Thương Tiến Tửu

Chương 144: Nguyệt quế




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiêu Trì Dã cấp tốc phi về nhà, chỉ nghỉ có một đêm, sau giờ Tý đêm nay lại phải quay lại. Lịch trình hàng ngày rất dày, tốn bao nhiêu công mới dành được ra hai hôm này, để không chậm trễ vận tải quân nhu cho chiến trường mà chạy liên tục suốt tám chín ngày, chính là vì muốn gặp Thẩm Trạch Xuyên.
Nhưng ai mà ngờ sẽ giận thế này chứ?
Tiêu Trì Dã đỡ Mãnh, cởi xích trên chân Mãnh ra rồi lại giả vờ cột lại, chọc cho Mãnh cáu kỉnh vỗ cách phành phạch. Tiêu Trì Dã cũng cáu, hắn phiền muộn, hắn càng nghĩ lại càng giận.
Kỷ Cương xách lồng chim đi bộ về, thấy Tiêu Trì Dã thì ngạc nhiên rồi hơi lưỡng lự, nhưng vẫn tiến vào. Tiêu Trì Dã hành lễ với sư phụ, hắn cao đến độ Kỷ Cương phải ngửa mặt lên nhìn hắn.
“Chiến sự phía Bắc gay go,” Kỷ Cương, “sư phụ ngươi đánh vất vả lắm nhỉ.”
Tiêu Trì Dã treo chiếc lồng chim lên, nói: “Vâng, sư phụ nhớ người lắm, nhắc đến suốt đấy.”
Kỷ Cương lật tay lại, nói: “Ta không đánh giặc, không có chỗ nào dùng. Ngươi về gấp như thế là có chuyện quan trọng phải làm sao?”
Đầu Tiêu Trì Dã nghĩ còn chưa làm đâu, ngoài miệng thì đáp: “Trường săn Bắc Nguyên cho ta, cấm quân định đóng quân ở đó, ta về hỏi Lan Chu tiến trình, bao giờ xong thì bố trí người đến.”
Kỷ Cương biết bọn họ đã bàn tường tận hết những chuyện này, chỉ gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Tiêu Trì Dã hiếm khi gặp Kỷ Cương, bèn tranh thủ nói luôn: “Trên đường đi Trà châu có phải Lan Chu bị bệnh không? Sư phụ, y kén ăn lắm, lúc ở nhà có người trông thì mỗi món vẫn còn ăn một tí, ốm thì chịu uống thuốc. Nhưng vừa ra ngoài làm việc thì trái phải đều nghe y, không ai trông y, y dám kén chọn ngay.”
Kỷ Cương vừa nghe thì nhớ ra, nói: “Hôm qua ta còn định mắng nó đây!”
“Y lại đánh trống lảng với người đấy,” rốt cuộc Tiêu Trì Dã không chọc Mãnh nữa, nâng tay cho Mãnh bay đi, “y chột dạ, đảm bảo không y không dám nói cho người đâu.”
Kỷ Cương gật đầu một cái, rồi lại cảm thấy không đúng, hỏi: “Chột dạ cái gì, Xuyên nhi giấu ta chuyện gì sao?”
“Đúng thế,” Tiêu Trì Dã hơi cau mày, “lòng bàn tay trái của y bị vết cắt lớn như thế, đường đi thì dài, dọc đường không thay thuốc đều đặn. Tối qua con xem thấy cả lòng bàn tay bị mồ hôi thấm rữa ra luôn đấy.”
Kỷ Cương biến sắc, vội vàng hỏi: “Nó đâu rồi?”
“Ngủ rồi,” Tiêu Trì Dã dừng lại giây lát rồi nói tiếp, “đêm qua ngủ muộn, lại còn mệt phờ cả người, sáng nay vừa dậy đã uể oải. Sau này sư phụ phải trông coi kỹ càng, đừng để y bỏ bê cơ thể. Con ở Ly Bắc xa xôi, nhiều chuyện chỉ có thể biết qua thư y viết, nếu y mà muốn giấu con thì con cũng chẳng biết được gì luôn.”
Kỷ Cương đứng thẳng dậy, nói: “Ta phải trông nó thay thuốc.” Sau đó nghĩ một lát, lại thở dài ảo não, “Hồi trước nuôi trong chùa cũng chẳng khá hơn được tí nào, mời đại phu cũng không ăn thua, không nhìn ra được nguyên do. Cơ thể của nó kém hơn người khác, càng lớn lại càng phải chăm sóc cẩn thận. Ngươi cũng biết rồi đấy, lúc nó vào đô phải chịu hình ở chiếu ngục, rồi bị đình trượng đánh, lại còn chịu một cú đạp của ngươi… Phát đấy đạp quá ác! Nếu không phải vì có người quen cũ ở Cẩm y vệ bí mật trợ giúp thì Xuyên nhi đã sớm xong rồi. Lúc đó gầy đi nhiều lắm, lại còn phải uống thuốc để che giấu tai mắt người khác, bây giờ ngày nào đêm nào ta cũng lo, thật sự là sợ lắm.”
