Thương Tiến Tửu

Chương 118: Chuyện cũ




Khổng Lĩnh không dám để trong lòng, sợ Tiêu Trì Dã lại nhìn ra. Lau mồ hôi xong, ông giấu đầu hở đuôi mà uống một ngụm trà, vừa gật đầu vừa nói: “Hầu gia về Ly Bắc là đi đánh với bộ Biên Sa, Từ châu cũng không thể làm phiền cấm quân được nữa. Vả chăng bây giờ đồng tri đang ở đây, ta nghĩ Lôi Kinh Chập kia dù có ngóc đầu trở lại cũng sẽ không chiếm được gì đâu.”
Giờ Chu Quế vẫn còn chưa nghe hiểu, chỉ nói: “Hành quân nghìn dặm có lắm gian nan, Từ châu nằm ở phía Nam Ly Bắc, chính để Ly Bắc đỡ phải lo toan việc ở nhà. Sau này hầu gia có chỗ nào cần dùng đến, Từ châu nhất định sẽ dốc sức làm. Đám thổ phỉ đang giam trong ngục kia, hầu gia muốn xử lý thế nào?”
“Trong đám bọn chúng có lắt nhắt vài tên cũng từng là trùm trên núi Lạc, giết bọn chúng thì chẳng được ích lợi gì, tốt nhất là cứ làm giống Lôi Kinh Chập ấy, thả hết đi.” Tiêu Trì Dã đã có kế hoạch từ lâu, nói, “Ta đã mua vài tên thổ phỉ rồi, để bọn chúng truyền tin Lôi Kinh Chập được cấm quân thả đi khắp nơi. Nửa tháng sau bọn chúng sẽ giúp Đinh Ngưu với Lục Nhĩ vượt ngục, đến lúc đó Từ châu sai người truy bắt, dồn bọn chúng về đến cảnh nội của Đôn châu. Bọn chúng có người từng chết trong tay cấm quân, một khi nghĩ rằng có quân bao vây ở phía Đông là do Lôi Kinh Chập để lộ thông tin, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Lôi Kinh Chập.”
Chu Quế với Khổng Lĩnh cùng gật đầu, Chu Quế nghĩ Tiêu Trì Dã sắp phải về Ly Bắc, việc quân lương nhất định phải bàn. Mấy hôm trước bọn họ đã trao đổi với Thẩm Trạch Xuyên về việc trợ cấp lương thực cho cấm quân năm sau, lúc đó bị Thẩm Trạch Xuyên từ chối.
“Từ châu vốn đang tính là mùa xuân năm sau sẽ trợ cấp cho cấm quân một vạn sáu ngàn thạch lương thực,” Chu Quế nhìn Tiêu Trì Dã, nói một cách đắn đo, “chúng ta biết là lương ít, nhưng cũng là một ít tâm ý của Từ châu đối với hầu gia. Ta đã nói việc này cho đồng tri rồi, đồng tri thông cảm cho chỗ khó của Từ châu, muốn chúng ta bán chỗ lương ấy cho Trà châu với giá phù hợp để lấy bạc trù bị cho công cuộc trùng kiến. Bọn ta đã cân nhắc mấy hôm nay, nhưng vẫn còn băn khoăn. Hầu gia, có một mảnh đất trống ở phía Tây Bắc Từ châu, đấy là địa điểm cũ của trường săn Bắc Nguyên. Ban đầu bọn ta muốn khai khẩn ruộng ở chỗ đó, nhưng đất xấu, trồng ngũ cốc không lên, chỉ trồng được mấy cây cải dầu thôi. Giờ cứ bỏ xó ở đấy thì thà để hầu gia dùng còn hơn, xây trường đua ngựa, hoặc là xây một cái doanh địa mới, cái gì cũng được.”
Trường săn Bắc Nguyên có trước trường săn Nam Lâm, sau này vì Tiêu Phương Húc quật khởi ở phương Bắc, Lý thị đã bỏ nghi thức đến trường săn Bắc Nguyên hàng năm, đổi đạ điểm thành trường săn Nam Lâm dễ khiến người ta an tâm hơn. Mảnh đất này rất lớn, còn lớn hơn cả thao trường của Tiêu Trì Dã trên núi Phong ở Khuất đô, xa có thể uy hiếp thành Đan, gần có thể trợ giúp Từ châu, lại còn ở ngay trên đường biên Ly Bắc, là một vị trí rất đẹp, tiến được lui được, công được thủ được.
