*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Trạch Xuyên viết thư ở trong phòng, Kiều Thiên Nhai và Phí Thịnh bèn lui ra.
Phí Thịnh bị nghiện thuốc, nhưng không dám hút dưới hiên, sợ lát nữa Thẩm Trạch Xuyên có gì sai bảo thì trên người lại ám mùi. Hắn đứng chốc lát, thấy Kiều Thiên Nhai không xê chân thì cũng hiểu ý.
“Có chuyện đúng không,” Phí Thịnh bước mấy bước ra ngoài, tựa lên lan can dưới hành lang, nói, “ngươi nói trước đi, ngươi với ‘ngọc thô Nguyên Trác’ kia có quan hệ thế nào?”
“Gặp qua thôi, không quen, có chút ấn tượng.” Kiều Thiên Nhai đáp chung chung.
Kiều Thiên Nhai càng như vậy, Phí Thịnh lại càng cảm thấy có chuyện, hắn nói: “Diêu Ôn Ngọc không nhập sĩ, chỉ là dân thường áo trắng, quanh năm sống tại ngoại, Hách Liên hầu muốn gặp y một lần cũng còn khó, ngươi gặp y ở đâu?”
“Duyên phận thôi,” Kiều Thiên Nhai nói hời hợt, “ta cũng chẳng nhớ nữa, không phải đang nhờ ngươi thăm dò còn gì?”
Phí Thịnh không moi được tí tin gì nên cũng chẳng buồn hỏi thêm, chỉ nói đúng sự thật: “Trước khi Hải các lão xảy ra chuyện, từng bảo Diêu Ôn Ngọc rời Khuất đô đến thành Tấn. Thành Tấn là bổn gia của Diêu gia, còn có cả học sinh của Diêu Thái sư, có thể chăm sóc cho y thay các lão, nhưng Diêu Ôn Ngọc lại không đi.”
Kiều Thiên Nhai “Ồ” một tiếng, đứng dưới hiên nhìn mưa rơi không ngớt.
Phí Thịnh nói tiếp: “E là lúc đó Diêu Ôn Ngọc cũng đã nhận ra, các lão để y đi, là vì đã ấp ủ chí quyết tử, cho nên y lên xe ngựa, chỉ đi vòng một vòng rồi quay lại, ở trong phủ chờ các lão bãi triều, nào ngờ chờ đến lại là tin các lão tử gián.”
Hạt mưa bắn ướt tóc Kiều Thiên Nhai, hắn nhìn làn sương mù dần nổi lên trong sân, ánh mắt hạ xuống vũng nước, nhìn thấy chính là hắn.
Phí Thịnh ngưng lại giây lát, thấy Kiều Thiên Nhai vẫn có vẻ bình thường thì mới nói tiếp: “Lúc các lão hạ táng vạn người đưa tiễn, Diêu Ôn Ngọc là học sinh duy nhất của ông, coi các lão như cha. Chẳng đến mấy ngày thì Thái học đã bạo loạn, sách của y bị xé sạch sẽ, nếu không phải vì Khổng Tưu kịp thời đưa đi trốn thì e đến cả y cũng đã bị đám học sinh xé xác rồi. Nhưng sau đó lại xảy ra chuyện hoàng nữ, y như thể biến mất không một dấu vết vậy, tai mắt của ta ở Khuất đô cũng không tìm ra được tung tích của y.”
Kiều Thiên Nhai liếc sang, lặp lại: “Biến mất sao?”
“Đúng thế, biến mất.” Tay đang tì vào lan can của Phí Thịnh vòng một vòng trong không trung, “Lúc ta với ngươi thoát thân từ Khuất đô, đã mất liên lạc với tai mắt, không lâu trước đây mới nối lại được, lúc đó Diêu Ôn Ngọc đã biến mất rồi. Khuất đô là địa bàn quen thuộc nhất của Cẩm y vệ, người của ta mà bảo biến mất thì khả năng cao là đã chết rồi.”
