Lịch Hùng người cũng như tên, là một con gấu con thứ thiệt*. Nó ở trong ngục gần nửa tháng, ngày nào cũng ngồi khoanh chân quay mặt về phía chấn song, giương mắt nhìn cửa, chờ Lôi Kinh Chập đến đón nó. Các cai ngục thấy nó còn nhỏ tuổi thì cũng thích trêu nó, nó vừa khỏe vừa kháu, bị người ta trêu mà cũng không giận, nhưng mà sức ăn thì kinh người, một bữa có thể ăn bằng ba người.
(*Hùng nghĩa là gấu.)
Cai ngục mở cửa cho Lịch Hùng, Lịch Hùng lê xích, vội vàng hỏi: “Đại ca đến đón ta sao?”
Cai ngục vỗ một cái lên lưng Lịch Hùng, không tiếp chuyện nó. Kiều Thiên Nhai bố trí xe ngựa đến đón nó, cai ngục sợ nó làm ầm trên đường, bèn cố tình đeo cùm lên chân Lịch Hùng. Lịch Hùng không quen ngồi xe ngựa, xóc đến mức nó choáng đầu hoa mắt, khổ lắm mới đến nơi, vừa xuống xe nhìn thấy cổng lớn của trạch thì không chịu dịch một bước nào nữa.
“Ta không vào đâu,” Lịch Hùng đứng chôn chân y như cây cột, mấy người vào đẩy cũng không nhúc nhích, “Cái sân này lớn quá, ta vào thì đại ca lại không tìm được ta.”
Hôm nay trời oi, người đứng đây mà mồ hôi chảy ròng ròng. Cai ngục sợ đắc tội người ta, cuống cuồng cả chân, dỗ Lịch Hùng: “Ngươi cứ vào đi đã, vào rồi bọn ta sẽ đưa ngươi ra mà.”
Lịch Hùng thấy người này lúc nói chuyện con ngươi cứ đảo đảo chẳng khác gì con chồn, trông giống hạng lừa đảo, bèn khó chịu lắc đầu, sống chết không động đậy. Cai ngục dỗ mãi mà không lay nổi, đành quyết làm liều, mấy người cùng ra sức dồn vào sau lưng Lịch Hùng, toan ủn nó vào.
Gót chân Lịch Hùng sượt trên mặt đất, nó bị đẩy thì cáu, bèn hét lên một tiếng, vung tay gào: “Ta không vào đâu, không vào đâu!”
Mấy người sau lưng bị Lịch Hùng đẩy lui một loạt, cai ngục nhìn cánh tay đang vùng vẫy của nó, sợ dây xích kia không giữ được, bèn vội vàng kêu: “Giữ hắn xuống, đừng có để hắn quấy!”
Lịch Hùng thấy mấy người bọn họ bổ nhào về phía mình thì không kềm nổi mà đứng trung bình tấn, người vững vàng dằn xuống như một ngọn núi, khuôn mặt ngăm đen đầy vẻ phẫn nộ. Cai ngục dùng sức chín trâu hai hổ, nào ngờ Lịch Hùng một bước cũng không nhích, bao nhiêu thời gian bị tiêu tốn ngoài cửa.
Kỷ Cương đang đi bộ về từ bên ngoài, Phí Thịnh đi theo bên cạnh. Từ xa ông đã nhìn thấy người đang chen chúc ở cửa, chắp tay sau lưng đang định hỏi thì thấy mấy cai ngục “Oái” một tiếng, bị Lịch Hùng xô ngã ngửa một loạt.
“Khí lực siêu lớn!” Phí Thịnh buột miệng khen, nhìn sắc mặt Kỷ Cương.
Kỷ Cương là người đánh Kỷ gia quyền, coi trọng nhất là khí lực, quả nhiên hai mắt sáng lên, nói: “Thằng bé này từ đâu ra?”
Phí Thịnh vội vàng đi tới, chẳng cần hỏi, nhìn quần áo của cai ngục đã đoán được đại khái. Trước tiên hắn nắm lấy đao Tú Xuân, ngay sau đó lại buông ra, dùng chân nhấc sợi xích trên mặt đất lên, nói: “Tránh ra, ông đây đến trói nó!”
***
Vốn Thẩm Trạch Xuyên đang ở trong phòng chờ đám Khổng Lĩnh đến, nghe thấy tiếng động ở trước sân thì vén rèm lên, thấy Kỷ Cương bước vào trước thì không khỏi sững người, hỏi: “Sư phụ, sao vậy?”
Kỷ Cương đưa lồng chim của mình cho Kiều Thiên Nhai, để Kiều Thiên Nhai treo lên trong hành lang. Ông cúi người vào chiếc lu đồng vốc mấy vốc nước, rửa tay, nói: “Nhặt được một thằng bé trước lúc vào, con xem xem, có phải người con muốn không?”
