Lời vừa vuột ra, Chu Quế ngay tức thì cảm thấy mình mạo phạm rồi.
Mẹ đẻ của Thẩm Trạch Xuyên tên là Bạch Trà, nhưng nàng không phải con gái của Bạch gia ở quận Sách Khải Đông. Tên nàng như vậy, bởi vì thuở nàng còn ở trong quán, có người khen nàng “Trắng trong tựa ngọc, chất liệu tựa sứ. Tô đằm điểm nhạt, đều đẹp nhất quán”. Khi đó Đoan châu vẫn còn là thắng địa trăng hoa của Trung Bác, mỹ nhân khắp thiên hạ đều tụ họp về đây, văn nhân tranh nhau bày tiệc rượu bình hoa khôi, lập một cái “Quán danh bảng”, cứ hằng quý sẽ đánh giá bình phẩm, điều chỉnh xếp hạng của các người đẹp trên bảng.
Bạch Trà là “hoa khôi Trạng Nguyên” năm Vĩnh Nghi, suốt năm năm không hề rớt khỏi ngôi đầu bảng. Mỗi lần nàng ngồi cách bình phong nghe hoa bình, dân chúng Đoan châu sẽ đổ xô hết ra đường. Lúc nàng múa cho Kiến Hưng vương Thẩm Vệ, người người chen chúc nhau trên đường ngoài quán. Vô số người trèo lên nóc nhà hoặc giẫm đạp lên vai nhau, chỉ để vượt qua được muôn trùng rèm lụa buông, trộm một ánh nhìn bóng hình diệu ảo của nàng. Vẻ đẹp của nàng trong những khúc ngâm tụng hoa lại càng thần kỳ, đến cả Quang Thành đế sâu trong chốn cửu trùng* cũng còn nghe tới, suốt ngày gặng hỏi Hải Lương Nghi lúc ấy còn đang làm thứ phụ nội các “Bao giờ đi tuần”, định lấy cớ đi tuần để tự mình đến chiêm ngưỡng một thoáng hồng nhan.
(*Một từ chỉ vị trí làm hoàng đế.)
Chu Quế từng thấy Bạch Trà ở cỗ đầy tháng của Chu thị, nhưng chỉ qua lớp bình phong, hấp hé bắt được hình bóng mỹ nhân trong lời đồn qua khe hở thôi. Ban đầu, chính em gái của Lôi Thường Minh làm việc trong quán, trước khi được Chỉ huy sứ Đoan châu nạp làm thiếp thì cũng là một bậc lão làng của quán, được tôn như “ma ma” khi dạy người mới. Lúc đến rót rượu, đúng là Bạch Trà đi thay nhóm nữ nhân trong quán.
Đây là chuyện từ rất nhiều năm trước rồi, Chu Quế vốn chỉ còn nhớ mang máng thôi. Nhưng vừa rồi ông thấy Thẩm Trạch Xuyên thì phát hiện mặt nghiêng của Thẩm Trạch Xuyên giống Bạch Trà tới tận sáu phần, khiến cho ông nhất thời giật mình mà buột miệng.
Thẩm Trạch Xuyên nói không biến sắc: “Khéo thật.”
Y không lấy làm lạ lạ, cũng không hề xúc động. Ký ức về mẹ đẻ của y hoàn toàn trắng trơn, mặc dù đã nghe qua cả trăm lời đồn liên quan đến nàng, trí nhớ lại chẳng mảy may lưu lại một chút nào. Hình bóng “mẹ đẻ” của đời y thuộc về sư nương Hoa Sính Đình, giống như hình bóng người cha chỉ thuộc về sư phụ Kỷ Cương vậy, cho nên y mới dồn hết tâm trí mà giày vò Kỷ Lôi đến chết không toàn thây vì đã làm hại Hoa Sính Đình. Hai người ban cho y sinh mệnh đều không ở đó, Bạch Trà mất sớm, không để lại một lời nào cho Thẩm Vệ. Thẩm Vệ ghét Thẩm Trạch Xuyên, trong phủ là Kiến Hương vương phi quản, trước năm lên bảy, Thẩm Trạch Xuyên gặp Thẩm Vệ vỏn vẹn bảy lần, tất cả đều là trong tiệc Tết ở nhà, y và Thẩm Vệ thậm chí còn chẳng nói được một câu nào mà cha con nên nói.
Nhưng sự chán ghét của Thẩm Vệ dành cho y quá rõ ràng.