Kiều Thiên Nhai không mảy may nghĩ ngợi mà nói: “Không thể nào, Khổng Tưu vẫn còn muốn phục hưng phái ổn hòa, Diêu Ôn Ngọc chính là lựa chọn không thể thiếu, cả về công lẫn về tư, Khổng Tưu đều sẽ không để y chết đâu.”
Phí Thịnh nhìn Kiều Thiên Nhai, đợi hắn nói xong rồi mới tiếp lời: “Ta bảo y chết, cũng là có bằng chứng, ngươi nghe ta nói hết đã. Ban đầu chỉ không tìm thấy người đâu thôi, Khổng Tưu cũng tìm y nhưng chẳng đến đâu. Nơi cuối cùng mà y xuất hiện chính là núi Bồ Đề nơi Hải Lương Nghi được hạ táng, người của ta đi điều tra thì phát hiện một cỗ xe ngựa bị vứt chỏng chơ, y bị cướp. Nhưng nếu chỉ là ăn cướp đơn thuần thì chắc chắn sẽ phải thương lượng với Khổng Tưu, ít ra cũng phải đưa ra điều kiện phù hợp, mới có thể làm Diêu Ôn Ngọc phát huy tác dụng của một con tin được, nhưng mà phía Khổng Tưu lại không hề nhận được bất kỳ tin tức nào. Không chỉ Khổng Tưu, mà ngay cả Diêu thị thành Tấn cũng không nhận được bất kỳ tin tức nào.”
Kiều Thiên Nhai khẽ nhíu mày, nói: “Nếu học sinh Thái học mà không làm loạn, y sẽ chính là tân tú của phái ổn hòa, nhưng sau khi Thái học bạo loạn Diêu thị đã xuống dốc không phanh, y không thể đảm đương trọng trách hiệu lệnh học sinh thiên hạ nữa, đối với Khuất đô chính là một quân cờ bỏ. Giết y chung quy cũng phải có một lý do, theo ta thấy thì hoàn toàn không cần thiết.”
“Nhỉ,” Phí Thịnh quay mặt lại, khó hiểu mà nói, “y không quan không chức, nhưng cũng là cháu đích tôn của Diêu thị, giết y chỉ có hại chứ không có lợi, ta cũng không nghĩ ra được.”
Thẩm Trạch Xuyên ở trong phòng gọi, Kiều Thiên Nhai ngừng câu chuyện, vén rèm bước vào, không hề nhắc đến việc này.
***
La Mục rất cẩn trọng, không nói trực tiếp với Thái Vực, mà là dỗ cho tiểu thiếp của ông vui, bảo tiểu thiếp đi theo mình đến thư phòng. Bức thư riêng trong thư phòng được che lấp la lấp lửng, do thị nữ của Thái thị chép lại, thần không biết quỷ không hay mà chuyển đến tay Thái Vực.
Thái Vực vừa đọc đã nổi cáu, gọi ngay La Mục đến phủ, mắng cho lên bờ xuống ruộng.
“Ta thấy ngươi là người biết điều, cho nên mới gả muội tử cho ngươi. Lúc quý phủ của ngươi gặp chuyện khó, không phải lần nào Thái Vực ta cũng hào phóng giúp đỡ sao? Ta coi ngươi như em rể, thế mà ngươi lại dám âm mưu với kẻ khác sau lưng ta! La Mộng Chính, ngươi tự nhìn lại chính ngươi đi, nếu như không có ta nâng đỡ thì ngươi là cái thá gì, ngươi đúng là mắt cao hơn đầu rồi đấy nhỉ!”
Thái Vực lăn lộn với dân giang hồ, chửi người rất tục, chửi đến mức La Mục quỳ phục xuống trước bàn ăn năn mà nói: “Huynh trưởng đối xử với ta bao tốt, sao ta có thể lấy oán trả ân chứ? Mấy cái thư riêng này chỉ toàn là thư tạp vô danh, đến từ đâu ta cũng chẳng biết, trong lòng ta sợ, ban đêm ngủ không ngon, cả ngày hoang mang, mới phải tìm một cơ hội để báo cho huynh trưởng.”
