Thương Tiến Tửu

Chương 109: Kinh Chập




Kiều Thiên Nhai dẫn người ra khỏi quán trọ, nhưng hai người kia đã mất dạng trên đường. Phí Thịnh lên ngựa ở đằng sau, chỉ về hướng Tây, nói: “Nếu hắn đã cảnh giác thì phải biết không thể ở đây lâu, trong trấn dĩ nhiên không thoát khỏi con mắt của chúng ta, khả năng cao là sẽ đi đường vòng quanh trấn để đến Từ châu.”
Dựa trên thông tin mà Kiều Thiên Nhai có được, giờ Thẩm Trạch Xuyên chắc vẫn đang ở Từ châu. Hắn nhét thỏi bạc lại vào trong áo, còn chưa kịp lên tiếng, chợt nghe thấy tiếng Kỷ Cương ở đằng sau.
Kỷ Cương khép áo choàng lại, một hơi uống cạn bát thuốc trên tay rồi nói: “Tối nay đừng dừng lại vì ta, giờ chúng ta đi Từ châu luôn, dù thế nào cũng phải báo việc này cho Xuyên nhi trước.”
Việc liên quan đến an nguy của Thẩm Trạch Xuyên, Kiều Thiên Nhai biết tối nay Kỷ Cương chắc chắn sẽ không nghỉ, bèn ra hiệu cho Cẩm y vệ ở đằng sau dẫn ngựa tới. Kỷ Cương trèo lên ngựa, ngồi thẳng lưng, vung dây cương rồi ngay lập tức theo mọi người lao về phía cổng trấn.
***
Khổng Lĩnh khổ không tả nổi, hai chân bị cọ đến rát buốt, nhưng ông không hề để lộ ra mà chỉ nhăn mày bám sát ngựa của hán tử. Đúng như Phí Thịnh đoán, bọn họ không dừng chân trong trấn mà đi luôn, hán tử dẫn đi trên một con đường vòng.
“Tiên sinh cố chịu vài canh giờ nữa thôi,” hán tử vừa giục ngựa vừa quay đầu lại hô, “Đến sáng sớm là đến được thành Từ châu rồi!”
Khổng Lĩnh thở hồng hộc, gật đầu đáp: “Ta thấy quanh đây toàn ngã thôi, bọn họ có muốn đuổi cũng không đuổi kịp.”
“Nhưng mưa tạnh rồi, tiên sinh,” sức bền của hán tử rất tốt, chạy suốt đường mà không hề thở dốc, hắn nói, “Dấu vết của chúng ta không thể giấu được nữa, bọn họ ắt sẽ đuổi nhanh hơn!”
Khổng Lĩnh gạt áo choàng trên đầu gối xuống, cắn răng nói: “Chạy! Tráng sĩ, cứ tiếp tục chạy đi! Chỉ cần đến được thành Từ châu là có thể biến nguy thành an rồi.”
Tuy nói thế, nhưng rời khỏi quan đạo một cái là đường xấu ngay. Móng ngựa ngập trong bùn lầy, không chạy nổi với tốc độ ban đầu. Hai người chật vật đi, Khổng Lĩnh nhìn bóng lưng của hán tử mà cảm thán: “Lần này may mà có tráng sĩ giúp đỡ, lúc nào chúng ta đến Từ châu, nếu tráng sĩ vẫn nhất quyết muốn về dưới trướng Lôi Thường Minh, ta sẽ chọn con ngựa tốt nhất cho tráng sĩ.”
Hán tử cười sảng khoái mà nói: “Tiên sinh khách sáo quá, đây là việc nên làm mà. Ta là một kẻ vũ phu, chỉ đánh đánh giết giết là giỏi, có mấy việc phải nhờ đến những người đọc sách ngàn thước không cành như tiên sinh. Ta thật sự rất kính nể tiên sinh, chuyến tối nay đã đủ rồi.”
Khổng Lĩnh rất bất ngờ, cảm thấy người này đúng là một người nhân nghĩa. Mũi ông cay cay, lại nhớ đến Thẩm Trạch Xuyên phản chiến giữa trận, nhất thời không kìm được mà lấy tay áo lau mắt, nói: “Trung Bác có những thanh niên tốt như tráng sĩ, còn gì phải lo sau này không có cơ phục hưng! Chẳng hay tên tráng sĩ là gì?”