Bọn họ không hề giống cha con, mà giống tử địch căm hận nhau từ lúc chào đời hơn. Cuộc sống của Thẩm Trạch Xuyên trong phủ Kiến Hưng vương gói gọn dưới cái mái hiên nội viện, y không được tùy tiện rời khỏi viện của mình, những lúc rảnh rỗi hàng ngày y toàn ngồi dưới hành lang, đếm những đám mây trắng lững lờ trôi qua một góc trời xanh. Mới bảy tuổi y đã biết rất nhiều chữ, chúng đều là những chữ y chui qua cái lỗ chó trong viện mỗi tháng, nằm bò dưới cửa sổ học đường của huynh trưởng Thẩm Chu Tế để học lén.
Lúc ấy các vị huynh trưởng đã cập quán trong phủ tranh giành nhau rất gay gắt, tiểu nương ở các nhà cũng ngầm đấu đá, cả nội viện loạn lạc tăm tối, đến cả Thẩm Vệ cũng chẳng muốn về ở. Lão ta có một cái nhà ở ngoài, một năm cắm rễ ở đó mấy tháng, nhắm mắt làm ngơ với phân tranh trong phủ. Sau đó Thẩm Chu Tế dòng đích thắng, đuổi cổ hết các huynh đệ con thứ đã cập quán ra ngoài, cho bọn họ làm mấy chức quan nhàn rỗi có mặt mũi ở các châu. Kiến Hưng vương phi lo mấy đứa con thứ chưa lớn bên dưới sau này sẽ lại gây ra tai họa, đòi tống bọn họ ra khỏi phủ, vứt cho nhà ông bà ở Trà châu mời tiên sinh về dạy, dù trên thực tế là muốn ngăn chặn khả năng con thứ tranh quyền.
Thẩm Trạch Xuyên là đứa con duy nhất Thẩm Vệ tự mình đặt bút gửi đến nhà cũ ở Đoan châu, Thẩm Vệ thậm chí còn không cho y đi học, mời tiên sinh về cho y cũng không. Ở trong phủ y được một bà câm điếc mắt mờ chăm, sau khi ra khỏi phủ thì được hầu gái ở nhà cũ của mẹ y chăm. Bà kia tham tiền, tháng nào cũng phải vét một ít bạc từ trong phủ Kiến Hưng vương, cắt xén cơm của Thẩm Trạch Xuyên, ngày ba bữa dần biến thành ngày hai bữa, cuối cùng biến thành ngày một bữa, lại còn toàn là cơm thừa canh cặn.
Thẩm Trạch Xuyên nghĩ đến đó thì thấy đói. Y buông lỏng bàn tay đang nắm Ngưỡng Sơn Tuyết ra, nói: “Đinh Đào, giúp Thành Phong tiên sinh thay đồ mới đi. Hôm nay ta với Sách An làm chủ, mời hai vị bữa cơm, chúng ta vào bàn rồi nói chuyện.”
Chu Quế líu cả lưỡi lại, Khổng Lĩnh sợ ông lại buột miệng gì đó khiến Thẩm Trạch Xuyên không vui, bèn vội vàng nắm lấy tay Chu Quế, bảo Chu Quế đỡ mình vào thành.
***
Sau khi Khổng Lĩnh thay đồ xong, Chu Quế vẫn còn đang đi đi lại lại tại chỗ, quýnh cả lên: “Ông xem ta đi, sao tự dưng lại nhắc đến chuyện đó cơ chứ?”
“Ông cũng thật là,” Khổng Lĩnh nói, “cái hay không nói chỉ biết nói cái dở, thế khác gì nghi y có dây dưa với phản tặc không? May mà hai bọn họ không phải người trời sinh đa nghi, không thì đây đúng hiểm.”
“Ta là nhất thời nóng ruột, kiểu này lát vào bàn, phải bồi tội với đồng tri mới được.” Chu Quế than, “Người ta đã đến giải vây cho Từ châu ta, ta không thể chà đạp người ta như vậy được.”
“Lúc vào bàn đừng cố nhắc đến,” Khổng Lĩnh ngồi xuống, suy nghĩ chốc lát rồi nói, “nếu Thẩm Trạch Xuyên là người hẹp hòi thì đã chẳng đến rồi. Ông mà đặt nặng chuyện này quá, đâm ra lại không phải ông đang xin lỗi người ta, mà là ông với ta mới là người để bụng nhiều hơn ấy. Chưa kể, chưa chắc y đã để ý đến chuyện này, so với mẹ của y, chính Thẩm Vệ mới là kẻ khiến người khác phải hận.”
Bọn họ không thể để Thẩm Trạch Xuyên với Tiêu Trì Dã chờ lâu, nên chỉ nghỉ một lát rồi đã đứng dậy đến tiệc.
Gọi là tiệc, nhưng thật ra chỉ là một bữa cơm trưa đơn giản. Hôm qua mọi người đều đi vội, hôm nay lại đánh trực tiếp với thổ phỉ ở thành, Thẩm Trạch Xuyên biết tuổi tác của Khổng Lĩnh nên cũng không ngồi lâu với bọn họ. Ăn cơm xong là bảo Khổng Lĩnh đi ngủ ngay.
