Thương Thiên

Chương 724: Vô Danh truyền thừa




Dị động của Cổ Vực khiến cho Thiên Tuyệt Cốc cũng biến hóa theo.

Điều đầu tiên khiến cho mọi người chú ý chính là, chỗ Thập Phương chi môn của Thập Phương điện tản ra một cỗ khí tức thê lương vô biên, đem cả tòa đại điện bao phủ, tuy rằng đám người Diệu Cô Tử sớm có chuẩn bị, mặc dù kinh hãi thế nhưng không loạn, vội vã đem việc này bẩm báo với Đại Tôn.

Ngay sau đó, Thiên Tuyệt Cốc bắt đầu rung động, khiến cho chúng tu sĩ hoảng sợ.

Chỉ là, trận dị động này tới đột nhiên mà đi cũng nhanh chóng. Những tu sĩ ở chín ngọn núi đều rời khỏi nơi ở, tiến về phía Thập Phương điện.

..

Trên Tàng Thiên Phong.

Vô Danh Đại Tôn ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, hai mắt khép hờ, dáng vẻ giống như một lão nhân sắp gần đất xa trời. Bên người hắn, Tiểu Băng Nhi cũng đang khoanh chân ngồi đó, so với lúc mới đến thì trên mặt bớt đi vài phần ngây thơ, thay vào đó là sự nghiêm túc và chăm chú.

- Rốt cục cũng bắt đầu rồi sao?

Dị tượng thiên địa tự nhiên không thể gạt được Đại Tôn, chỉ thấy ngón tay của Vô Danh Đại Tôn bắn ra, một đạo lưu quang bay ra phía ngoài.

Một lát sau, Liễu Nhân nhanh chóng bước vào.

- Đệ tử bái kiến tôn giả...

Lão hòa thượng đang muốn khom người bái kiến thì lại bị một cỗ lực lượng nhu hòa nhẹ nhàng nâng lên.

Vô Danh Đại Tôn nhìn tên vãi bối trước mặt so với mình còn già hơn này, trong lòng không nhịn được mà cảm than một phen:

- Liễu Nhân, những năm gần đây ngươi vì Phật Tông mà vất vả nhiều, khổ cực cho ngươi rồi.

- A di đà phật!

Liễu Nhân chắp hai tay lại, trên mặt không buồn không vui nói:

- Tôn giả nói quá nghiêm trọng rồi, đệ tử ba tuổi thờ phật, sáu tuổi nghe phật ngữ, vô dục vô niệm, tâm tính bình tĩnh, chưa nói tới vất vả, tại sao lại khổ cực cơ chứ?

- Ngươi...

Vô Danh Đại Tôn thở dài, Liễu Nhân vẫn kiên trì nói:

- Kinh Phật có câu: tâm không có gánh nặng, mọi việc tự nhiên nhẹ nhàng.

- Được rồi...

Vô Danh Đại Tôn tươi cười nói:

- Ta biết ngươi hiểu rõ Phật hiệu, cho nên sẽ không biện luận với ngươi, lần này gọi ngươi qua đây chủ yếu là muốn nói chuyện cùng ngươi.

- Mời tôn giả nói.

Thái độ của Liễu Nhân vô cùng cung kính, vẻ mặt không có bất cứ một tia biến hóa gì, chỉ là trong mắt hiện lên một tia bi thương, từ trong giọng nói của đối phương hắn cũng có thể nghe thấy ý tứ ly biệt.

Hơn mười năm ở chung, Liễu Nhân chính là người trung thành nhất với Vô Danh Đại Tôn, tình cảm giữa hai người cực kỳ thâm hậu. Tuy rằng Liễu Nhân là một hòa thượng, thế nhưng điều này cũng không làm ảnh hưởng tới sự thân cận và tôn sùng của hắn đối với Vô Danh Đại Tôn. Ai nói người xuất gia nhất định phải khám phá hồng trần, hiểu rõ sinh ly từ biệt, phật nếu như vô tình, há có thể phổ độ chúng sinh cho mọi người, tạo nên hòa bình cho thế nhân? Chỉ cần trong lòng có phật, thì sẽ có thể độ mình, độ người.

Tiểu Băng Nhi nhận thấy bầu không khí có chút bi thương, vì vậy nàng cúi đầu, lựa chọn im lặng.

Vô Danh Đại Tôn thản nhiên nói:

- Liễu Nhân, dị tượng vừa rồi hẳn ngươi cũng biết?

- Đúng vậy, Liễu Nhân biết, Thiên Duy chi môn sắp mở ra...

Nói tới đây, Liễu Nhân do dự nói:

- Tôn giả thực sự quyết định buông tha sao? Đây là cơ hội duy nhất của người, nếu như tôn giả có thể hấp thụ một ít Thiên Địa nguyên từ, còn có thể....

- Còn có thể kéo dài chút hơi tàn, đúng không?

Vô Danh Đại Tôn cắt ngang lời đối phương nói:

- Tâm ta sớm đã chết, sinh cơ cũng hao hết, cho dù là thần tiên cũng không cứu được... Huống chi, ngươi cho rằng những Đại Tôn khác sẽ cho ta cơ hội này sao? Tình cảnh Phật Tông hiện tại không phải ngươi không biết, nếu ta rời đi, Phật Tông sẽ phải đối mặt với chuyện gì? Nhớ kỹ ta đã từng nói qua với các ngươi, không tranh chính là tranh, hiện tại lực lượng của Nhạc Phàm tiểu hữu không đủ để bảo vệ toàn bộ Phật TÔng, sự thoái nhượng của ta chính là để cho các ngươi một đường sinh cơ, bằng không Phật Tông đã không còn tồn tại từ nhiều năm trước. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Tôn giả...