Tiêu Trì Dã im lặng giây lát, rồi bất chợt vén áo quỳ xuống. Hắn đường hoàng chống tay xuống đất, dập đầu với Kỷ Cương.
Kỷ Cương sửng sốt: “Ngươi làm cái gì vậy?”
Tiêu Trì Dã giữ nguyên tư thế ấy, nói về phía mặt đất: “Sáu năm trước con cưỡi ngựa qua Trung Bác, hận nhất Thẩm Vệ, khinh lão bỏ thành mà chạy, lại dè chừng Thái hậu muốn phù trợ một con rối, cho nên mới đạp Lan Chu một phát ở Khuất đô. Sư phụ nói đúng, lúc ấy con đạp quá ác, là muốn lấy mạng y.”
Kỷ Cương nghẹn cứng họng trong phút chốc, lại sợ Thẩm Trạch Xuyên trong phòng nghe thấy nên không nói gì, chỉ nặng nề thở một tiếng.
Tiêu Trì Dã trấn định lại giây lát, rồi nói tiếp: “Bây giờ Lan Chu mang bệnh trong người, đó là lỗi của con. Đại phu của Trung Bác không được, con đã đi mời đại sư Nhất Đăng rồi, đợi đến lúc chiến sự mùa thu năm nay ổn định, sư phụ con cũng sẽ đến bắt mạch cho. Lan Chu có khó nuôi đến mấy đi chăng nữa, con cũng vẫn muốn nuôi. Nhưng giờ con ở Ly Bắc xa xôi, hành binh chuyển lương không thể trì hoãn, không được gặp y, nên không thể yên tâm. Chuyện như ở Trà châu không thể xảy ra nữa, ở Trung Bác con vừa không có người quen lại vừa không có bạn tốt, chỉ có sư phụ mới có thể phó thác. Sư phụ, thuở bé Lan Chu gặp kiếp nạn, hay giấu tâm sự, có thương có đau cũng không nói, nhưng y coi người là cha, chỉ cần người ở bên cạnh y, y sẽ để ý một chút. Con không có điều thỉnh cầu nào khác, chỉ xin người hãy mắng y vài lần, để y biết sai biết đau —— nếu lần sau y mà còn làm chuyện kiểu này nữa, người cứ việc đánh Tiêu Sách An con!”
Kỷ Cương kinh ngạc ngẩn người ra, cảm thấy lời này cứ sai sai, nhưng nhất thời lại không thể nói là sai ở đâu. Ông nhìn về phía cửa sổ, bên trong rèm có tiếng chén trà cụng nhẹ một cái, chỉ thoáng qua như thế thôi, rồi không còn động tĩnh gì nữa.
***
Ếch trong ao đã vớt hết, bữa tối đã ăn, trong sân rất yên tĩnh.
Sau khi ăn xong Tiêu Trì Dã đi tắm, Lãng Đào Tuyết Khâm và Mãnh đều đã ăn no. Thẩm Trạch Xuyên đứng dưới hiên hái hoa nguyệt quế mới trồng, trong sân không còn ai khác, nắng chiều ngả bóng, trên chiếc bàn nhỏ dưới hiên bày một ít trà bánh. Thẩm Trạch Xuyên ngồi xuống, thẩn thơ nhìn ánh dương khuất dần ở đằng xa.
Lúc đi ra người Tiêu Trì Dã vẫn còn ướt, vừa lau khô đầu vừa ngồi xổm xuống sau lưng Thẩm Trạch Xuyên. Thẩm Trạch Xuyên đang cầm nhành nguyệt quế, ngoảnh mặt lại. Tiêu Trì Dã cúi đầu, cứ thế mà hôn Thẩm Trạch Xuyên. Hoàng hôn đỏ ối, đất trời tĩnh lặng, đến cả gió cũng rất thức thời, chừa lại khoảnh sân này cho hai trái tim bọn họ.
Thẩm Trạch Xuyên bỗng xoay người lại, đẩy Tiêu Trì Dã ngã vào dưới mái hiên. Tiêu Trì Dã dựa nửa người vào khung cửa, ôm y thật chặt, ấn chóp mũi vào má Thẩm Trạch Xuyên, giận dỗi kêu: “Ngươi đè ta bị thương rồi.”
Artist: 红鹤鸣冬
Thẩm Trạch Xuyên nhét nhành nguyệt quế nát vào trong túi Tiêu Trì Dã, nói: “Ta sờ một cái xem.”
Tiêu Trì Dã không cho xem, bắt lấy hai cổ tay của Thẩm Trạch Xuyên kéo về phía mình. Người hắn cao lớn, đỡ Thẩm Trạch Xuyên mà không mất tí sức nào, chỉ chống chân lên, đến cả dáng ngồi cũng là kiểu phóng khoáng bất kham. Hai người dán vào nhau, từ hoàng hôn đến tận tối.
