Thân binh vốn đã ra khỏi doanh địa, nhưng lại thấy cấm quân xông vọt vào như lang hổ. Sự phấn khích của đội quân này lớn hơn nỗi sợ, đến tận bây giờ bọn họ chưa từng được đánh một trận đã đời nào, cho dù là ở Khuất đô hay là ở Trung Bác cũng đều bị kìm hãm, hiếm lắm mới gặp được tám đại doanh do Hàn Cận lãnh đạo, thế mà đối phương lại chẳng khác gì cọng mì, bóp một cái là bẹp ngay. Giờ cuối cùng cũng đụng độ binh lính Biên Sa, luồng sức mạnh ấy vọt lên một cách điên rồ, cấm quân rút đao ra xông tới.
Bộ Liệu Ưng của Biên Sa không có nhiều người đến, dựa vào máy bắn đá để đánh úp Biên Bác doanh, thắng lợi đã ở ngay trước mắt, nhưng tự dưng lại bị một đội quân giữa đường nhảy chém giết đến mức không trở tay kịp.
Cấm quân ở Khuất đô quanh năm, chỉ toàn đánh trên đường phố, đao không dài như đao của thiết kỵ Ly Bắc, nhưng đâm lại rất hiểm. Trước khi Tiêu Trì Dã nhậm chức Tổng đốc cấm quân, bọn họ là một đội quân không hoàn chỉnh, chủ lực của bọn họ có một biệt danh khác ở Khuất đô, gọi là ‘Quân tịch dầu hộ’, giỏi lăn lộn nhất, cũng giỏi chây ì nhất. Nói cách khác, đây là một đội quân ranh ma. Bọn họ không phải bức tường nghiêm chỉnh như thiết kỵ Ly Bắc, chỉ cần có thể đâm thủng quân địch, phương pháp thọc ba chỗ hiểm* của người khác bọn họ cũng dùng.
(*Bụng, háng, chân.)
Lúc này Biên Sa lại thành phe bị đánh úp, thân binh quay đầu vòng về chặn đứng đường lui của bọn chúng, những kẻ ngoài rìa nhanh chóng mang máy bắn đá rút lui, binh lính Biên Sa vẫn còn ở trong doanh Biên Bác chỉ có thể tử chiến với cấm quân.
Đến lúc Ổ Tử Dư đứng dậy được, lửa đã nhỏ đi. Thần Dương xách đao đi kiểm tra thi thể, nói với Tiêu Trì Dã: “Chủ tử, đúng là người của bộ Liệu Ưng.”
“Máy bắn đá là vũ khí hạng nặng, di chuyển bất tiện, bọn chúng muốn mang theo đi đường thì sẽ không chạy nhanh được.” Tiêu Trì Dã bảo Đàm Đài Hổ, “Lão Hổ dẫn kỵ binh đuổi theo đi.”
Ổ Tử Dư thấy thế thì nói ngay: “Ngựa của ta vẫn chạy được, anh em cưỡi của ta này.”
Đàm Đài Hổ cảm ơn rồi xoay người lên ngựa. Cốt Tân quay đầu ngựa lại, nói: “Lão Hổ với tôi, hai chúng ta cùng đuổi.”
Bọn họ dẫn người đi rồi, Biên Bác doanh cũng bị thiêu trụi một nửa. Tiêu Trì Dã đang đi xem chuồng ngựa với kho lương, Ổ Tử Dư theo sau, một tấc không rời, nói: “Nhị công tử…”
“Tuy doanh Biên Bác là doanh tuần tra, nhưng cũng là doanh dự trữ. Chỗ này còn cách đường biên một đoạn, phía Đông có doanh Sa Tam bảo trợ, dọc đường có trạm gác và kiểm tra.” Tiêu Trì Dã hơi nheo mắt vì nắng, lại nhìn Ổ Tử Dư, “Bọn chúng đến tận sau lưng, đội tuần tra của các ngươi đâu?”
Ổ Tử Dư nhận ra Tiêu Trì Dã, ngày xưa hắn cũng được tuyển vào vương phủ với Triêu Huy Thần Dương, lúc làm cận vệ cho Tiêu Ký Minh đã từng gặp Tiêu Trì Dã. Nhưng Tiêu Trì Dã hồi đó với Tiêu Trì Dã bây giờ như hai người khác nhau, thân hình cao vượt trội khiến cho ánh mắt của Tiêu Trì Dã hơi có vẻ đường bệ, bị nhìn chằm chằm như thế, Ổ Tử Dư bỗng cảm thấy mình lùn đi rất nhiều.
Ổ Tử Dư dời mắt đi, đáp: “Đội tuần tra đêm qua chưa về.”
