Lôi Kinh Chập bê bát ngồi xổm xuống cạnh chuồng lợn, hắn đã nhịn đói cả một này rồi, nhét toàn bộ chiếc bánh bột ngô khó khăn lắm mới kiếm được vào mồm, nhai nhồm nhoàm rồi nuốt xuống. Một thuộc hạ cũng ngồi xổm bên cạnh hắn, là một thằng ranh con trạc tuổi Đinh Đào, nhưng người thì to như con trâu con, cũng ăn hùng hục giống Lôi Kinh Chập.
Một người thò đầu ra từ cửa sổ đang mở toang của nhà bếp, gõ muôi lên mép nồi hô: “Còn thừa ít canh này, ăn không? Ăn thì đến lấy nhanh!”
“Ăn ăn ăn!” Lịch Hùng còn chưa nuốt xuống cái bánh trong mồm, đã vội vàng đứng dậy chạy về phía cửa sổ, vừa chùi mép bằng mu bàn tay vừa ôm bát đến cạnh nồi, ánh mắt không hề rời chỗ nước luộc nhạt thếch kia.
“Ăn khỏe thật đấy,” đầu bếp cạo đáy nồi, “bảo ca ngươi tìm một công việc tử tế đi, đỡ phải đói đến mức này!”
“Ca ta muốn làm việc lớn!” Lịch Hùng nhìn nước canh rớt ra bên ngoài, bèn dùng ngón tay quẹt một vòng rồi cho vào miệng mút sạch.
Đầu bếp cũng là một hán tử cường tráng, kéo tạp dề lau mồ hôi trên trán, nom Lịch Hùng vừa khỏe vừa kháu thì tiện tay lau mặt cho nó, cằn nhằn: “Mặt thì đen như cái đít nồi, trong nhà thì không có ai chăm. Ây kìa, cả ngày ngươi bận cái gì vậy? Cũng phải thu xếp cho thằng bé chứ!”
Lôi Kinh Chập nở một nụ cười hiền lành với đầu bếp, mồm vẫn đang nhai dưa muối. Lịch Hùng lon ton chạy đến, đổ canh vào bát Lôi Kinh Chập như đang dâng của quý, ân cần mà nói: “Ca, ca ăn đi nè!”
“Nhóc ngoan!” Lôi Kinh Chập cũng chẳng khách sáo, ngửa cổ một hơi húp sạch. Hắn húp xong thì nhìn mặt trời trên đầu, phơi nắng đến vã mồ hôi. Hắn nheo con mắt nhoi nhói lại, xê chân lầm bầm chửi: “Đệt mẹ hắn!”
“Đệt mẹ hắn.” Lịch Hùng bắt chước theo, đứng dậy che nắng cho Lôi Kinh Chập.
Lôi Kinh Chập tì tay lên đầu gối, hỏi: “Bên ngoài sao rồi?”
Lịch Hùng duỗi cổ ngó một vòng rồi nhỏ giọng đáp: “Vẫn đang tra!”
Vẻ bực bội hiển hiện trên mặt Lôi Kinh Chập, hắn gục đầu xuống, trên gáy lộ ra một hình xăm bọ cạp, mồ hôi chảy qua. Sau khi đi khỏi Từ châu hắn bị tách khỏi mọi người, chỉ dẫn theo một thằng nhóc đần hắn tự mình nuôi lớn trà trộn vào một cái trấn ven quan đạo, ngồi nhìn một đám cấm quân đi qua chạy lại, chờ Tiêu Trì Dã mất kiên nhẫn mà tách quân tự đi tìm mình. Nào ngờ Tiêu Trì Dã chẳng những không sốt ruột, mà còn đốt một đống lửa ven đường, cháy đến mức lòng người khắp nơi hoang mang.
“Ca, cấm quân thưởng có tí tiền à,” Lịch Hùng băn khoăn, “còn chả đủ cho các anh em uống rượu nữa, sao mà lắm người đi thế nhỉ!”
“Chính là vì ít đấy,” bên dưới hàng lông mày nhễ nhại mồ hôi của Lôi Kinh Chập là đôi mắt cực kỳ sáng, hắn nói, “giá hắn đưa ra rất vừa vặn.”
Tiêu Trì Dã mà thẳng tay ra phần thưởng bằng mấy lượng bạc thì chưa chắc người dân đã chịu tìm hộ hắn. Mấy năm gần đây Trung Bác gặp nhiều tai ương, thổ phỉ bành trướng, giá càng cao, chứng tỏ việc càng khó làm, có khi còn phải mạo hiểm cả tính mạng, nhưng nếu chỉ là mấy đồng thì sẽ đáng làm ngay. Chỉ cần phát hiện tung tích của thổ phỉ, báo một tiếng cho cấm quân, việc này sẽ không ai biết. Mấy đồng tiền thôi mà, có tiêu hết cũng không có gì lạ, dù sau này đám thổ phỉ kia có muốn trả thù cũng chẳng biết tìm ai.
“Thế chúng ta phải làm sao đây?” Lịch Hùng phơi nắng đến sũng mồ hôi, nó nhìn về phía Lôi Kinh Chập, “Ca, hay cứ liều mẹ nó đi! Hắn chỉ có hai vạn người thôi mà.”