Hán tử kia quay đầu lại đáp: “Tên ta là Biều Bát*, tên thô lắm, không nên lọt vào tai tiên sinh. Cha ta là người an phận thủ thường, sống qua ngày bằng mấy mẫu ruộng. Năm ta sinh gặp hạn hán, cho nên cha ta mới đặt tên ta như thế.”
(*Mưa lớn.)
Khổng Lĩnh nói ngay: “Biều Bát huynh đệ là người nhân nghĩa, cái tên chẳng qua cũng chỉ là cách xưng hô tạm thời mà thôi, ta thấy cũng ổn lắm!”
Trời tối mù, Khổng Lĩnh không nhìn được con đường phía trước. Chẳng biết có phải đường  Biều Bát chọn rất khuất hay không mà sau lưng không có truy binh thật. Khổng Lĩnh đấm đùi mấy cái, sau vài lần ngẩng mặt nhìn trời thì cuối cùng đã thấy một tia nắng mai rất nhỏ ở phía chân trời, cùng cả đoạn cuối của tường thành Từ châu.
“Tiên sinh,” Biều Bát chợt túm lấy ngựa của Khổng Lĩnh, quất roi kéo Khổng Lĩnh đi theo, “Bảo thành mở cổng ra, chúng ta vào bái kiến Chu đại nhân!”
Hai người phóng ra khỏi con đường mòn, đạp lên nước, cuối cùng cũng đến được thành Từ châu. Khổng Lĩnh ôm cổ ngựa, cả người đã rã rời, ông vuốt thẳng lại chòm râu rồi ngửa cổ khản giọng gọi: “Là ta đây!”
Một cái đầu thò ra ngoài gò tường, có tướng lãnh đã nhìn thấy Khổng Lĩnh, không khỏi ngỡ ngàng mà nói: “Thành Phong tiên sinh!”
“Đi mời đại nhân nhanh!” Khổng Lĩnh run chân trèo xuống ngựa, đưa dây cương cho Biều Bát, “Bảo ta về rồi!”
“Mở cổng thành ra luôn đi,” Biều Bát nói, “Tiên sinh, lại——”
Khổng Lĩnh vừa gật đầu vừa thở hồng hộc. Ông khom lưng chống đầu gối, cười khổ mà nói: “Ngươi đợi ta một lát, chúng ta vào thành ngay đây, phải gặp đại nhân mới tránh ngươi bị nghi ngờ, nếu không để thành kiểm tra thì cũng tốn thời gian.”
Chẳng mấy chốc, Chu Quế đã vội vàng đến, hắn nhìn thấy Khổng Lĩnh từ phía trên, lập tức nói: “Thành Phong, sao lại ra nông nỗi này? Nhanh, mở cổng nhanh!”
Cánh cổng phát ra âm thanh nặng nề, mấy tướng sĩ bên trong nâng then lên, đẩy banh cổng ra. Ánh nắng ban mai tuôn ra từ trong kẽ hở, Khổng Lĩnh lau mồ hôi, nhấc gót bước vào trước. Phía sau cánh cổng thành là một đoạn đường cái, Chu Quế vội vàng xuống tường thành, dẫn người đến trước đường đón Khổng Lĩnh.
Nào ngờ Khổng Lĩnh đang đi đằng trước chợt biến sắc quát: “Đóng cổng!”
Tướng sĩ vẫn còn đang giữ cổng thành ở đằng sau sửng sốt, trong nháy mắt ấy, Biều Bát đã xông vào. Hắn túm lấy gáy Khổng Lĩnh, nhanh chóng kéo người về phía sau. Nào ngờ Khổng Lĩnh loạng choạng quỳ một nửa xuống đất, lết mình vẫy tay với Chu Quế, gào: “Kẻ này lừa đảo! Chu Quế, bảo ai bắn tên nhanh, tuyệt đối không thể thả hắn đi!”
Chu Quế đã bước tới quát: “Bắt lấy hắn!”
Con ngựa vốn đang ngoan ngoãn chợt hí một tiếng, cất vó quay lại, đạp ngã tướng sĩ đang nâng cổng. Biều Bát xoay người lên ngựa, ngay lập tức xông ra khỏi cổng thành. Hắn cứ thế túm lấy Khổng Lĩnh chỉ bằng một tay, khiến cho cả người Khổng Lĩnh nửa vắt trên yên ngựa, hai chân rà trên mặt đất, bị túm ra ngoài một cách thô bạo.
Cực khỏe!
