Lúc doanh Biên Bác bị tập kích, Thẩm Trạch Xuyên vừa mới chợp mắt một lát.
Kiều Thiên Nhai ngồi dưới hiên gảy đàn của hắn, Đinh Đào và Lịch Hùng vây quanh lu đồng chọc cá. Trong nhà yên tĩnh, ánh nắng hắt lên nửa vai Thẩm Trạch Xuyên, đêm qua y và nhóm Chu Quế mới quyết định chi tiết việc nhập tịch hoàng sách, sáng sẽ bắt đầu kiểm kê dự trữ kho lương của Từ châu, mùa thu sắp đến, nếu muốn buôn bán với Trà châu thì bây giờ chính là thời điểm tốt nhất. Bận bịu mãi đến qua giờ Ngọ, y tranh thủ ngủ một lát ở bàn.
Chẳng biết bao lâu sau thì dậy.
Thẩm Trạch Xuyên ngả người dựa vào ghế thái sư, ngón tay xoa bóp giữa mày, lúc tỉnh hẳn mới gọi Kiều Thiên Nhai.
“Thổ phỉ nửa tháng trước đều đã quay về núi Lạc, Lôi Kinh Chập có động tĩnh gì không?” Thẩm Trạch Xuyên chống bút, tiếp tục viết vào trang chưa viết xong lúc nãy.
“Có động tĩnh cũng phải mấy hôm nữa mới truyền đến chỗ chúng ta,” Kiều Thiên Nhai tự mình kéo ghế ra ngồi xuống, nói, “vả lại hầu gia cũng đã an bài chu đáo rồi, Lôi Kinh Chập quay về núi Lạc chính là bia chịu trận, chỉ giải quyết vấn đề nội bộ ở núi Lạc không thôi cũng phải ngốn hắn một tháng.”
Thẩm Trạch Xuyên không nói gì, chỉ tiếp tục viết, Kiều Thiên Nhai cảm thấy y có hơi lơ đãng, bèn bảo: “Đêm qua chủ tử ngủ có hai canh giờ, sau cơm tối còn phải đến Chu phủ nghị sự với bọn họ ở thư phòng, tranh thủ bây giờ nghỉ ngơi một chút cũng không sao.”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Tí về ngủ tiếp. Có phải Phí Thịnh đang rảnh không? Nếu hắn muốn làm việc thì việc này để hắn làm đi.”
Kiều Thiên Nhai vân vê ngón tay, nói: “Mấy hôm nay tôi cũng đang nghĩ chuyện này, người đã lơ hắn hơn tháng rồi, giờ mà lơ tiếp chỉ sợ hắn sẽ sinh lòng bực tức.”
“Tên này rất nhanh trí, biết Sách An không muốn hắn nên mới ở lại Từ châu. Chu Quế với Khổng Lĩnh kiêng kỵ hắn xuất thân Cẩm y vệ, không dám dùng hắn, hắn cũng chỉ có thể đi theo sư phụ, mong dựa hơi sư phụ để kiếm một chân ở chỗ ta.” Thẩm Trạch Xuyên đặt bút xuống hong khô mực, nói tiếp, “Hôm nay Cốt Tân về Ly Bắc, đúng là thiếu người điều tra thật.”
Lúc đám Kiều Thiên Nhai đến Từ châu, các Cẩm y vệ rời đô cũng nối đuôi theo. Nhưng nhóm Cẩm y vệ này tụ tập lại cũng chỉ có hơn trăm người, một nửa trong số đó là thuộc hạ cũ của Phí Thịnh. Thẩm Trạch Xuyên vứt hắn sang một bên, ban đầu là bởi Phí Thịnh không có ý định đi theo y, ánh mắt ấy đã sớm đặt lên người Tiêu Trì Dã rồi. Tiếc là Tiêu Trì Dã lại không muốn, Phí Thịnh đành phải tìm đến lựa chọn thứ hai, ở lại bên Kỷ Cương, nghe Kỷ Cương răm rắp. Ở Từ châu Phí Thịnh không tham gia vào một việc nào, nhưng lúc nào cũng có thể để cho Thẩm Trạch Xuyên nhìn thấy mình, ý tứ quá rõ ràng.
