Ngủ dậy lúc trời tờ mờ sáng, Thẩm Trạch Xuyên ăn sáng rồi lên xe với Khổng Lĩnh đi đến cửa tiệm son phấn. Tiền đường kinh doanh như bình thường, sân sau có Kiều Thiên Nhai và Phí Thịnh đứng, Cẩm y vệ để mắt đến cả trong lẫn ngoài.
Giờ Tỵ hai khắc, kiệu của La Mục cũng đến, hôm nay ông mang áo bào cổ chéo tay rộng màu nâu đỏ, ăn mặc bình thường. Chưởng quỹ rất nhanh nhẹn, vừa thấy mấy người hầu lạ mắt đi đằng sau La Mục bèn cất tiếng: “Trời nắng gắt quá, đứng bên ngoài mệt, đưa các ca vào phòng nghỉ ngơi uống trà đi.”
Mấy người hầu liếc mắt nhìn nhau, đoán là La Mục chạy không thoát rồi, đi theo tiểu nhị đi vào phòng. Lúc vào, bọn họ vén rèm lên, thế mới để mắt được đến cửa tiền đường mọi lúc.
Tiểu nhị đi bên cạnh La Mục, dâng khăn mời La Mục lau tay. La Mục cứ lau tay như thường lệ, xem hàng trên quầy. Chưởng quỹ cười đon đả chào mời: “Lần trước đại nhân đến, chúng tiểu nhân không có chuẩn bị đầy đủ hàng, lần này sáng sớm đã chuẩn bị rồi, còn có cả ít đồ bằng ngọc đến từ phía Đông ở đằng sau đấy, mời ngài!”
Dường như La Mục hơi ngần ngừ, liếc nhìn đám người hầu.
Chưởng quỹ nói tiếp: “Cách đây không xa, không làm mất bao nhiêu thời gian của ngài đâu. Có ít hàng hiếm, chẳng mấy khi được cho ngài chọn trước, muốn xem cũng không được ấy.”
Lúc bấy giờ La Mục mới miễn cưỡng gật đầu, đi theo chưởng quỹ ra hậu viện.
Kiều Thiên Nhai tự vén rèm lên, La Mục luôn miệng nói cảm ơn, cúi người đi vào rồi hành lễ với Thẩm Trạch Xuyên trước. Hành lễ xong thì nhìn về phía Khổng Lĩnh, thấy vẻ mặt của cả hai bình thản mới ngồi xuống.
Thẩm Trạch Xuyên thấy hôm nay La Mục ăn mặc theo kiểu văn nhân, chắc là trước khi ra cửa đã mất công lựa quần áo với giày, sau khi đi vào mặc dù đang ngồi ngay ngắn, nhưng hễ có nói chuyện là sẽ không tự chủ được mà nhìn về phía Khổng Lĩnh. Khổng Lĩnh vừa mở miệng, ánh mắt của ông chuyên chú ngay tức thì.
“Mấy hôm nay, Thái Vực ra sức tấn công các bang phái nhỏ, nhưng hắn vẫn có chừng mực, biết là môi hở răng lạnh, cũng sợ mình mà làm thái quá sẽ bị cô lập, cho nên vừa đánh các bang phái nhỏ, cũng vừa dùng kế ‘giúp người bằng lương rẻ’ để lôi kéo các hậu bối còn lại.” Bởi vì có Thẩm Trạch Xuyên bên cạnh nên La Mục đã phải rất khắc chế ánh mắt, ông nói, “Kế này chính là bán lương cho bang phái nào không phá đám ở bên dưới.”
Khổng Lĩnh hỏi: “Bán giá bao nhiêu?”
La Mục đáp: “Một lượng năm đấu.”
Khổng Lĩnh mỉm cười: “Giá thế cũng chẳng thấp lắm, cái gọi là ‘lương rẻ’, chẳng qua chỉ là hắn kiếm được ít hơn bên ngoài một chút thôi. Thái Vực trước đây trọng nghĩa khinh tài, không đặt vàng bạc tục vật vào trong mắt, giờ có tuổi rồi mà lại hẹp hòi như thế.”