Lôi Kinh Chập cũng sốt ruột, nhưng hắn quá hiểu ý đồ của Tiêu Trì Dã, Tiêu Trì Dã chính là muốn ép bọn chúng phải nôn nóng, cuối cùng trốn không nổi nữa. Nhưng hắn lại rất tỉnh, hắn biết đám người mà hắn mang theo, tất cả đều là một đám hổ lốn tập hợp từ phía Đông hai châu, chưa bao giờ được huấn luyện như quân chính quy, một khi vứt đi ưu thế bây giờ mà đối đầu với cấm quân trang bị hoàn hảo thì sẽ máu chảy đầu rơi. Nhưng cứ trốn mãi cũng chẳng phải cách, Lôi Kinh Chập trốn được, đám thuộc hạ đã quen khệnh khạng phách lối chịu được chắc?
Lôi Kinh Chập toát mồ hôi, nhìn chòng chọc vào phân bón dưới chân, nói: “Tên này hơi nham hiểm, sẽ không giả vờ giả vịt nhân nghĩa đạo mạo với ta đâu. Ta thấy hắn không bố trí vệ binh ở phía Bắc, chính là muốn dồn chúng ta qua đấy. Hắn biết thừa phía Bắc là Ly Bắc, cược chính là chúng ta không dám đi.”
Nhưng mả cha nó chứ!
Lôi Kinh Chập tức đến phát nghẹn, nhổ toẹt một cái.
Hắn không dám đi thật!
“Đợi thêm đêm nữa đi,” Lôi Kinh Chập chợt đứng dậy, nói, “đi, bảo Lục Nhĩ, bảo lão đêm nay báo cho các anh em còn lại trong trấn, tình hình không ổn thì chúng ta đi, cùng lắm thì rút về núi Lạc trước, thứ ta có chính là sức để hao cùng với Tiêu Trì Dã!”
***
Tiêu Trì Dã đang ăn, hắn nuốt mấy cái bánh bao, ăn kèm cả dưa muối. Hắn ngồi trên cọc gỗ buộc ngựa, nhìn binh lính phát phiếu đổi tiền cho người dân đến báo tin.
“Chủ tử,” Đàm Đài Hổ đi đến, nói, “hắn cũng giỏi ghê, phân tán người ra khắp nơi, kiểu này điều lệnh thế nào bây giờ? Không thể đi gõ cửa từng nhà được.”
“Hắn làm trùm thổ phỉ, đương nhiên có cách của hắn.” Tiêu Trì Dã nói xong thì gãi con Mãnh trên vai, “Ưng gộc Ly Bắc nuôi cũng có thể truyền quân tình nhanh.”
“Bắt nhiều người lắm rồi,” Đàm Đài Hổi nói, “chúng ta xử lý thế nào đây?”
Tiêu Trì Dã nói: “Giết.”
Đàm Đài Hổ quay lại trông qua bên kia, rồi lại nhìn Tiêu Trì Dã, nhỏ giọng nói: “Nhưng tôi nghe nói trong đó có cả người trong sạch, giết hết sao?”
Tiêu Trì Dã nhìn Đàm Đài Hổ, nói: “Nếu bọn họ đã đến núi Lạc, dấn thân vào dưới trướng Lôi Kinh Chập thì đã sớm phải nghĩ đến một ngày thế này. Ta đến để diệt phỉ, không có chuyện nhân từ với quân địch. Vả lại ta hỏi ngươi nhé, mồm thì ai cũng có, ai cũng bảo mình xuất thân trong sạch, thế thì ai ngươi tin mà ai ngươi không tin?”
Đàm Đài Hổ im lặng không đáp.
Tiêu Trì Dã đứng dậy, nhìn Mãnh bay đi rồi nói: “Ta biết ngươi vẫn đang nghĩ đến kỵ binh Biên Sa, nhưng lão Hổ à, nhân nghĩa đừng dùng ở sai chỗ. Ngươi vào quân lâu rồi, những lời này vốn không cần ta tự mình giảng, chính ngươi không tự hiểu được sao?”
Đàm Đài Hổ cúi đầu muốn vái.
“Đứng dậy đi,” Tiêu Trì Dã vỗ vai hắn, “giờ ngươi là tướng lĩnh mang binh, chứ không phải tiểu kỳ thủ cổng thành Đăng châu nữa, đừng đặt mình vào sai chỗ.”
Tiêu Trì Dã rất rộng rãi, nhưng hắn cũng rất nghiêm khắc. Cận vệ bên người đều rất biết chừng mực, lần trước Thần Dương ngó mắt làm lơ, hắn có thể khiến cho Thần Dương phải khổ sở hơn cả ăn roi. Nhưng cận vệ với tướng lĩnh là hai cái khác nhau, vì sao Tiêu Trì Dã không cho Thần Dương mang binh? Rõ ràng Triêu Huy bên cạnh Tiêu Ký Minh là một mãnh tướng, thế nên hắn hiển nhiên có suy xét khác.
Tiêu Trì Dã không giận, cũng không hề biến sắc, nhưng Đàm Đài Hổ thì đã lộ vẻ hổ thẹn. Chẳng ai trong bọn họ biết được vui giận thực sự của Tiêu Trì Dã, nhưng khi nghe giọng điệu có vẻ thoải mái ấy, hắn cũng đã bắt đầu tự xem xét lại mình.
===