Đao của cấm quân từng bước từng bước ép lui, bùn lầy dưới chân nhơ nhớp máu, thổ phỉ chưa chết bị đè xuống đất, nghe thấy hàng tràng những tiếng gào thảm thiết kia thì tè cả ra quần. Sống đao nặng đè xuống gáy hắn, máu bết lên miệng mũi hắn, sặc cả nước mắt nước mũi của chính mình, kinh hãi mà nói: “Không biết, thật sự không biết!”
Lôi Kinh Chập trời sinh đa nghi, lúc ở núi Lạc hành tung bí ẩn, ngoại trừ thân tín bên cạnh thì chẳng ai biết chỗ ẩn náu thật sự của hắn.
Đàm Đài Hổ cà cho ra bùn máu dính dưới đế giày, nói: “Nếu ngươi chẳng biết cái gì thì còn lảm nhảm làm gì nữa? Lôi ra đây!”
Hai tay tên thổ phỉ bị trói, bị cấm quân kéo dây lôi thẳng đến chỗ hành quyết. Hắn ghì hai chân xuống, nhìn những cái xác không đầu đang nằm hai bên mình, sống đao đang đè nặng trên gáy đã sắp lật ngược, cái lưỡi đao nhọn hoắt khiến hắn run lẩy bẩy. Hắn thấy Đàm Đài Hổ sắp sửa giơ đao thì bỗng khóc rống lên, nói: “Lục Nhĩ! Quân gia! Tôi biết Lục Nhĩ ở đâu!”
Đàm Đài Hổ nói: “Tên đấy là thân tín của Lôi Kinh Chập à?”
“Thân, thân!” Lồng ngực thổ phỉ phập phồng, trừng mắt nhìn chằm chằm vào thanh đao kia, nói, “Lục Nhĩ là ‘bồ câu đưa tin’ trong nhà, tất cả mệnh lệnh Lôi Kinh Chập truyền xuống đều là do Lục Nhĩ đưa cho bọn tôi! Tôi dẫn người đến phía Tây trốn, cũng là do Lục Nhĩ sai người đến truyền tin cho tôi!”
Đàm Đài Hổ đã ở đây cả nửa đêm rồi, cuối cùng mới tra ra được một ít thông tin, hắn xách cổ tên kia dậy, hỏi: “Giờ Lục Nhĩ đang ở đâu?”
“Ở trấn Biên Thủy,” thổ phỉ nói, “tin mấy hôm trước đến từ trấn Biên Thủy, giờ quân gia đi tìm lão thì nhất định sẽ tìm được!”
Trấn Biên Thủy chỉ nằm cách đây mấy dặm, Đàm Đài Hổ ngẫm nghĩ hồi lâu, cảm thấy không ổn, bọn họ đã lục soát chỗ đó lần rồi, sợ đã rút dây động rừng. Hắn thả tên kia xuống ngay, chạy đi bẩm báo Tiêu Trì Dã.
Cấm quân ngay tức thì quay về hướng cũ, lao về phía trấn Biên Thủy. Vòng vây ngoài được siết chặt, nhà nào cũng soát, giam toàn bộ những người không có hộ tịch, lai lịch không rõ ràng lại. Thổ phỉ bị lựa ra từng tên một, nhưng không hề thấy bóng dáng Lục Nhĩ và Lôi Kinh Chập.
Thấy trời sắp sáng, thổ phỉ sợ Tiêu Trì Dã giận cá chém thớt mình, bèn vắt hết óc ra mà hiến mưu, hắn nói: “Bè đảng của Lục Nhĩ đông lắm, toàn là tai mắt của lão thôi, lần nào ra ngoài tác chiến cũng đều trải rộng ra quanh lão để tiện mật báo cho Lôi Kinh Chập. Giờ bọn chúng mà không ở đây thì khả năng cao là đã đánh hơi được nên chạy trước. Quân gia chặn đứng phía Nam, phía Bắc bọn tôi không dám đi, chỉ có thể rút lui về phía Đông. Bây giờ mà đuổi theo thì đảm bảo sẽ bắt được!”
Tuy Đàm Đài Hổ khinh loại hèn nhát bán chủ cầu vinh như hắn, nhưng vẫn báo đầy đủ tin lại cho Tiêu Trì Dã. Tiêu Trì Dã trên lưng ngựa suy ngẫm một lát rồi bảo Đàm Đài Hổ: “Ngươi dẫn theo một nửa người đuổi đọc theo phía Đông núi, bọn chúng bây giờ chính là chim sợ cành cong, chỉ dọa một chút thôi cũng sẽ hoảng, không quay lại ứng chiến như bình thường nổi. Ngươi chỉ cần đánh mạnh thôi, hơn ngàn người đó tất cả đều là tán binh, không trụ nổi đâu.”
