Thương Tiến Tửu

Chương 101: Báu vật




Thẩm Trạch Xuyên được Tề Huệ Liên truyền dạy hết thảy những tri thức cả đời mình ở trong chùa Chiêu Tội, giây phút y quỳ dưới chân Tề Huệ Liên sáu năm trước, y đã hiểu mình sắp sửa bước vào con đường gì. Y tôi luyện cốt nhục trong đớn đau cùng nung nấu, y từng ngây thơ cho rằng chỉ dựa vào mưu quyền là có thể lật đổ được thế gia.
Nhưng y thua rồi.
Thẩm Trạch Xuyên nhìn khung cảnh trước mắt, dòng sông róc rách trôi như kiếp người tăm tối chẳng thể quay đầu lại, chỉ lấp lóe những ánh sao rơi. Y chậm rãi mở cây quạt ra, rồi lại chậm rãi đóng vào: “Ta đã ra khỏi Khuất đô, nhưng thân lại vẫn kẹt trong lao tù, đây là sự trừng phạt cho những ảo tưởng và hy vọng của ta, ta phải gấp rút tìm được một lối thoát mới. Tiên sinh gửi gắm niềm tin cả đời mình cho ta, ta đã hứa sẽ đi đến hồi kết của cuộc chiến này thay người. Chúng ta từng cam chịu vì Đại Chu dường như còn chưa tới mức hết đường cứu vãn, nhưng giờ ta mới hiểu, mặt trời ấy sắp lặn từ lâu rồi.”
Tề Huệ Liên đã từng gào đất trời thối nát trong cơn dông tầm tã, nhưng đôi tay giơ cao của ông dường như vẫn tuyệt vọng chống đỡ tòa lầu cao đang ầm ầm sụp đổ ấy. Ông và Hải Lương Nghi bước đi trên hai con đường khác nhau, nhưng lại châm cùng một ngọn đuốc. Ông đốt cháy một khắc sinh mệnh cuối cùng vì Lý thị, dám ngang tàng từ bỏ Thái tử từng đau đáu mãi trong lòng ông để lựa chọn Thẩm Trạch Xuyên xuất thân hèn mọn.
Trong miệng người đời, hai học trò của Tề Huệ Liên chính là mây trắng và bùn đen. Thái tử là con đích của Lý thị, dường như hắn sinh ra để làm một minh quân. Tề Huệ Liên những tưởng bọn họ có thể mở ra một thiên hạ mới, bởi vì bọn họ là cái chính thống mà cả thế gian này không thể chối bỏ, nhưng ông lại thua. Ông nhặt được Thẩm Trạch Xuyên từ trong bùn cát, đó là Thẩm Trạch Xuyên mẹ thấp hèn cha thua trận, là Thẩm Trạch Xuyên không phải con đích. Tề Huệ Liên đã lựa chọn một Thẩm Trạch Xuyên như vậy, đây là sự thay đổi tín điều cả đời của ông, cho thấy ông không còn chịu tuân theo sự an bài của huyết thống nữa, ông muốn một Thẩm Trạch Xuyên như vậy đâm thủng đất trời thối nát này.
“Ta sẽ không nhẫn nhục chịu đựng nữa,” Thẩm Trạch Xuyên để cây quạt lên đầu gối, hơi nghiêng người nhìn Tiêu Trì Dã đăm đắm, “ta sẽ lựa chọn một cách chiến đấu khác, ta phải ở lại Trung Bác. Ngươi từng nói với Đàm Đài Hổ, nhục nước chưa tan, thù nhà chưa báo, đúng thế Sách An, nhục của Trung Bác phải được rửa ở Trung Bác, đây là việc mà ta phải làm. Rồi một mai chúng ta sẽ rong ruổi dưới bầu trời Ly Bắc, đó là khi ta đã đủ hùng mạnh. Hai trăm vạn không đủ để cưới sói con của Ly Bắc vương, sính lễ ấy không xứng với Tiêu Sách An của ta. Ở lại Trung Bác, sau này ta sẽ chính là tấm khiên không thể bị phá vỡ của ngươi.”
Bị nước rơi vội xuống đất, nước bắn tóe lên một góc áo của Tiêu Trì Dã, chảy lênh láng ra đất. Trong ánh trăng mềm mại tựa tơ sa, Tiêu Trì Dã chợt siết chặt bàn tay Thẩm Trạch Xuyên, rồi ôm lấy y.
