Thương Tiến Tửu

Chương 132: Binh thành




(*Note đầu chương: Có thể tham khảo bản đồ để dễ hình dung chương này hơn nhé, nhưng cái bản đồ này cũng có nhiều chỗ sai lắm mặc dù là hàng official.)
Ổ Tử Dư chạy từ chiến trường đến doanh Biên Bác, lúc đó có đi qua doanh Sa Tam, qua cả doanh thường trú, nhưng trong mắt các chủ tướng ở các doanh tác chiến này, hắn vẫn chưa được tính là “chủ tướng”. Lúc thảo luận quân vụ, tác dụng duy nhất của hắn chính là đưa lương. Năm Hàm Đức thứ tám hỗ thị Ly Bắc bị bộ Hãn Xà đánh úp, đội ngũ ứng chiến nhanh nhất chính là đội vận chuyển do Ổ Tử Dư lãnh đạo, đó là trận duy nhất hắn từng đánh.
“Chủ lực của doanh Biên Bác xuất binh ra Bắc, ngươi chính là chủ tướng của doanh Biên Bác. Giờ cấm quân sắp sửa đi thăm dò doanh Sa Tam, ta mong sẽ nhận được sự trợ giúp của doanh Biên Bác.” Tiêu Trì Dã đặt bát xuống, nói, “Lần này bộ Liệu Ưng đánh bất ngờ hiển nhiên là đã lên kế hoạch từ lâu rồi, cắt đứt mã đạo của doanh Sa Tam, doanh Biên Bác ngay tức thì mất đi tai mắt và bình phong. Bây giờ ngươi mà lui về phía sau, đúng là có thể đảm bảo bình an vô sự, nhưng doanh Sa Nhất giáp ranh chiến địa sẽ hoàn toàn bị người Biên Sa bao vây. Ba đại doanh Liễu Dương của Triêu Huy có nhiều đến mấy cũng phải chia làm hai tuyến, để một đội vòng qua đại cảnh, đến chiến trường phía Đông Bắc trước để tiến hành tiếp viện từ xa. Đến lúc đó có còn thừa nhu yếu phẩm đi chăng nữa thì binh mã tiền tuyến cũng chết cả rồi.”
Sở dĩ Tiêu Ký Minh chọn doanh Biên Bác làm khu vực tiếp tế, là bởi ở giữa nó, doanh Sa Tam, và đường lương mã Đông Bắc có mã đạo nối thẳng, có thể nhanh chóng cung cấp nhu yếu phẩm, cũng có thể nhanh chóng cung cấp binh lực tiếp viện. Một khi mất đi nơi này, Tiêu Phương Húc ở tiền tuyến sẽ mất đi ngay quân tiếp viện, đường lương mã Đông Bắc không có mã đạo nối thẳng lên phía Đông Bắc, Triêu Huy sẽ phải đi đường vòng, nhanh lắm cũng phải mất bốn ngày. Nhưng trong vòng bốn ngày, phía Đông Tiêu phương Húc là bộ Hãn Xà, phía Nam là bộ Liệu Ưng, không có tiếp viện, không có nhu yếu phẩm, người Biên Sa dùng kế xa luân chiến* cũng đủ để đánh ngã đội quân tinh nhuệ đã mệt mỏi vì đánh lâu của Tiêu Phương Húc.
(*Tương tự như chiến tranh tiêu hao, đội quân chia thành các nhóm nhỏ thay phiên nhau đánh đối phương, khiến cho đối phương kiệt sức mà thất bại.)
Lửa giận của Ổ Tử Dư đã bị dập tắt, hắn im lặng giây lát rồi nói: “Ba đại doanh Liễu Dương trong tay Triêu Huy là một trong những đội quân tinh nhuệ của thiết kỵ Ly Bắc, bộ Liệu Ưng đánh úp ở đây cũng không ngăn được hắn, hắn có thể từ bỏ Đông Bắc ở xa hơn mà đi thẳng đến chiến địa từ đây mà.”
