Thương Tiến Tửu

Chương 133: Chín năm




Giờ Dậu canh ba, mặt trời lặn ở đằng Tây.
Hồ Hòa Lỗ đang ăn cơm, hắn là chủ tướng Biên Sa đã đánh úp doanh trại phía Đông Nam của Ly Bắc, xuất thân từ bộ Trường Thứu, tuổi gần bốn mươi, đang đúng độ tráng niên. Sau khi A Mộc Nhĩ thống lĩnh bốn bộ, hắn không chỉ trở thành con nuôi của A Mộc Nhĩ, mà còn trở thành chủ tướng đắc lực dưới quyền A Mộc Nhĩ, điều trùng hợp là, đội ngũ bị Tiêu Trì Dã tập kích ở rặng Đông núi chín năm trước chính là do hắn lãnh đạo.
Tính tình Hồ Hòa Lỗ nóng nảy, lòng dạ nhỏ mọn, nhưng tương đối nhạy bén, lúc đánh giặc rất biến tiến thối. Quách Vi Lễ thua dưới tay hắn, hai người lăng mạ phỉ nhổ lẫn nhau trước mặt quân không chỉ một lần. Sở dĩ hắn được A Mộc Nhĩ điều xuống phía Đông Nam, một là vì Đồ Đạt Long Kỳ đã bị đánh hạ, hai là bởi vì hắn đánh dã chiến tương đối mạnh, đã từng vây Quách Vi Lễ trong đầm lầy nguyên một ngày một đêm, đánh tan quân chủ lực của Quách Vi Lễ, làm sụt giảm sĩ khí của doanh thường trú.
“Nga Tô Hòa Nhật muốn ta nhân từ với quân thợ Ly Bắc, nhưng đám bọn chúng có chịu nghe lời đâu, nuôi chúng nó chỉ tổ phí lương thực.” Hồ Hòa Lỗ róc sạch thịt dê, nói chuyện với phó tướng bằng tiếng Biên Sa, “Ta muốn chuyển toàn bộ trang bị và lương thực ở đây đi, giết hết đám quân thợ này, ở phía Đông vẫn còn quân của bộ Trường Thứu có thể giữ tạm nhu yếu phẩm cho Nga Tô Hòa Nhật mà.”
“Trước khi ngươi đi, Nga Tô Hòa Nhật đã đặc biệt dặn không được tổn thương đến quân thợ rồi.” Phó tướng Ba Âm là một hán tử da ngăm đen, tuổi không nhỏ, nhưng bởi vì đi theo Hồ Hòa Lỗ nên mãi không có cơ hội thăng chức. Y quay sang khuyên Hồ Hòa Lỗ: “Nga Tô Hòa Nhật rất coi trọng đám quân thợ này, ngươi đừng chọc giận ngài.”
Hồ Hòa Lỗ ném con dao găm trong tay vào khay, lấy khăn lau tay, đứng dậy nhìn ra bên ngoài qua khoảng trống được vén lên dưới lều.
“Nhưng bọn chúng chọc giận ta,” Hồ Hòa Lỗ hơi khom lưng, ngó các quân thợ đang bị trói trên bãi đất trống bên ngoài, “ngươi cũng hiểu tiếng Đại Chu mà, bọn chúng chửi ta là ‘Phổ Thập Hòa’, là tên đồ tể ở rặng Đông núi, còn đòi đệt cả mẹ ta nữa.”
Ba Âm nói: “Bọn chúng bị phơi ở đây bốn ngày rồi, không được ăn, nước cũng không được uống, ngay cả chim cắt của bộ Liệu Ưng bây giờ cũng cần ăn thịt để tiếp tục sống. Trong binh pháp của Đại Chu có nói đấy, nếu muốn để bọn chúng thần phục, ngoài khiến chúng sợ, còn phải khiến chúng biết ơn nữa. Ngươi đã làm bọn chúng sợ rồi, tiếp theo có thể cho bọn chúng nước, cho bọn chúng cơm, cởi trói cho bọn chúng, sau đó ra vẻ ôn hòa săn sóc, bọn chúng sẽ cảm kích ngươi, cũng sẽ cảm kích cả Nga Tô Hòa Nhật.”