Thật lâu sau, giọng nói khàn khàn của Tiêu Trì Dã mới vang lên bên tai Thẩm Trạch Xuyên: “Lưng ta giao cho ngươi, ngực ngươi giao cho ta, chúng ta không thể thiếu dù chỉ một. Ta phải chọn ra con ngựa tốt nhất ở Ly Bắc, chúng ta sẽ xây một cái nhà ở biên giới giữa Trung Bác và Ly Bắc, tháng nào cũng phải gặp nhau. Ngươi muốn cưới ta, hai trăm vạn không đủ, ta muốn nụ cười ngàn vàng khó mua của Lan Chu.”
Thẩm Trạch Xuyên đặt tay lên lưng Tiêu Trì Dã, ôm lấy mùi hương mê hồn ấy. Tiêu Trì Dã là ngọn gió cuốn qua thảo nguyên xanh, thốc vào con sông phẳng lặng nơi trái tim Thẩm Trạch Xuyên, cho y nếm được hương vị ngọt ngào từ sự trói buộc của tình ái. Y đã mất Đoan châu, mất cả tiên sinh, y chẳng còn lại bao nhiêu nữa. Y phải bất chấp tất cả vượt qua cái rãnh sâu không lường nổi kia, để trở thành thành trì bảo vệ chút ít báu vật còn sót lại này.
***
Dạo này châu phủ Từ châu Chu Quế đầu tắt mặt tối vì công vụ, ông nghe nói cấm quân đã vượt qua thành Đan, đang trên đường đến Từ châu rồi, bởi vậy trằn trọc mất ngủ nguyên cả đêm.
Cố vấn của Chu Quế là người Đăng châu Trung Bác, tên là Khổng Lĩnh, bạn cùng trường với Chu Quế. Lúc này ông ta đang bày rượu và dặn dò đầu bếp làm mấy món nguội ngon, xong mới qua ngồi khoanh chân với Chu Quế dưới hành lang đình, tán gẫu qua bàn rượu. Cây hòe trong sân đương rụng hoa trắng, mùi hương thơm mát phiêu diêu lan tỏa.
“Mấy hôm nay ta không ngủ được.” Chu Quế nâng chén mở câu.
Khổng Lĩnh gắp vài miếng đồ nguội, nuốt một ngụm rượu cay, dáng ngồi rất thoải mái, nói: “Ta biết, giặc cỏ ở Đôn châu sắp tụ tập thành đàn rồi, tình hình kiểu này không thể chủ quan được, cả binh lẫn ngựa chúng ta đều chẳng có nên chẳng làm gì được. Đã thế năm rồi lại còn đúng vào năm được mùa, tay trùm thổ phỉ Lôi Thường Minh đang lăm le kho lương của Từ châu chúng ta đấy.”
“Lương thực đã sung hết làm quân lương cho thiết kỵ Ly Bắc rồi còn đâu, kho lương Từ châu hết nhẵn trống huơ trống hoác rồi. Ta có viết thư cho châu phủ Đôn châu, nhưng mà ông cũng biết rồi đấy, hắn ta chỉ là con rối Lôi Thường Minh nâng lên chứ đâu dám nói lý với Lôi Thường Minh thay mình? Thật sự ta khổ mà ta cũng chẳng nói nổi.” Chu Quế còn không nuốt nổi rượu, “Nhị công tử Ly Bắc thì chạy trốn khỏi đô, hai vạn cấm quân sắp đến gõ cửa tới nơi rồi, Thành Phong à, ta đang rất là khó xử, cho đi qua cũng không được, mà không cho đi qua cũng không được!”
Khổng Lĩnh đặt đũa xuống: “Ly Bắc định tạo phản, Từ châu thì bị kẹt ở giữa, không thể lần lữa mãi được đâu, ông phải quyết định nhanh lên.”
“Có phải do một mình ta quyết đâu,” Chu Quế chán nản than thở, “đây đúng là trước gặp sói sau đụng hổ, Ly Bắc với Khuất đô không bên nào ta đắc tội nổi, lại được cả Lôi Thường Minh rình chằm chặp bên cạnh nữa chứ.”
Khổng Lĩnh bứt một đóa hoa hòe thả vào trong rượu: “Lôi Thường Minh là thổ phỉ, sớm muộn gì rồi cũng sẽ bị bao vây tiêu diệt thôi. Khổ nỗi sáu châu tình hình mỗi châu một kiểu nên không thể cùng hợp tác diệt phỉ, triều đình cũng chẳng biết bao giờ mới phái người qua. Ta thấy Lôi Thường Minh càng ngày càng ngang ngược, gã thành chúa Trung Bác rồi đấy, mình có sốt ruột cũng thế.”
