Giờ đã vào cuối tháng Sáu, ngày khởi hành định vào tháng Bảy. Sau khi Thẩm Trạch Xuyên rời đi, các phụ tá mới lui ra, Chu Quế hỏi Khổng lĩnh: “Sao ngươi lại cứ muốn đồng tri phải đi vậy? Trà châu loạn như thế, nhỡ đồng tri mà gặp chuyện chẳng lành, Từ châu sẽ chẳng có cách gì để giải thích với hầu gia cả. Ta vốn định để ngươi đi thôi, lúc đi cải trang thành thương buôn, chúng ta còn có thể nói chút giao tình với châu phủ Trà châu La Mục.”
Khổng Lĩnh rót trà nguội, nghe thế thì gật đầu, uống một ngụm rồi mới nói: “Giờ đồng tri đi cùng, dọc đường cũng có thể cải trang thành thương buôn mà, còn có cả Cẩm y vệ đi theo cùng, an toàn hơn kế hoạch của chúng ta hơn nhiều.”
Chu Quế chỉ Khổng Lĩnh, nói: “Ngươi đúng là khôn ba năm dại một giờ, đồng tri… Tướng mạo như thế thì cải trang thành thương buôn kiểu gì? Đi đường chỉ cần ai lanh mắt là nhìn ra ngay không phải người tầm thường.”
Khổng Lĩnh ngậm lá trà trong miệng, ông nhìn một lát, thấy Chu Quế không hiểu thật thì nói: “Ngươi đúng là đồ khờ, ta hỏi ngươi nhé, từ lập lại quân phòng vệ Từ châu đến trù tính buôn bán với Trà châu hiện giờ, có việc nào không phải do đề nghị của đồng tri không? Từ châu đúng là cái đất tốt để người ta lợi dụng, nhưng trên đời này há có chuyện há miệng chờ sung.”
Chu Quế đáp: “Ta không hiểu chắc? Ta hiểu chứ! Quân phí còn chưa trả, chúng ta lấy lương thực để tiếp tế cho cấm quân, còn đưa cả trường săn Bắc Nguyên cho, thế không phải đã tạm thời hết nợ rồi đấy sao? Đồng tri đối tốt với Từ châu, Từ châu cũng đang cố hết sức báo đáp mà.”
Khổng Lĩnh nuốt lá trà đã nhai đắng xuống, nói: “Giờ chúng ta còn chưa trả, sau này lại càng không trả được. Hầu gia đẩy lùi thổ phỉ núi Lạc, cho Từ châu đủ thời gian để trùng kiến, hiện giờ đến quân lương nửa năm của hai vạn cấm quân chúng ta còn không cung nổi. Dâng trường săn Bắc Nguyên lên, ta nói ngươi nghe, chỗ đó sau này chính là doanh trại kiêm thao trường của cấm quân, mặc kệ chúng ta định tính thế nào với nó, trong mắt người khác, Từ châu đã thuộc về cấm quân rồi. Chưa kể một khi việc buôn bán với Trà châu đã thành, khoản lãi ấy, ngươi định trả đồng tri kiểu gì? Hơn nữa đồng tri bảo phái Kiều Thiên Nhai đi theo bảo vệ ta, Kiều Thiên Nhai là ai chứ? Hồi trước ở Khuất đô làm đồng tri Cẩm y vệ, phẩm hàm lấy ra so còn cao hơn ngươi đấy, những năm trước chúng ta vào đô, thấy người ta thì không chỉ phải xuống kiệu hành lễ, mà còn phải nép sang một bên nhường đường. Đồng tri để hắn bảo vệ ta, thường dân như ta chịu được thật sao? Nếu mà đến Trà châu như thế, rốt cuộc là Kiều Thiên Nhai chủ sự, hay là ta chủ sự? Thế mà ngươi còn mở mồm đồng ý được! Thế nên ta mới bảo ngươi khờ lắm.”
