Dư Tiểu Tái nói đến đó thì trà trên bàn đã nguội ngắt. Hắn tiếp tục: “Ta không hiểu, các học sinh ban đầu cực đoan như vậy với quan viên hàn môn, nhưng tại sao lại chỉ trong một đêm đã đồng loạt hướng về Tiết Tu Trác, chẳng nhẽ so với Khổng Thượng thư chuyên cần quốc sự, xuất thân quận Thương, Tiết Tu Trác con thứ Tiết thị lại có thể tận tâm tận lực vì hàn môn hơn sao? Nguyên phụ dốc sức lót đường cho bọn ta, ai ngờ đến cuối cùng lại vẫn để thế gia chiếm thế thượng phong.”
“Tiết Tu Trác chưa chắc đã để thế gia chiếm thế thượng phong,” Tiêu Trì Dã hất trà nguội đi, nói, “Ván cờ này là hắn đánh úp, đánh đến mức người của hai phe không ai kịp trở tay. Lúc trước Thái hậu dung túng cho Hàn Thừa như vậy, cũng là bởi vì trong tay không có ai, Tiết Tu Trác hiển nhiên không cho Thái hậu cầm đầu đám lão già thế gia biết tí gì, vả lại trước khi tiên đế băng hà, hắn lại thí tốt Hàn Thừa. Nói cách khác, hắn đã đắc tội thế gia, việc này hắn hiểu rõ hơn ai hết.”
Dư Tiểu Tái rầu rĩ nói: “Dọc đường đi ta nghĩ nát cả óc mà không hiểu hắn rốt cuộc có ý định gì. Nếu như hắn chỉ vì một đời hưng thịnh, tân đế này căn cơ bất ổn, lại còn là con gái, cho dù Tiết gia có phất lên đi chăng nữa thì cũng không thể tồn tại lâu dài dưới áp lực từ quân của Thái hậu.”
Rất nhiều chuyện bay vụt qua trong đầu Thẩm Trạch Xuyên, y trầm ngâm một hồi lâu rồi mới nói: “Nếu muốn thăm dò ý đồ của một người thì không thể bỏ qua manh mối để lại. Năm Hàm Đức ở trường săn Nam Lâm, Hoa Tư Khiêm bị ép làm phản, người chủ sách chính là Hải các lão và Tiết Tu Trác, lúc đó Tiết Tu Trác đã nhậm chức Đô cấp sự trung khoa hộ, kiểm tra sổ sách của bọn họ. Ngươi bảo trước khi Hải các lão tử gián, cũng đã từng nhắc đến việc này, nếu thế ta đoán, nội tình Trung Bác binh bại Tiết Tu Trác cũng biết. Sau đó hắn có thể hợp lực thẩm tra với bố chính sứ Quyết Tây Giang Thanh Sơn, đủ sức kéo ngã Hoa Tư Khiêm, e là có nguyên cớ của việc này. Nhìn tình hình bây giờ, tên này không cùng một giuộc với Ngụy Hoài Cổ, bởi vì ngay từ lúc bắt đầu, hắn đã tấn công thế gia rồi.”
“Ta từng nghe Hề Hồng Hiên nói về hắn, bảo hắn cả ngày bận rộn chính vụ. Sau đó ta nhậm chức bắc trấn phủ Cẩm y vệ, chỉnh lý lại án vụ do Cẩm y vệ và Đại lý tự hợp lực điều tra, phát hiện sau khi hắn rời khoa hộ tiến vào Đại lý tự, quả thật đã xử lý rất nhiều án. Hải các lão là người ngay thẳng bộc trực, không phải không dưng lại liên tục đề bạt Tiết Tu Trác, ngay cả Sầm đại nhân cũng từng nhiều lần nhắc đến Tiết Tu Trác với ta, thế đã đủ thấy, từ lúc hắn nhập sĩ đến giờ, trong lớp tân tài cũng coi như thành tích hơn người.”
Dư Tiểu Tái như được khai sáng, hắn nói: “Không gạt đồng tri, đây chính là cái chỗ ta không nghĩ ra, cho đến bây giờ tiếng tăm của Tiết Tu Trác rất tốt, ngay cả ngôn quan của Đô sát viện cũng rất hiếm khi trách móc hắn. Lúc đô sát hắn cũng được xuất sắc, đây là chuyện rõ như ban ngày vậy, thế nên ta mới không hiểu nổi những việc mà hắn đang làm. Theo những gì ta đã thấy thì, hắn đâu phải loại thừa cơ hốt bạc như Phan Như Quý.”