“Sáu năm trước kỵ binh Biên Sa vượt biên, Đoan châu Đôn châu đứng mũi chịu sào, biến thành chốn lầm than hoang vu ‘Xương trắng phơi ngoài đồng, ngàn dặm tiếng gà không [1]’, tai ương binh lửa biến mấy nghìn mẫu ruộng thành đất hoang, giờ còn ai chịu đi làm lính phòng vệ đâu?” Chu Quế nhìn đình viện, giơ tay vòng một vòng cho Khổng Lĩnh, “Từ châu vẫn còn đứng được là vì thiết kỵ Ly Bắc đến cứu viện thần tốc, tình nghĩa này ta vẫn ghi nhớ, thế cho nên lần này phải chuẩn bị quân lương ta cũng có than oán gì đâu. Nhưng mưu hại hoàng đế là tội tày trời đến mức nào kia chứ, ta có muốn giả vờ không biết cũng không được. Chưa đến nửa tháng chắc chắn Lôi Thường Minh sẽ tới đòi lương với đòi tiền, Tiêu Trì Dã thì vừa lúc đến Từ châu, hai tên bá vương này mà đụng mặt nhau, ta thật sự rất sợ sẽ gây tai họa gì đó, đây đúng là nhà dột còn gặp mưa đêm mà!”
Khổng Lĩnh uống ngụm rượu, rồi bất chợt nảy ra một sáng kiến, ông bèn mách: “Tiêu Trì Dã mang theo hai vạn cấm quân rèn luyện bài bản đến Từ châu, đó chẳng phải chính là ‘binh’ của chúng ta đấy còn gì? Giờ mà có hắn trấn giữ, Lôi Thường Minh sẽ phải tự cân nhắc lại thế lực của mình!”
“Cấm quân ở Khuất đô quanh năm, đã từng lên chiến trường đao thật kiếm thật bao giờ đâu? Lôi Thường Minh đánh bại được doanh phòng vệ của Đôn châu với Đoan châu, kỵ binh Biên Sa cũng chấp hết, chính là vì người dưới trướng gã đoàn kết, lại còn quen thuộc địa hình Trung Bác, nếu mà đánh chưa chắc Tiêu Trì Dã đã là đối thủ của gã.” Chu Quế xua tay bác bỏ ngay, “Vả lại Tiêu nhị công tử kia còn non trẻ xốc nổi quá, đánh được mấy trận, lại còn có cha anh bảo kê, nhỡ mà gặp chuyện gì bất trắc ở Từ châu thì ta cũng chẳng biết phải ăn nói với Ly Bắc thế nào luôn.”
Khổng Lĩnh vừa vuốt chòm râu dê vừa nói: “Tiêu Trì Dã có công đưa Thiên Sâm đế lên ngôi kế vị, lần này hắn phản bội Khuất đô, vậy mà cấm quân lại chịu đi theo hắn, chứng tỏ hắn có năng lực cầm quân, nếu không thì ai lại tình nguyện ôm đầu cao chạy xa bay với hắn chứ? Có điều trăm nghe không bằng một thấy, chừng nào hắn đến chúng ta sẽ được diện kiến tử tế!”
“Nghe bảo khó tính lắm đấy,” điều Chu Quế lo nhất chính là đây, “lại còn sống ở Khuất đô lâu, nếu là cái kiểu cành vàng lá ngọc chải chuốt ăn diện thì ta phải mau chóng nghĩ cách tống cổ hắn đi, chứ kham không nổi!”
***
Mấy hôm sau cấm quân quả thực đến Từ châu, Chu Quế không dám cho phép đi qua thẳng mà chỉ mở cổng đón Tiêu Trì Dã và Thẩm Trạch Xuyên vào. Ông ta đã cho người chuẩn bị sẵn mâm cỗ, song Tiêu Trì Dã lại lấy lý do mệt vì bôn ba đường dài để từ chối. Hắn chỉ bảo ông chuẩn bị một mâm cơm thường, định ôn lại chuyện cũ.
Bọn họ đã gặp nhau bao giờ đâu, chỉ có thư từ qua lại thì lấy đâu ra chuyện cũ? Chẳng qua chỉ là lấy cớ nói chuyện thôi.