Thái Vực lại càng điên lên, ném thư lên bàn, chỉ thẳng vào La Mục mà nói: “Ngươi tìm cơ hội gì? Ngươi ta chỉ cách nhau có một cái sân, ngươi què rồi à, không chạy được nữa à? Nếu không phải vì ta sớm phát hiện, ngươi sẽ đi cấu kết với kẻ khác ngay đúng không!”
Thái Vực tức đến nghẹn cả người, đứng dậy đi mấy bước, liên tục xoa ngực.
“Ngươi chẳng là cái thá gì cả, La Mộng Chính ạ! Ta đang bảo làm sao mà sau đầu năm nay lắm người chửi ta thế, hóa ra là các ngươi ở sau lưng thọt ta một đao! Một lũ rác rưởi không biết xấu hổ, hồi ông đây nổi danh, các ngươi mới chỉ là lũ ranh con vắt mũi chưa sạch mà thôi, từ xưa đến nay ta giúp đỡ các ngươi đủ đường, thế mà các ngươi lại quay ra cắn ngược ta một cái! Sao thế? Thấy làm lương kiếm được tiền thì đỏ mắt à, phi! Các ngươi mà cũng xứng làm cái nghề này à? Các ngươi làm được à, hả?”
La Mục sợ cứng người, muốn nói thì Thái Vực lại gầm lên: “Quỳ yên đấy! Ra ngoài thì ta cho ngươi thể diện, nghĩ đủ cách để tâng bốc ngươi, ngươi không những không quý trọng, mà còn đi trà trộn với lũ vô ơn bạc nghĩa này. Ta nói cho ngươi nghe, nếu không phải vì em gái ta mê mệt ngươi thì hôm nay ta đã để ngươi có đi mà không có về rồi!”
Mồ hôi La Mục vã ra như tắm, cúi đầu im thin thít.
Thái Vực đứng nhìn lưng La Mục ướt sũng mồ hôi, chỉ cười lạnh. Nửa đời trước hắn liếm máu trên đao mà sống, giờ đã có tuổi rồi, cuối cùng mới sống ổn định, ra ngoài làm việc, nào có ai không cung kính gọi hắn một tiếng “Thái lão”? Thổ phỉ lớn nhỏ ở Trung Bác đều phải cho hắn mặt mũi, đến cả Lôi Thường Minh hắn khinh bỉ đủ đường cũng không dám làm càn trước mặt hắn.
Chẳng biết La Mục quỳ bao lâu, lửa giận trong ngực Thái Vực mới nguôi đi một chút. Trong mắt hắn, La Mục là người không có gan, La Mục dám giấu những bức thư này lâu đến vậy, nhất định là đã bị đối phương xúi giục, điều này cho thấy đối phương đang tính toán hắn thật, muốn ra tay từ người bên cạnh hắn.
Thái Vực nghĩ mà vẫn còn hãi, nghĩ tiếp thì lại hận đến nghiến răng. Hắn tự nhận mình là người rất rộng rãi, dù có chiếm phần lớn lợi lộc từ lương thực, nhưng vẫn cho đám nhãi con bên dưới ít thịt vụn, để bọn chúng không đến nỗi chết đói, nào ngờ đám chúng nó lại chẳng biết cảm kích là gì.
“Bọn chúng đã vô tâm rồi, ta cũng đành bất nghĩa thôi.” Thái Vực ngồi xuống, nhỏ giọng lầm bầm trong ánh sáng xuyên qua ô cửa sổ, “Tham chưa đủ thâm, để ta lấy mấy tên ra làm ví dụ, cho bọn chúng biết, Thái Vực ta già rồi, nhưng còn chưa già đến mức mặc kệ cho kẻ khác bắt nạt đâu.”
