Khổng Lĩnh tự biết mình đã khước từ Thẩm Trạch Xuyên, mấy ngày sau đó cũng không đi theo nữa mà chỉ chuyên tâm đến xem hàng ở một loạt cửa hàng, bận đến độ chân không chạm đất. Thẩm Trạch Xuyên trái lại lại như bình thường, thấy người vẫn còn gọi Thành Phong tiên sinh. Khổng Lĩnh càng lúc càng sợ, việc nào cũng để Thẩm Trạch Xuyên làm chủ.
Lương rẻ của Thái Vực quả đúng như bọn họ đoán, không lay chuyển được các thổ phỉ nhỏ, có La Mục ở trong bắc cầu làm mối, phe phái các phương dần dần tụ họp lại, trong lòng ai nấy đều bất mãn với Thái Vực. Những năm gần đây Thái Vực xa hoa vô độ, mỗi lần mừng thọ là kiểu gì cũng sẽ thu quà quý, thân sơ xa gần cũng đều được phân biệt bởi mức độ nặng nhẹ của lễ vật, khiến cho rất nhiều người không vui. Cùng lúc đó, bên ngoài thành bỗng rộ lên tin Thái Vực phát lương rẻ, giá càng lúc càng thấp, khiến cho bình dân bá tánh đang phải chịu đói càng phẫn nộ.
Thái Vực từng tự cho mình là bô lão của Trà châu, giờ lại đóng chặt cổng thành chẳng thèm đếm xỉa đến. Thẩm Trạch Xuyên nói đúng, không phải là hắn không biết, mà là đâm lao thì phải theo lao.
Lương thực của Trà châu hôm nay, đều là do Hà châu cung cấp, nghĩa là do Nhan thị tài trợ. Thái Vực nắm giữ nguồn lương thực này, là để trả lại lãi cho Nhan thị, những phần không trả nổi hắn phải tự móc tiền túi ra, xuống giá là làm khổ chính hắn, hắn không chịu làm cái kiểu kinh doanh thua lỗ này, cho nên chỉ có thể sống chết cầm cự, đã gửi mấy bức thư đến Hà châu để thăm dò rồi.
Thẩm Trạch Xuyên chờ chính là lúc này đây.
Thái Vực nào ngờ được, sau một đêm hắn tỉnh lại, cả thành lại đang xôn xao bàn tán giá gạo.
“Bọn họ là người từ đâu đến?” Thái Vực gọi thị nữ mặc đồ cho hắn, hỏi thân tín, “Tại sao xe lương của Từ châu nhập cảnh mà một chút tin ta cũng không nghe thấy hả!”
Thân tín nói: “Đi đường quan đạo, tin tức bị chặn lại ở bên ngoài thành, không truyền vào được.”
Vẻ mặt Thái Vực u ám, đeo ủng vào, bước mấy bước rồi nói: “Từ lúc Khổng Lĩnh vào thành ta đã cảm thấy quái rồi, Từ châu đang yên đang lành lại đến chỗ chúng ta làm gì, hóa ra là cướp địa bàn làm ăn! Chuẩn bị đầy đủ như thế, chính là muốn đánh nhau với Thái Vực ta đây mà! Bọn chúng bảo gì?”
Thân tín nhặt áo bào cho Thái Vực ở đằng sau, nói: “Sáng tôi phái người đi nghe ngóng, người của Từ châu ở ngoài thành định giá là một lượng bảy đấu.”
Thái Vực nghe vậy thì cười lạnh: “Ta cứ tưởng bọn chúng đến làm Bồ Tát sống cơ, không ngờ lại là đục nước béo cò. Hà châu đã hồi âm chưa?”
Thân tính tính thử thời gian rồi nói: “Giờ còn chưa đưa đến nơi đâu.”
Thái Vực đứng bên cạnh cửa, trầm ngâm không nói chuyện. Suối chảy róc rách trong sân, con chim sẻ đậu dưới hiên hót líu lo, cái viện này là hắn bỏ ra một khoản tiền lớn để xây, định bụng truyền lại làm gia trạch, hắn có mấy đứa con trai đang chờ kế thừa gia sản từ tay cha, có khoảng hơn một ngàn miệng ăn cũng dựa vào hắn buôn lương thực để sống qua ngày, hắn không dám vứt bỏ cái cơ ngơi này.