Phí Thịnh nhìn rất chuẩn, cho dù Thẩm Trạch Xuyên sẽ lơ hắn đi một thời gian, nhưng đến cuối cùng vẫn sẽ phải dùng hắn, bởi vì hắn quan sát nhất cử nhất động của Thẩm Trạch Xuyên, biết Thẩm Trạch Xuyên đang thiếu người.
Kiều Thiên Nhai hơi ghé lại gần, cách bàn hỏi: “Chủ tử muốn bảo hắn tra cái gì?”
“Hai chuyện,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “một là muốn hắn thính ký giá cả trà gạo ở các châu Trung Bác và Hòe châu mọi lúc mọi nơi, Từ châu đứng ở giữa định để giá theo, nếu muốn không lỗ thì phải nắm rõ giá cả ở những nơi này. Trước kia Cẩm y vệ ở Khuất đô cũng đảm nhiệm thính ký, việc này hắn có thể bố trí người đi làm. Hai là muốn hắn tra Lôi Thường Minh, Lôi Kinh Chập rốt cuộc có quan hệ thế nào với Nhan thị Hà châu, nhất là Lôi Thường Minh, ta muốn biết tường tận về cuộc đời tên này.”
Kiều Thiên Nhai nghe vậy lại hơi ngạc nhiên: “Lôi Thường Minh chẳng qua là bia sống Lôi Kinh Chập cắm bên ngoài thôi, tại sao chủ tử không tra Lôi Kinh Chập mà lại muốn tra kĩ Lôi Thường Minh?”
Thẩm Trạch Xuyên dừng lại giây lát, rồi nói: “Vừa rồi lúc ta ngủ có nhớ lại dáng vẻ trước khi chết của Lôi Thường Minh. Cảm thấy tên này có hơi quái. Phong tục đeo khuyên tai rất thịnh hành ở Khuất đô và trong tám đại gia tộc thế gia, Lịch Hùng là trẻ mồ côi Lôi Kinh Chập nuôi lớn, nó không hay giao du với những người này, ngày xưa chỉ thấy một lần, cho nên không nhớ rõ cũng không lạ. Nhưng Lôi Thường Minh là trùm phỉ núi Lạc, qua lại với cả châu phủ và quân phòng vệ hai châu Đôn, Đoan, thậm chí còn từng quen tiểu công tử Nhan Hà Như của phú thương Nhan thị Hà châu, lẽ ra hắn phải thấy vô số nam nhân đeo khuyên tai rồi, thế mà trước khi chết hắn lại liên tục nhìn ngọc châu của ta…”
Thẩm Trạch Xuyên khẽ nhíu mày, y có thể hồi tưởng lại rõ ràng vẻ mặt của Lôi Thường Minh trước khi chết, nếu Lịch Hùng không nhắc đến câu kia thì y cũng đã chẳng để ý đến, ánh mắt vừa điên cuồng vừa mê muội của Lôi Thường Minh trước khi chết rõ ràng đang xuyên qua viên ngọc châu này mà nhìn đến một người khác.
Chuyện này vốn không có gì to tát, ai nghe xong cũng chẳng để bụng. Bởi vì ngọc châu của Thẩm Trạch Xuyên không hiếm, nó chỉ là thứ Tiêu Trì Dã dùng đồ thừa mài ra lúc chạy trốn, so với tráp khuyên tai mà hắn cho Thẩm Trạch Xuyên lúc còn ở Khuất đô thì chả đáng bao nhiêu tiền. Nó có thể khiến người ta nhìn ra “yêu thương” chỉ qua một cái liếc là bởi vì nó tròn mượt, với thế gia, cho đứa bé cưng nựng nhất trong nhà đeo ngọc châu mang ý nghĩa “nhuận phúc”.
