Thương Tiến Tửu

Chương 147: Tiểu nương




Hôm sau trời còn chưa sáng, Thẩm Trạch Xuyên đã dậy. Ngoài sân hơi lạnh, y mặc một chiếc áo choàng rộng màu trắng thuần, tựa vào bàn đọc bài thuốc của Diêu Ôn Ngọc.
“Cơ thể là bị cho ăn thuốc độc,” Kiều Thiên Nhai nâng ấm trà, pha một chén trà thô cho Thẩm Trạch Xuyên, “y có thể giữ được mạng đúng là không hề dễ.”
Thẩm Trạch Xuyên nâng chén trà lên, nói: “Theo phong cách làm việc của Tiết Tu Trác, chắc chắn là đã ra sát chiêu.” Y hơi nhíu mày, “… Chân không chữa được nữa sao?”
Kiều Thiên Nhai gõ ấm trà rồi mở nắp, nói: “Không chữa được nữa.”
Thẩm Trạch Xuyên chẳng buồn uống trà nữa, đặt chén còn nguyên xuống bàn, nói: “Cơ thể thì sao? Giờ y ở lại đây rồi, thuốc thang gì đều không cần phải tiết kiệm, đại phu bảo cho gì thì cho nấy. Chọn thêm cả mấy người kỹ tính nữa đến chăm sóc, đừng bỏ bê y.”
Kiều Thiên Nhai im lặng chốc lát.
Thẩm Trạch Xuyên hiểu ngay cả cơ thể của Diêu Ôn Ngọc cũng đã hỏng rồi, đêm qua lúc bọn họ nói chuyện Diêu Ôn Ngọc đã liên tục ho ra máu. Y thoáng dừng lại, rồi hỏi: “Người đã dậy chưa? Ta đi gặp.”
Lúc Thẩm Trạch Xuyên đến, thấy thị nữ đều đang đứng dưới hiên, im thin thít. Vẻ mặt y bình thường, vén rèm bước vào. Trong phòng không đốt đèn, vô cớ gợi cảm giác cô quạnh, bên trong tĩnh mịch, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng lưng lẻ loi của Diêu Ôn Ngọc.
Diêu Ôn Ngọc như có dự cảm, hơi nghiêng đầu, nói qua rèm cửa: “Mời đồng tri vào.”
Thẩm Trạch Xuyên mới vén rèm lên, cúi đầu bước vào. Kiều Thiên Nhai tự giác đứng ở gian ngoài, dựa vào tường nghe tiếng chim hót dưới hành lang.
“Từ châu sắp sang thu, dạo này đồng tri đang nghĩ về việc của Hòe châu.” Diêu Ôn Ngọc ăn mặc chỉnh tề, mặc dù bệnh rất nặng, nhưng không chịu để mình nhếch nhác. Chỉ là y đi đứng không tiện, dù đã cố gắng giấu, nhưng vết bầm vì va đụng trên tay vẫn rất rõ ràng.
Thẩm Trạch Xuyên vờ như không thấy, nói: “Chuyện này đúng là khiến người ta phải phiền lòng, đi sớm không ổn, mà đi chậm cũng không xong, ta với Chu đại nhân bàn qua bàn lại mấy hôm nay mà vẫn chưa chốt được.”
Diêu Ôn Ngọc nhẹ nhàng gật đầu: “Việc của Hòe châu đúng là khó cả đôi đường, một là khó Giang Thanh Sơn, hai là khó ở trạm gác Lạc Hà quan. Nếu mà không giải quyết được hai cái khó này, tuyến giao thương Từ Trà Hòe sẽ khó mở. Nhưng theo ta, cả hai việc này đều không khó.”
Thẩm Trạch Xuyên chăm chú nghe.
Diêu Ôn Ngọc nhìn chiếc rèm cửa sổ mới, chim hót líu lo bên ngoài. Y ho mấy tiếng, rồi nói: “Lúc Tiết Tu Trác đảm nhiệm chức Đô cấp sự trung khoa hộ, đã kết giao với Giang Thanh Sơn, hai người này liên minh mấy năm, đồng tâm hiệp lực, không chỉ bù lại đủ số bạc thuế mà Quyết Tây thiếu, còn biến Quyết Tây thành kho lương của Đại Chu. Chỉ khi Giang Thanh Sơn trấn giữ Quyết Tây, mới có thể đảm bảo chính sự ở Quyết Tây được trong sạch, sẽ không xuất hiện đại án như án quân lương Ly Bắc đầu xuân năm nay nữa. Nói cách khác, Giang Thanh Sơn không thể rời Quyết Tây, chắc chắn Tiết Tu Trác sẽ điều hắn về lại Quyết Tây, để hắn tiếp tục làm bố chính sứ Quyết Tây, cho nên chuyện mà đồng tri lo về phía Bắc Hòe châu sẽ không xảy ra.”