Chu Quế chưa bao giờ làm đô quan, hắn nhậm chức ở Trung Bác ngay từ đầu. Thầy của hắn cũng là quý nhân của hắn, Chu Quế làm đốc lương ở bên dưới, làm rất khá, học vấn cũng cao, thầy mến tài của hắn nên đã gả con gái cho Chu Quế, bởi vậy Chu Quế tránh được rất nhiều điều bẩn thỉu ở chốn quan trường. Sau đó hắn dựa vào tư lịch mà thăng lên châu phủ Từ châu, trước án Trung Bác binh bại con đường làm quan cũng coi như thuận buồm xuôi gió. Hắn không giống đám Lương Thôi Sơn, ở Khuất đô bị quan viên thế gia đạp không ngóc đầu dậy nổi, hắn không phải chịu cái tội tình ấy, thế nên có rất nhiều những điều ngoắt nghéo, đúng là hắn không hiểu thật.
Chu Quế nghe thế thì ngớ ra, hơi ngần ngừ nói: “Tại ta cũng lo mà, ngươi dẫn theo người đi nói chuyện làm ăn, ta cũng phải lo an nguy chứ. Quân phòng vệ mới xây, cấm quân thì cũng đi rồi, người có thể giúp ích hiện giờ chỉ có Cẩm y vệ của đồng tri mà thôi.”
Khổng Lĩnh nói: “Ban đầu đồng tri nói sẽ ở lại Từ châu, là bởi vì lúc đó chúng ta không tin được cấm quân. Trước khi hầu gia đi, ngươi với ta đã hết nghi từ lâu rồi, nhưng đồng tri lại vẫn ở lại. Y đối với Từ châu chính là ‘mưa dầm thấm lâu’, chỉ sợ đã quyết xong trước cả khi trước khi đến Từ châu, ngươi ta bây giờ mới tỉnh ra thì cũng đã muộn mất rồi.”
Sau mấy hôm chung sống, Chu Quế chỉ cảm thấy Tiêu Trì Dã nói thì không hay, nhưng xử lý công việc thì hết sức gãy gọn, nên cho thể diện thì sẽ cho, là người đặt lời ra ngoài mặt. Nhưng Thẩm Trạch Xuyên thì lại khác, Thẩm Trạch Xuyên đàm luận với bọn họ, người thì ngồi ghế trên, nhưng lại rất khiêm nhường với các phụ tá kia, với Khổng Lĩnh thì tôn xưng “Thành Phong tiên sinh”, có chuyện thì có thể thương lượng, khiến người ta cảm thấy y rất khiêm tốn kính cẩn, chiêu hiền đãi sĩ. Sau một thời gian dài, Chu Quế đã trở nên phòng bị.
Chu Quế đứng dậy, tay vẫn túm áo choàng, một lúc lâu không nói nổi nên lời. Hắn có chậm hiểu đến mấy thì cũng biết, Thẩm Trạch Xuyên ra sức giúp đỡ như vậy, là vì đã coi Từ châu là đồ nắm chắc trong lòng bàn tay rồi. Hắn bàng hoàng: “Đồng tri… nếu quả thực chịu làm Từ châu sống lại những ngày xưa, chức châu phủ này, ta nhường cho y cũng được.”
Khổng Lĩnh nhìn ra màn đêm ngoài kia, một con bướm đêm bị ánh sáng từ thư phòng dụ đến, nhào vào mái hiên, nhưng lại xông thẳng vào mạng nhện đang ẩn núp bên dưới mái ngói cong cong.
Khổng Lĩnh trầm mặc chốc lát rồi nói: “Chu Quế à, đã đến lúc bỏ hai chữ ‘châu phủ’ đi được rồi. Hải Lương Nghi vừa chết, phái ổn hòa của Khuất đô ngay lập tức bị học sinh công kích, cũng không có ai có thể một tay duy trì được hòa bình của Đại Chu. Thiên hạ này đã sụp đổ rồi, nếu như bảo Khuất đô là ‘hươu’, vậy thì Từ châu chính là ‘thỏ’, nếu không có lang hồ bảo lãnh, Từ châu sẽ chính là miếng thịt trong mắt sài cẩu Trung Bác, ngươi với ta không thể chống chọi được chúng đâu.”
Thời còn trẻ Chu Quế với Khổng Lĩnh là bạn đồng môn, làm bạn bao nhiêu năm, rất ít khi thấy ông nghiêm túc như vậy, bởi vậy đáp: “Ta biết ngươi đã suy nghĩ rất nhiều, chỉ mong đồng tri có thể cáng đáng nổi kỳ vọng bây giờ thôi… Ta sợ người như thế.”