Tiêu Trì Dã muốn bố trí tuần phòng của cấm quân, còn muốn sai người đến doanh địa cũ báo cho Đàm Đài Hổ, trời đã sắp xế chiều. Hắn đi một vòng tìm, phát hiện Thẩm Trạch Xuyên ở trên tường thành.
“Qua đêm nay, vẫn còn nhiều việc nữa.” Tiêu Trì Dã đi lên tường thành, nói, “Ta tưởng ngươi còn đang nghỉ trong viện.”
“Ngủ nửa canh giờ,” Thẩm Trạch Xuyên quay lại nhìn Tiêu Trì Dã, “trong đầu còn việc, muốn ngủ tiếp cũng chẳng ngủ được.”
Tiêu Trì Dã nghiêng đầu, vỗ vỗ Mãnh trên vai, để nó tự bay đi chơi. Trên người hắn vẫn còn bám bụi, chưa kịp thay ra thường phục, đứng cạnh Thẩm Trạch Xuyên nói: “Ở đây, ngươi thấy được gì?”
Thẩm Trạch Xuyên nhìn đồi núi trập trùng, màn đêm sắp bao phủ chìm xuống sau bóng rừng. Ánh mặt trời màu vỏ quýt chiếu lên bầu trời, Mãnh chao liệng trong đó, tựa hòn sỏi trong một biển bạt ngàn hoa hợp hoan (*) thi nhau đua nở, khuấy động sóng mây.
“Thấy được tương lai.” Thẩm Trạch Xuyên điềm tĩnh nói, “Trong tương lai, Từ châu sẽ chính là chiếc cúc nối liền đường giao thương giữa Từ châu và Ly Bắc, chúng ta sẽ đến phía Tây Nam để mở đường lương mã nối thẳng đến Hà châu, kết thúc ở cảng Hà châu, như thế xuống ngựa lên thuyền, tất cả hàng hóa sẽ đến được cảng Vĩnh Nghi chỉ trong nửa tháng. Đội tàu của Hề gia có thể đón khách ở trong, trao đổi của lạ ở ngoài, kho bạc bị nẫng tay trên sớm muộn gì cũng sẽ có ngày đầy lại. Ta không lo chỗ tiền này đi đâu, chúng ta có thể có được nhiều hơn thế. Từ châu còn nằm sau lưng hai châu Đôn, Đoan, chúng là “cổng” của Trung Bác, sau này muốn lưu thông lương hóa, cũng chỉ có thể hòa thuận với Từ châu.”
“Sau khi thu phục hai châu Đôn, Đoan, ắt sẽ phải tăng cường phòng ngự. Xây dựng lại quân phòng vệ là việc cấp bách, ngươi phải lựa chọn cẩn thận, phải để ai tin tưởng được, gánh được việc trấn giữ. Nhưng người có năng lực chưa chắc đã chịu làm thuộc hạ người khác, đến lúc đó…” Tiêu Trì Dã xoay người lại, chỉ về phía Ly Bắc, “Đến lúc đó ta sẽ lập một thiết kỵ doanh mới ở phía Đông Nam đường lương mã Đông Bắc, bọn họ mà dám làm loạn, ngươi cứ huýt sáo một cái, ta sẽ dẫn theo người phi thẳng về đây.”
Thẩm Trạch Xuyên bật tiếng cười giòn tan, nói nhẹ nhàng: “Từ châu quá quan trọng với ngươi và ta, không thể nhường tòa thành này cho bất cứ ai được. Chu Quế là vị quan tốt, nhưng ông ta không hợp làm châu phủ của một châu, ở nơi đàn sói lảng vảng chầu chực này, chỉ dựa vào nhiệt huyết thì không thể cứu được người.”
“Chúng ta thiếu người.” Tiêu Trì Dã vừa rời khỏi doanh địa cũ của Lôi Thường Minh đã lo ngay chuyện này.
Nếu lấy Từ châu làm xuất phát điểm của hai người, vậy thì khi địa bàn càng mở rộng, bọn họ sẽ càng gặp nhiều thách thức. Thách thức ấy chính là không có phụ tá đắc lực có khả năng xử lý công việc. Nếu vẫn còn Kiều Thiên Nhai hay Thần Dương bên cạnh, hiểm cảnh như hôm nay ở Từ châu chưa chắc đã xuất hiện, nhưng giờ mà lập trường còn chưa rõ, mâu thuẫn sẽ dần lộ ra.
