Thương Thiên

Chương 9: Tay trái bị phế




Nội viện Kì Dị Trai trở nên hỗn loạn, một đám hắc y nhân vây quanh một thiếu niên, chúng không ngừng di chuyển, thỉnh thoảng lại tiến lên tập kích nhằm đánh ngã thiếu niên. Nhưng thiếu niên sau lưng cõng một tiểu nữ hài, luôn biến hóa phương vị, một tay không ngừng múa mộc côn, không để bọn hắc y nhân tiếp cận được mình.
Nhạc Phàm không phải là không có kinh nghiệm bị vây khốn. Năm đó hắn bị đàn sói bao vây cũng đột phá mà chạy. Nhưng lúc này thì khác, không chỉ là có Tiểu Nhã bên cạnh cần bảo vệ, bó buộc tay chân, ảnh hưởng rất lớn đến sự linh hoạt của bản thân; hơn nữa đám người này khác với dã thú, đối phó với bọn họ cũng không thể cố sống cố chết, dẫu sao Nhạc Phàm cũng chỉ là một thợ săn bình thường.
Ngồi tại chánh đường, Triệu Thiên Hoa đang hứng thú nhìn tất cả, thỉnh thoảng lại đưa chung trà lên nhấp một ngụm. Ngược lại, Tiễn chưởng quầy bên cạnh đang nóng ruột vô cùng, thấy đám hộ viện bị thương nằm dưới đất thì càng thương xót. Đương nhiên, Tiễn chưởng quầy chẳng thương xót gì bọn chúng, nhưng thương xót tiền của hắn, không chỉ những là thứ bị hư hại, mà còn tiền mời đại phu đến chữa trị cho bọn thủ hạ bị thương.
"Mẹ nó, không nghĩ là xú tiểu tử có khả năng này, hại ta thảm rồi. Ôi, coi kìa, ôi..." Tiễn chưởng quầy mặt trắng bệch, trong lòng than khổ một hồi.
Thấy vẻ mặt Tiễn chưởng quầy như vậy, Triệu Thiên Hoa đương nhiên biết trong lòng hắn nghĩ gì, nên mới nói: "Lão Tiễn, chỉ cần lấy được vật vào tay, ngươi sẽ được đền bù xứng đáng".
Nghe Nhị thiếu gia hứa hẹn, TIễn chưởng quầy nở mày vui vẻ, quay ra nói với đám hộ viện: "Ai bắt được xú tiểu tử này, thưởng hai trăm bạc, các ngươi tỏ chút hữu dụng coi nào".
Có trọng thưởng tất có người dũng cảm thực hiện, lời nói của Tiễn chưởng quầy quả nhiên có hiệu quả. Hơn mười hộ viện nghe thấy liền phấn chấn, cố nén đau đớn bản thân, nhất tề nhắm hướng Nhạc Phàm phóng đến.
Nhạc Phàm liền cảm thấy áp lực gia tăng, thân thể không ngừng chuyển động, mộc côn trong tay múa càng nhanh, nhất thời côn ảnh đầy trời khiến bọn chúng không thể lại gần. Nhưng điều này làm thể lực Nhạc Phàm tiêu hao nhanh chóng, duy trì được một lúc thì hai tay hai chân trở nên nặng nề, ngực thở phập phồng, hô hấp càng nhanh, mồ hôi rơi xuống như mưa.
Nhạc Phàm tự nhủ: "Xem ra duy trì không được lâu, phải tốc chiến tốc thắng, cầm tặc tiên cầm vương, trước tiên phải bắt tên chủ để còn thương thuyết". Đột nhiên côn thức biến đổi, không còn phòng thủ mà chuyển qua công kích đơn giản, nhưng tốc độ nhanh nhẹn vô cùng, mỗi côn đều nhanh hơn trước vài phần.
Không còn mộc côn phòng thủ, còn không để Tiểu Nhã bị thương, nên Nhạc Phảm chỉ có thể lấy tay và thân mình che chở cho Tiểu Nhã.
Trong chốc lát Nhạc Phàm đã bị đánh trúng vài cái, đầu bị đả thương, máu chảy trên mặt xuống làm đỏ cả ngực áo, khiến cho hắn có vẻ dữ tợn. Tiểu Nhã mở to mắt, hoảng sợ nhìn bốn phía, chỉ có thể bám chặt sau lưng Nhạc Phàm