Hồ Hòa Lỗ sờ râu lún phún trên cằm, đi làm theo. Nhưng hắn đưa nước thì bị hất đổ, những tiếng mắng chửi đến tận giờ Hợi vẫn còn chưa dứt. Hồ Hòa Lỗ ngủ không ngon, hắn quyết định mặc kệ cách của người Đại Chu mà đi dùng cách của chính mình, bởi vậy hắn sai người lột da quân thợ nào lên tiếng như lột da dê, treo lên cái cọc cắm ngoài bãi đất.
“Tiêu Phương Húc ăn không đủ no ở chiến địa,” Hồ Hòa Lỗ đứng trên bãi đất, dùng tay vẽ một vòng qua bụng, nói bằng tiếng Đại Chu, “đói bụng thì làm sao đánh giặc được? Trông các ngươi mập như này, ta phơi khô rồi đưa cho lão ta ha, thế mới là đẹp cả đôi đường.”
Hồ Hòa Lỗ dùng roi để dạy dỗ những người này, quân thợ không thể đánh là vô giá trị trong mắt hắn, thậm chí hắn còn cảm thấy giữ lại quân thợ là vướng chân, chỉ có mau mau giết chết bọn chúng mới là giải quyết nhanh gọn. Hắn treo đầu của chủ tướng doanh Sa Tam lên chòi canh, làm thịt ngựa chiến của tù binh. Nếu không phải vì kiêng dè A Mộc Nhĩ thì hắn đã chẳng thèm ở lại Sa Tam doanh đợi lệnh, hắn đã đánh hạ doanh Sa Tam rồi, hắn chỉ muốn xông lên phía trước, làm người đầu tiên trong mười hai bộ Biên Sa công phá được đường lương mã Đông Bắc.
Giờ Sửu canh ba, vạn vật yên tĩnh.
Quân của bộ Liệu Ưng đánh lén doanh Biên Bác hôm qua không thành công, Hồ Hòa Lỗ nổi cơn tam bành, để trừng phạt, không cho quân của bộ Liệu Ưng ăn cơm, cũng không cho ngủ mà bắt đi gác đêm. Binh lính đang đứng trên chòi canh đã mệt không chịu thấu, buồn ngủ díp cả mắt.
Giờ phút ấy, bầu trời đêm tĩnh mịch, chỉ có gió thổi đìu hiu. Binh lính trên chòi canh dụi mắt, nương vào ánh sáng leo lét từ cây đuốc, nhìn thấy cỏ bị gió lay động ở phía xa doanh trại. Tường của doanh Sa Tam xây rất cao, lại còn khá vững chắc, tầm nhìn của chòi canh bị hạn chế, không nhìn được động tĩnh ở bên dưới chân tường. Binh lính ngáp một cái, nghe thấy tiếng xào xạc.
Hắn cứ tưởng là tiếng gió thổi qua cỏ, nhưng âm thanh ấy nhanh chóng trở nên dày đặc, giống như cơn sóng triều đang kề sát bên tai.
Lỗ tai của binh lính khẽ động, nằm úp xuống lan can chòi canh, phóng mắt ra bên ngoài doanh trại. Trời quá tối, bỗng một hàng cánh tay thò lên gò tường, ngay sau đó một hàng người nhảy lên. Đôi bên ngẩng mặt nhìn nhau, cả hai đều hơi sững sờ.
Binh lính của bộ Liệu Ưng phản ứng rất nhanh, lúc bốn mắt còn đang thao láo đã lập tức thổi một tiếng còi hiệu dài. Tiếng còi truyền khắp doanh Sa Tam, Hồ Hòa Lỗ vừa mới ngủ đã bật dậy, nhanh chóng xỏ ủng vào.
Hồ Hòa Lỗ vén lều lên ngựa ngay tức thì. Ba Âm cản hắn lại, nói: “Chúng ta còn chưa biết tình hình cụ thể của quân địch mà, cứ hấp tấp đuổi theo như thế, sợ là có mai phục đấy!”
