Thương Tiến Tửu

Chương 140: Ngoại thành




Thái Vực khua chiêng gióng trống để triệu tập người, nạn dân ngoài thành cũng đã tụ tập lại thành biển. Chỉ trong một đêm, tin có người mở lều phát cháo đã truyền đi khắp mười mấy dặm, nạn dân đói khổ lầm than kéo nhau đến tận cổng, vây chật như nêm lều cháo của Từ châu.
Kiều Thiên Nhai nhìn người chen nhau mà đến, đội nhân viên ban đầu để duy trì nhận cháo đã không còn đủ, bèn liếc mắt với Phí Thịnh. Phí Thịnh hiểu ý lui ra, dẫn Cẩm y vệ đến canh chặt xe lương, đổi cho cận vệ của Từ châu. Các Cẩm y vệ này mặc áo đen mang đao, ai ai cũng tinh nhuệ, có hiệu quả uy hiếp đối với những kẻ không an phận ở xung quanh.
“Chủ tử,” Kiều Thiên Nhai giơ tay lên ngăn người lại, thấp giọng bảo Thẩm Trạch Xuyên ở đằng sau, “trời sắp tối rồi, chúng ta ở đây cũng đã hai ngày một đêm, cũng nên đến lúc lui về sau đi thôi.”
Thẩm Trạch Xuyên vừa mới trò chuyện xong với những người già trong đoàn nạn dân, nghe thế cũng không quay đầu lại, cất chiếc khăn xanh vào rồi nói: “Ở lại cũng không sao.”
Kiều Thiên Nhai nhìn bốn phía, thấy khắp chung quanh chật cứng người, toàn là những nạn dân gầy như que củi, sợ lát nữa có xô xát, có kẻ đục nước béo cò, để cướp lương mà làm Thẩm Trạch Xuyên bị thương, bèn nói: “Chủ tử đứng ra đằng sau đi, đứng bên cạnh xe lương cũng thế mà.”
Thẩm Trạch Xuyên nhìn rừng xanh trùng điệp nhuộm đẫm, ráng mây tựa như những khóm bông đỏ bị xé tung, tà dương đã lặn một nửa, chẳng bao lâu nữa trời sẽ tối. Y đã ở ngoài thành hai ngày một đêm, bây giờ thu ánh mắt về, nói: “Không vội.”
***
Trời sẩm tối, các cửa tiệm dọc phố trong thành đốt đèn lồng. Trà châu bây giờ không có quán rượu trà lâu, nhưng bởi vì nạn buôn người tràn lan nên kỹ viện lại nhan nhản. Thái Vực muốn triệu tập nhân viên, gọi tới đều là đường chủ trong nội bộ bang phái của mình, những kẻ này sống dựa vào Thái Vực, xưa nay kiếm ăn không đứng đắn, thích cậy mạnh hiếp yếu, hoành hành phách lối trong thành, thích chui vào kỹ viện, một năm bốn mùa đều nghỉ trong đó, lúc bị gọi ra lần lượt tên nào tên nấy vẫn còn đang xách quần lem nhem mắt, nhiều tên say đã say quắc cần câu. Thân tín của Thái Vực không dám đắc tội với người ta, phải vừa dỗ vừa nâng mới đưa được đám người này ra cửa.
Bọn họ xếp hàng ở bên này, bên kia La Mục với Khổng Lĩnh cũng đã bắt đầu.
Khổng Lĩnh chắp tay chào bang chủ nhỏ mà La Mục bí mật giúp đỡ, nói: “Như tất cả mọi người đều biết, lần này Từ châu đến là để bán lương thực. Chỉ cần tối nay có thể biến nguy thành an, giá gạo ngày mai sẽ chỉ có thấp hơn thôi.”
Một người trong đó nói: “Nói mà không có bằng chứng, thế làm sao các anh em tin tưởng được?”
Khổng Lĩnh bèn lui sang, để La Mục lên, nói: “Lời của ta không thể tin, nhưng lời của La đại nhân thì luôn có thể tin đúng không?”