Vừa dứt lời thì Phí Thịnh kéo xích vào, kéo theo một thằng nhóc to khỏe như đang kéo một con trâu. Thằng bé này vẫn còn đang nổi trận lôi đình, giật Phí Thịnh về phía mình, dù gì Phí Thịnh cũng là đồng tri Cẩm y vệ, thế mà kéo mấy bước này thôi mà mồ hôi ướt sũng áo.
“A,” Đinh Đào thò đầu ra từ trong nhà, hô to một tiếng, “Là nó đấy, Lịch Hùng!”
Thẩm Trạch Xuyên hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Phí Thịnh toan đáp, nào ngờ xích sắt kia bỗng giật thẳng đứng, cả người hắn cũng ngã ngửa về đằng sau, ngay tức thì bị lôi ngược lại.
Lịch Hùng kéo xích, còn giãy đến mức nứt cả cùm gỗ, nó kéo lê Phí Thịnh trong sân. Lưng Phí Thịnh sượt qua bụi hoa, bùn bắn bét lên cổ, hắn muốn thể hiện, nhưng nhận ra mình hóa ra chẳng giữ yên được tên này.
Nhanh đến mức không ai kịp phản ứng, Kiều Thiên Nhai toan nhảy vào, nhưng Kỷ Cương lại giơ một tay ngăn lại, quát: “Quả Đào!”
Đinh Đào vâng, nhét cuốn sổ vào ngực rồi lanh lẹ nhảy phóc ra. Cậu nhảy ra ngoài lan can hành lang, Phí Thịnh vẫn còn đang bị lê, Đinh Đào đuổi theo mấy bước, biết mình không kéo được thằng nhóc kia, bèn giơ chân bất thình lình giẫm lên xích, nói: “Lịch Hùng——”
Nào ngờ trượt một cái, chân mắc luôn vào dây xích. Lịch Hùng kéo xích, Đinh Đào ngay lập tức cà mông ngã ngửa ra đằng sau. Cậu rất nhanh trí, dùng hai tay che đầu, cùi chỏ đè lên hai má, ngã “bộp” xuống đất bùn tơi xốp, lộn mấy vòng, thân cây hoa đâm vào ngoài cánh tay, được giáp tay da chó mới bảo vệ.
Phí Thịnh ghì chân vào một tảng đá, bị dây xích đang quấn quanh cánh tay siết đau điếng. Hắn cắn chặt răng lật người lại, gần như ngồi xổm xuống kéo về phía sau, gân xanh nổi lên, không nhịn được mà chửi: “Sức gấu à!”
Đinh Đào bật lên như con cá chép, chạy mấy bước rồi bỗng nhảy lên, đạp vào lan can bổ thẳng xuống lưng Lịch Hùng. Một tay cậu túm lấy cổ áo Lịch Hùng, hai chân quặp chặt vào gáy Lịch Hùng, vung quả đấm nhưng không giáng xuống, mà hô: “Buông ra!”
Vai Lịch Hùng trĩu xuống, bị lực nhảy bổ vào của Đinh Đào làm cho chuệnh choạng tay chân, nó hơi cúi người để đứng vững lại, ngay sau đó thả dây xích ra, thò một tay ra đằng sau toan gỡ Đinh Đào xuống. Tay thò được một nửa thì lại bị xích kéo căng lại, không khỏi nổi giận, sau đó vung nửa người định giẫy Đinh Đào xuống. Đinh Đào y như con khỉ, người không tuột xuống, nhưng cuốn sổ trong ngực lại rơi ra.
Khinh công của Đinh Đào là giỏi nhất, đây không phải do người ngoài dạy, mà là cha cậu dạy. Nhà bọn họ làm cận vệ ở Ly Bắc, lúc đi đều mang một cuốn sổ nhỏ theo người, chuyện lớn chuyện nhỏ đều ghi vào. Cuốn sổ ấy thậm chí còn quan trọng hơn cả mạng sống của bọn họ, để cho sổ không rơi trên chiến trường mà cha của Đinh Đào còn luyện cả khinh công chạy trốn chuyên biệt, đáng tiếc cuối cùng cha cậu lại chết vì truy tìm cuốn sổ, bị kẻ khác cắt cổ lúc còn đang sống sờ sờ.
Thấy quyển sổ tuột xuống thì nhất thời hấp tấp, thò tay ra bắt, bị Lịch Hùng bắt được. Lịch Hùng giữ cánh tay Đinh Đào, coi Đinh Đào như con cá vớt được dưới suối, lách mình vật xuống đất qua vai.