Tiêu Trì Dã hơi ngả về đằng sau, gối tay ra sau đầu, nói với Thẩm Trạch Xuyên: “Đúng thật, lúc ở Khuất đô chúng ta cũng đã nói về Tiết Tu Trác. Diêu Ôn Ngọc từng bảo cho dù hắn không được Hải các lão nhận làm học trò, nhưng vẫn được Hải các lão coi trọng, hồi Diêu Ôn Ngọc làm lễ cập quán, để hắn bưng quan chính là vì lý do này. Mấy năm đầu lúc hắn mới nhập sĩ, sách luận hắn viết toàn là xóa bỏ định kiến thế gia, mong Thái học do Hoa Tư Khiêm chủ lý sẽ có thể khôi phục lại sự cường thịnh như hồi của Diêu Thái sư. Ngươi biết rồi đấy, nội các khi đó ngoại trừ Hải Lương Nghi ra, tất cả còn lại đều là triều quan xuất thân thế gia, sáu bộ bên dưới cũng thế, thậm chí từng có thời Khuất đô lấy họ làm đầu lúc chọn quan, đến cả thằng cháu thứ mười ba một chữ bẻ đôi không biết của Hoa gia cũng còn làm được chức cao trong bộ Binh, nhúng tay vào công việc của cấm quân. Hồi đó Khổng Tưu vẫn đang xây dựng tư lịch ở bộ Hình, Lương Thôi Sơn mà ngươi từng đề cập ở bộ Hộ cũng bị giáng chức hồi đó, vô vọng thăng tiến.”
Thẩm Trạch Xuyên chậm rãi gật đầu, nói: “Lúc đó hắn có thể nhậm chức Đô cấp sự trung bộ Hộ, cũng là vì Hoa Tư Khiêm muốn tống cổ hắn đi. Đô cấp sự trung là chức vụ trọng yếu liên thông với Hoàng thượng, nhưng khi đó Hàm Đức đế không thể chủ chính, chức này có ăn nên làm ra được gì hay không, hoàn toàn do Hoa Tư Khiêm chủ lý nội các quyết định. Phong cách làm việc của Tiết Tu Trác cũng bắt đầu thay đổi từ đó, đi từ gay gắt trước kia sang chìm nghỉm, cuối cùng thành cái kiểu mà chúng ta đã biết sau này.”
Dư Tiểu Tái càng nghe càng hãi, mới hỏi: “Nhưng nếu hắn theo phe hàn môn, vậy thì sao không nói gì với chúng ta? Hàn Thừa…”
“Hắn cũng từng tận lòng tận tâm khi Lý Kiến Hằng lên ngôi, nhưng hắn sớm nhận ra Lý Kiến Hằng không có khí phách chém đinh chặt sắt. Lúc đó Lý Kiến Hằng liên tục gió chiều nào xoay chiều ấy, quan viên hàn môn do Hải các lão đứng đầu thậm chí không diệt nổi Thái hậu.” Thẩm Trạch Xuyên nghiêng đầu, viên ngọc nhỏ trên tai phải chìm vào trong bóng tối, y nói, “Lần công kích này, học sinh Thái học liên tục nhắc đến sự nhu nhược của quan viên hàn môn, e đây cũng chính là lý do Tiết Tu Trác không còn tin tưởng hàn sĩ nữa. Chính sách bảo thủ của Hải các lão cho Đại Chu một hơi tàn, nhưng ông ta cũng để lại cho thế gia cơ hội hồi sức, thế gia thay phiên nhau, giống như lần này, Ngụy Hoài Cổ ngã xuống, Hàn Thừa đứng dậy ngay, đây không phải là kết quả mà Tiết Tu Trác mong muốn——”
Thẩm Trạch Xuyên bỗng dừng lại, nheo mắt.
“Thảo nào hắn lại bắt tiên sinh đi.”
Tề Huệ Liên là người cầm đầu phe cấp tiến, ông bắt tay ngay vào việc khi vừa vào Đông cung, thời gian Thái tử sống không lâu, lại có thể hoàn thành việc nhập tịch hoàng sách, chính là nhờ liêu thuộc Đông cung không màng dư luận, thức khuya dậy sớm. Nếu Tiết Tu Trác muốn cải cách thời kỳ kiên định cầu hòa mà Hải Lương Nghi làm chủ, đương nhiên sẽ tìm đến sự trợ giúp của Tề Huệ Liên.
Nhưng Tề Huệ Liên lại từ chối, bởi vậy Tiết Tu Trác giao Tề Huệ Liên cho Hàn Thừa.