Đàm Đài Hổ vâng, thấy Tiêu Trì Dã triệu tập những người còn lại thì nói: “Thế thì giờ chủ tử chờ tôi ở đây không phải tốt hơn sao? Đi thêm chuyến nữa làm gì?”
“Ngươi nhìn phong cách của Lôi Kinh Chập, phải biết hắn không chỉ đa nghi từ trong trứng, mà còn cực kỳ sợ chết. Việc chúng ta đoán được, hắn cũng phải đoán được, nếu hướng Đông là con đường duy nhất của bọn chúng, vậy thì hắn chắc chắn sẽ không đi cùng với cả đại đội nhân mã, mục tiêu đó quá lớn, quá rõ ràng.” Tiêu Trì Dã cuộn roi ngựa lại, nói, “Nếu lúc trước hắn dám lấy Lôi Thường Minh ra làm bia ngắm sống, giờ sẽ cũng dám lấy hơn nghìn người này ra làm bia ngắm sống. Ngươi cứ yên tâm đuổi phía Đông, ta sẽ đi chặn hắn lại.”
***
Hai ngày này nóng như thiêu đốt, mặt trời treo cao, đám thổ phỉ bị phơi nắng đến mức như ngồi trên đống lửa càng cảm thấy lo lắng. Bọn chúng kéo cả đàn ngồi chồm hỗm trong rừng, bởi vì mãi không thấy Lôi Kinh Chập xuất hiện, bèn lớn tiếng chất vấn Lục Nhĩ đang đứng trên tảng đá, nói: “Lục gia cũng là bề trên, đương nhiên phải rõ tin tức của nhị đương gia hơn đám bọn tôi rồi, bây giờ tình hình thế nào? Nói nghe cái chứ!”
Lục Nhĩ nhét thuốc vào tẩu thuốc, nhưng không lấy đá đánh lửa. Lão ngồi xổm trên tảng đá, nghểnh cổ nhìn bầu trời quang đãng không một gợn mây, quá sáng, cái gì cũng thấy. Lão chẹp một tiếng rồi nói: “Không phải ta đến chuyển lời đây còn gì? Về nhà đi!”
“Mấy trăm anh em bên dưới ta bị cấm quân tóm cả rồi, giờ sống hay chết còn chả biết. Ta chờ hai đại gia tìm cách cứu người, hắn lại bảo bọn ta về nhà đi như thế á? Thế khác gì cụp đuôi để chúng nó đì không!” Một hán tử giọng vang như chuông đứng dậy, bất mãn mà nói, “Bọn ông đây ở núi Lạc đều là ông lớn uy danh ngời ngời, chẳng qua vì miếng cơm mới chạy theo hắn đến Từ châu, kết quả thành hết một đám rùa rụt cổ, mẹ kiếp cáu bỏ bố đi được!”
“Vận đen nhất thời mà thôi.” Trông Lục Nhĩ không chỉ giống con khỉ già, mà cách xử sự cũng y như thế. Lão cũng giận mệnh lệnh lần này của Lôi Kinh Chập lắm chứ, nhưng lão không nói ra mà chỉ cố gắng xoa dịu tình hình: “Bây giờ mà quay về núi Lạc, ngươi cũng vẫn sẽ là ông lớn uy danh ngời ngời, đám nào dám không phục? Nhưng đến cả ngựa cũng còn có lúc trật vó, chúng ta hiếm lắm mới thua một trận, chả phải chuyện gì to tát. Ngươi mất bao nhiêu người, sau báo lại cho chính đường, bảo nhị đương gia bù lại cho ngươi là được, phát thêm ít bạc nữa, kiểu gì cũng không thiệt ngươi đâu.”
“Ta cần tí bạc đấy chắc?” Hán tử này nhổ toẹt một cái, “Ta là thương anh em của ta! Người bây giờ bù dễ thế à? Không thấy thông cáo của cấm quân à? Từ châu sắp xây dựng lại quân phòng vệ rồi, có cơm có đất, người ta ăn ra làm nên trong cấm quân không làm, còn đi lăn lộn theo chúng ta làm gì? Vứt não cho lừa đá rồi chắc! Chưa kể, số người của chúng ta ăn đứt cấm quân, bữa kia quay vòng lại đánh trực diện thành Từ châu là được! Hắn thì cuống cả tay chân, sợ một con chim! Giờ thì hay rồi, đến cả mặt còn không thấy, chúng ta sẽ cứ không dưng thế mà thua thôi!”
Gã vừa dứt lời, tiếng phụ họa rào rào vang lên xung quanh.