Liễu Nhân thống khổ nhắm hai mắt lại, cúi đầu. Kết quả này hắn đã sớm biết, chỉ là hắn không thể nào cứu vãn được, trong lòng hắn hiện tại tràn ngập sự hổ thẹn và tự trách.

Một tiếng thở dài vang lên, Vô Danh Đại Tôn nói:

- Lần này ngươi và Thập nhị Phật lão sẽ đi tới Cổ Vực, chuyện này liên quan tới Phật Tông sau này, vì vậy ta hi vọng các ngươi, vô luận thế nào cũng phải bảo đảm an toàn cho Lý Nhạc Phàm, đồng thời, tất cả hành động đều nghe theo Lý Nhạc Phàm chỉ huy.

- Tôn giả yên tâm, chúng ta nhất định sẽ đem hộ pháp bình an trở về.

Liễu Nhân chắp hai tay, vẻ mặt kiên định nói.

Vô Danh Đại Tôn nhàn nhạt gật đầu, sau đó đầu ngón tay hắn lóe lên một cái, một đạo linh quang bắn về phía Liễu Nhân, nhập vào mi tâm của hắn:

- Còn đây là giác ngộ tu hành cả đời này của ta, hiện tại truyền thừa cho ngươi, hi vọng ngươi sẽ có đột phá.

- Tôn giả...

Liễu Nhân không nghĩ tới Vô Danh Đại Tôn lại ban cho mình vật trân quý như vậy, vẻ mặt kinh ngạc nói:

- Tôn giả sao không đem thứ này truyền cho hộ pháp? Đệ tử thì có tài đức gì....

Vô Danh Đại Tôn buồn bã, khoát tay nói:

- Đường tu hành của Nhạc Phàm tiểu hữu khác ta, nếu như đem cảm ngộ truyền cho hắn, ngược lại sẽ làm cản trở đường tu hành của hắn, làm thành tựu tương lai của hắn bị trói buộc! So với hắn, ngươi vẫn hầu hạ bên cạnh ta nhiều năm, nghe ta giảng đạo, có thể nói là vô cùng hòa hợp, vì vậy đem phần cảm ngộ này truyền cho ngươi là vô cùng hợp lý, nếu như ngươi có thể đột phá gông xiềng, đạt được thành tựu Đại Tôn, đến lúc đó Phật Tông cũng không cần lo lắng như bây giờ nữa.

- Đệ tử tư chất ngu dốt, đã lâu rồi không có đột phá, phụ sự ưu ái của tôn giả.

Vô Danh Đại Tôn hít sâu một hơi, chậm rãi nói:

- Người đằng nào cũng chết, không bằng làm một việc thiện. Tuy rằng tâm ta không hướng phật, thế nhưng mấy năm nay tìm hiểu lại khiến ta hiểu ra được rất nhiều đạo lý. Giáo lý của Phật Tông chính là khuyên con người ta hướng thiện, vứt bỏ ý nghĩ xấu xa, làm việc thiện tích đức... Những thứ này vốn cũng khôgn có sai, thế nhưng cả một cánh rừng lớn, cái gì cũng có thể có. Thế nhưng Phật cũng biết chọn người, không phải lúc nào cũng tu tâm dưỡng tính mới thoát khỏi khổ ải. Ngươi nhìn xem, có lúc Phật đồ làm việc thiện tích côgn đức, mà có Phật đồ lại chỉ lo tu luyện bản thân, không muốn nhiễm hồng trần, thậm chí còn có kẻ đi làm việc xấu xa, nhơ bẩn. Người trước mới chân chính là phật tử, người sau lại là đám người vì tư lợi bản thân, bọn họ không chỉ làm bại hoại danh dự Phật Tông, mà còn làm ô uế số mệnh của Phật TÔng. Phật Tông có họa ngày hôm nay chính là vì có cảnh này...

Liễu Nhân chăm chú lắng nghe, không dám mở miệng.

Vô Danh Đại Tôn nhìn đối phương, ngữ khí có chút hòa hoãn, cuối cùng nhắc nhở:

- Kỳ thực, Phật Tông trải qua một hồi đại nạn như vậy, đồng thời cũng là một loại khảo nghiệm, để cho những người tín niệm không kiên định, tâm có vọng tưởng tự mình rời đi, mà những người còn lại, mới chân chính là tinh túy của Phật TÔng, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà ta muốn Phật Tông phổ biến rộng rãi phật hiệu. Vì vậy, ta hi vọng sau này Phật Tông cũng như vậy, không tu miếu thờ, không tạo phật đường, không mất đi công đức, không quên làm việc thiện... Liễu Nhân, ngươi có hiểu không?

- Đệ tử hiểu rõ, không tu miếu thờ, không tạo phật đường, không mất đi công đức, không quên làm việc thiện.

Liễu Nhân quỳ xuống, vẻ mặt vô cùng sùng kính.

Lần này Vô Danh Đại Tôn cũng không có ngăn cản hắn, sau ba bái này duyên của hắn cùng với Phật Tông cũng tan. Hơn ba trăm năm thủ hộ, trong lòng Vô Danh Đại Tôn hiện tại không biết nói như thế nào.

Dễ dàng sao? Không nỡ sao? Hay là một ít ý niệm khác trong đầu?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.