Thương Tiến Tửu

Chương 124: Định cục




Trời đã tờ mờ sáng, Dư Tiểu Tái dù gì cũng là văn nhân, khó chống đỡ tinh thần, Thẩm Trạch Xuyên bèn bảo Thần Dương dẫn Dư Tiểu Tái đi nghỉ trước, chuyện còn lại có thể để mai bàn. Dư Tiểu Tái cũng không cưỡng cầu, để lại thư của Sầm Dũ cho Thẩm Trạch Xuyên rồi lui đi.
Tiêu Trì Dã đi tắm, Thẩm Trạch Xuyên mở thư của Sầm Dũ ra đọc trong ánh nến. Nắng sớm trong sân đình xuyên vào, Thẩm Trạch Xuyên đọc đến đoạn về quận Biên, lại chờ thêm một lát nữa mà không thấy Tiêu Trì Dã quay vào. Y đặt thư xuống, vén màn trúc lên, men theo hành lang hẹp đi vào trong, vòng qua bình phong nhìn một cái, thấy Tiêu Trì Dã đang ngủ trong bể.
Tiêu Trì Dã hơi mệt, mới đầu chỉ đang nghĩ mông lung về chuyện gì đó thôi, nào ngờ nghĩ đến lúc ngủ quên luôn, trên má chợt thấy lạnh, hắn tỉnh dậy ngay.
Thẩm Trạch Xuyên vốc nước lên, lại sờ Tiêu Trì Dã một cái, nói: “Ngâm lâu lạnh, về ngủ đi.”
Tiêu Trì Dã đứng dậy, nước bắn tung tóe. Hắn cúi xuống vùi đầu vào ngực Thẩm Trạch Xuyên, cà cà cọ cọ làm cho nửa người Thẩm Trạch Xuyên sũng nước, tiu nghỉu mà nói: “Ngươi bế ta đi.”
Thẩm Trạch Xuyên giơ tay nhéo gáy Tiêu Trì Dã một cái, nói: “Thế này là làm khó ta còn gì?”
Tiêu Trì Dã nói: “Vậy thì ta bế ngươi.”
Thẩm Trạch Xuyên đá luôn giày đi, quàng tay qua cổ vẫn còn ướt của Tiêu Trì Dã, hơi làm biếng mà nói: “Lên luôn.”
Tiêu Trì Dã ngẩng đầu áp trán vào trán Thẩm Trạch Xuyên, bế người kia lên, nói: “Xem trường săn Bắc Nguyên rồi, duyệt, chỉnh trang lại một tí là có thể xây doanh trại, cơ mà tháp lầu đều phải xây mới, toàn là bạc thôi.”
Bên này không có đèn, ánh sáng nhập nhờ.
Thẩm Trạch Xuyên chỉ cách Tiêu Trì Dã một khoảng rất nhỏ, nói: “Đi về phía Tây trường săn Bắc Nguyên chính là thành Đan, sau này nếu phải đụng mặt với tám đại doanh thì chỗ đó không thể giản lược được.”
“Không vội.” Tiêu Trì Dã dùng một ít sức, bế Thẩm Trạch Xuyên về phòng.
Thẩm Trạch Xuyên hiểu Tiêu Trì Dã đây là không định dùng đến chỗ bạc kia của mình, chi tiêu của cấm quân không thể lúc nào cũng dựa vào Từ châu, Tiêu Trì Dã lại còn sắp về Ly Bắc, thiếu tiền nghĩa là thiếu sức, việc này e là chính hắn cũng đang suy nghĩ.
“Sầm Dũ đặc biệt bảo Dư Tiểu Tái đưa thư cho ngươi, chắc là có việc cần nhờ.” Tiêu Trì Dã lên giường, áo choàng cũng không cởi, tựa lên gối, nửa ôm Thẩm Trạch Xuyên, tựa cằm lên đỉnh đầu Thẩm Trạch Xuyên, hỏi, “Có việc gì vậy?”
Thẩm Trạch Xuyên đã đọc xong thư, y gối lên người Tiêu Trì Dã, đóng thư lại rồi nói: “Sầm Dũ mong ngươi có thể làm cầu nối giữa Khuất đô và Ly Bắc, cho mọi người thêm một cơ hội.”
Tiêu Trì Dã khép hờ mắt, nói: “Hiện giờ bọn họ là người phải đi cầu cạnh, cho nên mới chịu đè thân phận xuống. Nếu sau này nội các quan hệ hòa thuận với Thái hậu, Ly Bắc sẽ lại phải đưa một người vào, không phải ta, mà chính là Tuân nhi.”