“Đội tuần tra đêm qua chưa về, làm chủ tướng mà đến trưa cũng không nhận ra điều bất thường.” Tiêu Trì Dã như đang tán gẫu, hắn mang lại áp lực rất lớn cho người khác, vậy mà thái độ lại khá ôn hòa, “Doanh Sa Nhất doanh là chiến địa, doanh Biên Bác là nơi tiếp tế nhu yếu phẩm cho doanh Sa Tam, nơi này mà có bất kỳ biến động nhỏ nào cũng sẽ ảnh hưởng đến tác chiến ở tiền tuyến, ngươi rộng rãi phết đấy nhỉ.”
Ổ Tử Dư nghe ra ý trong lời này. Tiêu Trì Dã không giữ chức trong quân Ly Bắc, quân hàm duy nhất của hắn hiện giờ là Tổng đốc cấm quân ở Khuất đô, lại còn là một Tổng đốc đã mất đi sự công nhận của Khuất đô, cho nên hắn không có lập trường để khiển trách Ổ Tử Dư. Nhưng càng nói bằng cái giọng bình thản như nước như vậy, lại càng khiến Ổ Tử Dư hổ thẹn gấp bội lần.
Tin nhị công tử sắp về Ly Bắc lan truyền hơn hai tháng ở Ly Bắc, tiểu binh không nhắc đến, những tướng lãnh có quân cấp phẩm hàm bọn họ đều ấp ủ tâm tư của chính mình. Trong các tướng hiện giờ của thiết kỵ Ly Bắc, ngoại trừ một số ít là những bô lão từ thời Tiêu Phương Húc, tất cả còn lại đều là hậu bối do Tiêu Ký Minh đề bạt lên.
Tiêu Ký Minh bị thương, không biết đến bao giờ mới có thể quay về vị trí cũ. Nhị công tử trở lại có thay thế Tiêu Ký Minh không? Các tin đồn ầm ĩ rộ lên. Nhưng dù định bụng dựa dẫm vào Tiêu Trì Dã hay khăng khăng bài xích Tiêu Trì Dã, bọn họ đều đang chờ Tiêu Trì Dã trở về trưng ra bộ mặt thật. Sáu năm bảo dài cũng không dài, mà bảo ngắn cũng không ngắn, tin đồn liên quan đến nhị công tử thì vô vàn, Ổ Tử Dư cũng đang quan sát Tiêu Trì Dã.
“Bọn ta là đội mới rút lui về từ chiến trường doanh Sa Nhất hôm qua, nhiệm vụ chính là trù tính quân trang, vận chuyển lương thực cho chiến địa.” Ổ Tử Dư dừng lại phút chốc, “Đội phòng thủ ban đầu của doanh Biên Bác đã đi thay cho doanh Sa Nhất, cho nên ở đây tạm thời không có quân chủ lực, doanh Biên Bác lại nằm ở phía sau doanh Sa Tam, thực sự không ngờ…”
Giọng Ổ Tử Dư tắt dần, hắn cảm thấy bầu không khí không ổn, cái cảm giác hơi áp lực kia còn bí bách hơn cả mặt trời chói gắt. Hắn nhìn lên Tiêu Trì Dã, cổ họng khẽ động, không dám nói tiếp nữa.
Mãnh thoáng nghiêng đầu nhìn đăm đăm vào Ổ Tử Dư, cái mỏ như móc sắt của nó còn chưa lau sạch.
Gáy Tiêu Trì Dã phơi cháy dưới ánh mặt trời, hắn nâng tay kia lên che lại, hơi ngẩng đầu, vẫn nhìn chuồng ngựa mà nói: “Các ngươi không phải thiết kỵ Ly Bắc sao?”
Ổ Tử Dư trầm mặc đứng yên tại chỗ.
Tay trái của Tiêu Trì Dã vững vàng, sức nặng của Mãnh và cả giáp tay đối với hắn chẳng là gì, nhưng hắn không cho Mãnh nghỉ quá lâu, đến lúc Thần Dương kiểm tra xong thi thể thì Tiêu Trì Dã đã để Mãnh bay đi lần nữa.
“Chủ tử,” Thần Dương ngửa đầu nhìn Mãnh, “có cần phái một đội đi theo không?”
“Người Biên Sa đánh úp mà mang máy bắn đá theo, muốn tránh được tuần tra của doanh Sa Tam thì rất khó, nhưng bọn chúng lại mò đến được đây, chứng tỏ doanh Sa Tam đã thất thủ.” Tiêu Trì Dã không cười, “Cha có thể để đội vận chuyển lui về doanh Biên Bác, khả năng cao là còn chưa biết doanh Sa Tam đã bị công phá, Mãnh đang đi truyền tin cho doanh Sa Nhất rồi. Chúng ta nghỉ đêm nay, ngày mai đi doanh Sa Tam.”