Nhưng Thẩm Trạch Xuyên để ý đến điều tinh tế hơn, trực giác mách bảo y trong đó còn thứ mà y phải đào sâu, liên quan đến cậu cháu Lôi thị, còn có một vài bí mật mà cả Chu Quế lẫn Khổng Lĩnh đều không biết.
Lịch Hùng quấn sợi dây đỏ quanh cái lu đồng, tay chân nó vụng về, cứ làm tuột dây suốt.
Đinh Đào đang bắt cá, nước bắn lên người Lịch Hùng.
Lịch Hùng bỗng bực bội kéo phựt sợi dây, ném vào người Đinh Đào, cau có mặt mày mà nói: “Ta muốn đi tìm đại ca ta.”
Đinh Đào vẫn đang xắn tay áo, nói: “Thôi đi, đại ca ngươi thì có gì tốt? Thà ngươi nhận ta với Kiều Nguyệt Nguyệt làm ca ca còn hơn, đi theo công tử nhà ta không tốt sao? Công tử nhà ta tháng nào cũng cho kẹo, đến tận bây giờ vẫn chưa khất lương lần nào đâu.”
“Ta không muốn bạc,” Lịch Hùng đứng phắt dậy, “Ta muốn đại ca ta cơ.”
Đinh Đào liếc vào gian chính, thấy rèm trúc đang vén lên một nửa, Kiều Thiên Nhai vẫn đang bàn với Thẩm Trạch Xuyên, bèn xắn tay áo xuống, nói: “Ta dẫn ngươi đi ăn thịt nhá.”
“Ta không ăn!” Chẳng biết tại sao Lịch Hùng tự dưng lại nổi nóng, vò đầu bứt tai mà vội vàng la lên, “Sao các ngươi không thả ta đi? Ta phải ra khỏi thành, ta phải về núi Lạc!”
Đinh Đào cảm thấy Lịch Hùng rất giống con gấu, không thể nói lí lẽ, nhưng cậu lại không phải đối thủ để đánh nó. Thấy Lịch Hùng sắp làm loạn lên rồi, Đinh Đào bỗng nhanh trí nói: “Ngươi nhớ đại ca ngươi như vậy, chắc là hắn lợi hại lắm nhỉ?”
Lịch Hùng nói: “Đại ca ta là hảo hán đệ nhất núi Lạc, đương nhiên là lợi hại rồi.”
Đinh Đào vỗ tay bép một cái, cậu nói: “Hảo hán núi Lạc thì là cái thá gì? Có lợi hại bằng chủ tử công tử nhà ta không? Ta không tin hắn là anh hùng đâu!”
Lịch Hùng quả nhiên nổi giận, trừng mắt nhìn Đinh Đào, nói: “Chủ tử công tử của ngươi mới không lợi hại ấy! Hắn gầy như thế, đại ca ta tung một quyền là có thể lấy mạng hắn luôn.”
Đinh Đào thầm hứ một tiếng trong lòng, hơi không vui, nhưng vẫn cố tỏ vẻ rất vui mà nói: “Gớm, lợi hại thế cơ á. Đại ca ngươi tên là Lôi Kinh Chập đúng không? Cậu hắn là Lôi Thường Minh, ta biết cả đấy.”
Lịch Hùng vốn đã ghen tị với Đinh Đào rồi, không muốn chịu thất thế ở đây, muốn chứng minh Lôi Kinh Chập mạnh hơn Tiêu Trì Dã và Thẩm Trạch Xuyên, bèn nói gấp: “Lôi Thường Minh cũng lợi hại, lật ngược được cả người bé, nhưng đại ca ta còn lợi hại hơn Lôi Thường Minh nhiều!”
Đinh Đào thấy nó đã cắn câu, bèn nhanh chóng tiếp lời: “Lật ngược người bé là cái chiêu gì?”