Thế tôn Tiêu Tuân năm nay đã sáu tuổi, Tiêu Trì Dã còn chưa từng thấy nó, nhưng điều ấy chẳng ảnh hưởng gì đến tình yêu hắn dành cho cháu mình, chuyện này tóm lại không được.
Thẩm Trạch Xuyên nói khẽ: “Sầm Dũ cũng biết việc đó khó làm, thế nên mới hy vọng ta có thể xuôi Nam đến Khải Đông một chuyến, thuyết phục Thích Trúc Âm, dừng đám cưới Hoa Thích lại.”
“Sầm Dũ ở Khuất đô quanh năm, không hiểu tình hình ở Khải Đông, việc cưới xin không phải do đại soái quyết.” Tiêu Trì Dã nói, “Đó là Thích Thời Vũ muốn cưới Hoa Hương Y, chứ không phải Thích Trúc Âm nàng cưới. Thích Thời Vũ là một con cáo già, thấy hướng gió không ổn, không muốn để Khải Đông nối gót Ly Bắc, bèn kết hôn cách họ với Khuất đô. Sầm Dũ bọn họ cho được Thích Thời Vũ cái gì? Hải Lương Nghi vừa chết, nữ đế lên ngôi, cam kết trước kia giờ chỉ là một mớ giấy nháp, bọn họ không có bất kỳ vốn liếng nào để lay động Thích Thời Vũ cả…”
Tiêu Trì Dã càng nói giọng càng nhỏ.
Thẩm Trạch Xuyên đếm nhẩm mấy lần, quay ra nhìn hắn, quả nhiên hắn đã ngủ. Thẩm Trạch Xuyên lại mở lá thư kia ra, ánh mắt dừng giây lát trên chữ “quận Biên”, rồi lại đóng lại.
Bởi vậy mà Tiêu Trì Dã ngon giấc.
***
Tiết Tu Trác lại không ngủ.
Hắn nghỉ trong thư phòng mấy ngày liền, chuyện hoàng nữ có thể thuyết phục được học sinh, nhưng lại không thuyết phục được các triều thần lão luyện già đời. Khổng Tưu cảm thấy Tiết Tu Trác mượn hướng gió để đả kích nội các là một hành vi không quân tử, đã liên tiếp dâng lên mấy tấu chương kháng nghị sự đồng thuận ngầm của Thái hậu, nhưng cũng chỉ là muối bỏ biển, không hề nhận được hồi đáp.
Tâm cơ thâm sâu, mưu đồ không nhỏ.
Khổng Tưu nghĩ mình đã nhìn nhầm, ông ném tám chữ này vào mặt Tiết Tu Trác, không chịu nói thêm một lời nào với Tiết Tu Trác.
Bất luận hoàng nữ có đăng cơ được hay không, triều viên do Khổng Tưu cầm đầu đều không đạt được bất kỳ lợi ích gì trong ván cờ này. Bọn họ và Hàn Thừa đấu, mất đi trụ cột, thấy Hàn Thừa đã chùn bước rồi, thế mà giữa đường lại nhảy ra Tiết Tu Trác, mang đến không phải là hoàng tử, mà là một hoàng nữ, nói ngắn gọn là dã tràng xe cát biển Đông.
Sầm Dũ cũng không chịu thua, những lời công kích đến từ nhóm ngôn quan còn gay gắt hơn cả Tiết Tu Trác tưởng tượng. Hắn cho rằng Đại Chu đã đến mức phải để hoàng nữ lên ngôi rồi, lẽ nào không phải đang ám chỉ vận nước đã tuyệt, thiên hạ đã cùng, cho nên mới ra cái chuyện âm dương đảo lộn, đen trắng không phân như vậy hay sao?
Năm đó Thích Trúc Âm chỉ coi như thụ phong đại soái mà đã bị chỉ trích dồn dập, bây giờ bộ Lễ đang phải bới móc từng khâu cho nữ đế đăng cơ, rất nhiều chỗ không tham khảo được. Tiếng mắng nhiếc ở triều đình vẫn không hề ngưng, tấu chương buộc tội Tiết Tu Trác đã lên đến hơn mấy chục bức.
“Nhìn xung quanh xem có nữ nhân không? [1]” Hôm nay Phan Lận dẫn đầu bộ Hộ, hắn coi như con cháu thế gia của Phan Tường Kiệt thuộc lão phái, phản ứng kịch liệt nhất trên triều, “Đại Chu tồn tại trăm năm nay, chưa từng có trữ quân là nữ! Lẽ trời là đạo trời, thứ hệ của Yến vương mặc dù đã tạ thế, nhưng vẫn có hậu duệ. Cho dù huyết mạch hoàng gia khó tìm, Thái hậu cũng có thể tạm thay mặt thiên tử, chúng ta tìm lại!”