La Mục năm lần bảy lượt ra tay trợ giúp, chỉ trong vòng nửa tháng, đã liên tục tài trợ các bang phái nhỏ này không ít bạc. Dạo này bọn họ bị Thái Vực chèn ép quá dữ, ban ngày cũng không dám ra ngoài đường, một lượng năm đấu lương rẻ cũng không mua nổi, đã bị Thái Vực dồn đến đường cùng rồi, đều dựa vào La Mục nuôi, đương nhiên sẽ chịu tin lời của La Mục.
La Mục đằng hắng một tiếng rồi nói: “Kho lương trong thành hiện tại đều do một mình Thái Vực quản, giá cả đúng là quá cao, đừng nói là bình dân bá tánh, đến cả như chúng ta còn chẳng mua nổi. Từ châu đưa ra giá cả phù hợp, gần với giá ở Khuất đô, quan trọng hơn nữa là cam kết của Từ châu, giá sau này tuyệt đối sẽ không tăng, ta đã ký công văn với Từ châu rồi, giấy trắng mực đen không thể làm giả được.”
Các bang chủ bàn qua lại.
Khổng Lĩnh nói tiếp: “Ta biết mọi người đều đang lo Nhan thị, nhưng chính là đau dài không bằng đau ngắn, thay vì để Nhan thị mượn uy của Thái Vực để nắm mạch sống của Trà châu trong tay, sao các vị huynh đệ không tự mình làm chủ nhỉ. Huống hồ hôm nay Thái Vực chịu xuống giá, là bởi vì giá gạo của Từ châu quá thấp, nếu tối nay mà không diệt được hắn, xe lương của Từ châu bọn ta sẽ lập tức rút lui, giá gạo của Trà châu sẽ lại phải tăng về ban đầu thôi.”
Nếu muốn đồng tâm hiệp lực với người ta, trước tiên phải nói rõ lợi hại cho người ta biết. Khổng Lĩnh hiểu rõ cái đạo lý này, giá lương dự tính ban đầu của Từ châu là một lượng một thạch tám đấu, nhưng trong lúc xuống giá ở hai ngày này Thẩm Trạch Xuyên không hề đề cập đến con số ấy, chính là để khích lệ lòng người giờ phút này đây.
Lời vừa nói ra, mọi người lập tức xôn xao.
Giá gạo của Khuất đô mới chỉ là một lượng một thạch năm đấu, Từ châu lại chịu để những một thạch sáu đấu, công hiệu đúng là vượt xa lãi của Thái Vực. Bọn họ không chỉ thấy lương thực ở trong đó, mà còn thấy cả đường sống sau này của mình ở Trà châu. Quan trọng nhất là, lô lương đầu tiên của mùa thu năm nay không phải do bọn họ bỏ tiền ra mua, mà là La Mục bỏ tiền ra mua. Đợi sau khi Thái Vực ngã đài, Trà châu còn có kho lương của Thái phủ để cướp, cộng lương thực của hai bên này lại, năm nay bọn họ khỏi phải lo sống qua mùa đông rồi!
Tiếng hò đáp bỗng dậy lên, nhất thời tinh thần dâng cao.
Khổng Lĩnh gật đầu với La Mục, sau đó quay sang bảo các bang chủ: “Người của Thái Vực vẫn chưa ra khỏi thành, mọi người cứ yên tâm không cần vội, tự chúng ta có sắp xếp.”
Khoảng đến giờ Tý, quân của Thái Vực ra khỏi thành. Đám thổ phỉ này dùng đều là quân khố của quân phòng vệ Trà châu, mặc dù trang bị đã cũ, nhưng lại rất nguyên vẹn. Đao kiếm khiên giáp cần có đều có, thoạt nhìn thì cũng mang vài phần dáng vẻ của quân chính quy.
Lúc thân tín phái người đi thăm dò vào sáng sớm, bên ngoài thành chỉ có hơn nghìn người, nhưng giờ hắn ra ngoài ngó lần nữa thì chẳng thấy nổi đích của cơ man những đầu người đen sì kia, rõ ràng đã nhiều gấp đôi ban ngày. Quân của Thái Vực trong thành chỉ có một nghìn rưỡi người, chuyến này hắn dẫn theo một nghìn, lúc chen chúc ở cổng thành còn hơi lộ ra vẻ sợ hãi.