Lục Nhĩ cau mặt tạo thành nếp nhăn ở khóe mắt, nói: “Nhị đương gia cẩn thận mà thôi, cấm quân trang bị rất đầy đủ, ngươi nhìn giáp bọn chúng xem, lau bóng loáng, nếu mà đánh thật thì chúng ta chưa chắc đã là đối thủ đâu.”
“Bóng loáng như cục cứt lừa!” Hán tử nhổ nước bọt xuống giày để lau, “Cấm quân là cái binh thá gì? Đánh được mấy trận rồi? Bọn chúng đánh được rắm thì có! Có phải bọn chúng mới chỉ đánh một lần với tám đại doanh ở cổng Trung Bác không, thế cũng gọi là đánh trận à? Có mà thi đi đái ấy! Mẹ kiếp thằng nào đứng lâu hơn thì thằng đấy thắng thôi!”
Xung quanh cười ngất ngưởng.
Hán tử kia khạc ra đờm trong cổ họng, sau đó vạch cổ áo ra để lộ mảng ngực đỏ bừng, rồi nói: “Theo ta ấy, chúng ta cũng khỏi phải vội, miếng thịt béo bở như Từ châu, lần này mà bỏ qua, lần sau càng khó nhai! Cấm quân dán bố cáo ở khắp nơi, khiến bá tánh bình dân mật báo, nói cho cùng vẫn là sợ còn gì! Không thì bọn chúng đã đến rồi. Giờ chúng ta tụ tập cả ở đây, ít nhất cũng phải năm sáu nghìn người, đánh du kích trên núi thôi cũng có thể khiến cấm quân phải nếm mùi khổ sở!”
Lục Nhĩ không nhốn nháo lên theo gã, cũng không đưa ra quyết định, vê tẩu thuốc phiện trên tay mà nói: “Nhị đương gia đã bảo quay về rồi mà ngươi vẫn còn đòi đi đánh, vậy thì ngươi đi báo cho nhị đương gia trước đi.”
“Hắn muốn làm con rùa rụt cổ, giấu đầu dưới háng, ta biết tìm hắn ở đâu đây?” Hán tử này cười lạnh mấy tiếng, “Đến cả mặt hắn còn không dám thò ra, sao thế, sợ có tai mắt của cấm quân ở trong anh em à? Ta khinh!”
Thuộc hạ mà Lôi Kinh Chập dùng làm là chắn hôm chạy trốn chẳng phải ai xa, mà chính là em rể của hán tử này. Em gái gã giống gã, vô cùng lực lưỡng, lúc trước mãi không tìm được người phù hợp để thành thân, lần này vất vả lắm mới vớ được một nam nhân đối xử tốt với em gái gã, chuẩn bị cuối năm cưới, nào ngờ Lôi Kinh Chập lại lôi tên đó ra làm lá chắn! Gã hận Lôi Kinh Chập lòng dạ sắt đá, cũng hận Lôi Kinh Chập để bọn họ phải chịu ấm ức thế này.
“Nguyên văn nhị đương gia nói thế này, để ta nói lại lần nữa cho các ngươi.” Lục Nhĩ đứng dậy, gõ tẩu thuốc vào hông, nói, “Giờ chúng ta chính là đội tiên phong, người không đông, nhưng khác với đám thổ phỉ lắt nhắt dọc đường, chỉ cần trong vòng năm ngày ra được khỏi biên giới của Từ châu, đến được trạm dịch ở Đôn châu thì coi như đã về đến địa bàn của chúng ta, đến lúc đó cấm quân có muốn đuổi cũng không sợ.” Lão nói xong thì thấy hán tử kia phẫn nộ ra mặt, bèn nói tiếp, “Tất nhiên, ngay bây giờ nhị đương gia vẫn đang trên đường, chúng ta đi hay là ở, đều có thể thương lượng.”
Ban đầu bọn chúng là thổ phỉ tụ tập từ các vùng núi, từ xưa đến nay tuy Lôi Thường Minh bảo thủ, nhưng rất rộng rãi với anh em, rượu thịt tiền bạc gái gú các kiểu đều không ki bo, nếu mắc lỗi thì chỉ cần xin lỗi là sẽ được bỏ qua. Nhưng Lôi Kinh Chập thì khác, hắn không chỉ rất ít khi lộ mặt, lại còn trị tội cực kỳ nghiêm khắc, nếu mắc lỗi mà rơi vào tay hắn thì mười tên tám chín tên phải bỏ mạng. Hắn dẫn theo được những tên thổ phỉ này, dựa vào chính là y, người sợ hắn nhiều hơn người kính hắn nhiều. Bây giờ tất cả đều đang rơi vào tình cảnh khốn khó, trong lòng khó mà không sinh ra ý nghĩ khác, đến hoàng đế còn có thể thay nhau làm, vậy thì sao trùm thổ phỉ lại không? Có người có năng lực mà!