Thẩm Trạch Xuyên đang đứng thay đồ sau tấm bình phong trong phòng, mắt nhìn ra khoảnh sân ngoài cửa sổ.
Tiêu Trì Dã vào muộn, vẫn đang cởi thường phục. Hắn cởi được một nửa thì bỏ đấy, tì lên mép bình phong nhìn Thẩm Trạch Xuyên ở đằng sau, hỏi: “Qua bình phong nhìn rõ được à?”
Thẩm Trạch Xuyên nhìn tấm bình phong bị Tiêu Trì Dã tì xuống dễ như bỡn, thầm nhủ, tên này cao thật đấy, rồi y nói: “Mờ mờ ảo ảo thì nhìn mới rung động, nhìn rõ lại không kiều diễm được như thế đâu.”
Vạt áo mở phanh của Tiêu Trì Dã hé lộ một nửa bờ ngực trần, hắn vắt món đồ cuối cùng lên một cách hết sức ngông nghênh, qua tấm bình phong có thể mơ hồ nhìn được những khối cơ bắp săn chắc. Hắn hẵng còn đang tì lên bình phong, sau khi ra khỏi Khuất đô hắn không đeo quan nữa, nhưng mái tóc xõa tán loạn chẳng thể che đi nét anh tuấn. Dường như càng gần Ly Bắc, bản tính dữ dội phóng khoáng của hắn lại càng lộ rõ.
“Này chàng trai phong lưu bông đùa.” Thẩm Trạch Xuyên bước lại gần, giơ tay vòng qua gáy Tiêu Trì Dã, ngửa mặt hôn hắn.
Tiêu Trì Dã nắm lấy cằm Thẩm Trạch Xuyên, bắt nạt Thẩm Trạch Xuyên thấp hơn mình để người ta phải ngửa cao hơn. Cái cổ trơn mượt trắng nõn của Thẩm Trạch Xuyên phơi hết ra, bị ngậm tê rần.
“Nhìn rõ rồi,” Tiêu Trì Dã xoa bờ môi láng nước của Thẩm Trạch Xuyên, “thế này còn chưa đủ kiều diễm à?”
Thẩm Trạch Xuyên liếm nước trên môi, càng đỏ mềm. Y đáp: “Vẫn còn kém chút.”
“Đêm nay năm trăm lượng,” Tiêu Trì Dã ghé sát vào nói thật trầm, “đảm bảo không lỗ.”
“Ta sợ ta thân kiều thể yếu không chịu được.” Thẩm Trạch Xuyên hơi ngửa ra sau, ngón tay vẫn còn tham lam lướt xuống dưới, chu du dọc khuôn ngực Tiêu Trì Dã qua lớp bình phong mỏng.
“Đừng đánh giá thấp mình chứ,” ánh mắt Tiêu Trì Dã nguy hiểm, “Lan Chu.”
Thẩm Trạch Xuyên thu tay về: “Lúc mới vào thấy có một người bên cạnh Chu Quế, ai đấy vậy?”
“Không quen,” Tiêu Trì Dã thay đồ thoăn thoắt, “chắc là cố vấn của Chu Quế, lát nữa lúc ăn hỏi là biết ngay.”
“Ông ta không cho đi qua ngay tức là vẫn còn đắn đo.” Thẩm Trạch Xuyên nhìn Tiêu Trì Dã đẩy bức bình phong ra, rồi lại nhìn ra sân, “Tối lúc nói chuyện, không thể—”
Tiêu Trì Dã chợt om eo Thẩm Trạch Xuyên bế bổng lên xoay một vòng đến bức tường cạnh cửa sổ, đè xuống hôn ngấu nghiến người ta một lát. Tay Thẩm Trạch Xuyên vắt qua người hắn, bị nụ hôn đột ngột của hắn khuấy đảo đến độ đầu óc bấn loạn, nhịp thở cũng gấp gáp.
“Không thể cậy thế bắt nạt người ta,” thần sắc Tiêu Trì Dã đứng đắn vô cùng, “ngoan ngoãn nghe lời vợ dạy, ta biết mà.”
Thẩm Trạch Xuyên vẫn còn đang thở dốc, Tiêu Trì Dã gài kín cổ áo lại cho y rồi vén mái tóc đen như mực ra, véo tai phải của Thẩm Trạch Xuyên một cái.
“Ta phải nhanh nhanh đeo cái khuyên tai lên đây thôi, khắc tên Tiêu Sách An ta vào.”
===
[1] Tào Tháo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.