Quả nhiên Tiêu Trì Dã nổi hứng thú, hắn kiêng dè quân phòng vệ Khải Đông ở phía Nam, Thẩm Trạch Xuyên ở lại Trung Bác, nếu hắn không có một nơi có thể đóng quân thì sẽ phải chạy ngược xuôi hai đầu. Một mình hắn thì cũng đành, nhưng nếu dẫn theo mấy vạn người mà chạy như thế, chẳng những hành tung sẽ bị bại lộ, mà còn có thể dẫn đến những rắc rối không đáng có.
Nhưng Tiêu Trì Dã không có tiền, thao trường núi Phong là hắn phải chi li tiết kiệm mới xây được, không khí thế bằng thao trường của tám đại doanh, nhưng ngốn mất cũng là vàng thật bạc trắng. Bây giờ tước vị của hắn đã vô dụng, không ai phát bổng lộc cho hắn, trạch ở Khuất đô thì đã biến thành đồ chết ngắm được mà không ăn được, tốn tiền một chút cũng đủ để làm khó hắn rồi.
Viên châu nhỏ trên tai phải của Thẩm Trạch Xuyên là do Tiêu Trì Dã tự tay mài ra. Ngày xưa vứt mấy cây quạt ngà voi đi, Tiêu Trì Dã còn chẳng thèm chớp mắt, nhưng giờ cái quạt trúc của Lan Chu bị bẩn, hắn đã hứa đổi cho, sau lại định tự mình làm một cái.
Chu Quế thấy Tiêu Trì Dã mãi không lên tiếng, tưởng là hắn không ưng miếng đất đó, bèn bảo: “Diện tích lớn, tuy là trường săn nhưng đã nhiều năm chưa được tu sửa, tạp dịch đã bỏ đi hết. Ta thấy tường ở chỗ đó vẫn còn khá chắc chắn, sau khi hầu gia lấy, chỉ cần gia cố lại một chút là dùng được ngay thôi.”
Khổng Lĩnh cũng chêm vào: “Hầu gia đã giải nguy cho Từ châu, đương nhiên bọn ta không thể lừa gạt hầu gia chuyện này rồi. Hôm qua cũng đã bảo với đồng tri rồi, đồng tri nói là hai ngày rảnh rỗi này sẽ tự mình đi xem, thấy cũng ổn.”
Đêm qua nhiệt tình, Thẩm Trạch Xuyên còn chưa kịp đề cập chuyện này, sáng thì Tiêu Trì Dã lại đi vội, lúc đó y chưa tỉnh.
“Chỗ tốt, phù hợp cho cấm quân đóng quân, ta với Lan Chu đều ưng.” Tiêu Trì Dã nói mà không hề biến sắc, “Hai vị cũng không cần phải khách sáo thế đâu, đa tạ.”
***
Thẩm Trạch Xuyên ngủ dậy, mặc thường phục màu trắng thuần. Vốn định ra ngoài, nhưng những dấu vết chìm vào hoan ái lại quá rõ ràng. Trên ngực, eo, chân, chỗ hõm ở cổ đều có thể dùng quần áo mà che, nhưng da mặt y lại mỏng, chỉ cần buổi tối làm đủ mạnh là đến ngày hôm sau, ráng đỏ ở khóe mắt sẽ mãi không tan đi.
Đinh Đào cho cá chép ăn ở dưới hành lang, cậu lại đang thao thao bất tuyệt kể chuyện ngày xưa cho Cốt Tân nghe, mồi trong tay rơi ngồn ngộn vào lu, hai con cá chép đỏ thi nhau đớp hùng hục, đến lúc Cốt Tân phản ứng lại thì đã thấy một con nằm phơi bụng.
Cốt Tân muốn đập Đinh Đào, Đinh Đào thấy tình hình không ổn thì vội vội vàng vàng nhét mồi cá còn thừa vào trong bọc, nhảy vọt mấy bước đến gian chính gào toáng lên: “Công tử! Không xong rồi! Tân ca làm chết cá rồi!”