Hán tử này thấy Lục Nhĩ đang nhìn hướng gió, vẫn còn muốn không đắc tội ai, bèn bảo: “Được, nhị đương gia không đến thì tự chúng ta chạy, ta nghĩ hắn có thể không trượng nghĩa, nhưng chúng ta không thể không trượng nghĩa! Cấm quân vẫn còn đang ở trấn Biên Thủy đúng không? Mẹ kiếp, ngươi đừng có để lại dấu vết gì đấy Lục Nhĩ! Chúng ta lấy luôn chỗ này làm doanh địa, chia thành nhóm nhỏ đi phá đám. Chúng ta quen leo núi, chỉ cần cấm quân tụ tập người để quay lại đánh nhóm chúng ta, chúng ta chạy về ngay. Bọn chúng không vào núi thì thôi, nếu bọn chúng mà dám vào, chúng ta sẽ khiến bọn chúng có đi không có về! Cứ vắt sức của hắn mấy ngày như thế, làm người chả ai chịu nổi, đến lúc đó chúng ta dồn hết sức xông xuống, đánh cho hắn tè ra quần luôn! Chỉ cần cấm quân sợ, thành của Từ châu sẽ rơi vào trong tay chúng ta rồi còn gì? Thế nào, có làm không!”
Những người còn lại nghe gã nói mà hăng cả máu, suốt bao nhiêu ngày nay bọn chúng chẳng khác gì lũ chuột chạy qua đường, không chỉ bị cấm quân giết, còn bị bá tánh dân thường tay không tấc sắt ăn hiếp, ăn không no ngủ không yên. Bọn chúng có bao giờ phải chịu khổ như vậy ở núi Lạc đâu? Lúc này cùng ăn nhịp mà gào lên.
“Làm! Đều nghe theo Đinh đại ca!”
Đinh Ngưu khoái chí mà cười phá lên. Gật đầu một cách hài lòng mà nói: “Chúng ta đều có anh em bị cấm quân bắt, thù này phải báo! Tiêu Trì Dã dám giết một người của chúng ta, chúng ta sẽ giết mười người, giành lại khẩu khí! Đến lúc đó bắt cả hắn làm tù binh, chiếm lại thành Từ châu, có khi đến cả Tiêu Ký Minh cũng còn phải nghĩ cách cầu xin chúng ta đấy!”
Tinh thần của đám thổ phỉ tăng vọt, nhất thời năm mồm mười miệng cùng xúm vào, nói đến những ngày tươi đẹp sau khi chiếm được thành Từ châu. Đinh Ngưu nghe khen mà phổng cả mũi, càng cảm thấy việc này làm được, đã bắt đầu nghĩ đến chuyện làm mối cho em gái mình, tìm cho nàng một người chồng thật tốt, phải tốt hơn cả tên đã chết! Gã càng nghĩ càng xa, Tiêu Trì Dã này cũng được đấy! Không chỉ tướng mạo khí thế, lại còn cao hơn gã rất nhiều, khí lực rất tốt, xuất thân cũng tốt.
Đinh Ngưu thậm chí còn nghĩ đến cả chuyện con đàn cháu đống rồi, chợt thấy đồ đệ đang canh dưới chân núi vấp nhào mà chạy đến, hốt hốt hoảng hoảng mà nói: “Cấm quân đến!”
Lục Nhĩ nhảy phắt một cái vào rừng toan chạy, Đinh Ngưu bèn xách hẳn đầu tên trộm già này lên, trợn mắt hỏi: “Ngươi báo tin cho cấm quân đấy à?!”
Lục Nhĩ co rúm người lại, cánh tay buông thõng, cặp lông mày trắng sắp rụng hết xuống đất rồi. Lão lắc đầu nguầy nguậy: “Không phải ta, sao lại là ta được? Nếu là ta thì ta đã không đến đây rồi!”
Đinh Ngưu ném Lục Nhĩ xuống đất, lên tinh thần, lớn giọng hô: “Được! Nếu bọn chúng đã tự vác xác đến cửa, chúng ta sẽ gặp chúng!”
***
Lôi Kinh Chập phi như bay trên đường, hắn đã đi vòng qua phía Đông núi, đang chạy ngược lại. Có bọn Đinh Ngưu Lục Nhĩ làm lá chắn, hơn nửa binh lực của cấm quân sẽ bị giữ chân, đám còn lại ở vẫn còn đang thủ ở phía Nam Từ châu với trấn ven đường, hắn chính là cá lọt lưới.
Lôi Kinh Chập chỉ mang theo tên nhóc đần Lịch Hùng, tất cả đám còn lại đều không cần. Hắn chịu mang theo Lịch Hùng, chẳng phải vì tín nhiệm Lịch Hùng, mà là vì thằng bé này đủ ngốc, lại còn do mình một tay nuôi lớn, cực kỳ nghe lời, có tâm tư gì hắn chỉ cần liếc một cái là nhận ra ngay.
