đại điện phong cách cổ xưa, lại không mất đi sự trang nghiêm vốn có, trên đỉnh là tám mươi mốt khỏa minh châu phát sáng rực rỡ, chiếu sáng cả đại điện.

Bất quá Nhạc Phàm cũng không quá chú ý tới vẻ bên ngoài mà chính là kết cấu chắc chắn của đại điện, chung quanh đại điện có mười phiến cửa đá cổ xưa, mà mỗi cửa đã tựa như đều bị một cỗ lực lượng thần bí bao phủ, ngăn cách hơi thở của bên ngoài, thần niệm Nhạc Phàm khẽ động, vừa tiến tới gần sát liền bị một lực đạo vô hình bắn ngược trở về, thậm chí còn bị chấn động nho nhỏ.

- Người trẻ tuổi, nơi này là Thập Phương điện, không được tự tiện thăm dò.

Một âm thanh ôn hòa vang lên, chính là quản sự của nơi này.

Nhạc Phàm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía trên ngọc đài ngoại đường có một lão phụ nhân ngồi xếp bằng trên đó, đầu bạc trắng, nếp nhăn đầy mặt.

Mặc Toàn nhỏ giọng truyền âm nói:

- Lý huynh, Thập Phương điện chính là nơi được thành lập đồng thời cùng Thiên Tuyệt Cốc, do sáu vị Đại Tôn thống nhất chưởng quản, không cho phép ngoại nhân tùy ý thăm dò, mà vị tiền bối vừa nói kia chính là chủ sự đại điện do đích thân sáu vị Đại Tôn bổ nhiệm, danh xưng Diệu Cô Tử, bổn sự phi thường lớn, ngươi ngàn vạn lần không lên đắc tội với nàng.

- Người trẻ tuổi, các ngươi đem tiếp dẫn thiếp của các ngươi cho ta...

Diệu Cô Tử chậm rãi mở miệng, khẽ mở mắt ra, nhìn về phía trước một chút, phát hiện người đứng trước mình là một nam tử đầu bạc, trong mắt liền có chút khác thương.

Nhạc Phàm đi lên phía trước, cầm ngọc bài trong tay đưa cho lão phụ nhân, hồn nhiên không để ý cách cư xử của đối phương với mình.

- Ồ? Xích Ngọc dẫn thiếp?

Hai mắt Diệu Cô Tử mở to, trên khuôn mặt lộ vẻ bất ngờ. Nàng từ khi chủ trì Thập Phương điện này tới giờ đối với Xích Ngọc dẫn thiếp tự nhiên không hề cảm thấy lạ lẫm, chỉ là có điều gần trăm năm trở lại đây, người có thể cầm tiếp dẫn thiếp loại này vào Thiên Tuyệt Cốc lại vô cùng ít.

- Tiểu huynh đệ, xin hỏi Xích Ngọc dẫn thiếp này là do vị Tôn giả nào đưa cho ngươi?

Diệu Cô Tử đối với Nhạc Phàm vô cùng khách khí, ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi.

- Vô Danh đại tôn.

Nhạc Phàm không chút kiêng kị, mà căn bản cũng không cần kiêng kị, một khi Vô Danh đại tôn đã đưa tấm thiếp này cho hắn tự nhiên không cần để ý tới suy nghĩ của người khác.

- Là hắn?

Diệu Cô Tử nao nao, lập tức thoải mái, trong đôi mắt không ngờ lại xuất hiện một chút ảm đạm.

- Tiền bối?

Nhạc Phàm đang muốn mở miệng, Diệu Cô Tử ngắt lời nói:

- Tiểu huynh đệ, ngươi cũng biết hàm nghĩa chân chính của Xích Ngọc dẫn thiếp chứ?

- Không biết!