Sức này tuyệt đối không hề thua Tiêu Trì Dã!
Khổng Lĩnh giãy mãi không thoát được bàn tay đang nhanh chóng kéo lê mình ra ngoài, lưng đập vào móc sắt bên yên ngựa, đập đến mức ông gần như không hít thở nổi, lồng ngực trơ xương dường như đã bị đâm thủng rồi. Ông buộc phải nhìn lên trời, bấu vào cánh tay đang càng lúc càng siết chặt, quẫy hai chân, gọi: “Chu Quế… Bắn… Bắn tên! Kẻ này có chi viện!”
Biều Bát “chậc” một tiếng bực dọc, bất chợt siết cổ Khổng Lĩnh nhấc lên, quay sang binh lính đang ùa ra ngoài cổng thành mà hô: “Bắn tên à! Chu Quế, ngươi bắn thử xem! Xem ta chết trước, hay là Thành Phong tiên sinh chết trước!”
Chu Quế vốn là quan văn, đành kinh hãi đẩy thị vệ ra hô: “Mau dừng tay!”
Khổng Lĩnh bị bóp đến gay cả mặt, mười ngón tay ông bấu vào cổ áo. Biều Bát dí sát mặt vào cười: “Tiên sinh nhạy phết nhỉ, không phải trên đường còn gọi ta là người nhân nghĩa đấy sao? Sao chưa gì đã quay ngoắt mặt không quen rồi.”
“Đàm Đài, binh của Đàm Đài Long!” Khổng Lĩnh thở phì phò, chật vật mà nói, “Đều là người của ba, ba châu phía Đông, không quen, quen đường Từ châu!”
Biều Bát cười phá lên, rồi ngay lập tức câm bặt, nói: “Hóa ra là thế, tiên sinh lợi hại ghê, mới vừa rồi còn tình thân ý cận. Cơ mà nếu ta đã đến Từ châu rồi, ngươi tưởng lừa vào cổng thành để giết chết ta là xong chắc?”
Hắn nghiêng đầu nhổ toẹt một cái.
“Quá muộn rồi!”
Vừa dứt lời đã thấy truy binh mất dạng lúc trước ùa đến từ đằng sau, tuy không có áo giáp thống nhất của quân chính quy, số lượng lại khiến người ta phải khiếp đảm. Bọn họ mặc quần áo đủ màu sắc, huơ đao múa kiếm, thúc ngựa xông thẳng ra từ trong rừng, Khổng Lĩnh còn không nhìn thấy hàng cuối.
“Mấy tháng trước, ta đã sai Lôi Thường Minh nhắn với các ngươi, bọn ta muốn lương. Nhưng các ngươi lại để cấm quân vào trong cảnh nội, để Tiêu Trì Dã chiếm mất kho lúa của ta.” Lôi Kinh Chập quăng Khổng Lĩnh xuống đất, ghìm cương xoay ngựa, lại, hướng về phía Chu Quế mà nói, “Ngươi tưởng dựa vào hai vạn cấm quân của Tiêu Trì Dã là có thể dọa lui ta sao? Hết lần này đến lần khác ta sai người đến khuyên ngươi quy thuận, ngươi lại mãi không đáp lời ta! Chu Quế, giờ ngươi là đồng lõa phản đảng, hôm nay ta tắm máu Từ châu, chính là trừ hại cho dân!”
Chu Quế nhìn thấy hơn vạn người kia, lòng đã lạnh một nửa. Ông thậm chí còn hơi hoa mắt, luống cuống chống vào người bên cạnh, rặn ra từng chữ: “Ta có thể mở kho phát lương, nhưng ngươi, không thể làm hại bá tánh Từ châu!”
Lôi Kinh Chập quất roi ngựa một tiếng, chúng thổ phỉ sau lưng cười ngất ngưởng. Vó ngựa của hắn đạp vòng quanh Khổng Lĩnh, những kẻ ấy vây quanh Khổng Lĩnh, khiến Khổng Lĩnh phải cuống cuồng lăn đi tránh. Lôi Kinh Chập chỉ roi ngựa vào Khổng Lĩnh trên mặt đất, nói: “Giờ ta mới là chủ, ngươi là khách, ngươi có mở cái kho lương này ra hay không, cũng đều đã là của ta! Ta dẫn các anh em về nhà ăn cơm, mẹ kiếp, thế mà ngươi còn dám đặt điều với ta à?”