Lôi Kinh Chập cưỡi ngựa, Lịch Hùng chạy bằng chân. Nó chạy rất hăng, đuổi theo ngựa của Lôi Kinh Chập mà không hề mệt chút nào. Bọn họ đã chạy cả một đêm, Lịch Hùng vẫn còn đang ngây ngô chờ gặp mọi người.
“Uống miếng nước đi,” Lôi Kinh Chập ghìm cương ném túi nước cho Lịch Hùng, “hôm nay không nghỉ dọc đường.”
Lịch Hùng mở nắp, một hơi tu hết cả nửa.
Lôi Kinh Chập thấy thế thì mắng: “Sao ngươi ngu thế! Giờ uống hết thì tối lấy gì uống? Ních cho đầy nước vào, tí lại buồn đi tiểu!”
Lịch Hùng vừa lau mồm vừa cười, vỗ bụng nói: “Ta không đi tiểu đâu, ca à, ta chạy cả đường có đi tiểu đâu!”
Lôi Kinh Chập buộc lại túi nước vào lưng ngựa, hỏi: “Đói chưa?”
Lịch Hùng lắc đầu đáp: “Tối qua ăn nhiều lắm, bụng vẫn còn no căng! Chúng ta về đến núi Lạc là vừa kịp ăn thịt rồi.”
Lôi Kinh Chập không dừng lại lâu mà dẫn Lịch Hùng chạy tiếp luôn. Bọn họ có người giúp ở Đôn châu, có thể dùng chim đưa tin ở trạm dịch Đôn châu, điều động phỉ binh vẫn còn đang canh ở núi Lạc. Trong lúc cấp bách như thế này, Lôi Kinh Chập vẫn còn một nỗi lo, hắn phải đến kịp trước khi tin đám Đinh Ngưu Lục Nhĩ bị bắt truyền về, nếu không một khi tin tới trước, uy tín lâu năm mà hắn đã gầy dựng ở núi Lạc sẽ sụp một nửa, nếu còn muốn điều binh thì sẽ không dễ dàng được như bây giờ nữa.
Kiểm tra dọc đường càng lúc càng lỏng, không còn gắt gao như mười dặm ngoài trấn Biên Thủy nữa. Quân của cấm quân cũng ngày càng ít, lúc Lôi Kinh Chập qua vùng quân truân thì đã không còn thấy bóng dáng cấm quân. Đêm xuống bọn họ nghỉ bên cạnh một dòng suối, Lịch Hùng xiên mấy con cá, nướng cho Lôi Kinh Chập ăn. Không có gia vị, cũng chẳng có rau thơm, cá này ăn vào vừa tanh vừa đắng, nhưng Lịch Hùng ăn lại ăn ngon miệng vô cùng, ăn no rồi ngả đầu xuống cái là ngủ ngay.
Lôi Kinh Chập không dám để lửa, bèn đắp đất vào dập. Hắn chưa chợp mắt suốt một ngày một đêm rồi, dần dần không chịu nổi nữa, dựa vào cây ngủ mất. Chẳng biết ngủ được bao lâu, Lôi Kinh Chập bỗng choàng tỉnh, hắn tì tay xuống đất trước tiên, im lặng lắng nghe động tĩnh trong rừng.
Gió đêm nay hơi lớn, thổi nghiêng ngả cành cây, tiếng lá xào xạc truyền đến từng đợt. Lịch Hùng vẫn đang ngủ, ngáy to như sấm. Lôi Kinh Chập nghe ngóng một lúc, tuy không nghe thấy tiếng động gì bất thường, nhưng trong lòng đã sinh nghi. Hắn dùng chân đạp tỉnh Lịch Hùng, ra hiệu cho nó dẫn ngựa đến.
Trong lúc tháo cương Lịch Hùng bỗng buồn tiểu, ban ngày nó không dừng, đến tối lại đi ngủ luôn, giờ không nhịn nổi, bèn nhỏ giọng bảo Lôi Kinh Chập: “Ca, ta muốn đi tiểu.”
Lôi kinh Chập chậc một tiếng, dứ dứ tay ra điều muốn đánh nó, ý bảo nó nhanh lên. Lịch Hùng chạy ngay ra đằng sau thân cây, nới lỏng thắt lưng. Nước chảy róc rách, Lôi Kinh Chập vẫn không thấy động tĩnh gì thì yên tâm một chút. Hắn kéo ngựa đi, lúc con ngựa thở ra thì chợt cảm thấy sai sai, sao đến cả tiếng côn trùng kêu không ngớt cũng mất rồi?