Tiết Tu Trác đứng một mình giữa ranh giới rành mạch giữa hai phái triều quan, nói một cách bình ổn: “Thứ hệ của Yến vương sau này đều mang tên ông ta, lẽ nào giang sơn của Lý thị cũng phải đổi họ theo ông ta hay sao? Thái hậu thay mặt thiên tử xác thực là đạo lý hiển nhiên, nếu hậu cung có thể chủ chính, vậy thì tại sao trữ quân nữ lại không thể?”
“Ngươi đang đổi trắng thay đen!” Sầm Dũ quay sang nhìn Tiết Tu Trác, nói, “Thái hậu chủ chính chỉ là đại diện quyền của thiên tử, chứ không phải thay thế quyền của thiên tử, chỉ cần trữ quân lên ngôi, hậu cung ắt sẽ trả lại quyền bính! Nhưng đây là hoàng nữ lên ngôi, nếu sau này có hoàng tự, nàng cũng sẽ có thể trả lại quyền bính sao?!”
Hàn Thừa tái mét mặt, trong lòng cũng biết mình đã bị Tiết Tu Trác gạt. Thái hậu và lão phái thế gia bất mãn, là bởi vì thái độ mà Tiết Tu Trác đang thể hiện ra không phải là phục tùng nghe lệnh, hắn nắm chắc hoàng nữ trong tay, có nghĩa là sau khi hoàng nữ đăng cơ, hắn sẽ có thể đoạt được ảnh hưởng khắp triều chính, đây đối với lão phái chính là một sự phản bội.
Hàn Thừa nhìn Thái hậu ngồi sau rèm châu mãi không lên tiếng, bèn nói: “Vả chăng hoàng nữ lâu cư khuê phòng, sao có thể gánh vác trọng trách chủ lý đại sự quốc gia được? Theo ta thấy, sau lễ đăng cơ, vẫn nên là Thái hậu chủ chính.”
Khổng Tưu nghe thấy vậy thì chỉ muốn phủi tay khỏi làm, trận này chẳng khác gì hồ dán, bây giờ phe nào cũng bất mãn. Hoàng nữ lên ngôi bọn họ không hài lòng. Thái hậu chủ chính thì cũng có một phe không hài lòng, nhưng ngoại trừ như vậy thì còn thế nào được đây? Học sinh bàn chính sự tám thành cũng không hài lòng!
Khổng Tưu cũng muốn xin ông trời mau mau thả một hoàng tử xuống đây đi! Mười mấy năm trước là bọn họ có mắt như mù, không để Quang Thành đế sinh nhiều hơn, nếu mà còn hoàng tự thì việc gì phải đến mức này?
Tiết Tu Trác nâng tay, chỉ vào tảng đá lâu năm ngoài điện, nói: “Tổ tiên đã nói rõ sáu chữ ‘Hậu cung không được can chính’, chứ không phải ‘Hoàng nữ không thể chủ chính’! Hôm nay chư công lên án ta, vậy thì ta cả gan xin hỏi, hiện giờ theo ý chư công phải làm thế nào? Bãi truất hoàng nữ, nâng họ ông ta lên, hay là bỏ trống đế vị, Thái hậu chủ chính!”
Tiếng xôn xao rộ lên cả triều, nhưng không một ai đưa ra một kiến giải xác đáng. Hồi sắc lập Lý Kiến Hằng cũng vậy, mỗi bước đi của bọn họ cũng đều như bị đẩy tới bờ vực, không còn lối khác.
Nếu Tiết Tu Trác đứng ra bảo mình còn hoàng nữ sớm mấy ngày, vậy thì cho dù là Thái hậu hay nội các đều sẽ có cách ứng phó, đều sẽ chịu ôn hòa đối đãi với hắn, nhưng hắn lại nhè trúng vào tử huyệt của hai phe, nhất quyết cầm trịch quyền chủ động trong tay mình. Bây giờ hắn đang nắm giữ hoàng nữ, thêm cả dư luận thiên hạ phụ giúp, ai dám lay động hắn vào giờ phút này chứ?
Khổng Tưu thoái lui, ông biết cứ đôi co như thế chẳng có lợi gì cho Đại Chu hay bọn họ, hắn nói: “Ta nghĩ Chỉ huy sứ có một câu rất đúng, đó là hoàng nữ lâu cư khuê phòng, cho dù đăng cơ, cũng phải chuẩn bị giáo khóa dạy kinh ở ngự tiền, trong thời gian đó vẫn để Thái hậu chủ chính, nội các phụ chính.”