“Một lượng bảy đấu,” Thái Vực lầm bầm, “một lượng bảy đấu… Từ châu muốn dùng cái giá này để cướp mối làm ăn thì không khỏi quá xem thường ta rồi. Bọn họ thấp, chúng ta thấp nữa, ngươi đến các cửa hàng lương gạo bên dưới bảo, ta thương bách tính trong ngoài thành, muốn hạ giá gạo xuống một lượng tám đấu.”
Thân tín ngập ngừng: “Nhưng bên công tử còn chưa hồi âm, nhỡ mà…”
“Giảm,” mặt Thái Vực dần nghiêm lại, “công tử vẫn còn gọi ta là ‘A gia’, lần này kể cả có không bù được lãi, ta vẫn có thể đánh cược vác cái mặt già này đến Hà châu xin ơn, có công tử trấn giữ Nhan thị, người ngoài đừng hòng làm gì ta! Từ châu lần này hùng hùng hổ hổ đến, nếu không để bọn chúng biết khó mà lui, sau này có thể sẽ còn phiền.”
Thân tín của Thái Vực vừa mới ra phủ, Thẩm Trạch Xuyên đã hay tin ngay.
Lưới của Phí Thịnh không chỗ nào không giăng, lúc hắn thấp giọng báo tin cho Thẩm Trạch Xuyên, Thẩm Trạch Xuyên đang nấu cháo ngoài thành.
Hôm nay trời trong xanh, Thẩm Trạch Xuyên ra khỏi thành vào giờ Mão, từ giờ Thìn đã bắt đầu nấu cháo dưới lều cháo, đứng đến tận giờ Thân. Lúc này trời nắng gắt, đất bùn nứt nẻ, nạn dân đều đang núp dưới bóng cây. Thẩm Trạch Xuyên nghe Phí Thịnh tường thuật lại xong thì khẽ gật đầu, nói: “Hắn đã cắn câu rồi thì không chạy thoát nữa đâu. Ngươi đi báo cho La Mục, bảo ông ta dặn các thổ phỉ nhỏ, chớ nóng vội, cái giá một lượng hai đấu của Thái Vực vẫn còn có thể giảm tiếp đấy.”
Lòng Phí Thịnh rõ như gương, nhưng lại muốn giả ngây trước mặt Thẩm Trạch Xuyên, tỏ vẻ ham học mà hỏi: “Cơ mà chủ tử, chúng ta cũng giảm sao? Không thể để Thái Vực được như ý chứ.”
Thẩm Trạch Xuyên ném khăn cho Kiều Thiên Nhai, nói: “Đương nhiên chúng ta cũng sẽ giảm, nhưng chờ đến tối hẵng giảm.”
Bởi vì ban ngày y có việc cần làm.
Bên ngoài thành Trà châu bỗng xuất hiện một vị công tử áo trắng, bên cạnh chỉ dẫn theo hai ba người hầu, đeo chiếc khuyên ngọc trắng, đứng ở lều cháo từ sáng đến tận tối, tự mình phát cháo. Nạn dân nhận cháo hỏi thì biết lương thực này hóa ra là Từ châu mang đến để bán, nhưng Thái Vực lại không cho bọn họ vào thành, bọn họ thương bách tính bên ngoài thành, cho nên mới lấy ra phát.
Thái độ của Thẩm Trạch Xuyên hòa nhã, lại còn rất đẹp, nói năng khiêm nhường lễ độ. Nhà ai có mẹ góa con côi, nguời già bệnh tật, y không chỉ phát lương thực, mà còn phái đại phu đi chẩn bệnh, tiền xem bệnh và thuốc thang hoàn toàn do y gánh. Chưa đến một canh giờ, nạn dân ái mộ đã tụ tập thành đoàn. Người khác hỏi tên Thẩm Trạch Xuyên, Kiều Thiên Nhai và Phí Thịnh dùng “phụ tá của Chu đại nhân”, “đồng chí của Thành Phong tiên sinh” để trả lời.