“Chu Quế hợp làm quan đốc lương của sáu châu, lòng yêu dân của ông ta chính là cái gốc, người như thế khi đi tuần đô sát tuyệt đối sẽ không để yên cho quan thương cấu kết. Nhưng ông ta lại là người chú trọng nhân nghĩa, sẽ không nỡ thẳng tay nghiêm trị, cho nên hắn không thể trấn áp được đám ác ôn trong vùng. Khổng Lĩnh đi theo ông ta, chính là vì đoán trước được tính cách của ông ta, đến giúp Chu Quế giải quyết râu ria, làm việc thông suốt.” Thẩm Trạch Xuyên nói không nhanh không chậm, “Nếu hai bọn họ có thể tiếp tục đồng tâm hiệp lực, tương lai sau này ắt sẽ nên cơ.”
“Tên Lôi Kinh Chập kia,” Tiêu Trì Dã hỏi, “ngươi thấy sao?”
“Tên đó chắc chắn bại.” Thẩm Trạch Xuyên men theo gò tường, bước vài bước về phía trước, nói, “Sau khi rời khỏi doanh địa, ta cũng tưởng hắn là một nhân vật. Nhưng nhìn tác phong của hắn hôm nay thì thôi rồi.”
“Ngươi với ta quả đúng là tâm linh tương thông,” Tiêu Trì Dã thấy trời bắt đầu tối thì cất bước theo Thẩm Trạch Xuyên, cùng y đi về phía trước, nói, “Lôi Thường Minh là cậu của hắn, để bắt được cơ hội tốt ở Từ châu, hắn vứt ngay Lôi Thường Minh vào doanh địa như quân cờ bỏ, chưa chắc đã phục được chúng. Lúc hắn chạy trốn, để tránh tên mà còn lôi cả thân tín bên người ra làm lá chắn. Qua hai việc này, có thể thấy tên này khôn khéo có thừa, nhân nghĩa lại không đủ. Hắn muốn quy phục với Khuất đô để kiếm được chức quan, trước tiên phải biến được thổ phỉ dưới trướng thành một đội quân chính quy đã, nhưng có lẽ hắn không hiểu, làm thổ phỉ khác hẳn với làm tướng quân. Uy tín không phải thứ có thể được xây dựng bằng sự tàn nhẫn, trước khi lâm trận hắn liên tục thay đổi điều lệnh, cái gọi là tướng không rút lệnh, thưởng phạt đúng lời, như trời như đất, mới quản được người [1], hắn căn bản không phải người có khiếu làm tướng quân.”
“Cho nên so với tên này thì ta lo Thích Trúc Âm hơn.” Thẩm Trạch Xuyên ngần ngừ trước bậc thềm, nói, “Không thể xoay chuyển quan hệ thông gia giữa Khải Đông và Hoa thị, giờ Ly Bắc đã phản, Khải Đông chính là chỗ dựa cuối cùng của Khuất đô. Chỉ trong vòng mấy ngày nữa Thích Trúc Âm sẽ được thăng quan tiến tước, Thái hậu vốn đã rất thích nàng rồi, đến khi tước vị của nàng đã đâu vào đấy, sẽ đến lúc xuất binh lên Bắc. Dù thế nào đi chăng nữa, trước khi Thích Trúc Âm đến, ta cũng phải biến Từ châu thành một thành lũy kiên cố.”
“Đánh với đại soái không dễ đâu. Đại ca là trọng kỵ, Lục Quảng Bạch là du kích, Thích Trúc Âm là kết hợp giữa cả kỵ và bộ, nàng ở quận Thương lâu rồi, sẽ không tùy tiện động binh, nhưng nàng ưa tiến công mạnh. Năm đó khi xông vào đại mạc cứu Thích Thời Vũ, nàng hệt một cơn phong ba, cảnh tỉnh đối phương, quen chém bay đối thủ xuống mặt đất, khiến người ta sinh sợ, lại đánh tiếp với nàng, sẽ không nhịn được mà càng sợ.” Tiêu Trì Dã suy nghĩ trong chốc lát, “Ta muốn đánh một trận với nàng.”
Thẩm Trạch Xuyên nhìn hắn.
Tiêu Trì Dã vỗ vỗ vai mấy cái, nói: “Có phải gặp nàng ngay bây giờ đâu mà, nhìn ta thế làm gì, dữ quá.”
Thẩm Trạch Xuyên bước xuống một bậc, rồi hình như lại nghĩ đến gì đó, bèn quay đầu lại hỏi: “Quạt của ta đâu?”
Tiêu Trì Dã nhéo cằm y, bước liền một bước hẳn ba bậc, ngồi xổm trước người y rồi nói: “Lên đi rồi ta đưa ngươi.”
===
[1]:《 Tam Lược · Thượng Lược 》