Thương Tiến Tửu

Chương 103: Sắc đẹp




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đã nói đến thế rồi thì Chu Quế còn đường nào mà từ chối nữa? Hai người bọn họ chỉ toàn chọn chỗ hiểm mà đánh, mềm rắn vận dụng cả, nói cũng chỉ nhè những việc cấp bách nhất hiện giờ của Từ châu mà nói, tư yến chỉ có thể dừng lại ở đây.
Chu Quế tự mình tiễn hai người về viện rồi xách đèn lồng chậm rãi quay về cùng Khổng Lĩnh. Ông cau mày hỏi: “Ông thấy sao?”
Khổng Lĩnh vừa đi vừa nói: “Khó nhằn, cả hai người đều khó nhằn, nhưng lời bọn họ nói là thật. Bây giờ Thái hậu chủ chính, Hải các lão mang bệnh, nội các lại bắt đầu phân tranh, việc điều Giang Thanh Sơn đến Trung Bác làm bố chính sứ không còn chắc chắn đến thế nữa, sau này nếu mà điều bừa một viên quan thế gia đến đây, những ngày tốt lành của Từ châu sẽ coi như chấm dứt.”
“Ta cũng nghĩ thế.” Ánh trăng như nước đọng nhỏ lên người Chu Quế, ông trầm mặc giây lát, rồi tiếp tục, “Nếu đồng ý quá nhanh thì sợ hai người bọn họ lại cho rằng Từ châu quá dễ dãi. Nếu đồng ý quá chậm thì lại sợ hai người bọn họ hết kiên nhẫn, đánh mất cơ hội phục hưng Từ châu, cái này khó nắm bắt quá.”
“Lạt mềm buộc chặt chưa chắc đã trói được Tiêu Trì Dã,” Khổng Lĩnh quay lại nhìn Chu Quế, “việc này phải quyết định sớm nhất có thể, nếu kéo dài lâu quá sẽ lại thành bất lợi với chúng ta.”
Khổng Lĩnh nói đúng, hiện giờ bọn họ vẫn có thể nói chuyện với Tiêu Trì Dã và Thẩm Trạch Xuyên, là bởi lúc này Tiêu Trì Dã đang cần quá cảnh, vẫn còn suy xét đến tầm ảnh hưởng của Từ châu đối với đường lương mã Đông Bắc nên hắn mới không thể cưỡng ép, cũng không thể trở mặt, Từ châu là bên đang chiếm thế thượng phong. Song nếu lưỡng lự càng lâu thì lại càng bất lợi cho Từ châu, bởi vì đám thổ phỉ do Lôi Thường Minh cầm đầu là đại họa ngầm của Từ châu, nếu gã vào vùng cướp bóc, Chu Quế sẽ phải cầu cứu cấm quân, như vậy đến lúc đó Tiêu Trì Dã sẽ lại trở thành bên chiếm thế thượng phong, đảo ngược cao thấp với Từ châu.
“Tiêu Trì Dã có vẻ không phải là người tính toán, chắc sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu.” Chu Quế vẫn còn đắn đo, “Mình cứ chờ… chờ một ít động tĩnh từ Khuất đô đi.”
“Ông mà cũng có lúc hồ đồ nữa,” Khổng Lĩnh thở dài, “buộc tính mạng của cả một châu vào cái ‘không tính toán’, nhưng trông bề ngoài thì vậy, chứ ai biết được bên trong thế nào! Nhỡ đến lúc đó bọn họ mà lại tăng giá thì chẳng có chuyện dễ ăn nói như ngày hôm nay nữa đâu.”
“Thì ta đang lo vì chuyện này liên quan đến tính mạng của cả một châu còn gì,” Chu Quế rảo bước đuổi theo Khổng Lĩnh, tay áo lúc lắc chìa ra, kêu Khổng Lĩnh, “Thành Phong, tự xưng vương có dễ như vậy thật không? Ông nghĩ Thái tử ngày xưa mà coi, đấy là ngã đài ngàn trượng thật sự luôn đấy. Bây giờ Ly Bắc phản, nhưng để các phe cân nhắc thử thì trận này dễ đánh chắc? Với Ly Bắc cũng chẳng phải có hoàn toàn có lợi. Bọn họ không chỉ phải lo kỵ binh Biên Sa, mà còn phải canh chừng Khải Đông tấn công đột ngột, nếu mà mất cả đường lương mã Đông Bắc nữa thì thành thú vây trong lồng rồi còn gì? Chẳng cầm cự được bao lâu đâu! Đến lúc đó Ly Bắc còn không lo nổi cho chính bọn họ thì Từ châu chúng ta biết làm sao? Đã trở thành miếng mồi cho các phe xâu xé, lại còn phải gánh cái tiếng phản tặc!”