Cái giá này không những không thể gọi là “lương rẻ”, mà còn phải gọi là “lương đắt” mới đúng. Giá gạo của Trà châu hiện tại là một lượng bạc hai đấu gạo, Khuất đô là một lượng bạc hai thạch gạo, Thái Vực kiếm là lãi lớn, hoặc là lãi lớn từ việc ép dân thường bá tánh vào đường cùng. Giờ đang muốn thu phục lòng người, cũng chỉ đổi thành một lượng bạc năm đấu gạo, có thể thấy hắn quả thực tham tiền, không đành giảm nhiều quá.
Thẩm Trạch Xuyên khuấy bọt trà, nói: “Thái Vực cũng là đâm lao thì phải theo lao thôi, giờ cả trong lẫn ngoài thành đều đang oán giá gạo quá cao. Nếu hắn vì thu phục thổ phỉ nhỏ mà giảm quá nhiều, dân thường lại càng hận hắn hơn, đương nhiên hắn không dám.”
“Không chỉ có Trà châu, dân Phàn châu cũng hận lắm.” La Mục hiểu rõ kinh doanh của Thái Vực nhất, “Đầu năm nay, chẳng biết vì sao Lôi Thường Minh lại cắt đứt liên lạc với Nhan thị, Nhan Hà Như không tài trợ cho thổ phỉ núi Lạc nữa, thế nên bọn chúng mới nghĩ đến việc đi đánh chiếm Từ châu, cướp kho lương của Từ châu, nguyên cớ trong đó cũng là vì không mua nổi lương của Thái Vực.”
“Cứ để Thái Vực bán mấy hôm đi,” Thẩm Trạch Xuyên lật cây quạt lại, chống lên bàn nhẹ gật đầu, “cho dù là một lượng hai đấu hay một lượng năm đấu, dân thường với thổ phỉ nhỏ cũng đều không ăn nổi. Thái Vực cố gắng ban ân, dĩ nhiên là hy vọng người bên dưới nghe lời, đừng có đối đầu với hắn nữa, nhưng hắn chưa cúi đủ thấp, việc này sẽ chỉ phản tác dụng mà thôi.”
“Đừng nói là dân thường,” Khổng Lĩnh thở dài, “đến cả hộ hoạn quan, dựa vào bổng lộc triều đình phát hàng tháng cũng còn không mua nổi ấy. Dọc đường chúng ta đi, thấy bên ngoài Trà châu đâu đâu cũng có người bán thân ngoài đồng, con độc trong nhà cũng bán đi, chính là mong tìm được đường sống.”
“Bây giờ người chẳng đáng bao nhiêu, bọn họ bán con đều là bán rẻ.” La Mục đã sớm nghe về những chuyện này, “Huống hồ bây giờ, Trung Bác nào còn ai chịu bỏ tiền mua người nữa? Chỉ có kỹ viện Phàn châu chịu đến mua thôi, từ lương tịch bán thành tiện tịch, đến cả một đấu gạo còn chẳng đổi được.”
Thẩm Trạch Xuyên không rõ tình hình ở Phàn châu, bèn hỏi: “Nếu thức ăn Phàn châu còn chẳng có, vậy thì lấy đâu ra tiền để kinh doanh những kỹ viện đó?”
La Mục đáp: “Cũng là thổ phỉ thôi, chuyên bán da thịt cho thổ phỉ hai nơi núi Lạc và Đăng châu, giá cực thấp, khoản lời ít ỏi ấy cũng bị tú bà kỹ viện nuốt sạch.”
Khổng Lĩnh khó hiểu mà hỏi: “Cơ bọn họ mua nhiều người như thế về kinh doanh, dù gì cũng phải nuôi chứ? Cũng là mua lương từ Thái Vực sao?”
La Mục lắc đầu: “Người còn tiện hơn chó, ăn toàn nước gạo rau dại, chết đói thì lại mua tiếp, dù gì giá cũng rẻ mà, chẳng sợ lỗ.”
Khổng Lĩnh ngồi thần người, vẻ đau khổ dần hiện lên trên mặt, ông nói: “Trung Bác rơi vào cảnh này, nếu triều đình chịu giúp một tay thì đã chẳng đến nỗi biến thành như vậy, năm xưa ta đã bảo Hoa Tư Khiêm…”
Trong họng ông còn nghẹn cái tên Thẩm Vệ.