Nghe được câu trả lời thẳng thắn của Nhạc Phàm, Diệu Cô Tử không khỏi cười cười, nếp nhăn trên mặt giãn ra, nói:

- Xích Ngọc dẫn thiếp chính là tiếp dẫn thiếp cấp bậc cao nhất, chỉ có Đại Tôn mới có tư cách tặng cho người khác, người nhận được thiếp này chẳng những có thể đổi lấy Thiên Tinh ở chỗ Đại Tôn, còn có thể đưa ra một yêu cầu với Đại Tôn, chỉ cần yêu cầu của ngươi nằm trong phạm vi năng lực có thể làm của Đại Tôn thì hắn sẽ không bao giờ trì hoãn. Đó cũng chính là nguyên nhân tại sao Xích Ngọc dẫn thiếp lại trân quý như thế, dưới tình huống bình thường, Đại Tôn sẽ không dễ dàng đồng ý, nếu động ý thì nhất định sẽ thực hiện, chưa từng có ngoại lệ.

Nghe thấy lời Diệu Cô Tử nói, Nhạc Phàm cùng Mặc Toàn vô cùng chấn động, tuy rằng bọn họ đều biết Xích Ngọc dẫn thiếp phi thường trân quý, nhưng tuyệt đối không thể tưởng tượng được, người có tiếp dẫn thiếp này cư nhiên có thể mở miệng đưa ra một yêu cầu với Đại Tôn.

Đại Tôn chính là sự tồn tại tối cao trong Tu Hành Giới, cơ hồ không gì là không làm được, lời hứa hẹn của Đại Tôn trân quý như thế nào, Mặc Toàn cho dù nằm mơ cũng không dám tưởng tượng.

Nhạc Phàm cũng có chút động tâm, nếu bản thân có sự trợ giúp của Vô Danh đại tôn, thì hắn liệu có thể cứu Trần Hương ra hay không?

Nhưng khi nghĩ lại, Thánh Ngôn đại tôn chính là sự tồn tại cường đại ngang với Vô Danh đại tôn, cho dù Vô Danh đại tôn bằng lòng hỗ trợ ngăn cản Thánh Ngôn đại tôn, vậy khi bản thân hắn đối mặt với đông đảo cao thủ của Thiên môn, thì liệu có bao nhiêu phần thắng? Xem ra việc này cần phải thận trọng trù tính, không thể xúc động mà làm liều.

Sau khi sự kích động trong lòng lắng xuống, Nhạc Phàm đột nhiên hỏi:

- Tiền bối, vừa rồi người nói, với Xích Ngọc dẫn thiếp có thể đổi lấy Thiên Tinh? Chẳng biết chúng ta có thể đổi lấy bao nhiêu?

- Chuyện này...

Diệu Cô Tử rùng mình, nàng vốn tưởng rằng Nhạc Phàm đối với lời hứa hẹn của Đại Tôn có hứng thú, không nghĩ tới hắn lại hỏi chuyện về Thiên Tinh, nàng không khỏi dùng ánh mắt quái dị nhìn vào đối phương, nói:

- Ngươi muốn đổi Thiên Tinh?

- Ân!

Nhạc Phàm trực tiếp gật đầu.

Diệu Cô Tử cười nói:

- Bình thường, người cầm trong tay tiếp dẫn thiếp có thể ở tại Thập Phương điện đổi lấy một số lượng Thiên Tinh tương ứng, chỉ có Xích Ngọc dẫn thiếp là ngoại lệ. Xích Ngọc dẫn thiếp của ngươi là do Vô Danh đại tôn ban cho, đương nhiên sẽ do Vô Danh đại tôn đổi cho ngươi, còn có thể đổi lấy bao nhiêu Thiên Tinh, toàn bộ đều do đại tôn quyết định, đôi khi có lẽ chỉ có thể đổi lấy mấy trăm tấm, cũng có khi đổi được hơn ngàn tấm, cái này thì phải xem vận khí của ngươi như thế nào, bất quá cũng không vượt qua hơn ngàn tấm.

- Như vậy sao?

Nhạc Phàm nhướng mày, hiển nhiên là đối với số lượng Thiên Tinh cảm thấy vô cùng thất vọng.

Diệu Cô Tử thấy biểu tình trên mặt Nhạc Phàm, nhịn không được hiếu kỳ nói:

- Tiểu huynh đệ, cho dù có mấy trăm Thiên Tinh cũng đã là cự phú, ngươi tại sao lại không hài lòng?

Nhạc Phàm lắc lắc đầu, cũng không muốn giải thích gì thêm. Bằng vào tình huống hiện tại của hắn, cho dù là mấy trăm Thiên Tinh căn bản cũng không đủ cho bản thân hắn sử dụng.