Tiết Tu Trác làm Đô cấp sự trung khoa hộ nhiều năm, xuống các địa phương làm rất nhiều việc thực tế, đối với tình hình chính trị ở các nơi có thể nói là nắm rõ như lòng bàn tay, cho nên hắn mới có thể cùng Hải Lương Nghi điều tra sổ sách của Hoa Tư Khiêm. Nhưng tương tự, mặc dù Diêu Ôn Ngọc không nhập sĩ, nhưng bởi vì đi chu du nhiều năm bên ngoài, cũng quan sát tình hình chính trị ở các nơi. Thân phận của hai người bọn họ khác nhau, nhưng lại hiểu rõ tình cảnh của nhân dân hơn đám Khổng Tưu, Sầm Dũ thường trú ở Khuất đô nhiều.
“Còn Lạc Hà quan,” Diêu Ôn Ngọc thu mắt về, “Ly Bắc đã thoát khỏi sự kiểm soát của Khuất đô, Lạc Hà quan coi như tiền thân của thiết kỵ Ly Bắc, tất cả quân phòng vệ trú đóng ở đấy đều là thuộc hạ cũ của Ly Bắc vương Tiêu Phương Húc, bọn họ bằng mặt nhưng không bằng lòng với Khuất đô từ lâu rồi. Nhìn thế cục hiện giờ, Trung Bác phục hưng đối với Ly Bắc chỉ có tốt chứ không có xấu, Lạc Hà quan chỉ mong ra tay trợ giúp thôi, chắc chắn sẽ không ngang ngược cản trở.”
Diêu Ôn Ngọc vừa nói vừa ho, Thẩm Trạch Xuyên tiện tay đưa trà cho y, y cảm ơn, rồi tiếp tục: “Việc của Hòe châu đã ăn chắc chín phần, Thành Phong tiên sinh và Dư đại nhân đi là đủ rồi. Ta nghĩ chỗ khẩn yếu nhất hiện giờ của đồng tri không nằm ở phía Bắc, mà là ở trong Trung Bác. Hai châu Đôn, Đoan ở phía Đông có thể bàn tới sau, nhưng Phàn châu thì nhất định phải nhanh chóng đoạt được.”
***
Bọn họ nói chuyện một mạch đến trưa, Phí Thịnh đến đưa thuốc, Thẩm Trạch Xuyên mới ra ngoài. Y nhìn một lượt thị nữ ngoài cửa, cuối cùng bảo Kiều Thiên Nhai: “Dạo này rảnh, để Phí Thịnh và Đinh Đào đi theo ta là được rồi, ngươi ở lại đây đi, chăm sóc Nguyên Trác cẩn thận.”
Phí Thịnh cứ tưởng việc này sẽ rơi vào tay mình, bởi vì Kiều Thiên Nhai phụ trách cận vệ, là tâm phúc không thể thiếu bên cạnh Thẩm Trạch Xuyên, không ngờ y lại dễ dàng để lại Kiều Thiên Nhai cho Diêu Ôn Ngọc như vậy. Nhưng nhìn từ phương diện khác, việc này lại vừa lúc chứng tỏ được tầm quan trọng của Diêu Ôn Ngọc, có Kiều Thiên Nhai ở đây, không ai sẽ dám bỏ mặc Diêu Ôn Ngọc.
Về phần chính mình, Thẩm Trạch Xuyên còn có một tầng cân nhắc nữa.