Thật ra nửa tháng này của Tiêu Trì Dã không hề vui vẻ.
Cấm quân đánh hạ Sa Tam doanh cho Quách Vi Lễ, lúc Quách Vi Lễ đến tiếp nhận đã đụng mặt Cốt Tân, hai bên không vừa mắt nhau, binh bên dưới cũng xảy ra xô xát. Tiêu Trì Dã nhịn cái cục này, tiếp nhận vị trí của Ổ Tử Dư ở Biên Bác doanh, nhưng vận chuyển vật tư khó hơn hắn tưởng nhiều. Hắn bị chủ tướng các doanh hô tới quát lui ở chiến địa, lúc lui đến đại cảnh còn phải báo lại toàn bộ cho Tiêu Ký Minh, lúc ra khỏi lều quân thì phải giao thiệp với thương nhân của Lạc Hà quan, thậm chí là cả Hòe châu, thường xuyên uống rượu cả đêm, trời chưa tỏ đã lên ngựa chạy đến một doanh khác.
Nhưng những chuyện này, hắn không định kể cho Thẩm Trạch Xuyên nghe một cái nào.
Tiêu Trì Dã nhớ giai điệu dài của núi Hồng Nhạn, hắn không biết hát, chỉ có thể ngâm nga chơi chơi. Thẩm Trạch Xuyên gối lên người hắn, níu lấy vạt áo của hắn, nhắm mắt lim dim trong mùi hương dịu nhẹ. Tiêu Trì Dã ôm Thẩm Trạch Xuyên, đến lúc ngâm nga xong thì bế người về phòng.
Ngón tay Thẩm Trạch Xuyên không hề buông lỏng, Tiêu Trì Dã cúi người thổi mấy cái vào lòng bàn tay y, rồi ngồi xổm xuống nhìn một lúc, nói: “Ta vẫn còn giận đấy.”
Thẩm Trạch Xuyên mở hé mắt, chọc vào má Tiêu Trì Dã, lịu nghịu thì thầm: “Đừng giận mà.”
“Ngươi lừa ta, ngươi là cái đồ…” Tiêu Trì Dã nhất thời cứng họng, “nhị công tử dễ lừa như vậy sao? Ngươi nỡ bắt nạt công tử trẻ ngây thơ thuần khiết sao.”
Thẩm Trạch Xuyên hơi trở mình nhoài người ra, cụng đầu vào trán Tiêu Trì Dã.
Mẹ kiếp, cái ánh mắt này.
Tiêu Trì Dã chỉ có thể nén giận, bóp má Thẩm Trạch Xuyên, khàn khàn nói: “Ngươi định cố gắng làm nũng với ta chứ gì, vô ích thôi, Thẩm Lan Chu. Lần sau ngươi mà còn tự đâm mình nữa, ta sẽ chết ngay ở Ly Bắc. Sẽ không còn ta nữa, ngươi nhớ chưa?”
Thẩm Trạch Xuyên ngoan ngoãn gật đầu.
Tiêu Trì Dã xích lại gần, cụng nhẹ trán vào đầu Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Ta phải đi đây.”
Thẩm Trạch Xuyên không buông tay ra, hỏi: “Lần tới bao giờ mới về?”
Tiêu Trì Dã không trả lời được, ngón tay hắn sờ má Thẩm Trạch Xuyên một cái, nói: “Sớm nhất có thể, có nhiều việc phải làm, đến thu là rảnh rồi.”
Giờ Tý đã đến, Thẩm Trạch Xuyên buông tay ra, nhìn Tiêu Trì Dã.
Tiêu Trì Dã chưa bao giờ cảm thấy đứng lên lại khó khăn đến vậy, hắn nhanh chóng đeo giáp tay vào, buông màn xuống, cuối cùng đưa tay cà nhẹ lên chóp mũi của Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Ngủ ngon, Lan Chu.”
Lãng Đào Tuyết Khâm mượn bóng đêm lao ra khỏi thành, Mãnh nghiêng cánh bay về phương Bắc theo Tiêu Trì Dã.
Thần Dương đến tiếp tế sẵn lúc nửa đường, vừa về đến Biên Bác doanh Tiêu Trì Dã ngủ một mạch mấy canh giờ, ngay sau đó lại lên chiến trường phía Bắc. Cùng lúc Tiêu Trì Dã vừa rời cảnh nội Từ châu, một con lừa tiến vào biên giới Trung Bác.
Con lừa này chở một người, người này đang nằm sấp, không nhìn ra sống chết. Vài tiếng kêu của một con mèo đói thóp cả bụng truyền ra từ trong tay áo, người kia khó nhọc mở mắt ra, nhìn con đường tối thui phía trước, rồi lại nhắm mắt lại.
===
Mình thích cái chương này chết mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.