Thái Vực ở đây khua chiêng gõ chống các tiểu bang phái, bệnh phong hàn của Thẩm Trạch Xuyên ở bên kia đã dần khá hơn. Phí Thịnh làm thính ký rất nhanh, không chỉ ghi lại giá cả hàng hóa ở Trà châu, mà còn sai người đến thính ký ở cả Phàn châu.
Mấy hôm đầu, Thẩm Trạch Xuyên không để lộ tin buôn bán lương thực với Trà châu, Khổng Lĩnh chẳng qua chỉ ra ngoài mua hàng ở khắp Trà châu mà thôi, bọn họ dường như đặc biệt đến để chọn hàng. Có người đến cửa dò la, Khổng Lĩnh cũng chỉ nói qua quýt, tỏ vẻ không mấy quan tâm, những ngày sau đó, người đến dò hỏi cũng ít dần.
Khổng Lĩnh theo Thẩm Trạch Xuyên ra ngoài đến cửa hàng của Hề gia. Cửa hàng của Hề gia ở đây phần lớn là thủy hóa, son phấn và dược liệu.
“Bên ngoài thành lũ lụt khắp nơi, bên trong thành lại vẫn thái bình giàu sang. Chả cần biết có phải thời loạn hay không, người chịu khổ vẫn là bách tính.” Khổng Lĩnh ngửi thử dược liệu, khen, “Hàng tốt.”
“Về làm ăn thì đúng là Hề Hồng Hiên vẫn biết nhìn xa trông rộng,” Thẩm Trạch Xuyên nhìn cửa hàng, “người khác thường không dám mở cửa hàng như thế này ở đây đâu, không phải sợ bị cướp, mà chính là sợ không làm nổi. Mấy năm nay Trung Bác cơm còn không có mà ăn, ai có thể nghĩ người có thế bên trong thành còn xa xỉ hơn cả thương nhân Quyết Tây cơ chứ, thiếu chính là những cửa hàng kiểu này đấy.”
“Có tiền mua tiên cũng được mà.” Khổng Lĩnh như đang cảm khái.
Thẩm Trạch Xuyên nhắc đến Hề Hồng Hiên với ông, chính là đang nhắc đến kho tiền của chính mình, sức nặng trong đó Khổng Lĩnh ngầm hiểu, đây là lời khen ngợi dành cho sự quy thuận của ông ở Từ châu. Tự Khổng Lĩnh căng thẳng, cảm thấy hôm đó mình đã quá lỗ mãng rồi, làm người ai cũng giấu khuyết điểm, ở bên cạnh chủ tử thông minh mà lại biểu hiện sự thông minh của mình, chẳng phải là việc tốt lành gì.
Khổng Lĩnh không đáp mà dời mắt đi chỗ khác. Thẩm Trạch Xuyên không nói tiếp nữa, lại xem sổ một lúc, hỏi kỹ các chưởng quỹ về tin tức ở Quyết Tây. Các chưởng quỹ hiếu kính một ít đồ chơi, đồ ngọc Thẩm Trạch Xuyên một mực từ chối, chỉ hợp mắt mỗi cây quạt. Nhưng y đã cầm quen quạt Tiêu Trì Dã đưa rồi, áng thử cây quạt mới trong tay không vừa lắm, coi như tạm ổn, trong lòng vẫn còn băn khoăn lúc Tiêu Trì Dã trở về, chớ có quên chuyện này.
***
Trà châu đã tạnh mưa, Ly Bắc lại bắt đầu mưa. Trung Bác vẫn còn nóng, Ly Bắc lại bắt đầu chuyển lạnh, tháng Bảy nổi gió, trời tạnh mưa xong sẽ lạnh.
Kể từ lúc nhận được thư của Tiêu Phương Húc, tâm tình Tiêu Trì Dã chẳng khá hơn tẹo nào. Hắn vẫn đóng quân ở doanh Sa Tam, nhưng đã kết nối phạm vi tuần tra với cả Biên Bác doanh, nạp tất cả hai doanh vào dưới mắt, canh phòng bốn phương.