“Ba đại doanh Liễu Dương coi như quân tinh nhuệ của Ly Bắc, đã giao thủ nhiều với bộ Hãn Xà nhất, sự hiểu biết của A Mộc Nhĩ với bọn họ tuyệt đối không hề ít hơn ngươi với ta. Ngươi cũng biết Triêu Huy có thể ép phá vòng vây chạy đến chiến địa từ chỗ này, vậy thì A Mộc Nhĩ trước khi đánh cũng phải nghĩ đến rồi. Giờ là thời cơ tấn công tốt như vậy, thế mà hết lần này đến lần khác lão ta lại chỉ phái bộ Liệu Ưng tới, ngươi đoán xem lão ta đang nghĩ gì?”
Vẻ mặt Ổ Tử Dư dần trở nên khó coi.
Trong ba mươi sáu kế có một kế gọi là lạt mềm buộc chặt, quân của Ổ Tử Dư bị tập kích bất ngờ ở doanh Biên Bác hôm nay, thân binh trong lúc nguy cấp sẽ mang nhu yếu phẩm chạy đến đường lương mã Đông Bắc. Lúc Triêu Huy nhận được những món đồ cực kỳ trọng yếu này thì đã muộn, tiếp viện từ xa là việc bất khả nhất, hắn chỉ có thể quay về doanh Biên Bác đã bị cướp mất, căn cứ theo số người của bộ Liệu Ưng mà thân binh đã cung cấp để điều chỉnh tương ứng. Lúc hắn đến nơi, A Mộc Nhĩ rất có thể đã rút lui toàn bộ bộ Liệu Ưng, thay kỵ binh tinh nhuệ của Biên Sa vào đây mai phục chờ, Triêu Huy sẽ phải đối mặt với đợt tấn công toàn lực của A Mộc Nhĩ.
Dù thắng hay thua, Triêu Huy đều sẽ bị vướng chân ở doanh Biên Bác, Tiêu Phương Húc ở chiến trường sẽ rơi vào cảnh không viện trợ, A Mộc Nhĩ hiểu thiết kỵ Ly Bắc quá rõ.
“Triêu Huy mà không đến, chúng ta cũng chẳng thắng được. Lương thảo ở chiến trường tiêu hao cực nhanh, chẳng cần bao nhiêu ngày, vương gia vẫn sẽ phải khổ chiến mà thôi.” Ổ Tử Dư bước vài bước đến trước giá sách, rút tập bản đồ xuống, trải rộng ra trên mặt đất, “Doanh Sa Tam giáp với doanh Sa Nhị, lúc đó A Mộc Nhĩ đột kích lên phía Bắc, sẽ chính thành đánh sau lưng vương gia.”
Đàm Đài Hổ vừa tắm xong, treo áo choàng lên đi chân trần vào, thấy bọn họ đang vây quanh tấm bản đồ thì cũng ngồi xổm xuống ngó vào.
“Làm gì bây giờ,” Ổ Tử Dư ngước mắt nhìn Tiêu Trì Dã, “chúng ta tiến cũng thua, mà lùi cũng thua, bất kỳ hành động nào cũng đều nằm cả trong dự liệu của A Mộc Nhĩ.”
Đàm Đài Hổ sờ vết sẹo trên mặt, nói: “Đâu phải, hắn có biết cấm quân đâu, chúng ta chính là đội quân hắn không lường được.” Hắn vừa nói vừa chỉ vào doanh Sa Tam, “Chỗ này gần núi Lạc ở Trung Bác, ở đó toàn thổ phỉ thôi, lần này bộ Liệu Ưng có thể tránh được ưng tuần của thiết kỵ Ly Bắc, mang được cả máy bắn đá hạng nặng đi vòng đến phía Nam của doanh Biên Bác để đánh lén, đảm bảo là có thổ phỉ trợ giúp. Có rất nhiều chỗ lắt léo ta không hiểu, cơ mà đồng… công tử nói rất có lý mà.”. đam mỹ hài
Tiêu Trì Dã hơi nhíu mày, hỏi: “Lan Chu nói gì cơ?”
“Người thông minh không làm việc thừa thãi.” Vẻ mặt Đàm Đài Hổ nghiêm túc, “Vì sao A Mộc Nhĩ phải hao tâm tổn sức để ngăn cản Triêu Huy? Nếu lão ta đánh thuận lợi với vương gia ở chiến địa thì còn phải phân binh đến chỗ này làm gì.”