Thẩm Trạch Xuyên mím chặt môi, mặt bên trong ánh nến cực kỳ lãnh đạm, y nói: “Để đạt được mục đích mà không từ một thủ đoạn nào, kẻ này không tin bất kỳ ai, hắn muốn dựa vào tân đế để duy trì Đại Chu, thế nên mới không ngần ngại đắc tội các lão thần thế gia. Hắn muốn Khuất đô phải thay máu, ở Khuất đô chúng ta đánh bại đám Ngụy Hoài Cổ, giờ đó đều là những chỗ trống cho hắn thí vào. Dư đại nhân, ngươi nói sai rồi, thứ có thể kích động học sinh trong thiên hạ trong tấu chương của hắn không phải hoàng nữ tốt đẹp thế nào, mà chính là câu cuối cùng.”
Thế gian này không có luật tuyển quan phải lấy đích làm đầu, lấy huyết thống làm đầu! Thế gia bành trướng ở lớp quan tầng thượng, biến Đại Chu thành triều đình của tám họ. Hoàng đế Lý thị có cương quyết hay không là minh chứng cho việc hàn môn có thể phá tầng tầng bao vây của tám họ được hay không, sau năm Vĩnh Nghi bọn họ đã bước vào kỷ băng hà, thời kỳ ấy quá dài, điều bọn họ cần gấp rút là một quân chủ hết lòng vì hàn sĩ, bất kể nam hay nữ, chỉ cần người ấy có thể khơi dậy được lòng hàn sĩ, đảm đương được kỳ vọng của hàn sĩ sau khi Tề Huệ Liên, Hải Lương Nghi lần lượt qua đời, người ấy sẽ được bao quanh.
Điều mà Thái hậu giáng xuống hàn môn sau khi lên nắm quyền không chỉ là sự đào thải ngày một nghiêm trọng, mà còn cả sự nhu nhược đã ăn sâu vào lòng người của hoàng đế Lý thị. Sở dĩ các học sinh hà khắc đến vậy với Khổng Tưu, Sầm Dũ, là bởi vì bọn họ không thể chịu được sự nhượng bộ liên tục trước triều đình này nữa, đến Hải Lương Nghi đã nhẫn nhịn cả đời cũng quyết tử gián, vậy thì tại sao Khổng Tưu vẫn còn muốn nhịn? Cải cách thiên hạ đang ở ngay trước mắt, chính là bây giờ! Không làm thì chính là há miệng chờ sung!
Nhưng bây giờ là thời cơ tốt ư?
Thẩm Trạch Xuyên không nghĩ vậy.
Vì sao Hải Lương Nghi phải nhẫn nhịn? Bởi vì thế gia đã biến thành căn bệnh trầm kha của Đại Chu, lẽ ra phải róc xương chữa bệnh ở ngay đầu năm Vĩnh Nghi, kết quả trước khi Hải Lương Nghi ra tay, Trung Bác binh bại, Đại Chu giống như lão già tuổi xế chiều, bị người ta đạp một cú ngay giữa eo, đạp đến nỗi miệng bật máu, không chỉ vết thương bên ngoài khó lành, mà tổn thương bên trong còn càng khó lành hơn. Trước khi tử gián ông đã chất vấn triều đình, đây là do lỗi của chư vị đã tiếp tay, nhưng “chư vị” ấy có bao gồm cả ông không?
Nếu như lúc đó ông không cưỡng ép Hoa Tư Khiêm.
Nếu như lúc đó ông có thể dùng thái độ mềm mỏng hơn nữa để ứng phó.
Liệu có phải Trung Bác cũng sẽ không gặp thảm kịch đồ thành không?
Hải Lương Nghi không biết, nhưng chuyện này ảnh hưởng trực tiếp đến cách thức chủ chính của ông sau năm Hàm Đức. Ông càng hòa hoãn mà thâm nhập vào triều đình, ông không dám hành động không suy xét nữa, ông có suy nghĩ và giác ngộ thời cuộc, nhưng những điều ấy lại là những điều mà các học sinh chân ướt chân ráo không hiểu.
Có thể Tiết Tu Trác không có khả năng điều khiển hướng gió của học sinh trong thiên hạ, nhưng hắn chắc chắn là ngư ông, đứng trong sóng gió tính toán thời điểm quăng lưới thuận lợi nhất, kẻ này lăn lộn chốn quan trường bao nhiêu năm không hề công cốc, thậm chí hắn còn hiểu mối bất hòa giữa hàn sĩ và quan viên hơn cả Thẩm Trạch Xuyên. Nếu cuộc chiến của lão phái đã nổ ra, vậy thì ngọn lửa càn quét ngày hôm nay cũng đã đốt cháy đám người cùng một giuộc bọn họ.