“Sao tự dưng lại nhiều người thế chứ?” Đường chủ ở đằng sau thò đầu ra, “Kéo dài đến tận chân trời đi!”
Thân tín quay lại, trưng ra bộ mặt tươi cười mà nói: “Đều đói đến mức đi không nổi mà, sao có thể coi là người được? Quan trọng nhất chính là xe lương kia kìa. Lão gia bảo, chỉ cần các vị lấy được, lương thực của Từ châu hoàn toàn do các vị đường chủ tự chia.”
Đường chủ im lặng đếm người, thấy quả thật chỉ toàn nạn dân khố rách áo ôm, cận vệ của Từ châu thì lại rất ít, bèn nói: “Đã có lời của đại đương gia, chúng ta tất làm! Thấy mấy thằng cận vệ Từ châu không? Mấy tên canh mấy xe, ai giết được càng nhiều, lát nữa chia lương thực thì người đấy được càng nhiều!”
Cả đám hăm hăm hở hở, không cần thân tín hạ lệnh đã chen nhau đi.
***
Thẩm Trạch Xuyên vừa đút cháo vào miệng đã nghe thấy tiếng giết chóc dậy trời. Một bầy thổ phỉ xông ra từ quan đạo, vung đao chém xa xả. Cũng may đứng canh ở đường biên là cận vệ Từ châu, hai phe đánh giáp lá cà, Phí Thịnh lập tức mở miệng hô về phía các nạn dân: “Cướp lương, Thái Vực phái người đến cướp lương!”
Phí Thịnh gào khản cả giọng mà vẫn không đủ lớn. Nhưng nạn dân đã tá hỏa, chen lấn xô đẩy nhau, tiếng gào vang lên: “Cướp lương! Thái Vực phái người đến cướp lương!”
Đường chủ đằng kia vừa nghe thì nhất thời nổi lòng ác, nhe răng phá lên cười dữ tợn: “Cướp lương đây! Ai dám cản đường, tế đao kẻ đó! Các anh em, lên!”
Cận vệ của Từ châu quá ít, không đọ lại nổi thế tới của thổ phỉ. Tất cả phía sau đều là nạn dân, dồn thành một bầy, khắp nơi đầy tiếng khóc vì bị dẫm đạp. Thổ phỉ thấy thế thì nổi lòng trêu đùa, lôi phụ nữ trẻ con già yếu ra, dứ đao hăm dọa: “Không chỉ cướp lương đâu, còn muốn giết người nữa đấy, giết người!”
Người đàn bà đang ôm con bị thổ phỉ túm tóc, lưỡi đao bóng loáng dọa đến run lẩy bẩy cả người, khóc lóc van xin. Nhưng thổ phỉ từ xưa đến nay đã làm đủ chuyện ác, thấy nàng khóc thì không những không thương cảm mà còn cười phá lên, toan đưa tay giật mất đứa trẻ trong tay nàng.
Nào ngờ một cánh tay bỗng thò ra từ trong đám đông, chặn lại lưỡi đao kia.
Kiều Thiên Nhai hất áo cười xuề xòa: “Giết người mà, bắt nạt người ta làm gì? Khóc lóc ỉ ôi nghe cũng khó chịu, chém thì chém cho dứt khoát đi!”
Tên thổ phỉ này dùng thêm lực, thế mà đao không mảy may nhúc nhích, bèn quát: “Cừ lắm! Buông tay ra!”
Kiều Thiên Nhai thấy mặt hắn đỏ bừng, bèn lùi lại mấy bước, tên thổ phỉ loạng choạng bước theo.
Thẩm Trạch Xuyên đứng ở đằng sau, nói: “Trêu người ta làm gì? Kiều Nguyệt Nguyệt, buông tay trả lại cho hắn đi.”
Kiều Thiên Nhai nói: “Được rồi được rồi, buông thì buông!”
Dứt lời, Kiều Thiên Nhai buông tay ra thật. Tên thổ phỉ bị một lực lớn kéo về phía trước, bổ nhào vào Kiều Thiên Nhai. Kiều Thiên Nhai dịch sang một bên tránh, nhấc chân đạp một cú lên mông thổ phỉ, đạp thẳng vào giữa đám đông, ngã ập xuống trước chân Thẩm Trạch Xuyên.