Lịch Hùng còn chưa giải quyết xong, đã nghe thấy Lôi Kinh Chập cúi đầu quát: “Đi!”
Lịch Hùng “Á!” một tiếng, cuống cuồng thắt lưng, nhanh nhẹn đuổi vọt theo. Lôi Kinh Chập quất roi cực mạnh, xông vào trong bóng cây, những cành cây bị gió thổi tựa như lũ quỷ đang giương nanh múa vuốt, bủa vây từ khắp bốn phương.
Lôi Kinh Chập chạy toát cả mồ hôi, hắn không biết vì sao mình lại toát mồ hôi, lưng bị gió thổi vào lạnh buốt, hắn chậm thí còn không quay đầu lại ngó Lịch Hùng, chỉ chăm chăm chạy thoát khỏi cánh rừng này. Con ngựa dưới thân hắn đã kiệt sức, có quật đến mấy cũng không còn được nhanh như ban ngày.
Tiếng bước chân, tiếng bước chân huỳnh huỵch lao đến từ khắp xung quanh, Lôi Kinh Chập như bị một cơn động đất đuổi theo. Hắn chặt phăng lưới cây dày, lao ra khỏi cánh rừng, nhưng sau đó ghìm két cương lại, thở hồng hộc, im lặng nhìn chằm chằm về phía trước.
Vạt áo của Tiêu Trì Dã bị gió thổi phất về đằng sau, con chim ưng gộc đang nghiêng đầu đậu trên vai hắn. Màn đêm dường như đang trải dài ra sau lưng hắn, nặng nề choán lấy tay chân của Lôi Kinh Chập, khiến Lôi Kinh Chập không thể nhúc nhích, cả người cứng đờ trên lưng ngựa.
Cổ họng Lôi Kinh Chập bật ra một tiếng khàn, hắn muốn quay lại, nhưng tất cả chung quanh đều là cấm quân. Tiêu Trì Dã cố tình giấu người trong rừng, khiến cho Lôi Kinh Chập không thể đoán nổi hắn dẫn theo bao nhiêu người — đây là sự trả đũa lại màn lừa gạt ban đầu của Lôi Kinh Chập với bọn chúng, khiến cho Lôi Kinh Chập cũng phải nếm cái cảm giác ngỡ ngàng vì bị đùa bỡn.
“Chạy đi.” Tiêu Trì Dã trầm giọng nói.
Lôi Kinh Chập buông dây cương ra, giơ hai tay lên mà nói: “Ngươi thắng rồi, ta chịu thua.”
Lãng Đào Tuyết Khâm nghểnh cổ hí một tiếng, Tiêu Trì Dã không nói gì.
Lôi Kinh Chập chậm rãi xuống ngựa, hai tay vẫn đang giơ lên, cho thấy mình không hề có ý định cá chết lưới rách nào trong đầu. Dường như hắn thức thời vô cùng, sau khi xuống ngựa còn tháo cả bội đao ở bên hông, nhìn Tiêu Trì Dã, cúi người quỳ xuống đất rồi nói: “Chúng ta vẫn có thể nói chuyện.”
Tiêu Trì Dã rất hứng thú, bèn đáp: “Ngươi nói đi.”
Hơi thở của Lôi Kinh Chập bình ổn lại, trong vòng vây sắc bén, mồ hôi hắn chảy xuống tóc mái. Hắn nói: “Ngươi muốn về Ly Bắc, sẽ không ở lại Từ châu lâu, bây giờ có giết ta cũng không thể ngăn thổ phỉ núi Lạc kéo quân trở lại, ngược lại sẽ khiến hai châu Đôn, Đoan mới ổn định rơi vào loạn lạc. Không bằng thả ta lần này, duy trì thế cục ổn định ở hai châu, cho Từ châu dư dả thời gian để xây dựng lại quân phòng vệ.”
Tiếng quạ đen truyền đến từ không trung, Mãnh hăng lên, giương cánh bay vụt vào trong gió, lao vào trong biển cây. Bầu không khí bên dưới cũng căng thẳng theo, Lôi Kinh Chập vẫn đang nhìn Tiêu Trì Dã, giống như muốn chứng minh mình vẫn còn cơ may, vẫn còn chưa đến bước đường cùng.
Tiêu Trì Dã nâng tay lên, đặt xuống bên hông.
Hai người mặt đối mặt, trong giây phút khi Mãnh lao vào con quạ đen, Lôi Kinh Chập bỗng dùng chân hất đao lên, vung rơi vỏ đao. Hắn lộn người về đằng trước. Ngay sau đó hai chân dùng một lực cực kỳ mạnh, cả người theo đó nhảy bật lên, đao sắp bổ thẳng vào mặt Tiêu Trì Dã. Hai lưỡi đao hung hãn va vào nhau, hoa lửa bắn tóe ra trong sự chống cự cường bạo.
