Thương Thiên

Chương 761: Hư vô chi gian




Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tại không gian bảy màu ở chỗ sâu trong cốt mộ có một đoàn quang mang bảy màu lơ lửng trên hư không.

Trong quang mang bảy màu, Minh Huyễn Đại Tôn hư không mà ngồi, quanh thân hắn lúc này thất sắc lượn lờ, ngay cả bộ mặt cũng bị hắn che đi, chỉ có thể mơ hồ thấy một hình dán hàon mỹ. Trong chỗ tối tăm truyền đến tâm tình kích động, theo sự biến hóa tình cảm sẽ biến hóa ra nhan sắc khác nhau, cuối cùng không buồn không vui, hóa thành lạnh lùng.

Lấy tình luyện tâm, cảm ngộ vạn linh.

Minh Huyễn Đại Tôn cũng giống như Nhạc Phàm, đều là đi theo đường luyện tâm, mà bọn họ khác nhau ở chỗ, người trước lấy hữu tình thành vô tình, tu luyện Thái thượng vong tình chi đạo, mà người sau lấy hữu tình thành chí tình, tu luyện chí tình chi đạo.

Chỉ thấy Minh Huyễn Đại Tôn nhẹ nhàng hút một cái, một lượng lớn thất tình chi khí bị hắn nhét vào trong thế giới của mình.

Đó là một thế giới thất sắc thải hà bay lượn khắp bầu trời, tiên hạc linh cầm có thể tùy ý thấy được, tất cả đều hoàn mỹ như vậy, giống như là tiên cảnh! Mà cảnh tượng mỹ lệ này lại thủy chung khiến cho người ta sinh ra cảm giác không trọn vẹn, dường như còn thiếu sự tồn tại của sinh mệnh.

- Ài.

Một tiếng thở dài vang lên, đem theo tang thương vô tận.

Minh Huyễn Đại Tôn chậm rãi mở hai mắt, trong mắt hắn hiện lên vô số tâm tình cùng dục niệm, hoặc ưu phiền hoặc vui mừng, hoặc thương hại hoặc ưu sầu, hoặc giận dữ hoặc hung ác, hoặc hoài niệm hoặc phiền muộn...

Một lát sau, tâm tình trong mắt Minh Huyễn Đại Tôn tiêu tán, thay vào đó là sự vô tình, trống rỗng.

Trong cốt mộ này vô cùng nguy hiểm, thế nhưng lại mang theo cơ duyên cực lớn, cho dù là Đại Tôn cũng kiếm được chỗ tốt vô cùng. Chỉ tiếc, có rất ít người có thể nắm chặt cơ duyên như vậy.

...

- Thuộc hạ bái kiến tôn giả.

Bốn đạo nhân ảnh từ trong hư không xuất hiện, chính là tứ đại hộ pháp.

- Chuyện gì?

Minh Huyễn Đại Tôn nhàn nhạt mở miệng khiến cho tâm thần bốn người có chút căng thẳng. Mặc dù bọn họ theo bên người Minh Huyễn Đại Tôn nhiều năm, thế nhưng mỗi lần gặp mặt đối phương trong nối tâm lại có cảm giác áp lực, khiến cho bọn hắn khẩn trương, không thể sinh ra nửa điểm tâm tư dị dạng.

Bốn người nhìn nhau, Lôi Vương đứng ra nói:

- Bẩm báo tôn giả, Lý Nhạc Phàm đã thông qua tầng thứ ba, đi tới không gian tầng thứ bốn.

- Ồ?

Ngữ khí của Minh Huyễn Đại Tôn vẫn bình thản như cũ:

- Ta lệnh cho các ngươi âm thầm quan sát Lý Nhạc phàm, sao các ngươi lại trở về đây?

- Hồi bẩm tôn giả...

Lôi Vương cung kính nói:

- Lý Nhạc Phàm hiện tại đã đạt tới hóa cảnh thành giới, bước vào Đại Tôn, cho nên chúng ta không dám làm chủ, đặc biệt tới bẩm báo tôn giả, mong người định đoạt.

Lập tức, Lôi Vương đem những việc mình chứng kiến ra kể lại.

- Thì ra là thế.

Minh Huyễn Đại Tôn nghe vậy cũng không có kinh ngạc, chỉ lạnh nhạt gật đầu, tựa hồ tất cả đều trong dự định của hắn.

Tứ đại hộ pháp vô cùng hiếu kỳ, thế nhưng cũng không dám hỏi nhiều, lẳng lặng chờ chỉ thị của Minh Huyễn Đại Tôn.

Trầm mặc một lát, Minh Huyễn Đại Tôn hờ hững nói:

- Việc này ta tự có chủ trương, các ngươi không cần để ý tới. Hiện tại ta ban cho các ngươi bốn đạo phù ấn, các ngươi ở nơi này chuyên tâm tu luyện, đợi khi Thiên Duy chi môn mở ra, bản tọa tự nhiên sẽ có chỗ dùng tới.

- Rõ, Tôn giả!

Vẻ mặt Tứ đại hộ pháp vẫn không thay đổi, cung kính cúi đầu.

Sau đó, tay trái Minh Huyễn Đại Tôn bắn ra, bốn đạo ám mang hắc sắc bắn vào mi tâm bốn người.