Song Thẩm Trạch Xuyên còn trẻ, phong thái cử chỉ bất phàm, nhất thời rất nhiều suy đoán được đưa ra, dân thường áo vải chẳng ai biết vị công tử này là ai, bởi vậy lại càng có vẻ thần bí, cũng càng khiến cho nhiều người để mắt đến.
***
Đến tận giờ Sửu Thái Vực vẫn chưa dám ngủ, hắn ngồi trong nhà mà như ngồi trên đống lửa, nghe người báo tin thì vội vàng đứng phắt dậy, bảo thân tín đi vào, hỏi: “Sao rồi? Bên Khổng Lĩnh có tin tức gì mới không?”
Thân tín hôm nay đã chạy tới chạy lui, mặc dù đi đường ngồi kiệu cũng không chịu được vất vả như vậy, mồ hôi ướt sũng lưng áo, lấy tay áo lau, thở hổn hển mà đáp: “Giảm, giảm rồi! Quả đúng như lão gia đoán, Từ châu cũng giảm!”
Thái Vực sốt sắng hỏi: “Giảm bao nhiêu?”
Thân tín đáp: “Giảm xuống một lượng chín đấu!”
Biểu cảm Thái Vực bình tĩnh, cái giá này nằm trong dự liệu của hắn, hắn bước chầm chậm, nói: “Chúng ta giảm một đấu, bọn chúng cũng giảm một đấu, có thể thấy bọn chúng cũng chưa đủ sức.”
Thân tín đi theo Thái Vực, nói: “Lão gia, vậy thì chúng ta còn giảm nữa không? Giảm nữa sẽ thành một thạch đấy!”
Từ hai đấu đến một thạch, Thái Vực đã nghĩ sau kiếp nạn này, mình sẽ phải đến Hà châu đối mặt với sự trừng phạt thế nào rồi. Nhưng giờ chỉ có thể tiếp tục kiên cường chống đỡ mà thôi, hắn nghiến răng, nói: “Giảm tiếp! Xuống một lượng một thạch đi!”
***
La Mục nhận được tin ở trong phủ, bảo Khổng Lĩnh: “Thái Vực ép giá xuống, sau này muốn nâng lên không dễ đâu. Hắn đây là cắn câu mất rồi.”
Khổng Lĩnh đang quay mặt về phía cửa sổ, thấy không có ai thì mới nói: “Đều là đồng tri tính chuẩn.”
La Mục nghĩ đến Thẩm Trạch Xuyên, bèn thở dài: “Nếu là ta thì cũng mắc bẫy thôi, Thái Vực nào biết Từ châu dựa vào giá cả ở Khuất đô? Cái kinh doanh vạn lợi này, mỗi lần giảm một đấu là cũng đều vứt đi vàng thật bạc trắng cả.”
“Bạc là thứ sống không mang đến chết mang không đi, số tiền ít ỏi của Trung Bác còn có thể phát được bao lâu nữa? Ông khờ thế! Nếu Thái Vực biết nhìn xa trông rộng một tí thì lẽ ra năm nay cũng phải tém lại. Sáu năm trước Từ châu không có sức, nhưng chúng ta đã nghỉ lại sức suốt sáu năm rồi, quân lương năm ngoái của Ly Bắc lấy từ Từ châu, là do Hải các lão và hầu gia chỉ định, ông ngẫm lại mà xem, từ lúc đó Khuất đô đã biết Từ châu có thể gánh nặng được rồi. Một khi Từ châu khôi phục, chí sĩ ở các châu đều sẽ tranh giành nhau, đến lúc đó các nơi khôi phục ruộng đồng, giá lương của Trung Bác tất sẽ phải giảm. Con đường phát tài này vốn đã không hề lâu dài, chẳng qua chỉ khác ở chỗ bị ai đạp đổ mà thôi.” Khổng Lĩnh nói đến đó thì dừng lại trong giây khắc, “Thiên thời địa lợi tất cả đều có, đồng tri là muốn lập nghiệp ở Trung Bác đấy.”
La Mục nhìn vẻ mặt thẫn thờ của Khổng Lĩnh, bèn hỏi: “Ta thấy đồng tri có ý dùng ông, nhưng ông lại liên tục tránh. Thành Phong, chẳng lẽ đồng tri cũng không bằng Chu Quế hay sao?”