Tính tình Diêu Ôn Ngọc cao ngạo, dù chân đã gãy, nhưng vẫn là quý công tử Khuất đô, sẽ không vì thế mà cho phép mình lôi thôi lếch thếch. Sáng nay y không cho bất kỳ ai vào hầu hạ, chính là không chịu để người khác nhìn thấy dáng vẻ bị thương của mình. Phí Thịnh đến chăm y thì lại không hợp, bởi vì thói nịnh nọt bợ đỡ của Phí Thịnh sẽ biến khéo thành vụng. Kiều Thiên Nhai và Diêu Ôn Ngọc đồng cảnh ngộ, rất nhiều chuyện chỉ có Kiều Thiên Nhai mới hiểu nhất.
Kiều Thiên Nhai vâng, ở lại.
***
Việc Hòe châu còn phải bàn thêm với Chu Quế, mấy hôm sau Thẩm Trạch Xuyên toàn ở thư phòng của Chu Quế. Diêu Ôn Ngọc danh vang đã lâu, các phụ tá Từ châu cũng muốn được gặp tận mắt, nhưng Thẩm Trạch Xuyên lấy lý do bệnh y chưa lành, ngăn những tấm danh thiếp này lại.
Tiêu Trì Dã hay tin, bảo Ổ Tử Dư tìm một quân thợ đi đến Từ châu, làm một cái xe bốn bánh cho Diêu Ôn Ngọc.
Ổ Tử Dư đã đi theo Tiêu Trì Dã được một tháng, lính của hắn sống chung thân thiết với cấm quân nhất, dần sinh ra tâm thế cùng chung kẻ thù. Binh của doanh tác chiến coi thường bọn họ, bọn họ cũng chả thèm toe toét niềm nở đi chùi đít cho người ta, mỗi lần vận chuyển lương thảo đến doanh trại đều có người kiểm tra, chắc chắn không có sai sót mới về, lui vào gác trong doanh Biên Bác, tránh xảy ra xích mích với các doanh khác.
“Xe bốn bánh kiểu gì,” Ổ Tử Dư mở tay ra, “là chúng ta dùng để công thành, dùng để chở lương, hay là…”
Đàm Đài Hổ quay lại đập cho Ổ Tử Dư một phát, cười mắng: “Ngươi đi hay là quân thợ đi vậy? Chủ tử đã bảo thì cứ lo làm cho xong đi!”
Ổ Tử Dư nói: “Dù gì ta cũng phải hỏi rõ đã chứ, trước khi bắt tay vào làm phải chuẩn bị đủ nguyên liệu mà.”
Quân thợ của Ly Bắc tay nghề cao, tất cả vật liệu dùng đều là đồ lấy từ núi Hồng Nhạn, bọn họ khinh đồ của Trung Bác.
“Dùng để thay đi bộ.” Tiêu Trì Dã mới xuống ngựa, cả người đang bẩn. Bọn họ mới quay về từ chiến địa, chạy suốt sáu ngày, mệt bở hơi tai.
Ổ Tử Dư quay lại phân phó người đi làm, đám Thần Dương lần lượt vào lều quân theo Tiêu Trì Dã. Bàn ghế ban đầu trong lều đã chuyển đi hết, chỗ trống kê một chiếc sa bàn* mới làm.
(*Mấy cái mô hình theo tỉ lệ í.)
“Cốt Tân,” Tiêu Trì Dã nhanh chóng cởi áo ngoài ném cho Thần Dương, tì tay vào mép sa bàn, nói, “báo cáo đi.”
Cốt Tân cởi mũ sắt xuống, vì bí nên đầu đầy mồ hôi. Hắn chỉ vào Đồ Đạt Long Kỳ, nói: “Lần này bọn tôi đưa lương qua, tôi đã đặc biệt dẫn kỵ binh vòng qua Đồ Đạt Long Kỳ, đúng như chủ tử đoán, Hồ Hòa Lỗ bị điều đến mặt trận phía Đông Nam là để dành chỗ cho người khác, người đang thủ ở đây hiện giờ tên là Cáp Sâm. Theo như tin tức Ổ Tử Dư nghe được, Cáp Sâm này là con trai của A Mộc Nhĩ bộ Hãn Xà. Đầu xuân năm nay kỵ binh Biên Sa đánh lén doanh Sa Tam, Cáp Tâm là quân tiên phong của A Mộc Nhĩ, đánh một trận với Triêu Huy, trận đó ba đại doanh Liễu Dương thiệt hại mất tám trăm người.”
Thần Dương lấy ghế xếp đến, Tiêu Trì Dã ngồi xuống, hắn nói: “Tổn thất nặng.”