Thẩm Trạch Xuyên bưng khay chè đến, đưa cho Đinh Đào một bát, để cậu ngồi dưới mái hiên ăn rồi hỏi Cốt Tân: “Hôm nay vết thương thế nào rồi?”
Cốt Tân thấy Thẩm Trạch Xuyên đeo guốc gỗ thì biết là hôm nay y không ra ngoài, hành lễ rồi nói: “Đỡ nhiều rồi, đại phu đến thay thuốc đúng hạn. Nếu hôm nay công tử không ra ngoài thì bọn tôi bảo nhà bếp chuẩn bị luôn nhé?”
Trong sân đình trồng cây bóng mát, cửa đường mở rộng in hoa văn. Hôm nay trời đẹp, chưa đến trưa đã bắt đầu nóng. Ngón tay thon dài của Thẩm Trạch Xuyên tắm trong ánh nắng, cong lại tựa như hổ phách trong suốt. Y không chịu được lạnh, sợ cả nóng, hôm nay cũng có vẻ mệt mỏi, cả người mang theo một vẻ lười biếng mơ hồ.
“Trời nóng, sư phụ ngại bẩn, Sách An dễ nóng, bảo đầu bếp làm món gì nhẹ thôi là được. Giờ ngươi đang bị thương, cứ theo đại phu với sư phụ dặn, bảo nhà bếp làm cho ngươi một mâm riêng.” Thẩm Trạch Xuyên lui lại nửa bước, vào lại bóng râm dưới hiên, “Đinh Đào, vào viện gọi sư phụ đi.”
***
Kỷ Cương không ở trong viện riêng Thẩm Trạch Xuyên bố trí, mà ở cùng viện với đám Kiều Thiên Nhai. Người có tuổi rồi thì chỉ sợ cô đơn, giờ không còn Tề Huệ Liên chành chọe với ông nữa, ông ở một mình, khó tránh khỏi buồn rầu. May mà trong đám cận vệ này có người ở Ly Bắc, có cả người xuất thân từ Cẩm y vệ, đều vô cùng kính trọng Kỷ gia quyền, còn mong được Kỷ Cương chỉ điểm, thế nên lúc không trực thì đều thích ở cùng Kỷ Cương, lại còn toàn những thanh niên chưa lập gia đình, Kỷ Cương thấy đông vui thì trong lòng cũng vui theo.
Giờ Kỷ Cương đi ngủ sớm, dậy cũng sớm. Hôm nay giờ Mão một khắc ông đã dậy rồi, xem đám Kiều Thiên Nhai đánh quyền trong sân, lúc uống trà đi dạo thì phát hiện Thẩm Trạch Xuyên chưa dậy. Ông chắp hai tay sau lưng đi thêm vòng nữa, lúc về đến nơi Thẩm Trạch Xuyên vẫn chưa dậy, thế nên giờ thấy người thì bèn hỏi: “Sau hôm nay dậy muộn thế, ốm à?”
Thẩm Trạch Xuyên không kịp phản ứng, ngưng lại một thoáng rồi mới nói: “… Sáng thèm ngủ, trễ mất giờ.”
Kỷ Cương thấy tinh thần y hôm nay không tốt lắm thì bảo: “Tuy bây giờ nhiều việc, nhưng phải để ý đến cơ thể. Tối ta sẽ xuống bếp làm hai con cá cho con.”
Bọn họ tán gẫu ở đây, Tiêu Trì Dã bên kia đã về. Hắn thấy Đinh Đào ở cửa viện thì biết là Kỷ Cương đã đến. Hắn cởi áo khoác, lúc rửa tay hỏi Thần Dương: “Sáng sư phụ cũng đến à?”
Thần Dương nói đúng sự thật: “Mấy hôm trước công tử mua một con chim sơn ca non cho sư phụ, sáng nào lúc dậy sư phụ cũng mang theo nó đi dạo ở chỗ yên tĩnh. Hôm nay đến cửa viện của chúng ta, thấy công tử chưa dậy thì hỏi mấy lần.”