“Nhị công tử không có kỵ binh và nhu yếu, tiếp tục đi về phía Đông sẽ đụng mặt binh lính Biên Sa. Nếu bọn chúng đã có thể im hơi lặng tiếng tiêu diệt doanh Sa Tam, đám thủ ở đó rất có khả năng chính là bộ Hãn Xà giỏi mãnh công.” Ổ Tử Dư không nhịn được mà bật cười, “Trước mắt cứ chờ tiếp viện từ ba đại doanh Liễu Dương ở đằng sau vẫn an toàn hơn, giờ ta phái người đi truyền tin, thế tử chắc chắn sẽ phái Triêu Huy tới.”
“Nếu hôm qua ngươi truyền tin cho ba đại doanh Liễu Dương ngay lúc vừa đến Biên Bác doanh thì trước hoàng hôn ngày mai vẫn còn có cơ hội. Bây giờ mà truyền tin, ngựa chiến phi nước đại đến đường lương mã Đông Bắc cũng phải mất một ngày một đêm, Triêu Huy từ đại cảnh chạy đến ba đại doanh Liễu Dương phải mất thêm một ngày một đêm nữa. Chờ hắn đến đây thì Biên Bác doanh cũng đã tiêu tùng rồi.” Tiêu Trì Dã chỉ vào chỗ chòi canh bị sập, “Bây giờ phải dựng lại chòi canh, đừng xây quay mặt về phía Đông, xoay sang hướng Đông Nam ấy. Kiểm lại lương với ngựa chiến, ưu tiên để quân thợ sửa tường phòng ngự bị máy bắn đá đập nát của doanh trại.”
“Nếu công tử lo lính Biên Sa lại đến thì giờ nên chuyển lương thực và ngựa chiến đến đường lương mã Đông Bắc.” Ổ Tử Dư bắt kịp bước chân Tiêu Trì Dã, “Không kịp xây lại Biên Bác doanh đâu, doanh Sa Tam chỉ cách đây có mười mấy dặm thôi, ngựa của bộ Hãn Xà chạy trong một ngày là đến.”
Tiêu Trì Dã bước lên lan can, đạp bật vào nhảy sang đầu bên kia, quay lại ra hiệu cho Ổ Tử Dư đừng đi theo mình, thuận miệng hỏi: “Thật không?”
Ổ Tử Dư không hiểu ý trong câu ấy của Tiêu Trì Dã, hắn vội vàng nói: “Giờ chỉ có thể bỏ doanh Biên Bác, cố gắng giảm thiểu hao tổn nhu yếu——”
Tiêu Trì Dã vừa đi lùi vừa nói: “Ờ, thế ngươi không có một tí ý định đuổi theo nào à?”
Lúc này mặt trời đã bắt đầu ngả bóng, Ổ Tử Dư đứng ở phía hoang tàn, ánh mắt của Tiêu Trì Dã khiến hắn bối rối. Vết bỏng trên lưng hắn bị nắng thiêu đau nhói, cau mày nhìn Tiêu Trì Dã xoay người lại, không nhịn được mà gắng sức hô: “Không đánh được đâu, nhị công tử, ta đã bảo rồi, ta là đội vận chuyển…”
Tiêu Trì Dã không đáp, quay lưng về phía Ổ Tử Dư vẫy vẫy tay, ý tứ rõ mồn một, Ổ Tử Dư im đi được rồi. Hắn đứng cạnh kho lương đổ nát, sắc mặt lãnh đạm, môi mím chặt.
Cứ đứng yên như vậy thật lâu.
***
Tiêu Phương Húc ngồi bệ vệ trong lều, ngửa cổ uống nốt ngụm trà sữa cuối cùng. Trà sữa pha từ trà thô bỏ thêm muối, đã để nguội, váng sữa âm ẩm trong miệng, có mùi thơm của sữa. Tay vai ông để trần, quân y đang bôi thuốc.
“A Mộc Nhĩ là một đối thủ giỏi,” Tiêu Phương Húc cử động vai sau khi băng bó xong, “Ta đã quan sát bộ Hãn Xà hơn mười năm, thế mà không ngờ lực tấn công của bọn chúng lại mạnh như thế. Người già rồi, phản xạ cũng sẽ chậm hơn, ta đã kém xưa nhiều rồi.”