Nhạc Phàm mặc dù bị thương, nhưng công kích cũng có hiệu quả rõ ràng. Do đám hộ viện này sợ bọn họ chạy thoát nên hầu hết tập trung ở cửa viện, trong sân viện chỉ có ba bốn tên, nên lực công kích của Nhạc Phàm chỉ tác động tới mấy tên này. Chúng còn chưa kịp phản ứng gì đã bị Nhạc Phàm đánh ngã hết.
Bức tường người trước mặt đã mở ra, thừa dịp bọn chúng chưa xông lên, Nhạc Phàm chân trái dụng lực dậm mạnh, nhảy khỏi vòng vây, cầm mộc côn phóng về phía Triệu Thiên Hoa đang ở trong nhà.
Biến hóa bất ngờ này khiển cho Triệu Thiên Hoa và Tiễn chưởng quầy hoảng loạn, toan muốn chạy trốn. Tiễn chưởng quầy không ngừng lui về phía sau. Nhưng Triệu Thiên Hoa đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, khôi phục lại thần sắc như cũ, hơn nữa ánh mắt còn tràn đầy vẻ tiếu ý đùa cợt.
Đang phóng đến, Nhạc Phàm thấy biểu tình biến hóa của Triệu Thiên Hoa, đột nhiên sinh ra cảnh giác, phảng phất như cảm giác bị dã thú theo dõi. Lúc mới tiến vào Kì Dị Trai, Nhạc Phàm bằng trực giác mẫn tuệ của thợ săn đã phát hiện như có người quan sát hắn, nhưng lại không thấy có gì dị thường, điều này khiến Nhạc Phàm cảm thấy bất an cho nên đã sớm muốn bỏ đi.
Chỉ còn cách Triệu Thiên Hoa một bước, cảm giác bất an càng mạnh khiến cho Nhạc Phàm thay đổi quyết định, chân phải phía trước dụng lực đạp mạnh, thân hình nhanh chóng quay ngược lại, đột nhiên nhằm Tiễn chưởng quầy mà phóng đến, suýt nữa làm cho Tiểu Nhã bị văng ra. Dù vậy, cảm giác bất an vẫn không biến mất, thói quen khiến hắn quay đầu lại, chợt kinh hãi, một đạo bạch khí nhỏ dài đang bắn tới, nháy mắt đã tới trước mặt, mà mục tiêu đúng là Tiểu Nhã.
Biến hóa bất ngờ làm Nhạc Phàm lạnh đến dựng lông tóc, bằng trực giác của thợ săn hắn có thể khẳng định, nếu như bị đạo bạch khí đó đả trúng, Tiểu Nhã nhất định sẽ chết. Do đó Nhạc Phàm không hề tiếc vội đưa tay nắm lấy bộ da hắc hùng trên vai, dụng lực hướng tới đạo bạch khí đó mà chống lại.
"Bình..." Một âm thanh vang lên, bộ da trong nháy mắt bị chấn thành nhiều mảnh bay tứ tán, cùng lúc Nhạc Phàm bị chấn bay về phía sau, vừa vặn rơi xuống trước mặt Tiễn chưởng quầy, miệng thổ máu tươi, tay trái bị thương máu chảy ròng ròng.
Đã học qua y thuật, Nhạc Phàm tự biết kinh mạch tay trái đã bị chấn đứt, hơn nữa hiện tại nội phủ cũng bị chấn thương. Nhưng lúc này không thể quỵ ngã. Nhạc Phàm cố nén đau, xoay người đứng dậy, Tiểu Nhã bị đè cũng kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng hai tay hai chân vẫn ôm cứng Nhạc Phàm.
Thấy Nhạc Phàm toàn thân dính máu, mặt mày dữ tợn đứng ngay trước mặt, Tiễn chưởng quầy vạn phần hoảng sợ, muốn chạy nhưng lực khí toàn thân như cạn kiệt, hai chân không ngừng run rẩy. Nhạc Phàm thừa cơ hội ngay lập tức chuyển ra sau lưng Tiễn chưởng quầy, vứt bỏ mộc côn, giơ tay phải bóp chặt yết hầu của Tiễn chưởng quầy mà hung hăng nói: "Các ngươi không được bước lên, nếu không ta bẻ gẫy cổ hắn".
Quả nhiên, nội viện trở nên im lặng lạ thường, chỉ nghe tiếng máu từ tay trái Nhạc Phàm rơi trên mặt đất

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.