Thổ phỉ muốn bò dậy, ánh mắt đi dọc lên trên theo tà áo trắng, lúc sắp đến ngực Thẩm Trạch Xuyên thì bị vỏ đao của Ngưỡng Sơn Tuyết chạm vào đỉnh đầu.
Thẩm Trạch Xuyên đã trở nên lạnh băng, ánh mắt sắc bén, đanh thép mà nói: “Từ châu đến để cứu tế bách tính Trà châu, Thái Vực không chịu cho ta vào thành cũng được, nhưng đến cả lều cháo cũng muốn phá sao? Vậy thì cho các ngươi phá, nhưng đừng có làm bị thương đến người.”
Giọng y không cao không thấp, nhưng lại để mọi người xung quanh nghe rất rõ ràng. Trà châu bị lương thực mà Thái Vực và Nhan thị chung tay thét giá làm khổ đến cùng cực, ngay tức thì lòng dân bi phẫn, nghe thấy tiếng khóc của người đàn bà được cứu kia, rất nhiều người cũng khóc theo.
Nhưng thổ phỉ nào biết kế đã định, chỉ nhớ đến số người mà đường chủ vừa mới nói ban nãy. Bởi vì không ngóc đầu dậy được, hắn bèn chống đất mà quát: “Đại đương gia chính là trời của Trà châu, muốn phá muốn giết các ngươi ngăn được chắc?!”
Thẩm Trạch Xuyên hơi nới lỏng lực đang đè hắn xuống, nói: “Lương này——”
Nhanh hơn cả lời nói, thổ phỉ nắm lấy thanh đao ở gần trong gang tấc, vung lên chém về phía ngực Xuyên. Kiều Thiên Nhai động ngay tức thì, nhưng không kịp ngăn thổ phỉ ở quá gần, lưỡi đao kia hướng thẳng vào Thẩm Trạch Xuyên. Nhưng chính trong giây phút ấy, thổ phỉ lại thấy rõ ràng vẻ trấn tĩnh trong mắt Thẩm Trạch Xuyên, như thể đã chờ từ lâu rồi.
Vỏ đao Ngưỡng Sơn Tuyết “choang” một tiếng ngoắt sang ngang, đụng vào mé đao của thổ phỉ, chỉ thấy vài giọt đỏ tươi văng ra theo âm thanh ấy, bắn lên tay áo Thẩm Trạch Xuyên.
Người đàn ông bên cạnh Thẩm Trạch Xuyên ngồi phịch xuống đất, kinh hãi kêu lên: “Giết người!”
Mới đầu Kiều Thiên Nhai tưởng kia là máu của người khác, nhưng nhìn kỹ lại thì thấy tay trái của Thẩm Trạch Xuyên đang chảy máu.
Tiếng khóc dậy lên khắp bốn phương, Phí Thịnh đứng ở đằng xa, ra sức gào: “Ai dám làm chủ của ta bị thương!”
Vừa dứt lời, Cẩm y vệ đồng loạt rút đao hô lên. Đường chủ ở đằng sau sau khi nhận một đao kia của Kiều Thiên Nhai thì cũng biết đụng phải gai cứng rồi, hắn lẳng lặng lui lại mấy bước, ra lệnh: “Theo ý của đại đương gia, loạn đao chém chết bọn chúng!”
Tên thổ phỉ trước mặt Thẩm Trạch Xuyên còn chưa chết, Kiều Thiên Nhai đạp một phát ngay giữa lưng, đạp hắn ngã chổng vó xuống đất, nhưng Kiều Thiên Nhai còn chưa rút đao, đã thấy mấy người xông lên từ sau lưng Thẩm Trạch Xuyên, lao vào tên thổ phỉ đấm đánh túi bụi. Lòng dân sục sôi, cơn phẫn nộ đã lên đến cực điểm, nhất thời nạn dân tề tụ, liều mạng xông lên quyết sống mái với đám thổ phỉ.
“Thái Vực mở kho! Ác tặc đáng chết! Chớ thương ân công!”
===

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.