Cái nóng thiêu đốt suốt mấy hôm nay đã tan hoàn toàn vào trong gió, ban ngày trời còn quang, giờ đã âm u. Mấy hạt mưa to bằng hạt đậu lác đác điểm xuống, cơn mưa giông chợt kéo tới, giống như ông trời không chịu nổi nắng nóng đang gột rửa đất trời bẩn thỉu nhớp nhúa.
Lịch Hùng đã mất dấu Lôi Kinh Chập, nó loanh quanh một lúc lâu, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng đánh nhau rất nhỏ trong mưa. Nó cố gắng gạt cành cây ra, dẫm lên bùn chạy lại. Nó vừa lăn ra ngoài, đao của cấm quân đã dí ngay trước mặt. Trong tay nó không có vũ khí, thấy Lôi Kinh Chập ngoài màn mưa sắp sửa rơi xuống thế hạ phong thì cồn cả ruột mà gào lên một tiếng, bất chợt quay lại ôm lấy một thân cây dày xù xì, văng ra.
“Đại ca!” Lịch Hùng giống như con bò mộng lồng lên, sức lớn khủng khiếp, khiến cho cấm quân chạy toán loạn.
Tiêu Trì Dã không ngờ Lịch Hùng lại khỏe đến vậy, phải bật ra tránh cái cây vừa quăng tới. Lôi Kinh Chập đã trúng đao, thấy tình hình thì ngay lập tức chạy đến bên cạnh Lịch Hùng. Lịch Hùng trời sinh có sức khỏe phi thường, còn kinh người hơn cả Tiêu Trì Dã. Nó vung thân cây, chặn lại đao kiếm mà hô: “Ca! Ta cõng ca!”
Lôi Kinh Chập nhảy lên lưng Lịch Hùng, Lịch Hùng giơ khúc cây, gào lên một tiếng rồi chạy thẳng phá ra một lỗ hổng. Nó tuyệt nhiên không sợ đao kiếm, cũng chẳng sợ Tiêu Trì Dã, nghé con mới đẻ đều có tính tình như vậy, trong mắt nó chỉ có đại ca Lôi Kinh Chập mà thôi! Trên cánh tay đã trúng đao mà Lịch Hùng cũng chẳng thấy đau, nó đạp lên bức tường người trước mặt mình, đội mưa cõng Lôi Kinh Chập điên cuồng chạy.
Lôi Kinh Chập chảy máu, nhuộm đỏ cả lưng Lịch Hùng.
Lịch Hùng vừa dụi mắt vừa khóc tu tu mà nói: “Ca! Ca đừng chết!”
Lôi Kinh Chập không phải kẻ cam chịu số phận, hắn sống chẳng vui vẻ gì ở Chu thị Đoan châu, cha đẻ hắn phụ lòng mẹ hắn, hắn bèn tự đổi họ cho mình, từ đó về sau lấy tên Lôi Kinh Chập. Mấy lần gặp nguy ở núi Lạc, hắn đều có thể chờ đến lúc xoay chuyển tình hình. Nhưng Tiêu Trì Dã giống như cơn mưa bất thình lình đêm nay, là tuyệt cảnh mà hắn không lường được. Hắn cảm thấy vận số của mình chưa đến đường cùng, nhưng hắn lại đang bất lực nhìn cục diện nghiêng đổ.
“Mẹ kiếp…” Lôi Kinh Chập vừa bịt vết thương lại vừa nói, “Ngươi câm ngay!”
Lịch Hùng nghe thấy tiếng vó ngựa ở sau lưng, bèn cắn chặt răng ngửa cổ chạy thục mạng. Nó chạy cực nhanh, thằng nhỏ này quá kỳ diệu, ngựa bình thường không đuổi kịp nó. Nhưng Lãng Đào Tuyết Khâm của Tiêu Trì Dã vốn chẳng bình thường, trong chớp mắt đã bám sát nút hai người.
Lịch Hùng dùng kiệt mọi sức lực, nhưng đúng lúc nhảy qua khe suối thì bị chuột rút. Nó vẫn còn đang lớn, lập tức bị hụt chân mà ngã uỳnh xuống đất, vừa hít một hơi vào vừa kéo Lôi Kinh Chập, vẫn còn muốn cõng Lôi Kinh Chập chạy tiếp.
“Tiêu Trì Dã!” Lôi Kinh Chập biết chạy không thoát, hắn nói, “Nếu ngươi chịu hạ thủ lưu tình, thổ phỉ ở núi Lạc có thể về dưới trướng ngươi! Ta vẫn còn uy, vẫn còn hữu ích!”