Mặc Toàn ở bên cạnh trợn mắt nhìn Nhạc Phàm, không nhịn được lại nhớ đến hình dáng của Nhạc Phàm lúc "ăn" Thiên Tinh, lại không nhịn được, tức khí nói:

- Lý huynh, mấy trăm Thiên Tinh đã rất nhiều rồi, loại tán tu giống như chúng ta căn bản ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới, có đôi khi có được một khỏa Thiên Tinh cũng đã mừng rỡ như điên. Cho dù tại hàng loạt thị tộc trên Tu Hành Giới, cao thủ Thiên Đạo thượng cảnh bình thường cũng chỉ có bốn năm mươi tấm Thiên Tinh mà thôi, một gã cao thủ Thiên Đạo trung cảnh cùng lắm cũng không vượt quá mười tấm.

Giọng nói Mặc Toàn có chút chua xót mà rơi lệ, không lo việc nhà không biết củi gạo quý, không phải tán tu sao biết tu hành khổ a!

Nhạc Phàm đột nhiên hỏi:

- Xin hỏi tiền bối, như thế nào mới có thể đạt được một số lượng lớn Thiên Tinh?

Diệu Cô Tử thản nhiên nói:

- Thiên Tinh chính là kết tinh của thiên địa nguyên khí, chỉ có ở Cổ Vực mới có, nếu các ngươi muốn có nhiều Thiên Tinh thì phải đi Cổ Vực tìm kiếm!

- Cổ Vực? Vậy ta phải đi như thế nào?

Lần thứ hai nghe nói đến Cổ Vực, Nhạc Phàm cảm thấy nơi này tuyệt không phải đơn giản.

Diệu Cô Tử kiên nhẫn nói:

- Mỗi một lần Cổ Vực mở ra, hơn trăm vị tu sĩ chiến thắng trên Ẩn Lâm đại hồi liền có tư cách đi vào đó thu thập Thiên Tinh, đợi sau khi đi ra lưu lại cho bản thân mình một thành, còn lại toàn bộ nộp lên trên, đại tôn căn cứ số lượng tiếp dẫn thiếp tương ứng mà có thể đổi lấy Thiên Tinh, cũng có thể đổi lấy một vật có giá trị ngang bằng.

Nghe xong Diệu Cô Tử nói, trong lòng Nhạc Phàm cũng hiểu đại khái, nhưng có điều hắn không ngờ tới, Đại tôn lại quá tàn nhẫn đến như vậy, lại muốn những người thu thập Thiên Tinh giao nộp chín thành cho bọn họ.

Diệu Cô Tử ngừng cười, nói:

- Được rồi, những gì lên nói lão thân cũng đã nói, hiện giờ lão thân sẽ an bài chỗ ở cho các ngươi.

Xin đợi chút.

Mặc Toàn vội vàng tiến lên, nhanh nhảu nói:

- Diệu Cô Tử tiền bối, chúng ta có mấy vị bằng hữu đã tới trước, không biết người có thể an bài cho bọn họ ở cùng chỗ với chúng ta được không?

- Ồ? Điều này tự nhiên có thể được.

Diệu Cô Tử không chút để ý, nói với hai người:

- Vốn người có Xích Ngọc dẫn thiếp có thể tùy ý chọn nơi ở, nói đi, bằng hữu các ngươi tên gọi là gì?

Đợi sau khi Nhạc Phàm nói ra Long Tuấn, Khấu Phỉ cùng mấy người khác, Diệu Cô Tử tiện tay nhặt một quyển tập từ ngọc đài lên, bắt đầu lật xem từng trang, một lúc sau Diệu Cô Tử mới thả quyển tập về chỗ cũ.

- Ân, mấy người ngươi nói kia ta có chút ấn tượng với bọn họ, bọn họ trên tay cầm Mặc Ngọc dẫn thiếp của Thánh Vực, lão thân đã sai người an bài bọn họ ở bên dưới Huyền Thiên phong, nới đó chính là phạm vi quản hạt của Thánh Vực.