Âm thanh nặng nề vang lên, toàn bộ lưng Đinh Đào đập xuống đất, cậu đau đến mất cả tiếng, nhưng hai chân lại kẹp lấy cuốn sổ cực lẹ. Lịch Hùng đã túm lấy cổ áo Đinh Đào, lại một lần nữa lôi Đinh Đào từ dưới đất lên lơ lửng giữa không trung, chân Đinh Đào vận hết sức, bất chấp bị đánh, một tay vẫn phải bắt lấy cuốn sổ trước, chỉ giây sau lại bị vật tiếp xuống đất.
Lần này Đinh Đào không chịu được, sặc đến mức ho mấy cái liền, cảm thấy dịch trong dạ dày mình sắp trào ngược ra ngoài. Cậu nhấc chân ngoắc lên vai tay Lịch Hùng, xoay người mượn lực, lật ngược Lịch Hùng ngã xuống đất. Sợi xích trói Lịch Hùng bị gãy, lăn dậy, trừng mắt vung nắm đấm, lao thẳng vào mặt Đinh Đào. Giữa đường cả cánh tay bỗng cảm thấy nặng như đeo đá, trong nháy mắt tưởng như đụng phải một tấm thép, khí lực động trời kia không xông ra được một tí nào.
Kỷ Cương dùng một tay chặn lại nắm đấm của Lịch Hùng, quát: “Lùi lại!”
Lịch Hùng không muốn, nhưng hai chân như thể không chịu tuân lệnh, bất ngờ bị một ông lão tóc bạc đánh lui mấy bước, người vừa đứng dậy còn chưa vững, ngồi phịch mông xuống đất.
Kỷ Cương phất tay áo, kéo Đinh Đào từ dưới đất dậy.
Đinh Đào nhét cuốn sổ lại vào trong ngực áo, nói: “Ông ơi! Nó đánh con đau quá!”
Kỷ Cương phủi đất trên lưng Đinh Đào trước, nói: “Ta đã bảo ngươi rồi, chỉ dùng mánh lới thoát thân thì sớm muộn gì cũng phải ăn đủ! Vừa leo lên là phải cho nó ‘tay không đấu bò’ ngay, sao ngươi còn do dự?”
Đinh Đào ấm ức, vừa lau mồ hôi trên mặt vừa nói: “Nó còn ăn kẹo của con mà, hôm qua còn xưng anh em với con nữa.”
Lúc này Kiều Thiên Nhai mới ôm tay, dựa vào cột huýt Phí Thịnh một tiếng, nói: “Lão Phí, ngươi bó tay à.”
Phí Thịnh cởi phăng áo ngoài bẩn bê bết ra, vừa cười vừa chửi: “Sao cháu trai không đi thử tí đi? Sức thằng nhóc này quá trời.”
Thẩm Trạch Xuyên hơi kinh ngạc, người khỏe nhất mà y từng gặp chính là Tiêu Trì Dã, chẳng cần đồ trợ giúp, chỉ dựa vào lực cánh tay đã có thể kéo được bá vương cung nặng năm chục cân, một tay nâng y lên ngựa xuống sông đều không thành vấn đề. Nhưng kể cả là Tiêu Trì Dã đi chăng nữa, lúc bằng tuổi Lịch Hùng cũng không đáng sợ thế này.
“Cha ngươi với mẹ ngươi, ai là người Biên Sa?” Kỷ Cương kéo Đinh Đào ra sau lưng, bước lại gần mấy bước, hỏi Lịch Hùng.
Mông Lịch Hùng bị ngã đau điếng, không có xích, nhưng cùm trên chân nó vẫn còn. Vốn nó đã không muốn vào rồi, nhưng lại bị Phí Thịnh chọc giận, mới nãy còn bị Kỷ Cương đánh lui, thấy Đinh Đào vừa vào dưới hiên là có người dỗ thì môi bặm lại, ngửa đầu khóc rống lên, giãy chân đành đạch mà gào: “Sao các ngươi lại bắt nạt người ta!”
Thẩm Trạch Xuyên rũ tay áo, bảo Kỷ Cương: “Vẫn còn là trẻ con.”
Kỷ Cương nhìn vai của Lịch Hùng, nói: “Vừa nãy xem nó đánh nhau thấy không có quy củ gì cả, hoàn toàn chỉ dựa vào sức… Thế mà cũng chật vật phết. Thằng bé này, ngươi nói thật cho ta, có phải cha mẹ ngươi có một người là người Biên Sa không?”
Lịch Hùng không thèm để ý đến Kỷ Cương, nó chẳng nghe lọt tai một cái gì cả, khóc đến thê thảm. Từ bé nó đã đi theo Lôi Kinh Chập rồi, giờ không có Lôi Kinh Chập, nó giống như cái củ cải bị vứt ra giữa phố, hoang mang hoảng hốt, không nơi nương tựa.