Lẽ ra ba ngày sau Ổ Tử Dư phải đưa ngựa chiến lên Bắc, nhưng giờ đã hoãn lại mấy ngày rồi, hắn không tự mình chạy được, phải đi theo Tiêu Trì Dã. Tiêu Trì Dã nhận được thư, chính là chủ tướng quân nhu hiện giờ của Ly Bắc, đi đâu không phải do hắn quyết, mà phải nghe theo điều lệnh quân nhu của các bên.
Tiêu Trì Dã xuống tường doanh, đội mưa đi về lều. Lúc bấy giờ trời đã tối, đầu bếp xúc nồi mời cơm. Thiết kỵ Ly Bắc và cấm quân phân biệt rất rõ ràng, mỗi người ngồi một bên, đều quay mông về phía đối phương.
Thiết kỵ Ly Bắc là bởi liên tục nếm mùi thất bại, ngoài mặt không vượt qua nổi, sốt ruột đến hoảng. Bản thân tác phong của cấm quân lại rất không nghiêm chỉnh, ai cũng là người giỏi pha trò, cởi giáp ra là vứt luôn quy củ, đều dễ chơi, điểm này cũng không lọt vào mắt thiết kỵ Ly Bắc.
Tiêu Trì Dã nhận khăn lau mồ hôi từ tay Thần Dương, lều mở, không thả rèm, nếu không thì bên trong sẽ bí. Hắn còn chưa ngồi xuống, đã thấy Cốt Tân đi vào, nói: “Chủ tử, có thư của công tử.”
Tiêu Trì Dã nhận lấy, giơ tay bảo bọn họ lui xuống, tự mình pha trà, vừa uống vừa tháo cái bọc không lớn không nhỏ. Đồ bên trong không nhiều, ép bên dưới chiếc túi da căng cộm lên là quần áo được gấp ngay ngắn, hắn không xem mà mở túi ra trước.
Trong túi chỉ có hai thứ, một là một nhánh hoa nguyệt quế bị ép đã hơi ngả vàng, và một lá thư. Thư để lâu rồi, hơi ẩm, lúc Tiêu Trì Dã cầm lên còn có thể ngửi thấy hương hoa. Hắn uống một hơi cạn trà rồi mở thư ra.
Thư không dài, đọc xong thì trà của Tiêu Trì Dã cũng đã nuốt xuống. Hắn quay lại nhìn ra cửa lều, đang đứng ở đó vẫn còn Thần Dương và Cốt Tân, Tiêu Trì Dã thản nhiên nói: “Thả rèm xuống đi, ta lạnh.”
Cốt Tân định bảo không phải vừa rồi còn bí sao, nhưng Thần Dương đã tháo móc thả rèm xuống.
Rèm vừa che lại, Tiêu Trì Dã bèn đọc đi đọc lại lá thư kia, cuối cùng ngã phịch xuống giường, giơ thư lên đọc từng chữ một.
Xa nhau mấy ngày, biết ngươi tương tư, tặng riêng vật nhỏ này để an ủi.
Sờ nó như sờ ta.
Tiêu Trì Dã nhìn chăm chú vào hàng chữ kia, lại lặp lại một lần nữa.
Sờ nó như sờ ta.
Cổ họng Tiêu Trì Dã khô khốc, hắn bỗng cười rộ lên, trong mắt có chút vẻ hung hãn.
Ở tận dưới cùng là dòng chữ thảo viết vừa nhẹ vừa nhanh: Gối đơn khó ngủ, bao giờ mới về giường? Ôm ta ngủ mới ngon.
Tiêu Trì Dã buông ngón tay ra, nhìn nóc lều, một lúc lâu sau chợt trở mình, vùi mặt vào trong gối. Nhưng Thẩm Trạch Xuyên như đang nằm ngay bên cạnh hắn, cắn tai mà thủ thỉ: “Ôm ta ngủ mới ngon…”
===
Bìa KTT tập này đẹp chết mẹ luôn các chị ơi