Khổng Lĩnh nhớ đến cái đêm có Lôi Thường Minh, Thẩm Trạch Xuyên bảo lật mặt một cái là lật mặt được ngay, cười cười nói nói ngay giữa biển đao, câu nào nói cũng rất thật, đến cả ánh mắt cũng chân thành, không chỉ Lôi Thường Minh tin, mà đến cả ông cũng đã tin. Chinh sau lần đó, ông mới bắt đầu dè chừng Thẩm Trạch Xuyên.
Khổng Lĩnh thu mắt về, hơi lo lắng mà nói: “Tối nay ta để lộ mũi nhọn, coi như đã vượt qua ranh giới rồi, chỉ sợ đồng tri ghi nhớ thôi. Ta là cố vấn của ngươi, không nên phô trương trước mặt đồng tri… Sau này vẫn phải cẩn thận một chút.”
***
Hai người bọn họ nói chuyện rất lâu trong thư phòng, Thẩm Trạch Xuyên thì quay về trạch. Kỷ Cương ở bên kia đã ngủ rồi, Thẩm Trạch Xuyên không bảo ai làm phiền nữa, bèn quay về đình viện. Lúc y bước qua hành lang, thấy Phí Thịnh đang mang theo người gác đêm trong sân.
Đợi Thẩm Trạch Xuyên tiến vào rồi, Phí Thịnh mới thoáng thả lỏng. Kiều Thiên Nhai chia ít thuốc lá còn thừa cho Phí Thịnh, ít lâu sau, thấy chính phòng đã tắt đèn rồi thì bèn bảo người thổi tắt cả đèn lồng trong sân.
“Không có hầu gia bên cạnh, chủ tử khó ngủ hơn.” Kiều Thiên Nhai khẽ giọng dưới tán cây, “Ngủ cũng không ngon, sau nửa đêm mà có nghe thấy tiếng động gì cũng đừng để ai vào quấy rầy.”
Phí Thịnh nghĩ cái là hiểu ngay. Hắn rút tẩu thuốc ra, thở một hơi vào bóng tối, rồi nói: “Hiểu rồi, hố tử thần Trà Thạch là ác mộng, cảm ơn.”
Kiều Thiên Nhai lại không rút ra, hắn chống tay lên thân cây, nghe tiếng ếch kêu trong ao một lúc rồi nói: “Ngươi rỗi việc lâu như thế rồi, chủ tử cảm thấy làm cận vệ thôi thì phí quá, có hai nhiệm vụ, sáng mai ta sẽ bảo sư phụ đưa yêu bài cho ngươi.”
Trong lòng Phí Thịnh hiểu rõ, đây là Thẩm Trạch Xuyên muốn dùng hắn, nhưng không định đặt hắn bên mình, ít nhất thì không thay thế được Kiều Thiên Nhai. Hắn cúi đầu rít một hơi, đập tẩu vài cái rồi cười: “Được, ta đang mong lắm đây. Cơ mà nói qua cho ta nghe đi, nhiệm vụ gì?”
Kiều Thiên Nhai nhìn về phía Phí Thịnh, nói: “Thính ký, việc đơn giản thôi.”
Phí Thịnh nói: “Việc còn lại là gì?”
“Tra hai người Lôi thị, nhất là Lôi Thường Minh, thuở sinh thời của hắn thế nào phải báo hết cho chủ tử.” Kiều Thiên Nhai bật cười, “Việc này bảo ngươi đi làm là dùng không đúng chỗ đâu. Lẽ ra Đinh Đào làm cũng được, nhưng nó còn nhỏ, sợ nó làm việc không biết chừng mực, cho nên vẫn phải tìm đến ngươi. Mấy cái này ngươi thạo mà, thế nào?”
Phí Thịnh cũng cười, gật đầu đáp: “Miễn là chủ tử sai, không có chuyện gì là không được.”
Kiều Thiên Nhai nói tiếp: “Thế còn ta thì sao, cũng có một việc muốn nhờ ngươi đấy.”
Phí Thịnh rút tẩu ra, nói: “Ta với ngươi là anh em mà, khách sáo thế. Việc gì?”