Tiếng khóc ấy làm Thẩm Trạch Xuyên nhức đầu, đêm qua y ngủ không ngon, đứng lâu cũng thấy mệt, bèn bảo Đinh Đào: “Đưa thêm kẹo của ngươi cho hắn đi.”
Đinh Đào càng ấm ức, cậu lề mề thò tay vào trong túi áo, cuối cùng mới moi ra một bọc giấy dầu, nói: “… Chảy mất rồi.”
Kiều Thiên Nhai vân vê đóa hoa rơi xuống đất, lúc cắn vào răng nhìn Lịch Hùng ngây ngô cười, bèn bước qua lan can đến đứng cạnh Lịch Hùng, khua khua tay hỏi: “Ca ca tháo cùm cho ngươi, bảo người lấy thức ăn cho ngươi ăn nhé. Ngươi muốn ăn cơm hay ăn mì?”
Lịch Hùng ợ một cái, nước mũi bóng loáng trên mặt, sụt sịt nói: “Ta ăn thịt.”
***
Rèm trúc vén một nửa, trong phòng mát mẻ.
Lịch Hùng ngồi khoanh chân một mình trước bàn nhỏ, dùng tay cầm thịt ăn ngấu nghiến. Đinh Đào nhìn lén cái mâm, cảm thấy mình sắp đếm hết nổi rồi.
“Mẹ nó khả năng cao là phụ nữ bị kỵ binh Biên Sa bắt đi, ven sông Trà Thạch loạn lắm, những năm đầu thường có chuyện như thế, quân phòng vệ Đoan châu cũng không muốn vượt biên mà đuổi.” Kỷ Cương nửa nghiêng người, nhìn Lịch Hùng nói, “Cơ mà thể chất vượt trội như vậy, e là cha nó cũng không phải người bình thường, chẳng biết sao lại rơi vào tay thổ phỉ nữa.”
“Nếu quả thật có huyết thống của Biên Sa, bị vứt bỏ thật ra lại không lạ.” Thẩm Trạch Xuyên nhớ lại khí lực của Lịch Hùng vừa rồi, “Trong các án ở Khuất đô năm nào cũng có báo cáo về người bị bắt cóc ở biên giới, Đoan châu là nhiều nhất, những nữ tử bị bắt nếu đang mang thai thì bộ Biên Sa sẽ không sẵn lòng nuôi, mà sẽ vứt họ về ven bờ sông Trà Thạch, nhưng gia đình ban đầu cũng không chịu nhận nữa.”
Phí Thịnh mới thay áo choàng sạch, thấy Kiều Thiên Nhai không lên tiếng thì nói: “Nếu nó tình cờ rơi vào tay thổ phỉ thì cũng đành, chỉ sợ là thổ phỉ đặc biệt nuôi nó thôi.”
“Cũng không phải,” Kỷ Cương khẽ lắc đầu, “Ngươi chưa từng gặp người Biên Sa, bọn họ cũng như chúng ta thôi, không phải ai cũng vạm vỡ thế này. Ngươi nhìn thiết kỵ Ly Bắc xem, nhập ngũ không chỉ yêu cầu hộ tịch, mà còn yêu cầu thể trạng, nhưng cũng không có mấy người cường tráng như Ly Bắc vương. Ta cảm thấy cha của thằng nhóc này không giống người bình thường cho lắm, chỉ riêng cái khí lực này thôi đã có thể ăn một chức quan trong kỵ binh Biên Sa rồi, nhưng như ta biết thì trong tướng lĩnh Biên Sa gần Trung Bác không có ai như vậy.”
“Nhóc,” Kiều Thiên Nhai húp canh nguội, “Thịt ngươi cũng ăn rồi, trả lời đi.”
Trong mồm Lịch Hùng vẫn còn thịt, không rảnh mà nói. Nó dùng mắt liếc một vòng người, cuối cùng dừng lại trên người Thẩm Trạch Xuyên, ậm ờ gì đó.
Đinh Đào đang nằm sấp, nghe một lúc lâu rồi ngoái đầu bảo Thẩm Trạch Xuyên: “Công tử, nó hỏi tại sao người lại đeo khuyên tai… Công tử thích đeo thì đeo thôi, sao cái đó mà ngươi cũng hỏi… Ô, trước đây ngươi từng thấy cái như thế à… Khác á? Tóm lại là không giống hả… Ừ rồi… Ngọc của công tử không phải đồ mua… Ngươi từng thấy rồi á?”
Lịch Hùng nuốt thịt xuống, không thèm lau miệng, nhìn Thẩm Trạch Xuyên nói: “Ta từng thấy ngươi rồi, ở ‘Cách Đạt Lặc’ ở sông Trà Thạch!”
===