“Ly Bắc ấy à, ưu điểm nổi bật, nhược điểm cũng rõ ràng.” Tả Thiên Thu nắm một vốc cát rồi lại nhìn chúng lọt xuống, nói, “A Mộc Nhĩ thay đổi chiến lược tấn công vì ông, trước kia với Ký Minh, hắn tuyệt đối không dám tiến công mạnh như vậy. Ký Minh giỏi dùng binh pháp, tất cả doanh địa bố trí ở đường biên đều liên kết với nhau, lúc thiết kỵ ra ngoài đánh địch, sau lưng đeo sợi xích, thế cũng để tiếp viện cho Ký Minh, một khi tình thế lật ngược, Ký Minh có thể kéo quân chủ lực về bất cứ lúc nào, tránh tổn hại nặng nề. Giờ Ký Minh lui, đổi lại về ông, tốc độ truyền tin của các trại này chậm hơn rất nhiều, phong cách của ông lại khác hẳn với Ký Minh, quân tiên phong không dám xông lên mạnh như vậy, quân dự bị cũng bị loạn nhịp độ vốn có, A Mộc Nhĩ bỏ qua thời cơ này được chắc?”
Tiêu Phương Húc đứng dậy mặc áo vào, phần cơ bắp gồ lên sau lưng chằng chịt sẹo. Ông bảo mình già rồi, nhưng cơ thể đem lại cảm giác áp bách cực độ kia còn tráng kiện hơn xưa. Ông khoác áo choàng vào, bắt đầu mặc giáp, cả quá trình làm vô cùng tỉ mẩn.
“Nếu Đại Chu vẫn đang trong thời kỳ phục hưng, Ký Minh sẽ chính là thống soái tốt nhất của thiết kỵ Ly Bắc, nó làm tương đối xuất sắc, là người duy nhất có thể duy trì đỉnh cao của Ly Bắc.” Tiêu Phương Húc giắt đao vào bên hông, vẻ mặt trầm tĩnh, “Nhưng Đại Chu đã trên đà rạn nứt, kế ‘tường’ bấy lâu nay của chúng ta không còn phù hợp với thiết kỵ Ly Bắc nữa. A Mộc Nhĩ là đại Nga Tô Hòa Nhật ông trời ban cho Biên Sa, hắn đi qua các bộ, tham vọng khai thiên lập địa, sách lược bảo thủ của Ký Minh chính là đang cho hắn đủ thời gian để phát triển. Thiên Thu, cả ông lẫn ta đều phải nhìn thẳng vào một chuyện, đó là Biên Sa đã không còn là các bộ nhỏ rời rạc phải dựa vào cướp bóc để duy trì kế sinh nhai nữa, bọn họ trăm sông đổ về một, dưới sự dẫn dắt của A Mộc Nhĩ đã trở thành đại dương mênh mông. Ông đã bao giờ nghĩ đến chưa, đến lúc A Mộc Nhĩ thống nhất mười hai bộ, Biên Sa sẽ trở thành con quái thú khổng lồ đủ khả năng nuốt trọn Đại Chu. Muốn đánh hắn, chỉ có thể lợi dụng hiện tại mà thôi.”
“Ta là ‘giáo’ của Ly Bắc, Ký Minh là ‘lá chắn’. Thiết kỵ Ly Bắc sau khi giảm bớt sức nặng càng lúc càng có xu hướng tự hài lòng, thiết kỵ mất đi khát vọng chiến thắng cũng như chó sói không ăn thịt nữa vậy, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày nó bị những đội quân khác thay thế.”
Lúc nói đến đây, mặt Tiêu Phương Húc không biểu lộ gì.
“Ký Minh nếm mùi thua cuộc, chuyện ấy đối với nó, đối với thiết kỵ Ly Bắc đều không phải là chuyện xấu. Ta cho nó vào quân doanh lúc mười mấy tuổi, không phải kỳ vọng nó duy trì cái gọi là vinh quang bất bại. Trên chiến trường không có thần thoại, ta cũng sẽ thua, phải sớm một chút để thiết kỵ Ly Bắc bây giờ hiểu, thứ chúng ta cần không phải là luôn luôn thắng, mà là thắng, dẫu có thua cũng phải nhanh chóng bò dậy, tay chân chưa gãy thì vẫn có thể đánh. Ta với Ký Minh đều đã hoàn thành việc phải làm, giờ đã đến lúc để Ly Bắc ‘đói’ rồi.”
Tiêu Phương Húc dừng lại một hồi lâu, ánh mắt thâm sâu.
“Thiết kỵ Ly Bắc cần gấp rút một thống soái mới, người này phải khác bọn ta, thậm chí trái ngược hoàn toàn. Người ấy phải xé rách lớp nho nhã mà Ký Minh đã dựng nên, vừa tham lam vừa hung mãnh, để thiết kỵ Ly Bắc đói cồn cào, quay về với bản tính của sói.”
===