“Đúng thế,” Cốt Tân gạt mấy sợi tóc ướt đi, nói tiếp, “tên này có lối đánh xảo quyệt, tàn bạo, nhưng lại không thô. Lúc đó thế tử bị A Mộc Nhĩ thương nặng, rơi vào bao vây, Triêu Huy đến tiếp viện, kết quả bị Cáp Sâm vây lại giữa đồng cỏ, toàn bộ quân bị đánh đến mức tán loạn.”
“Tên này có đọc sách,” Ổ Tử Dư mới quay về, khoác thêm áo ngắn, nói ở đằng sau, “theo tin của chúng ta, Cáp Sâm chính là con trai trưởng của A Mộc Nhĩ. Tuy A Mộc Nhĩ có mười mấy đứa con trai, nhưng lão chỉ nhớ tên vài người thôi, trong đó mẹ của Cáp Sâm là tôn quý nhất, là hoa của bộ Hãn Xà. A Mộc Nhĩ có thể điều khiển được bộ Hãn Xà, không thể thiếu bà ta. Con quý nhờ mẹ, Cáp Sâm là đứa con trai A Mộc Nhĩ cầm tay dẫn dắt bên mình, trong tương lai sẽ kế thừa danh ‘Đại Nga Tô Hòa Nhật’ của A Mộc Nhĩ. Nghe bảo, nghe bảo ấy, hắn thuộc binh pháp đấy, đến cả Hồ Hòa Lỗ cũng còn sợ hắn.”
“Sao ngươi không nói sớm,” Đàm Đài Hổ sờ vết sẹo trên mặt, “nếu mà biết hắn lợi hại như thế thì ta đã ở luôn ở Đồ Đạt Long Kỳ không quay về rồi.”
“Thế thì ngươi chính là dâng đầu cho kẻ khác,” Ổ Tử Dư đứng cạnh sa bàn, “lối đánh của hắn… thật ra hơi giống Tổng đốc.”
“Thế thì hắn cũng không hợp thủ,” Tiêu Trì Dã sờ vào nhẫn ban chỉ, “thích khiêu khích hả?”
Chúng tướng không đáp, thầm nghĩ nhị công tử tự biết mình đấy.
Cốt Tân ho nhẹ một tiếng rồi nói tiếp: “Trước năm nay, hắn không phải chủ tướng Biên Sa đánh cùng với Ly Bắc chúng ta. Những năm trước Cáp Sâm chủ yếu trú đóng ở vùng Đông Nam Đại Chu, hắn là chủ tướng đánh Khải Đông lợi hại nhất. Trùng hợp là, người làm Thích Thời Vũ trọng thương, đồng thời suýt bắt Thích Thời Vũ năm xưa chính là Cáp Sâm.”
Là hắn!
Đàm Đài Hổ hít vào một hơi, nói: “Thế thì ta đã từng nghe đến tên này rồi, người đánh với hắn năm đó chính là Thích đại soái chứ ai! Thích Thời Vũ bị kẹt không phá nổi vây ở phía Đông liên doanh Biên Sa, lũ con trai của Thích gia không dám khinh nhờn xuất binh đi cứu, Thích đại soái đến quận Xích, quận Biên, và quận Sách để xin viện binh, kết quả quận Sách nhất quyết không chịu, còn Lục gia quận Biên thì ra mặt thuyết phục Tỏa Thiên quan, đại soái mới có thể triệu tập binh lực ba phương xuất cảnh đi cứu.”
Đây là trận chiến thành danh của Thích Trúc Âm, nàng mượn hướng gió thiêu rụi mười dặm quân lương của liên doanh Biên Sa, bởi vậy mới được gọi là ‘phong dẫn liệt dã’ Thích Trúc Âm. Nhưng trận này đánh cũng không hề suôn sẻ, thực ra truyền thuyết sau này đều lược bớt một đoạn, đó là sau khi Thích Trúc Âm cứu Thích Thời Vũ ra, bị Cáp Sâm đuổi giết ngàn dặm, quân phòng vệ Khải Đông là đạp máu mà về.
Con ngươi Tiêu Trì Dã hơi sáng, hắn nói: “Ta biết rồi, thế thì ta cũng biết hắn.”
Đây là kình địch của Lục Quảng Bạch.