“Chuyện đã đến nước này rồi mà còn muốn lành lặn thoát thân là không thể.” Khổng Lĩnh nói thấm thía, “Đêm nay ông nghĩ kỹ lại đi.”
***
Tiêu Trì Dã vừa vào phòng, một dáng người thướt tha đã bước tới trước mặt. Nha hoàn này da trắng muốt, tóc đen tuyền, nàng uyển chuyển quỳ xuống trước mặt Tiêu Trì Dã, tóc búi lên để lộ ra một mảng gáy lớn, cổ áo kéo rất thấp. Nàng khẽ vén tóc mai lên, rồi nhẹ nhàng cất tiếng gọi rất nhỏ: “Hầu gia…”
Tiêu Trì Dã không nhìn nàng, chuẩn bị cởi áo ngoài. Nha hoàn nghe thấy động tĩnh thì nhanh nhẹn đứng dậy, định cởi đồ hộ Tiêu Trì Dã.
Thẩm Trạch Xuyên cụng nhẹ vào vai Tiêu Trì Dã, Tiêu Trì Dã bèn một phát bế bổng y lên. Thẩm Trạch Xuyên để yên cho Tiêu Trì Dã bế, hơi hếch cằm nhẹ nhàng đá giày xuống.
Tiêu Trì Dã nói: “Đi chuẩn bị nước nóng, đồng tri say rồi.”
Artist: 雜念
Nha hoàn túm áo cúi người toan nhặt giày cho Thẩm Trạch Xuyên. Nhưng Thẩm Trạch Xuyên lại buông cây quạt trúc xuống nâng cằm nàng lên. Nàng không dám động đậy, chỉ có thể dọc theo phiến quạt nhìn vào Thẩm Trạch Xuyên, trông thấy đôi mày hơi nhíu lại của Thẩm Trạch Xuyên, nhưng khóe mắt y lại tựa một đóa hoa đào ẩm ướt, càng tôn lên ánh nước sóng sánh trong mắt. Ánh nhìn ấy bỗng khiến nàng sinh ra một cảm giác hổ thẹn tự ti khôn tả, bèn luống cuống tránh mắt đi, không dám nhìn thẳng vào Thẩm Trạch Xuyên nữa.
Thẩm Trạch Xuyên chẳng nói lấy một chữ, chỉ nhìn nhìn mấy cái rồi bỏ cây quạt ra. Nha hoàn cung kính xếp ngay ngắn đôi giày lại rồi cúi đầu nhẹ nhàng lui đi.
“Đẹp không?” Tiêu Trì Dã đợi cửa phòng khép lại mới ôm Thẩm Trạch Xuyên vào hỏi.
Ngón tay Thẩm Trạch Xuyên cầm cây quạt, y không đáp, chỉ cà bàn chân mang tất sạch lên bắp chân Tiêu Trì Dã, kéo chiếc áo ngoài Tiêu Trì Dã chưa cởi rồi ghé vào rất sát. Tiêu Trì Dã bế y, ngắm vẻ lười nhác trên mặt y, đó là sự thả lỏng hun từ men say, hắn cúi xuống muốn hôn y, nhưng y lại hơi ngửa ra đằng sau, chưa cho hắn hôn.
Hơi thở của hai người đượm vị cay nóng nồng ngọt của “Mã Thượng Hành”, bao mệt mỏi vì phải lo chạy trốn cả đường đã dịu bớt sau mấy ngày nghỉ ngơi. Sau khi rời Khuất đô, Thẩm Trạch Xuyên như bị hút sạch sinh khí, nhưng tình yêu thương của Tiêu Trì Dã khiến y như viên ngọc được vuốt ve ra hơi ấm, dán vào lòng bàn tay Tiêu Trì Dã, vừa cứng lại vừa nóng.
“Khổng Lĩnh là bộ hạ cũ của Đàm Đài Long, chưa trừ được Lôi Thường Minh thì sẽ chưa trừ được tâm bệnh của ông ta.” Tiêu Trì Dã cởi đồ cho Thẩm Trạch Xuyên, kéo áo y xuống vuốt ve đằng sau eo y, miệng vẫn nói, “Lôi Thường Minh thì lại đang cần lương thực, sớm muộn gì gã cũng sẽ nảy ý đồ với Từ châu, chỉ cần giải thích những lợi hại liên quan cho Khổng Lĩnh hiểu, ông ta khắc sẽ nghĩ cách thuyết phục Chu Quế.”