Tiêu Trì Dã hơi cúi người xem bản đồ, khẽ xoay ngón tay, nói: “Không sai, A Mộc Nhĩ lên kế hoạch như thế, chứng tỏ lão ta đánh cũng rất cực ở chiến địa. Giờ đã là tháng Bảy rồi, nếu chiến sự mà còn kéo đến tận mùa thu không có tiến triển gì, A Mộc Nhĩ sẽ phải đối mặt với mùa đông khắc nghiệt. Toàn bộ lương dự trữ của Biên Sa năm nay đều đã đổ vào chiến trường, chiến sự kéo dài càng lâu, Biên Sa càng bất lợi.”
Ổ Tử Dư nhớ đến điều gì đó.
Vừa lúc Tiêu Trì Dã lên tiếng: “Sau khi đại ca bị trọng thương, A Mộc Nhĩ đã thay đổi sách lược tác chiến trong mấy năm gần đây. Lúc ta còn ở Từ châu, nghe bảo kỵ binh Biên Sa đã đánh đến tận Đồ Đạt Long Kỳ rồi. Ngày trước kỵ binh của bọn chúng đánh xong là chạy, nhưng lần này lại không. Bọn chúng không những không chạy, mà còn tiến lên từ mọi phương. A Mộc Nhĩ đã mất kiên nhẫn ở đại mạc rồi, lão ta đang từng bước một xâm chiếm Ly Bắc, muốn chiếm đoạt thảm cỏ và danh trại của chúng ta. Cho nên chỉ riêng ở phương diện này thôi, doanh Biên Bác cũng cực kỳ trọng yếu, mất đi nơi này, Ly Bắc sẽ phải lui lại một bước dài, toàn bộ doanh Sa Tam sẽ bị tiêu diệt, cái gọi là phòng tuyến của chúng ta ở phía Đông sẽ sụp đổ hoàn toàn. Nhưng nếu giữ được doanh Biên Bác, sẽ có thể phục hồi tinh thần cho cha, có cha ở chiến địa, A Mộc Nhĩ đừng hòng đẩy được đường biên này.”
Tiêu Trì Dã nói đến đây thì chỉ về phía doanh Biên Bác cho Ổ Tử Dư.
“Chỉ cần ngươi chống chọi được trận tuyết đầu năm nay là đã có thể cho A Mộc Nhĩ một đòn trí mạng rồi. Cho dù thế nào đi chăng nữa, đều không thể bỏ doanh Biên Bác, vạch một đường Nam Bắc ở đây, chúng ta chỉ có thể đi về phía trước, tuyệt đối không thể lui về phía sau nữa.”
Ổ Tử Dư xê chân đang ngồi xổm, một hồi lâu không thấy mở miệng, đến lúc cả hai chân hắn đã tê rần, hắn mới dằn lòng nói: “Nếu tổng đốc đã quyết đi thì ngựa chiến còn thừa ở doanh Biên Bác có thể để cho cấm quân dùng.”
“Cấm quân không phải kỵ binh, không cần ngựa chiến. Với lại ngựa chiến của Ly Bắc nặng quá, lúc chạy rất ồn, không hợp để đánh úp.” Tiêu Trì Dã đảo mắt một vòng, nhìn cả Đàm Đài Hổ, Thần Dương, Cốt Tân mỗi người một lần, cuối cùng quay về Ổ Tử Dư nói, “Lần này để cấm quân chào hỏi A Mộc Nhĩ nhé.”
***
Hôm sau trời còn chưa sáng, cấm quân đã xuất phát.
Mặc dù Cốt Tân đang bị thương, nhưng vẫn đảm nhiệm trinh sát. Đàm Đài Hổ đi theo Tiêu Trì Dã, chỉ có Thần Dương là ở lại doanh Biên Bác. Ổ Tử Dư không hiểu, nhưng trông Thần Dương không có vẻ oán trách gì thì cũng chẳng nhiều lời hỏi.
Giờ này sương mù còn chưa tan, cấm quân đi ngoài đồng chưa được bao lâu cũng đã bị sương làm ướt giáp. Bọn họ không đi trên mã đạo, mà đi đúng cái đường bộ Liệu Ưng đã rút lui.