“Ba hôm trước, Triêu Huy đã đưa ba đại doanh Liễu Dương đến Đồ Đạt Long Kỳ, đến thế chỗ Quách Vi Lễ, đánh với Cáp Sâm.” Tiêu Trì Dã xoay nhẫn ban chỉ, “Việc này cho thấy, giờ sau lưng chúng ta không còn viện binh nữa, hai đại doanh còn lại ở phía Đông Nam Ly Bắc chính là chúng ta và Quách Vi Lễ. Tin chúng ta đánh lui Hồ Hòa Lỗ có chậm mấy cũng phải đến tai A Mộc Nhĩ rồi, đây là thời cơ tốt, nếu lão không thay đổi kế hoạch ban đầu, vậy thì muộn nhất là giữa tháng Tám, kỵ binh Biên Sa sẽ đánh úp doanh Sa Tam một lần nữa. Lên tinh thần cho ta, gắng mà đạp mông Quách Vi Lễ, giữ ông ta tỉnh vào.”
“Ấy,” Ổ Tử Dư ló mặt ra, “Quách Vi Lễ không ngủ đâu, ông ta sẽ hào hứng lắm, đây mới là cái khó này. Tổng đốc, ông ta khinh cấp trên, rất dễ bị khích tướng, nếu bị người ta lừa ra ngoài làm thịt thì đám binh quân nhu bọn ta phải làm sao?”
Ba người còn lại quay đầu, hai cái miệng đồng thanh nói: “Đánh thôi.”
Ổ Tử Dư lau nước bọt bắn lên mặt, nói: “Nhìn theo quân lệnh bây giờ, chúng ta làm gì đủ tư cách. Với cả không phải ta muốn làm mọi người nhụt chí đâu, nhưng trận ở doanh Sa Tam thắng được, một nửa là nhờ may mắn. Hồ Hòa Lỗ chính là một Quách Vi Lễ khác, hắn là bị Tổng đốc ‘dọa’ chết sau khi bị ‘dụ’ ra. Nhưng rốt cuộc chúng ta có bao nhiêu binh mã cơ chứ, bây giờ người Biên Sa cũng biết rồi, A Mộc Nhĩ sẽ không dẫm vào vết xe đổ nữa. Đợt tấn công tiếp theo của bọn chúng sẽ chính là tấn công mạnh mẽ như ở chiến địa đấy, đánh là đánh công thành thứ thiệt, chúng ta không còn lợi thế nữa.”
“Cho nên,” Tiêu Trì Dã lời ít ý nhiều, “đạp Quách Vi Lễ, đồng thời siết chặt xích cổ ông ta vào. Ông ta có chết cũng phải bị siết chết.”
Không ai sẵn sàng giao thiệp với Quách Vi Lễ cả, lúc giao chuyển doanh Sa Tam bọn họ còn suýt nữa đánh nhau. Thần Dương, Đàm Đài Hổ nhớ món nợ của Cốt Tân, Quách Vi Lễ hoàn toàn chẳng để Tiêu Trì Dã vào mắt. Kỳ thực tình trạng như thế rất nguy hiểm, tướng không đồng lòng rất khó thành việc. Kể cả Tiêu Trì Dã có ba đầu sáu tay đi chăng nữa, trước mặt ngàn binh vạn mã cũng chẳng là cái thá gì, huống hồ quân địch lại chẳng phải bọn ngu, lão kền kền trấn thủ thông minh muốn chết đi được.
Tiêu Trì Dã hơi ngẩng lên, nhìn chằm chằm vào nóc lều mà nghĩ.
Bà mẹ nó đúng là đau hết cả đầu.
Thần Dương im lặng nãy giờ mở sổ ra, nghiêm túc nói: “Giờ có một tin muốn báo cho chủ tử, đến từ Từ châu, là tin của công tử. Công tử nói——”
Tiêu Trì Dã bỗng liếc phắt sang, nói: “Để ta tự xem.”
“Đám cưới Hoa Thích sẽ diễn ra vào ba ngày tới…” Thần Dương hơi ngưng lại, không cảm xúc mà đọc nguyên câu Thẩm Lan Chu viết, “Thích đại soái mừng đón tiểu nương, chúng ta tặng gì được đây?”
Tiêu Trì Dã mỉm cười đáp qua loa: “Chúc mừng nàng đi.”
===

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.