“Ừ…” Thẩm Trạch Xuyên không chịu nổi rượu nặng như “Mã Thượng Hành”, hai má đã nóng ran lên mà vẫn còn nhìn Tiêu Trì Dã, thậm chí còn nghiêm túc lắng nghe hẳn hoi, chỉ là trong cặp mắt ấy lại là một cái nghiêm túc khác.
“Để cấm quân tuần phòng thay Từ châu tức là có ý cưỡng ép, tạm thời thì cũng không sao, nhưng về lâu dài chắc chắn Chu Quế sẽ không đồng ý. Lần này may mà Đinh Đào nghe ngóng nhanh, moi được tin Khổng Lĩnh từng là bộ hạ của Đàm Đài Long…” cứ như thể Tiêu Trì Dã không hiểu được ánh mắt của Thẩm Trạch Xuyên, hắn thấp giọng, “ừm?”
Thẩm Trạch Xuyên hơi kiễng chân lên một xíu rồi lại thôi. Sắc mặt y càng bình thản, màu đỏ lại càng ửng hồng lên, mồ hôi rịn ra vì rượu mạnh.
“Hôn một cái,” giọng Tiêu Trì Dã rất trầm, “hôm nay ta đã làm đúng như lời ngươi dặn, không hề bắt nạt bọn họ nhé.”
Thẩm Trạch Xuyên đã túm nhàu hết quần áo Tiêu Trì Dã, y nhịn một lát mới kêu: “Không với tới.”
Ngực Tiêu Trì Dã rung lên, cúi đầu xuống lần nữa. Thẩm Trạch Xuyên bèn định hôn, vậy mà hắn lại ngẩng lên buông một câu: “Tắm trước đã.”
Thẩm Trạch Xuyên ngửa cằm, đôi môi bị rượu làm đỏ ửng hơi he hé, cái lưỡi trong miệng thấp thoáng liếm khóe môi khô. Y chỉ nhìn như vậy thôi đã đủ để châm bùng lên ngọn lửa sắc dục khắp toàn thân Tiêu Trì Dã, quyến rũ tới mức Tiêu Trì Dã không trêu y nữa. Trước đây y không hiểu được mình mang loại câu dẫn đến tột cùng này, nhưng trải qua vô số lần giao hòa thân mật, dường như y đã học được cách kích động chẳng cần lời nói.
***
Hôm sau Chu Quế dậy thì thấy Khổng Lĩnh dẫn nha hoàn vào. Ông ngạc nhiên: “Sao lại thế này, không phải bảo ngươi hầu hạ Hầu gia sao?”
Nha hoàn nọ quay người đi, cầm khăn che mặt ấm ức: “Đại nhân, phải hỏi rõ bệnh mới bốc được đúng thuốc chứ? Người đứng bên cạnh Hầu gia là ai vậy? Đến cả góc áo tôi cũng còn không dám chạm vào! Người ta tâm đầu ý hợp đến nỗi mà chẳng ai thèm liếc tôi lấy một cái cơ!”
Mới đầu Chu Quế nghe còn không hiểu, sau đó thì kinh hãi đến mức đánh rơi luôn cái khăn lau mặt. Ông là một học giả đã sống quá bốn mươi năm, xưa nay vốn chẳng bao giờ lê la đến mấy chỗ lầu xanh tửu quán, ngay ở nhà cũng rất nền nếp, ngoan ngoan tuân thủ lệnh mẹ nạp một tiểu thiếp, trước đây chuyện có người chuộng nam sắc cũng mới chỉ nghe phong thanh qua, đâu có ngờ Tiêu Trì Dã và Thẩm Trạch Xuyên lại có mối quan hệ như vậy.
“Sao… sao lại thế!” Chu Quế lau mặt xong thì hậm hực trách Khổng Lĩnh, “sao ông không nhắc ta một câu? Làm thế xúc phạm người ta quá chừng!”
Khổng Lĩnh bối rối: “Ta biết đâu…”
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng chỉ biết thở dài. Đúng lúc đang bế tắc thì nghe thấy tiếng tên hầu vặt quỳ bên ngoài hô: “Đại nhân, đêm qua có cấp báo, Lôi Thường Minh Đôn châu tụ tập bốn vạn thổ phỉ, đang đi về phía Từ châu chúng ta!”
“Cái gì mà nhiều người thế?” lòng Chu Quế lạnh buốt, “nửa năm trước dưới tay gã mới chỉ có hơn một vạn người thôi mà…”
“Sợ quỷ quỷ đến!” Khổng Lĩnh lập tức nói, “đi mời Hầu gia nhanh, bảo hiệp ước đêm qua, chúng ta đồng ý!”
===
• Tác giả có lời muốn nói: Sách An cao 1m95, còn cao hơn cha với anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.