Kiều Thiên Nhai thu tay về, nói: “Ta muốn nhờ ngươi lúc ra ngoài thính ký, điều tra tung tích một người hộ ta.”
Phí Thịnh để ý, liếc Kiều Thiên Nhai mấy lần rồi nói: “Ai?”
Kiều Thiên Nhai đáp: “Diêu Ôn Ngọc.”
***
Canh ba nửa đêm, cấm quân vẫn chưa nghỉ.
Ổ Tử Dư và Thần Dương đang uống trà sữa, quân y bôi thuốc cho hắn, cứ ngồi xổm dưới đất như thế, hỏi Thần Dương: “Rốt cuộc là nhị công tử định làm gì?”
Thần Dương đang chỉnh lại danh sách quân thợ của doanh Biên Bác, nói: “Đấy là việc chủ tử quyết, ngươi hỏi ta làm gì?”
Ổ Tử Dư nói: “Ngươi với ta quen nhau lâu rồi mà, bật mí một tí cũng không được à?”
Thần Dương đánh số danh sách, bận nhưng vẫn bình thản nhìn Ổ Tử Dư, nói: “Nếu ngươi đang nói về quan hệ cá nhân thì chúng ta uống rượu ăn thịt ở đây. Nếu ngươi đang nói về quân vụ thì ta phải gọi ngươi một tiếng tướng quân doanh chiến. Ngươi trộn hai người này vào với nhau, rốt cuộc ta phải trả lời ngươi kiểu gì?”
Ổ Tử Dư mặc áo vào, nói: “Thế này đi, để ta nói rõ cho ngươi hiểu. Nhị công tử muốn Đông tiến để đánh lại doanh Sa Tam đã bị xâm chiếm, ta thấy không ổn, chuyện đó không làm được. Các thiết kỵ Ly Bắc ở doanh Biên Bác hiện giờ là quân của ta, bọn ta không phải lính đánh tiên phong, bọn ta là đội vận chuyển lên chiến địa, chơi một chút với bộ Liệu Ưng thì còn được, nhưng nếu muốn đánh bộ Hãn Xà, xin lỗi, ta sẽ mang người về ngay lập tức.”
Thần Dương gật đầu: “Thứ lỗi không tiễn.”
Ổ Tử Dư chậc một tiếng, vẻ mất kiên nhẫn đã lộ ra trên mặt hắn, nói: “Ngươi đang làm cái gì vậy?”
Thần Dương bỏ danh sách ra, nói: “Ngươi có hỏi chủ tử ta những câu như thế thì hắn cũng đáp y hệt thôi. Ngươi muốn đi sao, được, cứ đi đi.”
Ổ Tử Dư nói: “Ta bảo đi, không phải vì sợ đánh với bộ Hãn Xà, mà là bởi bây giờ không đánh nổi, việc gì phải lấy trứng chọi đá nhỉ? Ngựa chiến với quân thợ của doanh Biên Bác đều là báu vật của Ly Bắc, lại hao phí vào lũ Biên Sa thì có lợi lộc gì? Mau nhanh nhanh đưa bọn họ đến đường lương mã Đông Bắc, chúng ta đã có tiếp viện của ba đại doanh Liễu Dương rồi, giờ quay đầu vẫn còn kịp.”
“Kịp,” Tiêu Trì Dã vén rèm lên, cúi người đi vào, lau nước trên tay, nói, “sao ngươi lại kết luận như thế? Nói ta nghe xem nào.”
Tiêu Trì Dã vừa tiến vào, Ổ Tử Dư cảm thấy bên trong lều chợt tối đi rất nhiều. Quân y dọn hòm, hành lễ với Tiêu Trì Dã rồi lui ra.
Ổ Tử Dư hơi lúng túng, không dám nhìn Tiêu Trì Dã nữa.
Tiêu Trì Dã ném khăn cho Thần Dương, đi vòng qua ngồi xuống bên cạnh bếp lò. Bên trên vẫn còn đang đun trà sữa, đã lâu lắm rồi Tiêu Trì Dã chưa uống, Cốt Tân đi tới từ phía sau rót cho Tiêu Trì Dã một bát.
Trong lều yên tĩnh, Ổ Tử Dư cảm thấy rất mất tự nhiên. Hắn có mắc lỗi trước mặt Tiêu Ký Minh cũng không phải kiềm nén như trước mặt Tiêu Trì Dã.