Diệu Cô Tử vừa mới nói xong, đang chuẩn bị tìm người mang Nhạc Phàm đi tìm bọn họ, đột nhiên Mặc Toàn lại ngắt lời nói:

- Diệu Cô Tử tiền bối, ta đối với chỗ này tương đối quen thuộc, chúng ta có thể tự mình đi, không cần làm phiền người khác đâu.

- Vậy được rồi!

Diệu Cô Tử thấy Mặc Toàn nói thế cũng không kiên trì nữa, tiện tay vứt cho đối phương ba tấm Thiên Tinh nói:

- Nha đầu nhà ngươi có chút nhu thuận, vừa rồi lại còn than nghèo trước mặt lão thân, vậy ba tấm Thiên Tinh này coi như là tặng cho ngươi đi.

- A! Tiền... Tiền bối cho ta sao?

Mặc Toàn đột nhiên nhận được chỗ tốt không biết phải làm sao, lại nhớ tới những bảo bối trong giới tử không khỏi có cảm giác một đêm bạo phú( giàu có).

- Tiểu huynh đệ, ngươi tên gì?

Thấy Diệu Cô Tử hoi, Nhạc Phàm không chút dấu diếm nói:

- Vãn bối tên Lý Nhạc Phàm!

- A! Ngươi tên là Lý Nhạc Phàm? Chính là Lý Nhạc Phàm đến từ Thần Châu sao?

Diệu Cô Tử nghe được danh tính của Nhạc Phàm, không khỏi ngẩn người ra.

Nhạc Phàm thấy thế nói:

- Tiền bối đã từng nghe qua tên ta?

- Từng nghe người khác nói qua.

Diệu Cô Tử không nói nhiều, Nhạc Phàm cũng không tiếp tục hỏi, lập tức cùng Mặc Toàn ly khai khỏi đại điện.

Nhìn thân ảnh hai người ly khai, trong mắt Diệu Cô Tử hiện lên một chút phức tạp, lẩm bẩm:

- Một đầu tóc bạc, thì ra hắn chính là Lý Nhạc Phàm kia...

Lúc này từ trong đại điện có một gã hắc y thiếu niên, ánh mắt trong sáng, tuấn mỹ tiêu sái, ánh mắt có chút lạnh lùng.

- Sư phụ, người này có gì không ổn sao?

Thấy lão phụ nhân thì thào, hắc y thiếu niên vẻ mặt thân thiết hỏi.

Diệu Cô Tử lắc đầu thờ dài nói:

- Nếu là người khác tặng Xích Ngọc dẫn thiếp thì không có việc gì, nhưng đằng này lại chính là Vô Danh đại tôn a.

Hắc y thiếu niên nhíu mày:

- Sư phụ, việc này có nên báo cho những đại tôn khác không?

Diệu Cô Tử xua tay nói:

- Khi nào nên biết bọn họ sẽ biết, không phải là việc mà chúng ta có thể xen vào.

Hắc y thiếu niên nhìn phương hướng Nhạc Phàm rời đi nói:

- Sư phụ, người nói xem vì sao Vô Danh đại tôn lại đem Xích Ngọc dẫn thiếp cho người này? Đồ nhi thấy trong cơ thể người này không có dấu hiệu vận chuyển của chân nguyên, hơn nữa sinh cơ hao tổn nhiều, nguyên khí không đủ, cũng không có gì là đặc biết.

- Nhìn một người không nên nhìn vào vẻ bề ngoài, hắn có thể được Vô Danh đại tôn nhìn trúng tất có chỗ khác người.

Thanh âm của Diệu Cô Tử đột nhiên trầm thấp nói:

- Mộng nhi, hiện tại thời gian của Vô Danh đại tôn không còn nhiều lắm, hắn phải vì tương lai của Phật tông mà suy nghi, nếu không có gì ngoài ý muốn, nói không chừng người này sau này chính là kẻ bảo hộ của Phật tông, nếu có cơ hội, ngươi nên thân cận với hắn nhiều hơn.

- Mộng nhi đã hiểu.

- Được rồi, ngươi đi gọi sư thúc ngươi tới đây, ta có việc muốn ra ngoài một chuyến, chỗ này tạm cho hắn để ý một chút.

- Dạ,sư phụ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.