Tiêu Trì Dã vẩy máu trên đao Lang Lệ đi, Lãng Đào Tuyết Khâm đạp hai bước rồi chợt phi ào tới.
Lôi Kinh Chập bấu lấy mặt Lịch Hùng, đổi ý ngay trong tiếng thở phì phò nặng nề, hắn không muốn chết, siết chặt lấy tay Lịch Hùng, hắn nói: “Nhóc Hùng, giết hắn, giết hắn!”
Lịch Hùng quệt nước mưa trên mặt, khập khễnh bước, mở ra hai tay rồi đứng vững lại, thật sự có ý định quật ngã Lãng Đào Tuyết Khâm. Cơ thể lực lưỡng của nó hơi run lên, nhìn Tiêu Trì Dã, gào lên một tiếng dài rồi lao vọt tới. Nó ôm lấy cổ Lãng Đào Tuyết Khâm, khiến cho Lãng Đào Tuyết Khâm hí một tiếng chói tai, nó không biết nhiều chiêu thức, chân vừa nhấc đã lộ ra ngay là kỹ thuật vật nhau của người Biên Sa, khiến Lãng Đào Tuyết Khâm vật xuống trong bùn.
Tiêu Trì Dã túm lấy cổ áo Lịch Hùng, một chân Lịch Hùng chấm đất, gương mặt còn quá ngô nghê, nó giãy giụa, vừa nện vào cánh tay Tiêu Trì Dã vừa gào: “Ca! Chạy mau!”
Tiêu Trì Dã lôi Lịch Hùng theo, nhìn Lôi Kinh Chập lăn xuống sườn núi. Nhưng hắn lại không đuổi theo, Lịch Hùng còn định dùng răng cắn, Tiêu Trì Dã túm lấy gáy nó, đè thẳng mặt nó xuống mặt đất, khiến cho cả miệng lẫn mũi nó đều ngập bùn, sặc đến mức cả vùng vẫy kịch liệt.
“Trói hắn lại.”
Lịch Hùng nghe thấy Tiêu Trì Dã bảo cấm quân ở đằng sau, ngay sau đó đã bị sống đao thụi một cú bất tỉnh.
Cơn giông chỉ kéo dài chốc lát, Đàm Đài Hổ phi ngựa đến từ đằng sau. Tiêu Trì Dã đang lau bùn trên người Lãng Đào Tuyết Khâm, thấy hắn đến thì một tay tháo chiếc giáp tay đã lau một nửa ra, vẫy tay với Đàm Đài Hổ.
“Chủ tử,” Đàm Đài Hổ nói, “tôi sẽ dẫn người bao vây sườn Đông Nam ngay lập tức, hắn không chạy được xa đâu.”
Tiêu Trì Dã lại hỏi hắn: “Bắt hết thổ phỉ trong rừng chưa?”
Đàm Đài Hổ tưởng Tiêu Trì Dã muốn kiểm người, toan bảo thuộc hạ lấy sổ đến, nào ngờ Tiêu Trì Dã lau bùn trên tay rồi nói: “Bắt là được rồi, khỏi cho ta xem, chuẩn bị nhanh đi, chúng ta về thành.”
Đàm Đài Hổ sửng sốt, thấy Tiêu Trì Dã sắp nâng yên ngựa lên đeo cho Lãng Đào Tuyết Khâm, bèn đi vài bước theo nói: “Chủ tử, cứ thả hắn đi như thế, chẳng phải là thả hổ về rừng sao?”
Tiêu Trì Dã lau bùn trên yên ngựa, nói: “Ta không chỉ muốn thả hắn, ta còn muốn gióng trống khua chiêng để tiễn hắn kia. Ngươi cho mấy nhóm anh em đi theo hắn, hắn bị thương rồi, lúc đi đừng để hắn chết, cứ dẫn hắn đến cảnh nội Đôn châu, những chuyện khác không cần lo.”
Đàm Đài Hổ nghĩ một tí là hiểu ra ngay, hắn nhếch miệng cười, nói: “Vậy tôi đi đây, chủ tử, tôi dẫn tầm chục anh em theo, nội trong vòng ba ngày nhất định sẽ hộ tống hắn về Đôn châu.”
Tiêu Trì Dã lạnh mắt nhìn về phía Lôi Kinh Chập bỏ chạy, cả người Mãnh sũng nước đậu xuống vai hắn, rỉa chỗ lông dính máu. Hắn dùng cái khăn vừa lau bùn cho Lãng Đào Tuyết Khâm, lau tiếp móng vuốt của Mãnh, nói: “Nhấc lên nào, để ta lau sạch cho ngươi, không về gặp Lan Chu mà ngươi tha bùn lên vai y thì áo ta lại phải giặt đấy.”
===