La Mục như có thần giao cách cảm, sợ Khổng Lĩnh nói gì đó khó nghe, để lại khúc mắc trong lòng Thẩm Trạch Xuyên, bèn vội vàng đổi chủ đề: “Theo ý của đồng tri, tiếp theo nên làm gì?”
Thẩm Trạch Xuyên lại nói: “Nếu không phải vì Thẩm Vệ sợ không đánh, Trung Bác đã không thua triệt để như vậy. Thành Phong tiên sinh lòng chứa chúng sinh, ta chỉ kính nể mà thôi, có những lời không cần phải lảng tránh.”
Thẩm Trạch Xuyên nói chân thành như thế lại khiến La Mục đâm ra hổ thẹn. Lòng Khổng Lĩnh chùng xuống, dạo gần đây ông đã đi theo Thẩm Trạch Xuyên, lại vẫn cứ tránh Thẩm Trạch Xuyên, ông là người thông minh, chịu đi theo Chu Quế là bởi hiểu rõ tính tình của Chu Quế, nhưng đối với Thẩm Trạch Xuyên vẫn có chút kiêng dè, nguyên nhân sâu xa nhất trong đó chính là bởi ông cảm thấy Thẩm Trạch Xuyên rất nguy hiểm. Chủ tử khó đoán là khó hầu hạ nhất, càng sóng yên biển lặng lại càng khiến người ta như đến gần vực sâu.
Khổng Lĩnh có thể đi theo, nhưng ông không tình nguyện phò tá Thẩm Trạch Xuyên như phò tá Chu Quế. Nhiều lần Thẩm Trạch Xuyên ngầm ám chỉ, Khổng Lĩnh cũng làm như không thấy, vờ như không hay. Giờ thấy Thẩm Trạch Xuyên không những không tức giận, mà còn cho mình cái thang đi xuống, trong lòng lại càng sợ hãi.
Thẩm Trạch Xuyên thấy Khổng Lĩnh biến sắc, ngón tay dài nhẹ lật cây quạt trở về, ngưng giây lát rồi mới nói: “Cứ đè tin Từ châu đến bán lương xuống thêm mấy ngày nữa đi, đến khi bọn thổ phỉ ai vì người nấy, không chịu bị Thái Vực định đoạt nữa thì thả ra. Đến lúc đó xe lương dự bị đừng vào thành, ở yên ngoài thành mở lều cháo, báo cho các lưu dân, Từ châu đến đây là để bán lương thực với giá bình thường.”
La Mục thăm dò: “Nếu không ai có tiền thì sao?”
Thẩm Trạch Xuyên cười một tiếng, nhìn La Mục: “Đó không phải là các hộ khai khẩn và quân phòng vệ Trà châu tương lai đấy sao? Bách tính bình dân không có tiền, tiền đó đại nhân ngươi đi theo Thái Vực lấy được không ít, chưa kể đá được Thái Vực rồi, của cải của hắn quá nửa phải rơi vào tay đại nhân, dùng chỗ bạc này để làm ăn với Từ châu, đổi lấy lòng dân, là có thể giải quyết phiền não cho đại nhân sau này rồi. Đến bây giờ, ta vẫn muốn nhắc lại với đại nhân một câu, Từ châu đến để làm ăn, chứ không phải để thắt lưng buộc bụng giúp đỡ người khác.”
Trán La Mục rịn ra một lớp mồ hơi, lấy khăn khẽ lau, gật đầu nói: “Tất nhiên, tất nhiên rồi…”
***
Lần này về viện, Thẩm Trạch Xuyên không đi cùng Khổng Lĩnh.
Kiều Thiên Nhai ngồi đằng trước xe ngựa, đội nón, gối lên hai tay nói qua tấm rèm: “Chủ tử không muốn ông ta sao?”
Thẩm Trạch Xuyên không chịu được nóng, nhắm mắt chợp mắt trong khoang xe bí bách, nghe tiếng rao hàng trên phố một lúc mới nói: “Mềm cứng đều thử rồi, ông ta nhất quyết không chịu.”
Kiều Thiên Nhai đang ngậm một cọng cỏ non trong miệng, nói: “Cũng đúng thôi, mấy lần liền trước mặt người ông ta đều giấu tài, chính là vì sợ bị cưỡng cầu. Hồi mới học thành xuất viện, ông ta không đi theo Chu Quế, La Mục nhập sĩ, mà là muốn làm một thường dân áo trắng. Người như ông ta, trời sinh chính để làm mưu sĩ, niềm kiêu hãnh duy nhất là có thể tự mình lựa chọn tương lai.”