Khổng Lĩnh nhìn bóng cây sau cửa sổ, một hồi lâu sau mới cất tiếng: “Tài học của ta bình thường, có thể hỗ trợ Chu Quế, là bởi đời này của Chu Quế chỉ có thể làm châu phủ Từ châu. Bình định một góc thế gian biết bao đơn giản, kẻ tầm thường như ta cũng cáng đáng được, nhưng bình định vạn dặm giang sơn chỉ có thể là nhân tài trụ cột. Đồng tri chắc chắn không phải kẻ tầm thường, ta không trèo cao nổi.”
La Mục im lặng.
***
Đêm ấy cả trong lẫn ngoài Trà châu đều không được ngon giấc, Thái Vực uống hết chén trà đặc này đến chén trà đặc khác, không dám nhắm mắt, sợ mình vừa nằm xuống thì bên kia sẽ thần không biết quỷ không hay mà xuống giá. Hắn vốn không phải người có khiếu kinh doanh, chẳng qua chỉ là dựa vào thân phận thổ phỉ được Nhan thị đưa lên làm bộ mặt mà thôi, giờ đang sốt ruột đến phát cáu, miệng sùi bọt mép.
Người của Từ châu mãi không có động tĩnh gì, chỉ có lều cháo bên ngoài thành là vẫn tiếp tục. Thái Vực nghe nói bên ngoài đã tụ tập hơn ngàn người, nhưng hắn tự tin trong tay mình mới là võ trang binh lực, bên ngoài chẳng qua chỉ là một đám hổ lốn, cho dù có hợp lại cũng chẳng làm nên trò trống gì.
Thời gian liên tục trôi, đến trưa, Thái Vực mặc nguyên đồ mà ngủ. Nhưng hắn vừa nhắm mắt thì nghe thấy tiếng thông báo, bèn vội vàng ngồi dậy, để thị nữ đỡ ra ngoài. Hắn vừa nhìn mặt thân tín, lòng đã chùng xuống, hỏi: “Bọn chúng giảm đến bao nhiêu?”
Thân tín sốt sắng thốt lên: “Lão gia, lần này giảm mạnh lắm! Xuống tận một lượng một thạch ba đấu lận. Các hộ vẫn còn theo dõi hướng gió ngày hôm qua đã bắt đầu lục tục rời thành rồi, đều chạy thẳng đến xe lương của Từ châu để mua lương cả!”
Lòng Thái Vực lạnh đi một nửa: “Xuống thấp quá vậy!”
Thân tín nói: “Gần bằng giá lương thực ở Quyết Tây rồi, còn giảm nữa thì lãi sau mùa xuân năm nay sẽ phải bù sang cho Hà châu đấy!”
Thái Vực chống mình dậy, bàng hoàng nói: “Chẳng phải Từ châu mới cấp quân lương cho Ly Bắc sao? Giờ Ly Bắc phản rồi, quân lương sau này đều phải quay sang xin bọn chúng, Chu Quế bán hết lương đi thì đưa cho Ly Bắc vương kiểu gì nữa? Huống hồ giảm thấp như thế thì có cái lợi lộc gì cho chúng chứ!”
Thân tín đi theo sau Thái Vực, cũng cuống đến mức xoay vần, liên tục nói: “Đúng thế! Giảm nữa thì chẳng khác gì Quyết Tây cả, thế không phải là lỗ sao? Còn cái lợi lộc gì nữa!”
Thái Vực đã có tuổi, lại thức trắng cả một đêm, bây giờ đứng không vững, để người đỡ vào ghế rồi mới nói: “Bọn chúng là quyết tâm muốn cướp mối làm ăn…” Hắn căm hận đứng dậy, “Bọn chúng dám sao! Ngươi đi triệu tập nhân viên, tối nay hất hết xe lương của bọn chúng, bắt Khổng Lĩnh lại, giết sạch người đồng hành! Trong tay ta có hãn phỉ, còn sợ bọn chúng chắc? Tên nhãi ranh Chu Quế kia, ta xem hắn còn dám đánh với ta không!”
Thân tín vỗ bép đầu gối một cái, vui mừng khôn xiết: “Thế mới phải chứ, lão gia, lẽ ra phải ra tay từ sớm rồi, phí công dằn mặt bọn chúng quá! Tôi đi ngay đây!”
===