Tiêu Trì Dã lau tay, đi dọc theo hành lang đến trước gian, trước khi bước vào thì hành lễ đệ tử với Kỷ Cương. Lúc ở mai trạch hắn hết mực cung kính với Kỷ Cương và Tả Thiên Thu, nhưng Kỷ Cương không quên được cú đạp sáu năm trước của hắn. Bây giờ Thẩm Trạch Xuyên và Tiêu Trì Dã cùng hội cùng thuyền, Kỷ Cương nghĩ hai người bọn họ đã ngầm xóa bỏ hiềm khích trước kia, là bạn bè có một ít giao tình, cho nên mới vì Thẩm Trạch Xuyên mà không khó chịu ra mặt với Tiêu Trì Dã.
Kỷ Cương với Tả Thiên Thu là anh em, theo bối phận thì Tiêu Trì Dã bái ông là phép tắc. Ông gật đầu, chỉ nói ngắn gọn: “Hầu gia khỏi phải hành đại lễ như thế.”
Tiêu Trì Dã ngồi vào bàn, Kỷ Cương ngồi ghế trên, hắn vừa lúc ngồi đối diện với Thẩm Trạch Xuyên. Trong lúc ăn Kỷ Cương hỏi một ít chuyện diệt phỉ, cả chuyện của Tả Thiên Thu. Được hỏi câu nào Tiêu Trì Dã trả lời đầy đủ câu ấy, ông không cần trả lời hay, ông chỉ cần trả lời đúng sự thật.
Kỷ Cương là người rất nặng tình cảm, hồi trẻ ông vì uống rượu mà làm hỏng việc, khiến cho cha nuôi Kỷ Vô Phàm mất lòng Quang Thành đế, cho nên vẫn luôn day dứt trong lòng, sau đó Đoan châu thất thủ, ông không còn đụng đến rượu nữa. Ông không có tài danh lừng lẫy như Tề Huệ Liên, nhưng ông lại rất có uy tín trong Cẩm y vệ, sở dĩ đám người Cát Thanh Thanh cầm đầu chịu dốc toàn lực để giúp đỡ Thẩm Trạch Xuyên lúc chịu đình trượng, ở trong chiếu ngục và thậm chí là thời gian sau đó, hoàn toàn là do mong muốn của Kỷ Cương. Thời Kỷ Cương còn nhậm chức đồng tri Cẩm y vệ, rất hiếm khi cậy thế hiếp người, cũng không thích những loại như Phan Như Quý, thậm chí còn liên tục giúp người vô tội giải oan, bởi vậy mà đắc tội không ít quyền quý.
Đối với vị trưởng bối như thế, Tiêu Trì Dã sẽ không lợi dụng, mọi thứ hắn làm đều xuất phát từ thành ý, mới có thể khiến cho Kỷ Cương thực sự nhìn hắn bằng con mắt khác.
Sau khi ăn nửa canh giờ, Kỷ Cương nghĩ hai người còn có chuyện quan trọng để bàn, nên không ngồi lâu mà đi về trước.
***
Tiêu Trì Dã đang thay đồ, lúc nửa thân trên đã trần, hắn bèn kéo tay Thẩm Trạch Xuyên qua, áp lên lưng mình sờ soạng một lúc.
Thẩm Trạch Xuyên vẫn còn đang ngồi trên chiếu, một tay cầm bút, tính toán chi tiêu của Tiêu Trì Dã trong khoảng thời gian này. Y sờ mồ hôi của Tiêu Trì Dã, nâng mắt nói: “Gì mà căng thẳng thế.”
“Lo chết đấy,” Tiêu Trì Dã nhanh chóng mặc đồ vào, “Lo trả lời không đủ thành khẩn, làm cho sư phụ lại xa cách. Giờ thì đang quá bận, sau phải tìm một bữa nói chuyện tử tế với sư phụ.”
“Cha hiền yêu con, không vì báo đáp. [1]” Thẩm Trạch Xuyên đặt bút xuống, “Ải của sư phụ không có chuyện qua được bằng lợi, chỉ có dùng tình ý chân thành mà thôi. Đường của nhị công tử hẵng còn dài, nhát đạp trục lợi kia đạp ngươi đi hơi xa đấy.”