Lịch Hùng chỉ thuận miệng nhắc đến thôi, nghe thấy Đinh Đào hỏi vậy thì bèn vắt óc cố gắng nhớ lại cuộc đời của Lôi Thường Minh. Đầu nó như có đèn kéo quân chạy qua, nói: “Lật ngược người bé chính là lật ngược tụi con nít lại đó, Lôi Thường Minh rất thích làm cái chuyện đó.” Đột nhiên nó lại nghĩ tới một việc, bèn nói, “A! Ta nhớ ra rồi, khuyên tai, khuyên tai vừa trắng vừa tròn, đứa con nít Lôi Thường Minh lật ngược cũng đeo đó!”
***
Sau khi ăn xong Thẩm Trạch Xuyên muốn ra ngoài, lúc thay áo khoác, nghe thấy tiếng Đinh Đào và Lịch Hùng vừa chạy vừa la hét om sòm ngoài sân. Thị nữ cúi người lui ra cửa, định dặn hai bọn nó đừng làm ồn, Thẩm Trạch Xuyên quay đầu lại nói: “Không sao, cứ để hai đứa nó chơi đi.”
Kiều Thiên Nhai đang định để đàn xuống bàn nhỏ dưới hiên, thấy thế lại sợ hai nhóc củ cải kia không biết chừng mực, xô hỏng của hắn, bèn mang về phòng mình.
Lúc Thẩm Trạch Xuyên sắp ra viện, Đinh Đào đi theo sau, muốn nói gì đó, nhưng thấy đã muộn rồi nên lại nuốt vào, chỉ vin vào cửa nói: “Nếu tối thì để tôi cầm đèn chờ công tử.”
Thẩm Trạch Xuyên vẫy tay với Đinh Đào, đợi cậu đi đến bên cạnh rồi dặn: “Lát nữa ăn cơm xong rồi các ngươi đến viện của gia gia đi, gia gia muốn dạy các ngươi hai mươi bốn thức của Kỷ gia quyền. Muộn nhất là giờ Hợi một khắc ta sẽ về.”
Đinh Đào gật đầu rồi tiễn Thẩm Trạch Xuyên đến cửa, có hơi níu kéo trong lòng. Buổi chiều cậu đã nghe được một đống chuyện, chẳng biết là Lịch Hùng lừa cậu hay là thật, giờ trời sắp tối rồi, cậu đâm ra cũng hơi sợ. Chờ Thẩm Trạch Xuyên đi một cái bèn vội vàng dẫn Lịch Hùng chạy đi tìm Kỷ Cương, trong viện này vẫn còn kha khá cận vệ với Cẩm y vệ đang ở, có nhiều người thì cậu sẽ không sợ.
Thẩm Trạch Xuyên đến Chu phủ, thư phòng đốt đèn sáng choang, bên trong có mấy phụ tá đang ngồi. Đêm hè vẫn còn nóng, ba mặt thư phòng đều mở cửa sổ, đốt cả hương xua muỗi, nhiều người nên càng thấy bí bách. Khổng Lĩnh sợ Thẩm Trạch Xuyên không quen, bảo người mở cả hai cánh cửa ra.
“Đây là lương thực mới tính xong hôm nay, mời đồng tri xem qua.” Chu Quế trình sổ lên cho Thẩm Trạch Xuyên, đứng ở đó nói, “Sắp sang thu rồi, theo như bọn ta thấy, bây giờ bàn việc buôn bán với Trà châu là phù hợp nhất.”
“Năm ngoái, vào mùa thu, đội buôn của Hà châu, Quyết Tây đều phải đi qua Trung Bác, vận chuyển hàng đến chợ buôn giữa Ly Bắc và bộ Hồi Nhan. Nhưng năm nay chiến sự gay gắt, bọn họ không buôn được, quá nửa sẽ đến Trà châu để làm bù.” Khổng Lĩnh hơi nhấc áo lên ngồi xuống, nói, “Nếu chúng ta chậm hơn bọn họ thì dù có bán lương thực rẻ đến đâu, đến lúc đó Trà châu cũng chẳng còn tiền mà mua, cho nên việc này phải làm sớm.”