Tiết Tu Trác từng nhiều lần cầu bái môn hạ của Hải Lương Nghi, không thành. Cuối cùng hắn tìm đến sự trợ giúp của Tề Huệ Liên, cũng không thành. Hắn như tảng đá chây lì trong màn đấu đá giữa hai phe, đã định trước sẽ tự thân tự lực xô ra máu lửa, đây là một kẻ tàn nhẫn đến chính mình còn không buông tha.
Vẻ hung ác lộ ra trong mắt Thẩm Trạch Xuyên, y đang nếm trải mùi vị bị kẻ khác đánh bại. Y bị trục xuất khỏi Khuất đô, giống như con chó hoang lạc nhà cụp đuôi mà chạy, bị đánh đến gần như không lực chống đỡ.
Tiết Tu Trác có thể vứt bỏ Hề Hồng Hiên vào đúng thời điểm, lại còn trước khi Thẩm Trạch Xuyên ra tay đã khoét rỗng kho bạc của Hề gia, cho thấy hắn đã chuẩn bị cho ngày này từ lâu rồi. Nhưng khi đó Thẩm Trạch Xuyên đang làm gì? Y vẫn còn đang ngây thơ cho rằng chỉ dựa vào miệng lưỡi sắc bén đã có thể chia rẽ thế gia, rõ ràng Tiết Tu Trác đã lộ ra mũi nhọn ngay từ án lụa cấm quân rồi.
Thẩm Trạch Xuyên đã thua một lần, nếu y vẫn còn sống, vậy thì phải đánh trận này tới cùng, y không thể chấp nhận mình kế thừa toàn bộ tâm huyết của Tề Huệ Liên chỉ để chịu thua ở mọi bước. Bọn họ đi từ Khuất đô không có khói lửa đến biên thùy đổ nát chia năm xẻ bảy, y phải lập tức đứng lên, nếu không trong thời loạn này sẽ không có chỗ dung thân cho y, trong lớp nhân tài mới như hổ rình mồi không có kẻ yếu đuối, điều kiện tiên quyết để có thể tâm bình khí hòa cùng ngồi xuống đàm đạo về tín điều chính là y phải có tư cách thách đấu đối phương.
Tiêu Trì Dã nhìn mặt bên trầm tĩnh của Thẩm Trạch Xuyên, bỗng hỏi Dư Tiểu Tái: “Ngươi thấy nữ đế chưa?”
Dư Tiểu Tái lấy thư của Sầm Dũ từ trong ngực áo ra cho Thẩm Trạch Xuyên, nghe thế thì ngớ ra một chốc, rồi đáp: “Vẫn chưa. Trước khi ta rời Khuất đô thì bộ Lễ đã bắt đầu chuẩn bị lễ đăng cơ rồi. Thái hậu muốn triệu kiến hoàng nữ, nhưng Tiết Tu Trác lại từ chối.”
Ngón tay đang rũ xuống của Tiêu Trì Dã khều nhẹ mấy cái, nói: “Xem ra hắn cũng không ăn chắc mười phần, thôi thì rửa mắt chờ xem vậy, nhìn xem nữ đế hắn nuôi trong bốn năm ngắn ngủi, rốt cuộc có phải là con cọp giấy chọc phát là ngã hay không, có thể giễu võ giương oai ở Khuất đô đến bao giờ.”
Thẩm Trạch Xuyên lấy lại tinh thần, ngưng giây lát rồi nói: “Chỉ mong là không phải Lý Kiến Hằng thứ hai thôi.”
Tiêu Trì Dã dựa lâu bị mỏi, ngồi thẳng người dậy hỏi Dư Tiểu Tái: “Còn chưa biết tên nàng là gì, nếu dựa theo hoàng phổ thì chẳng lẽ tên là Lý Kiến Đình à?”
Mặt Dư Tiểu Tái có vẻ quái, hắn đưa tay ra, vạch một nét lên chiếu: “Tên thì thế, nhưng không phải chữ của tiên đế, mà là Kiếm Đình, Lý Kiếm Đình.”
===
Lý Kiến Đình: 李建婷. Chữ “Đình” – “婷” trong đây có nghĩa là xinh đẹp.
Lý Kiếm Đình: 李剑霆. Chữ “Đình” – “霆” này là sấm sét.
Tên hay ghê nhỉ.