“Nơi này cách biên giới Trung Bác không xa, chủ tử, sao lại không thấy có trạm dịch nhỉ?” Đàm Đài Hổ trông về phía Nam, nói, “Vượt qua bãi cỏ này, chạy thêm một ngày một đêm nữa là sẽ đến núi Lạc.”
“Tất cả phòng ngự của thiết kỵ Ly Bắc đều được lập nên vì kỵ binh Biên Sa,” Tiêu Trì Dã xách đao nghiêng người nhìn một hồi, “trước kia thổ phỉ không dám đến đây, giờ thì khác rồi.”
“Bọn nào dựa hơi lũ trọc Biên Sa, mẹ kiếp bọn đó chính là lũ cháu trai.” Đàm Đài Hổ lùa cỏ, giọng căm hận mà nói.
Tốc độ hành quân của cấm quân không chậm, lúc vào lãnh thổ doanh Sa Tam thì đã là xế chiều.
Cốt Tân nằm yên trong cỏ một lúc lâu. Đàm Đài Hổ bám theo sau, đợi ít phút, chẳng nhìn thấy cái gì ở phía trước, bèn hỏi: “Thấy gì không?”
Cốt Tân gạt cỏ ra, nói: “Ổ Tử Dư nói đúng, doanh Sa Tam có kỵ binh của bộ Hãn Xà, toàn bộ đều là phân ngựa mới. Bọn chúng bố trí tuần tra xung quanh doanh trại, cảnh giác hơn ở doanh Biên Bác nhiều.”
Cốt Tân vừa nói vừa trở mình, nheo mắt nhìn trời.
“Không có tiếng còi hiệu, cũng không có chim cắt, bộ Liệu Ưng đánh lén doanh Biên Bác hôm qua quả nhiên chỉ để che mắt mà thôi.”
“Ở đây khó đánh quá,” Đàm Đài Hổ nói, “tầm nhìn quanh doanh trại rất rộng, toàn cỏ là cỏ, chúng ta mà đến lại gần thêm tí nữa thì hết chỗ trốn.”
“Đây chính là doanh Sa Tam,” Cốt Tân mò lấy thuốc lá trong ngực áo, bỏ thẳng vào miệng nhai, nói, “không chỉ không có chỗ trốn, mà bao ngoài doanh còn có hàng rào kẽm gai, đằng trước đằng sau bày cả khung cản ngựa (*), bốn góc có cả chòi canh.”
“Đi vào bằng đường mương thì sao?” Đàm Đài Hổ vừa nói vừa ngoảnh mặt lại, thì thào với Tiêu Trì Dã, “Dù gì người cũng phải ăn uống chứ.”
Tiêu Trì Dã không đáp, mặt Cốt Tân có vẻ hơi khó xử, hắn cúi đầu nằm bò xuống, nhỏ giọng lầm bầm trong cỏ: “Ngày xưa có mương thông ra bên ngoài thật, sau đó chủ tử đánh giặc ở rặng Đông núi, không phải cũng dùng chính chiêu này để thọc người Biên Sa đấy còn gì? Thế tử cảm thấy đây là lỗ hổng, thế nên lúc về đã bịt kín mương ở các doanh trại rồi.”
Đàm Đài Hổ chẳng nói gì nữa, cũng nằm xuống.
Việc chọn địa điểm để dựng trại lúc hành quân rất quan trọng, nhà xí lại là quan trọng nhất, mương rãnh bẩn thỉu kiểu này không thể xây ở cạnh kho lương thảo và các lều, hoặc là đào sâu, hoặc là đào thông ra ngoài. Doanh Sa Tam là một doanh thường dùng, dĩ nhiên thông ra bên ngoài sẽ tiện hơn. Nhưng trước kia Tiêu Trì Dã dùng số kỵ binh ít ỏi mò được vào doanh trại của bộ Biên Sa, đánh bại hoàn toàn lính của Biên Sa từ bên trong, để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc cho Tiêu Ký Minh, thế nên để an toàn, mương trong doanh trại của Ly Bắc đã đào lại toàn bộ cho sâu hơn, xử lý theo đúng kỳ hạn. Ai ngờ thay đổi như thế, mấy năm sau lại trở thành nan đề Tiêu Trì Dã để lại cho chính mình.
Lần này phải đánh sao đây?
Tiêu Trì Dã nhìn sắc trời, nói: “Đừng lo… Có cách rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.