“Đúng là thế.” Thẩm Trạch Xuyên xem kỹ lượng lương thực, nói, “Trước mắt đây là việc cần kíp nhất, nếu thuận lợi, đời sống Từ châu năm sau sẽ cải thiện hẳn. Trước đây chưa từng có mối làm ăn nào như vậy, thương nhân Quyết Tây, Hà châu cũng không ngờ được, nhưng trước đây chúng ta đã từng nói đến chuyện làm ăn, bọn họ ít nhiều cũng phải nghe phong thanh rồi. Đây là bát canh thịt động lòng người, chuyện chia tiền chia người, chưa chắc bọn họ đã bằng lòng.”
“Khó chính là ở chỗ đấy,” Chu Quế nói, “chưa nói đến châu phủ Trà châu và thổ phỉ vội, có thuận lợi hay không, chỉ đề phòng người ngoài thôi cũng phải đã phải tốn tâm tư. Quân phòng vệ Từ châu chúng ta mới xây chưa được một tháng, thao trường còn chưa xong, binh cũng chưa huấn luyện, nếu bị đối phương bày mưu cướp lương thì cũng chẳng đánh lại được người ta.”
Thẩm Trạch Xuyên chờ mấy hôm nay, chính là muốn Chu Quế nói ra những lời này. Y đóng cuốn sổ lại, ngón tay đặt yên bên trên, nói: “Từ châu hiện giờ không có tướng lĩnh, việc luyện binh, cả ta lẫn chư vị đều không thạo. Nhưng cấm quân có để lại một ít binh mã canh giữ trường săn ở trường săn Bắc Nguyên, nếu đại nhân đồng ý, vậy thì để bọn họ huấn luyện quân phòng vệ trước xem. Chúng ta phải trao đổi trước với Trà châu về việc cấp thêm lương, người đi thương lượng đã quyết chưa? Để ta bảo Kiều Thiên Nhai dẫn Cẩm y vệ theo để bảo vệ cho.”
Chu Quế nhìn về phía Khổng Lĩnh, sau đó lại nhìn trở lại, nói: “Ta không thể rời Từ châu, cũng chỉ có thể để Thành Phong đi được thôi, mang thêm cả bút thiếp biết tính toán theo. Đồng tri chịu phái người đi bảo vệ, vậy thì quả thật không thể tốt hơn rồi.”
Chu Quế không biết, nhưng lòng Khổng Lĩnh lại rõ như ban ngày. Ông ổn định tâm trạng lại, rồi nói với Thẩm Trạch Xuyên: “Nhưng mua bán thì ta cũng chỉ là tay mơ thôi, chẳng biết bên đó có ai lành nghề không, đâm ra giờ cũng lo… Muốn xin đồng tri ban cho một cái diệu kế phòng thân.”
Thẩm Trạch Xuyên cười một tiếng: “Thành Phong tiên sinh khiêm tốn quá, ta nào có diệu kế gì? Nếu được, ta sẽ đi chuyến này với Thành Phong tiên sinh.”
Chu Quế sao dám để Thẩm Trạch Xuyên dắt mình vào hang cọp, câu “đến trong một ngày” của Tiêu Trì Dã vẫn còn văng vẳng bên tai đây này! Hắn vội vàng nói: “Đồng tri——”
Nhưng Khổng Lĩnh đã hành lễ, vô cùng cảm kích mà đáp: “Có đồng tri, ta có người có thể tin cậy rồi.”
Người này thật sự cao tay.
Thẩm Trạch Xuyên nhìn Khổng Lĩnh, vẻ mặt hòa nhã.
Quá thông minh.
===