Tiêu Trì Dã ngồi phịch xuống ghế mây, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Hôm nay mà đổi thành lão cha ta, bữa cơm này chưa chắc đã ăn xong.”
Tiêu Trì Dã vẫn còn sợ mà vuốt ngực, nhìn Thẩm Trạch Xuyên. Thẩm Trạch Xuyên trầm ngâm xem sổ, cây bút đứng lại, tay áo trượt xuống để lộ ra một đoạn trắng. Sườn mặt y rất điềm tĩnh, trong phòng không có ai khác, vì nóng nên hơi mở cổ áo, lộ ra màu trắng tuyết, bên trên còn có vết hôn cắn.
Mong manh đến vậy.
Thế nào mà Tiêu Trì Dã lại ngẩn đi trong chốc lát, hắn ngây người nhìn Thẩm Trạch Xuyên, nghĩ đến rất nhiều điều, lại như chẳng nghĩ được một cái gì.
“Lan Chu.” Tiêu Trì Dã ma xui quỷ khiến mà gọi.
Đầu Thẩm Trạch Xuyên không ở đây, y đang nghĩ phải bảo Cát Thanh Thanh tìm mấy quản sự biết tính toán ở Quyết Tây đến thì bỗng nghe thấy tiếng của Tiêu Trì Dã, tuy mắt vẫn không rời sổ, nhưng mặt hơi nghiêng đi một chút, miệng đáp: “Nói đi.”
Tiêu Trì Dã chợt đứng dậy, hắn đi vòng mấy vòng rồi bỗng ngồi xổm xuống sau lưng Thẩm Trạch Xuyên, bế người ta lọt thỏm vào trong lòng. Thẩm Trạch Xuyên vẫn còn đang viết, may mà định lực cực cao mới không viết chệch đi.
Tiêu Trì Dã xoa xoa hai má của Thẩm Trạch Xuyên từ đằng sau, xoa đến mức da mặt Thẩm Trạch Xuyên nóng bừng lên. Hắn chẳng biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cũng không nói gì, sờ khắp cả người người ta, ôm chặt vào ngực đến muốn mạng.
Thẩm Trạch Xuyên cứ thế ngồi trong lòng Tiêu Trì Dã, tiếp tục tính sổ, lúc tính đến chỗ khó thì y làm Tiêu Trì Dã nới lỏng tay ra. Tiêu Trì Dã không chịu, vừa ôm y vừa tính nhẩm, thế mà tính vẫn rất nhanh.
“Nhị công tử,” Thẩm Trạch Xuyên đẩy bàn tính ra, “Cũng biết đôi ba nhỉ, tính hết cho ta rồi.”
Tiêu Trì Dã kéo bàn tính về, nói: “Tính lâu sẽ rối, phức tạp thế này phải giao cho người nào chuyên môn làm mấy cái này cơ. Ngươi có biết ở Khuất đô ai tính giỏi nhất không?”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Cái đó thì đúng là không biết thật.”
“Hoa tam tiểu thư Hoa Hương Y.”
Thẩm Trạch Xuyên hỏi ngay: “Vậy ngươi biết ở Trung Bác ai giỏi dụ địch nhất không?”
Tiêu Trì Dã nói: “… Đàm Đài Long?”
“Tiêu Sách An đấy,” rốt cuộc Thẩm Trạch Xuyên cũng nhìn hắn, đứng đắn mà nói, “Xoa đến mức lòng ta chạy loạn cả rồi, không rảnh lo chính sự nữa.”
“Có tiếng thôi không có miếng đâu,” Tiêu Trì Dã ghé sát vào, “Ta thấy công tử nhỏ đầm đìa mồ hôi, quần áo không ngay ngắn, nên mới cố tình đến nhắc nhở một chút ấy mà.”
“Vậy thì ngươi là chính nhân quân tử rồi,” đầu ngón tay Thẩm Trạch Xuyên dính nước trà, quệt qua mu bàn tay của Tiêu Trì Dã, nói, “Không như ta, nghĩ nhiều thế này cơ.”
===
[1] Nguyên câu “Mẹ hiền yêu con, không cầu báo đáp.” —— Lưu An

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.