Ám mang hắc sắc vô cùng quỷ dị, không giống thủ đoạn của chính đạo, sau khi tiến vào thân thể tứ đại hộ pháp, bộc phát ra âm sâm chi khí yếu ớt, tiếp theo đó một đạo ấn ký kỳ dị hiện lên ở giữa ấn đường bọn họ.

Trong lúc phất tay, thất thải quang mang bảy màu lần thứ hai hiện ra, đem Minh Huyễn Đại Tôn và tứ đại hộ pháp bao bọc.

Không gian nơi này lần thứ hai lại khôi phục sự yên tĩnh, không gian bảy màu này không chỉ gây ra cảm giác rực rỡ mà còn làm cho người ta cảm giác băng lãnh và âm hàn.

...

Không gian bên trong cốt mộ tồn tại độc lập, thế nhưng lại có liên quan tới nhau.

Động tĩnh của Nhạc Phàm tại tầng thứ ba dẫn tới sự chú ý của không ít người.

Chỉ là trong cốt mộ nguy cơ trùng trùng, mọi người ốc còn không mang nổi mình ốc nào còn có tâm tư đi xem những chuyện khác.

Tại không gian khác trong tầng thứ ba, Vương Sung toàn thân đầy máu, bước từng bước tới phía trước. Phía sau hắn là một biển xác chết, tỏa ra khí tức kinh khủng.

Ở đây không có sinh mệnh, chỉ có thi thể bất tận, so với địa ngục còn kinh khủng hơn.

Vương Sung không biết bản thân mình đã ở nơi này bao lâu, hắn đã sớm quên khái niệm thời gian, vứt bỏ tạp niệm, kiên trì đi về phía trước, đi tới địa phương mà trong lòng hắn muốn tới.

Một đường đi tới, không biết đã chém giết bao nhiêu vong linh, sát khí của hắn càng ngày càng đậm, phảng phất như đọng lại trên người vậy.

Oanh!

Một đạo khí thế từ trên người Vương Sung bộc phát ra, tụ thành hình, hóa thành một con giao long, quấn quanh trường thương trong tay hắn.

Phía trước, một cánh cửa mở ra, tỏa ra sự thần bí.

...

Tại một không gian khác, Khấu Phỉ đang ngồi xếp bằng trên một phiến đá, chung quanh hắn hiện tại là hải vực rộng vô tận.

Ánh sáng lấp lánh, nhìn kỹ một chút, hóa ra đây chính là một hải dương đao chứ đâu phải hải vực gì đó.

Gió thổi qua, hóa thành vô số đao mang chém về phía Khấu Phỉ.

Đối mặt với sự tập kích của đao mang, Khấu Phỉ bất động, vững như bàn thạch, mặc cho đao mang tới gần.

Lúc này, Khấu Phỉ muốn đem thân thể mình trong phong mang luyện thành một thanh thần binh vô song.

Mắt thấy nguy hiểm tới gần, ý chí của Khấu Phỉ hóa thành một thanh cự đạo, chắn trước mặt.

Xuy! Xuy! Xuy!

Vô số đao mang lướt qua bí đao ý của Khấu Phi trực tiếp thu vào, hóa thành lực lượng thuần túy.

Lực lượng bành trướng vô hạn, càng ngày càng mạnh.

Oanh!

Đao hải cuộn trào mãnh liệt, mang theo tất cả thiên địa, tạo ra một lỗ thủng trên bầu trời.

Một chùm sáng bắn lên bầu trời, Khấu Phỉ trực tiếp biến mất trong thế giới này.

Thiên địa tĩnh mịch, hóa thành một mảnh hư vô.

...

Mà ở trong không gian khác, có tu sĩ trầm mê trong quyền lực hậu thế, trầm mê trong dục vọng, từ nay về sau không thể nào thoát ra. Có tu sĩ tâm ma nhập thể, trở thành điên cuồng! Thậm chí còn có tu sĩ chìm đắm trong vô tận thống khổ.

Trong không gian tầng thứ ba này, có người đột phá cảnh giới, có người thân chết đạo tiêu, trở thành một bộ phận của cốt mộ, đây chính là chứng minh cho câu nói, nơi nào có đại hung hiểm thì có đại cơ duyên.

Nhạc Phàm lúc này đã bước vào không gian tầng thứ tư, có một loại cảm giác trống rống xuất hiện trong lòng hắn.

Đúng vậy, trống rỗng.

Ở đây không có trời, không có đất, không có thời gian, không có sinh mệnh, thậm chí ngay cả thân thể của hắn cũng không nhìn thấy, chỉ có thần niệm ký thác trong hư không vô tận, cảm nhận sự cô độc và lạnh lẽo của năm tháng vô tận.

...

Tâm thần Nhạc Phàm kéo dài vô hạn, giống như trong nháy mắt, lại giống như vô số năm.

Không biết qua bao lâu, hắn ngừng lại, lẳng lặng thể hội.

Nơi này khác với những không gian khác, không thể cảm tức sự tồn tại của thân thể, ngay cả có bản lĩnh như thế nào đi nữa cũng không thể thi triển được. Nếu không phải Nhạc Phàm có ý chí cường đại chống đỡ, chỉ sợ hắn đã trầm luân, vĩnh viễn ở lại chỗ này.

Sau khi suy nghĩ, Nhạc Phàm ngược lại lại vô cùng tĩnh tâm, tỉnh thế thể ngộ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.