Thẩm Trạch Xuyên mở hờ mắt, nói: “Thẩm Lan Chu ta cũng không phải không thể thiếu với ông ta.”
Thẩm Trạch Xuyên không phải muốn cưỡng cầu, mà là y quá thiếu người. Ban đầu y cũng tưởng Khổng Lĩnh và Chu Quế là bài bố tốt nhất rồi, đặt hai người này chung một chỗ, là có thể ổn định một phe, ít nhất ổn định Từ châu sẽ không thành vấn đề. Nhưng bây giờ, bên cạnh Thẩm Trạch Xuyên không có nhân tài có thể bày mưu tính kế, cái y thiếu không còn chỉ là một đôi mắt hay một đôi tay nữa, mà là một mưu sĩ có thể giúp y trù tính toàn cục.
Khổng Lĩnh rất có tiếng ở Trung Bác, ông vừa là bạn đồng môn của Chu Quế, lại vừa là bạn đồng môn của La Mục, chỉ nói riêng từ tư tình thôi, ông đã có thể thay Thẩm Trạch Xuyên giải quyết rất nhiều chuyện ở hai châu này, tỉ như lần này vậy, ông có thể trực tiếp chuyển danh thiếp đến cửa viếng thăm. Lúc còn làm mưu sĩ cho Đàm Đài Long, ông còn thiết lập mạng lưới quan hệ trong quân Đôn châu, miễn là những người này chưa chết, mai này đều có thể dùng đến. Vả lại, lúc Lôi Kinh Chập bày kế lừa bọn họ, Thẩm Trạch Xuyên không nhìn trúng Khổng Lĩnh, bởi vì Khổng Lĩnh bị lừa quá dễ dàng, nhưng lời của Khổng Lĩnh ở trước thành Từ châu đã khiến Thẩm Trạch Xuyên phải lưu tâm, cho đến tận lúc sắp đi chuyến này, việc Khổng Lĩnh nhanh chóng quy thuận đã khiến Thẩm Trạch Xuyên hoàn toàn động tâm thu phục.
Nhưng Khổng Lĩnh lại không hề có ý định đổi chủ.
Thẩm Trạch Xuyên quá trẻ, y không chỉ có thân thế long đong, y còn được Tề Huệ Liên dạy. Tề Huệ Liên từng ba chìm bảy nổi ở Khuất đô, làm người đứng đầu Đông cung suốt mấy năm, thầy như thế sẽ dạy ra học sinh kiểu gì? Tề Huệ Liên là đế sư, Khổng Lĩnh chẳng dám nghĩ tiếp nữa. Mà quan trọng nhất là, ông sợ Thẩm Trạch Xuyên, không cách nào giao phó được lòng tin tưởng cho Thẩm Trạch Xuyên.
Trong mắt Khổng Lĩnh, Thẩm Trạch Xuyên là một người máu lạnh có thể vứt bỏ tư tình bất cứ lúc nào. Hôm nay nếu là Chu Quế, tuyệt đối sẽ không nói thế với La Mục.
Thẩm Trạch Xuyên phiền muộn ngẩng đầu dậy, nhìn tấm rèm lắc lư theo xe. Từng tia nắng lập lòe qua khe hở, va vào đầu gối y, mờ đi trên sắc trắng.
Sau khi Tề Huệ Liên chết, Thẩm Trạch Xuyên chỉ mặc màu trắng. Y chưa bao giờ hỏi Kiều Thiên Nhai, sau khi y đi, Hàn Thừa đã mang thi thể của tiên sinh đến đâu. Tiếng khóc của y đêm đó chỉ còn trong lòng bàn tay Tiêu Trì Dã, nhưng tên của Tiết Tu Trác, Hàn Thừa, Thái hậu đã khắc sâu vào lòng Thẩm Trạch Xuyên, và cả tường thành của Khuất đô bị nhuộm đỏ trong cơn mưa tầm tã.
Y phải đứng vững, y cần mưu sĩ.
Thẩm Trạch Xuyên nghĩ.
Một mưu sĩ có thể ngang hàng với Tiết Tu Trác.
===