Hồ Hòa Lỗ do dự trong nháy mắt, nhưng trong nháy mắt ấy, một cơn mưa tên tuôn ra từ trên tường thành. Hắn giận tím mặt, xô Ba Âm ra, nói: “Doanh Biên Bác chỉ toàn lũ phế vật, thiết kỵ Ly Bắc không có quân tinh nhuệ trú đóng ở đây, bọn chúng định lợi dụng ban đêm để đánh lén, phá rối bài bố của ta. Lên ngựa nhanh, ngựa chiến của Ly Bắc không địch nổi với chúng ta đâu!”
“Lệnh của Nga Tô Hòa Nhật còn chưa đến mà!” Ba Âm túm dây cương của Hồ Hòa Lỗ, cuống cuồng ngăn lại, “Quá kỳ quái! Doanh Biên Bác quả thực không có binh, nhưng bọn chúng lại dám chủ động đánh chúng ta, chắc chắn là có chuẩn bị sẵn rồi! Hồ Hòa Lỗ, đây là bẫy! Chúng ta không nên ra ngoài doanh Sa Tam, bọn chúng không phá được pháo đài này đâu!”
Hồ Hòa Lỗ đánh ngựa phi đi mất, kéo theo Ba Âm chạy lảo đảo mấy bước, hắn hung tợn chỉ rơi ngựa vào Ba Âm: “Ngươi đọc sách của bọn chúng đến ngu rồi! Mẹ nó đi mà thủ trại của ngươi ấy, bọn ta là hùng ưng truy chiến ở thảo nguyên, ở lại đây mới thua!”
Nhóm đang leo tường không quá năm trăm người, nhưng bọn họ lại chiếm được đại cung nhô lên trên gò tường, khiến cho binh lính Biên Sa không trèo lên được. Hồ Hòa Lỗ nhanh mắt nhìn thấy dây thừng móc lên gò tường, nhìn thấy cả đám lính lạ đang lũ lượt trèo vào thành.
“Đây không phải là thiết kỵ Ly Bắc!” Ba Âm xoay người lên ngựa ở đằng sau, đuổi theo Hồ Hòa Lỗ hô lớn, “Đây không phải là thiết kỵ Ly Bắc!”
Nhưng Hồ Hòa Hồ nào có quan tâm đối phương là ai, đối thủ của hắn ở biên giới Đồ Đạt Long Kỳ là một trong những tướng tinh nhuệ của thiết kỵ Ly Bắc Quách Vi Lễ, đánh tiếp xuống Đông Nam lại hạ được cả doanh Sa Tam, hắn là thần tướng được thiên thần Cách Đạt Lặc phù hộ, hắn nghĩ thần thoại về sự bất bại của mình đang ở ngay trước mắt rồi, hắn còn có cả sức để đánh một trận với chủ lực của Triêu Huy nữa kia.
Cổng treo của doanh trại nặng nề kéo lên, Hồ Hòa Lễ mang theo quân tinh nhuệ phi ngựa xông ra ngoài, nhưng nghênh đón Hồ Hòa Lỗ lại chẳng phải gió đêm mềm mại, mà là ánh lửa tựa mũi tên.
Cỏ khô lót đầy trên mã đạo bên ngoài doanh trại, lửa bùng lên, nhưng lại không cháy lớn, ngay sau đó là khói dày đặc cuồn cuộn, hoàn toàn ngăn Hồ Hòa Lỗ đi tiếp lên mã đạo. Hồ Hòa Lỗ bị sặc không thúc ngựa được, trận hình của kỵ binh Biên Sa hỗn loạn trong làn khói mù mịt. Trời tối không nhìn rõ được con đường trước mắt, Hồ Hòa Lỗ sợ đi tiếp sẽ có binh mai phục, bèn quay đầu ngựa lại, dẫn kỵ binh đi vòng qua mã đạo, chạy đến phía đồng cỏ.
Ai ngờ thúc ngựa chưa được bao lâu, vó ngựa bỗng sụt xuống. Giống ngựa lùn của bộ Câu Mã rất nhanh, kỵ binh đằng trước bị vấp nhào cả người lẫn ngựa, kỵ binh đằng sau không kịp ghìm cương mà xông thẳng tới, nhất thời tất cả lao dúi dụi vào nhau.