Bọn họ muốn đứng vững ở trận địa cuối cùng, chính là biến mình thành ranh giới quyết định liệu nữ đế có thể độc lập tham chính được hay không. Ý của Khổng Tưu rất rõ ràng, chỉ khi nội các cho rằng nữ đế có thể, thì nàng mới có thể, nếu không nàng sẽ mãi mãi chỉ là một học sinh ngồi trên hoàng vị. Đây cũng là một loại uy hiếp đối với Thái hậu, nếu Thái hậu dám nâng đỡ Hàn gia giống như đã nâng đỡ Hoa, Phan trong năm Vĩnh Nghi, bọn họ sẽ ngay lập tức để nữ đế chủ chính, ép Thái hậu lui về hậu cung.
Thái hậu ngồi trầm mặc sau rèm châu, một hồi lâu sau mới nói: “Ai gia thay mặt thiên tử ngày đêm sợ hãi, nếu giờ đã có trữ quân được chọn, vậy thì ai gia còn tiếp tục thay mặt thiên tử sẽ không thỏa đáng. Sau lễ đăng cơ, ai gia sẽ lui về Phật đường, dừng hỏi thế sự.”
Bà muốn dùng lui để tiến, tất cả ở đây chỉ có thể quỳ xuống, sơn hô rằng: “Thái hậu là mẫu nghi thiên hạ, vạn vạn không thể tự coi nhẹ mình.”
Tiết Tu Trác quỳ trong đó, lưng đã ướt sũng. Nhưng hắn chỉ dập đầu, không hề phản bác Khổng Tưu.
***
Sau một giấc ngủ Tiêu Trì Dã thấy người sảng khoái hẳn, tin tức đập ngay vào mặt lại là quận Biên làm phản. Hắn vừa mới ăn sáng xong, còn đang ngồi khoanh chân cho Mãnh ăn ở dưới hiên, nghe thấy tin ấy thì quay đầu lại cùng Mãnh, nhìn Thẩm Trạch Xuyên.
Dư Tiểu Tái quỳ ngồi bên cạnh, thấy thế vội vàng nói: “Lúc hay tin ta cũng sợ hết hồn. Lục tướng quân là tướng tài, sao có thể làm phản cơ chứ? Khổng Thượng thư lúc đó thỉnh cầu bộ Binh kiểm tra quân vụ quận Biên, Cẩm y vệ thẩm tra thái giám đốc thúc, mất gần một tháng, mới biết té ra quân lương phát cho quận Biên là lương mốc.”
Tiêu Trì Dã ngớ người, hắn đứng bật dậy, che mất ánh sáng trong phòng, nói: “Lương mốc? Lúc đó chỉ bảo quân lương Khải Đông cắt một nửa, chứ có bảo bọn họ lấy lương rởm để bù đâu.”
Lúc đó chiến sự Ly Bắc gấp rút, nhưng quận Biên cũng phải đánh với Biên Sa, Tiêu Trì Dã có gấp đến mấy cũng sẽ không để ai nhét lương mốc cho Lục Quảng Bạch. Hắn phái Thần Dương với Cốt Tân đi giám sát hai đường, chính là vì sợ có người dám động tay động chân vào quân lương, nhưng không ngờ lại có người sẽ động đến quận Biên.
“Chẳng trách đại soái mãi không đến đánh ta,” Tiêu Trì Dã nâng tay đỡ Mãnh, vẻ mặt nghiêm trọng, “Nàng mất Lục Quảng Bạch, Khuất đô cũng không dám tùy tiện để nàng lên Bắc đối phó với chúng ta, phải có nàng chặn lại lỗ hổng quận Biên, nhưng Lục Quảng Bạch…”
Đó là Lục Quảng Bạch!
Lòng Tiêu Trì Dã chùng xuống, hắn nói: “Tất cả hai vạn binh mã quận Biên đều là bộ binh, Lục Quảng Bạch không có chỗ để đi, chỉ có thể dẫn binh thâm nhập đại mạc. Đại mạc lại là địa bàn của kỵ binh Biên Sa, hắn sẽ mất ngay ưu thế đánh phục kích của hắn ở quận Biên, phải thay đổi phong cách đánh giặc quen thuộc của hắn, tại sao hắn lại không đi Tỏa Thiên quan chứ!”
Tỏa Thiên quan hay Thiên Phi Khuyết đều được, Tỏa Thiên quan là quân của Phùng gia, hai nơi này đều coi như bộ hạ cũ của Tả Thiên Thu. Giờ Tả Thiên Thu đang làm tướng ở Ly Bắc, em gái của Lục Quảng Bạch lại là vợ của Tiêu Ký Minh, hắn mà đến hai chỗ này, chẳng ai sẽ bạc đãi hắn.
Nhưng tại sao hắn lại nhất quyết phải đi về phía Đông?
Ở đại mạc chỉ có mười hai bộ Biên Sa.
===
[1]: Nguyên văn “Tất cả quan sĩ trong triều đều là đàn bà” —— Hải Thụy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.