Chu Quế chuệnh choạng mấy bước, cả giận nói: “Năm ngoái khi Từ châu gặp nạn đói, đã phải bổ khuyết một nửa kho lương cho đám thổ phỉ núi Lạc các ngươi, nếu không thì núi Lạc đã chết mất bao nhiêu người rồi! Vì việc ấy, ngươi tha cho dân chúng Từ châu được không?”
“Ngươi lảm nhảm cái gì vậy,” Lôi Kinh Chập trở mặt, hắn lạnh lùng mà nói, “lương thực năm ngoái chính là ta sai Lôi Thường Minh bỏ tiền ra mua.”
Không sai, lương năm ngoái đúng là Lôi Thường Minh vét tiền ra mua, nhưng gã lại mua gạo ngon trong kho của Từ châu với cái giá chỉ dùng để bán tháo gạo lởm, nếu tiền này mà tính rành rọt ra thì còn chả đủ để bố thí cho ăn xin Từ châu.
Sự vô liêm sỉ của hắn khiến Chu Quế bàng hoàng đến mức không thở nổi, dẫm chân bình bịch nói: “Các ngươi! Các ngươi có phải là người không vậy?! Hôm nay ngươi đừng mơ vào thành!”
Lôi Kinh Chập đã hết kiên nhẫn, hắn biết bên Lôi Thường Minh chắc chắn sẽ không lừa được bao lâu, giờ có khi cấm quân đã lên đường rồi, bởi vậy hạ thấp giọng: “Chu Quế, ta chẳng qua chỉ muốn vào thành chơi mấy hôm thôi mà, ngươi cứ phải lấy trứng chọi đá làm gì?!”
Khổng Lĩnh run rẩy co quắp người trong vũng lầy, bật ra tiếng cười lạnh, ông phất tay áo, chỉ vào Lôi Kinh Chập mà chửi ầm lên: “Chơi mấy hôm? Các ngươi đã bao giờ vào thành mà quản được ngươi chưa? Lôi Thường Minh vào một lần, nữ nhân Từ châu sẽ chết mất mười mấy người! Ta khinh! Rõ ràng là rác rưởi, nhân với chả nghĩa cái quái gì! Hôm nay cho các ngươi vào thành là chết, thà ta với bá tánh Từ châu cùng chết trận còn hơn!”
Roi ngựa tàn nhẫn quất xuống lưng Khổng Lĩnh, đánh đến tróc da bong thịt ông. Khổng Lĩnh vốn tưởng rằng có thể bắt tên này ở cổng thành, chẳng ngờ binh mã của đối phương đã bám đuôi ở ngay sau. Ông hiểu lần này mình đã quá tin người, rước đại họa ngập trời đến Từ châu, vậy mà ông bi thương đến mức bắt đầu nôn thốc tháo.
Lôi Kinh Chập mang theo người phi ngựa thẳng đến chỗ Chu Quế, nói: “Giết người vào thành, bao giờ triều đình bổ nhiệm, bọn ta sẽ chính là quân phòng vệ Từ châu diệt trừ tặc đảng vì triều đình!”
Chu Quế nhìn con ngựa dữ kia lao thẳng tới, vô số lưỡi đao đang phản chiếu lại ánh bình minh sau lưng mình. Chẳng biết ông lấy sức từ đâu, biết là không làm được, nhưng vẫn dang hai tay ra quát lên: “Hôm nay ta có chết, cũng không thể để các ngươi vào thành!”
Nắng xuyên thủng mây ở phía chân trời, chỉ thấy ánh sáng vàng ruộm ấy chợt vùng vẫy, giống như con sóng dữ phá tan bóng đêm. Chu Quế mở to mắt, nhìn lưỡi đao đang xông tới ngay trước mặt. Trong đúng khoảnh khắc ấy, chợt nghe thấy một tiếng kéo cung sắc đến xót tai, tiếng “vút” vừa ra, một cơn gió hung mãnh lướt qua mặt đất, nhắm thẳng vào đầu Lôi Kinh Chập!
Cung bá vương sừng sững lặng yên trong gió, trong ánh mắt kinh hãi khắp chung quanh, Tiêu Trì Dã vẫn giữ nguyên tư thế kéo cung. Kẽ hở nhỏ sau chiếc nhẫn ban chỉ của hắn khẽ dịch, đôi mắt sắc lạnh chết chóc hiện ra sau dây cung.
===
Anh ơi ngầu quá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.