Lúc Hồ Hòa Lỗ lăn vào cỏ, nhìn thấy mấy cái hố ngựa sụt mới đào trên mặt đất, còn có cả hàng rào kẽm gai. Rào kẽm gai thì hắn chẳng lạ, đó là đồ được quấn sẵn quanh doanh Sa Tam, nhưng không ngờ lại bị kẻ khác lén lút dời đến dưới chân mình.
“Rút lui!” Ba Âm đuổi theo đằng sau, “Là mai phục!”
Hồ Hòa Lỗ bò dậy, bỗng nghe thấy một tiếng rống lớn. Đàm Đài Hổ đã nằm chờ trong cỏ từ lâu rút đao đứng dậy, hơn ngàn cấm quân vùng lên trong cỏ như một làn sóng, lao vào đánh với kỵ binh Biên Sa ngã ngựa.
Đàm Đài Hổ đã chờ đánh với kỵ binh Biên Sa cả đời rồi, hắn không nhận ra Hồ Hòa Lỗ, nhưng hắn lại nhận ra những con ngựa này. Khi lưỡi đao va vào nhau, thảm cảnh đồ thảnh của Trung Bác sau khi đại bại hiển hiện ngay trước mắt. Đàm Đài Hổ người cũng như tên, tựa như mãnh hổ xuống núi, trong tiếng gầm thét liên tục đẩy lui Hồ Hòa Lỗ về phía sau.
Kỵ binh Biên Sa đã quen đánh với thiết kỵ Ly Bắc, lợi thế của cấm quân nhanh chóng nổi bật lên. Bọn họ chẳng có dáng vẻ của thiết kỵ Ly Bắc, trong chiếc tổ bằng cỏ đen nhánh này, đao của bọn họ đâm hiểm hơn bất kỳ ai khác. Lính tinh nhuệ của Hồ Hòa Lỗ đã mất ngựa, đối mặt với mã tấu ngắn hơn đao của thiết kỵ Ly Bắc, lại không thể ứng phó như bình thường. Trọng lượng kinh hồn của thiết kỵ Ly Bắc đã biến mất, tốc độ ra đao của cấm quân cũng nhanh hệt như loan đao của Biên Sa vậy.
Nhưng Hồ Hòa Lỗ nhanh chóng phát hiện ra đội quân này hết sức thưa thớt, thậm chí còn không tạo nổi vòng vây quanh hắn. Mặc dù Đàm Đài Hổ đánh rất mạnh, nhưng hoàn toàn chỉ bằng nhiệt huyết, đám người này không hề có viện binh ở giữa vùng đồng nội bạt ngàn này, cái gọi là mai phục cũng chỉ là mấy cái hộ ngựa sụt mà thôi.
Hồ Hòa Lỗ giận điên người, chém ngã một người, lao vào chặn lại Đàm Đài Hổ đang xông tới, gầm lên: “Hóa ra chỉ là lũ chuột nhắt!”
Đàm Đài Hổ bị thương, hắn đạp văng Hồ Hòa Lỗ ra, lau mồ hôi và máu, vẫn liều mạng tấn công. Đàm Đài Hổ càng đánh, Hồ Hòa Lỗ lại càng tin chắc đối phương không có hậu viện, nếu không thì lẽ ra phải đến hỗ trợ từ lâu rồi.
Hai phe ác chiến khoảng nửa canh giờ, cuối cùng Đàm Đài Hổ chật vật rút lui. Bọn họ không có ngựa, chỉ có thể vội vàng chạy trối chết trong cỏ.
Lúc này máu giết chóc của Hồ Hòa Lỗ đã dâng cao, nào có chuyện chịu để cho Đàm Đài Hổ chạy? Hắn lập tức chỉnh lại ngựa chiến, dẫn theo người đuổi sát nút. Hắn vung loan đao, tiếng chửi bới mơ hồ trong gió đêm, bị màn chọc khoáy của cấm quân chọc điên, nhất quyết phải dùng bọn họ để tế đao.