Tiêu Trì Dã uống một hớp rồi hỏi Ổ Tử Dư: “Còn sữa tươi không?”
Ổ Tử Dư vội lắc đầu, nói: “Hết rồi, còn mỗi bình này thôi, còn lại để dành cho doanh Biên Bác uống cho đỡ thèm.”
“Có trà thô không?”
Ổ Tử Dư “Có” một tiếng rồi nói: “Đồ lại sức sao có thể không có được? Trong kho nhiều lắm, nếu người thích thì để tôi bảo người lấy cho.”
Tiêu Trì Dã chống tay nhìn Ổ Tử Dư, nói: “Nếu ngươi ở đây cả đêm, sáng mai trời chưa sáng ta cũng vẫn sẽ đi. Để người ta đánh chạy chui chạy lủi, các ngươi không phải thiết kỵ Ly Bắc à?”
Đây là lần thứ hai Ổ Tử Dư nghe Tiêu Trì Dã nói “thiết kỵ Ly Bắc các ngươi”, hắn nén giận giây lát, đang toan mở miệng thì Tiêu Trì Dã lại nói: “Thay đồ đi, Cốt Tân, lát nữa đóng hòm vào, trước sáng mai sai người đến Từ châu, tiện thể báo luôn cả tin bình an cho Lan Chu nhé.”
Ổ Tử Dư nào biết “Lan Chu” là ai, nghe cái giọng điệu đó, Tiêu Trì Dã còn chưa khiến hắn yên tâm việc đánh giặc mà chỉ lo đưa trà cho người ta. Hắn không nhịn được mà thốt lên: “Nhị công tử——”
“Bàn quân vụ thì đừng có gọi nhị công tử, ta là Tổng đốc cấm quân Tiêu Sách An. Ta hỏi ngươi có phải thiết kỵ Ly Bắc hay không, ngươi lại không hề quả quyết trả lời cho ta. Ly Bắc không có ‘đội vận chuyển’ riêng biệt nào cả, Ly Bắc chỉ có thiết kỵ Ly Bắc thôi. Lính của ngươi cưỡi ngựa chiến giống đội tiên phong, đeo trường đao giống đội tiên phong.” Tiêu Trì Dã nhìn xoáy vào Ổ Tử Dư, uống cạn trà sữa, rồi thoáng nhếch mép cười, “Chủ tướng của Ly Bắc chỉ đến cỡ này thôi à?”
===
• Tác giả có lời muốn nói:
Sáu châu Trung Bác là: Từ châu, Đôn châu, Đoan châu, Đăng châu, Trà châu, Phàn châu.
Tám thành Khuất đô là: Thành Tuyền, thành Đan, thành Xuân, thành Thuyên, thành Địch, thành Tấn, thành Vu, thành Tha.
Năm quận Khải Đông là: Quận Thương, quận Xích, quận Sách, quận Trừ, quận Biên.
Hòe châu nằm sau lưng ải Lạc Hà, phía Tây Bắc thành Tuyền. Hà châu nằm phía Nam thao trường núi Phong, vùng rìa có thể nối thẳng đến rặng núi Tỏa Thiên quan. Mặc dù hai châu này cũng là “châu”, nhưng không nằm trong phạm vi Trung Bác, tham khảo thêm ở án quân lương trong quyển thượng.
Du châu ở Quyết Tây, Quyết Tây còn có Bạch Mã châu, Cầm châu với mười ba thành, gồm cả hai bến cảng lớn.
Hiện giờ trong mười hai bộ Biên Sa đã xuất hiện: Bộ Liệu Ưng, bộ Câu Mã, bộ Hãn Xà, bộ Trường Thứu.
Tham khảo chương 43 ở quyển thượng, Sách An đã nhắc đến bộ Hồi Nhan đã đầu phục Đại Chu từ trước, chính là bộ nhỏ hoạt động ở giáp ranh khu vực giao thương chung (hỗ thị).
Các doanh trại của Ly Bắc đã xuất hiện bây giờ lần lượt là: Doanh thường trú, doanh Biên Bác, doanh Sa Nhất, doanh Sa Nhị, doanh Sa Tam, ba đại doanh Liễu Dương.