Đàm Đài Hổ ôm cánh tay bị thương, không quay đầu lại mà chạy thục mạng. Hắn thở phì phò như con trâu, giữa đường suýt ngã mấy lần. Hồ Hòa Lỗ đuổi riết không tha ở ngay đằng sau, Đàm Đài Hổ chậm hơn ngựa, chẳng được bao lâu, kỵ binh đã ở ngay sau mông hắn.
Đàm Đài Hổ xách đao che đi phần mông xém chút nữa đã bị chém, mồ hôi đẫm lưng áo, quay về phía đồng cổ trống huơ hoác ở đằng trước mà hô: “Ta đệt cả tổ tông nhà ngươi!”
Cuối chân trời bỗng vang lên tiếng trống trận rung trời chuyển đất, chấn động đến inh tai. Hồ Hòa Lỗ thấy tình hình không đúng, bèn ghìm cương ngay tức thì, kỵ binh đi theo nhìn khắp bốn phía. Chi chít người đứng dậy từ thảm cỏ xung quanh, đầu đội cỏ nấp trong bóng tối, khiến cho Hồ Hòa Lỗ nhất thời không đếm hết được.
Ngựa của Hồ Hòa Lỗ sốt sắng đạp vó, hắn nhìn về phía trước, những tràng đuốc lần lượt được đốt lên, từ hướng Đàm Đài Hổ đang chạy kéo dài đến tận nơi mà Hồ Hòa Lỗ không nhìn thấy, tựa như một con rồng dài. Tiếng trống dồn dập khiến cho Hồ Hòa Lỗ cảm thấy nguy cấp, hắn hiểu ra ngay mình đã trúng kế rồi, ở đây có quân chủ lực của Ly Bắc, hơn nữa số người còn vượt xa bọn họ.
“Rút lui,” Hồ Hòa Lỗ kéo đầu ngựa, gấp rút nói, “rút lui!”
Ngựa của Hồ Hòa Lỗ vừa chạy, hắn nghe thấy tiếng ngựa phi ở ngay bên cạnh. Lãng Đào Tuyết Khâm một người một ngựa, xông lên hàng đầu đuổi theo.
Hồ Hòa Lỗ quay mặt qua nhìn, nhất thời sợ vỡ mật, suýt nữa thì tưởng Tiêu Phương Húc đang ở đây. Nhưng Tiêu Trì Dã cao hơn Tiêu Phương Húc, phi nhanh trong đêm tối mù mờ, Hồ Hòa Lỗ nhìn thấy rõ cái đôi mắt khác hoàn toàn với đôi mắt của Tiêu Phương Húc kia, bên trong là sự tham lam kinh hồn khiếp vía.
Hồ Hòa Lỗ cảm thấy gáy mình lạnh ngắt, trước ánh mắt ấy bỗng sinh ra ảo giác không chạy thoát nổi. Răng nanh sắc bén sắp cận kề, muốn thoát khỏi áp lực ấy, hắn ra sức quất ngựa. Hồ Hòa Lỗ đã nhớ ra rồi, chín năm trước ở rặng Đông núi, hắn đã bị con sói con này cắn, binh lực nhiều gấp bội lần đã thua bởi thiếu niên lang cả người nhớp nhúa lúc ấy.
Ngựa bị đau mà lao như điên, phá loạn hàng ngũ kỵ binh.
Hồ Hòa Lỗ đã nhìn thấy doanh Sa Tam, hắn định cầu viện Ba Âm, nhưng hắn chỉ vừa há miệng ra đã thấy trời điên đất đảo, đầu lăn bịch xuống bụi cỏ.
Tiêu Trì Dã đã vọt vào trong hàng ngũ kỵ binh, đao Lang Lệ chém văng ra máu. Máu nóng bắn tóe lên hai má hắn, lúc ghìm cương ngựa, hắn đưa ngón tay cái đeo nhẫn ban chỉ lên quệt sạch vết máu trên mặt.
Ngựa của Hồ Hòa Lỗ vẫn đang lao đi, cái xác không đầu lắc lư bên trên tuột xuống, cắm thẳng xuống trước doanh trại, máu chảy lênh láng ra đất.
===
TIÊU SÁCH AN HOT QUÁ ĐI MẤT THÔI!!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.