Thương Tiến Tửu

Chương 150: Loạn thần




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thiên Sâm đế mới tang, theo lễ chế, đám cưới của Hoa Thích hẳn phải hoãn lại. Nhưng Tiêu Trì Dã lại phản bội Khuất đô, Khuất đô muốn cầu cạnh Khải Đông, Thái hậu và nội các bàn qua lại nhiều lần, cuối cùng vẫn gả Hoa Hương Y đi vào tháng Bảy.
Lần này Thái hậu dốc hết sức lực, của hồi môn chuẩn bị cho Hoa Hương Y không kém mười dặm. Bộ Lễ thu xếp theo đúng quy chế của công chúa, đội nghi thức đưa tiễn do đích thân Hàn Thừa dẫn đầu, nhũ mẫu hầu gái đi theo nhiều không đếm xuể.
Hoa Hương Y bước lên xe ngựa, đã sắp phải lên đường, Thái hậu lại bước đuổi tới hai bước, suýt nữa thì gọi thành tiếng. Nhưng cuối cùng bà vẫn phải để ý đến thể diện, dù đông châu bên tai đung đưa, nhưng vẫn chỉ bám vào tay Lưu Tương cô cô, khẽ nói: “Bé con của ta…”
Đội nghi thức ra khỏi Khuất đô, đi đường quan đạo thành Thuyên đến Khải Đông, trong lúc đi tạt gần Trà châu. Hàn Thừa vốn đang lo thổ phỉ Trà châu sẽ đến cướp, còn đặc biệt dẫn theo tám đại doanh, nào ngờ đường đi lại bình yên vô sự, La Mục còn nhân thể đưa quà đến. Bọn họ lại tiếp tục đi về phía Nam, Thích Trúc Âm đã cung kính chờ sẵn ở biên giới Khải Đông.
“Nói đến Thích Trúc Âm này,” ngựa của Hàn Thừa đi ngay cạnh xe, nói chuyện với Hoa Hương Y qua tấm rèm, “Tam tiểu thư chưa gặp bao giờ nhỉ?”
Bên trong khẽ ừ một tiếng.
Hàn Thừa thích cậy mình lớn tuổi, nghe thế thì hăng hái lên, bèn nói: “Lão thần kể một ít chuyện nhà cho Tam tiểu thư nhé, tuy Thích Trúc Âm kia cũng là con gái, nhưng không dễ sống cùng đâu. Tam tiểu thư thường ở đại nội, chắc không biết bộ dạng hung thần ác sát của nàng ta mỗi năm vào đô nhỉ. Năm Hàm Đức bộ Hộ khốn đốn, nàng ta vì quân lương Khải Đông mà dám kêu thân binh chặn cả kiệu của Ngụy đại nhân. Nhưng bộ Hộ quả thực không nhả nổi bạc, cũng bó tay mà, nàng ta lại đi kết giao với đám vay nặng lãi ở Khuất đô, giao du ở đầu đường.”
Hoa Hương Y và Thích Trúc Âm mới chỉ gặp nhau qua bức bình phong, ở tiệc bách quan văn võ cả triều đều là đàn ông, Thích Trúc Âm là một ngoại lệ. Năm xưa ở Khải Đông nàng không hề nổi bật, lúc Thích Thời Vũ còn chưa giao ra ấn soái, ai ai ở đây cũng đoán là một trong mấy người anh em của nàng. Sau khi đánh cái trận cứu được Thích Thời Vũ, đầu tiên Thích Trúc Âm không được cho vào đô, trong triều lấy cớ “đợi tra chiến tích” để trì hoãn mấy tháng, đến gần lúc thụ phong lại xảy ra tranh cãi về ngọc long đài, mặc dù có Thái hậu ra mặt, Thích Trúc Âm cũng vẫn chỉ nhận được ấn soái của Thích Thời Vũ, không được kế thừa tước vị của Thích Thời Vũ. Nói cách khác, mỗi một trận Thích Trúc Âm đánh cho đến giờ đều chỉ là đang tích lũy uy danh cho Khải Đông, chứ không phải cho chính nàng, nếu như đời này nàng không gả đi, lúc về già lui về hậu tuyến sẽ vẫn chỉ là “con gái của Thích gia” mà thôi, không có tước vị trong người, chẳng bù với các anh em của nàng, chỉ cần mau sinh con trai là có thể ngồi mát ăn bát vàng rồi.
Hàn Thừa vẫn còn đang thao thao bất tuyệt, Hoa Hương Y bên trong lại hình như đã ngủ mất. Hàn Thừa dần cảm thấy mất mặt, xấu hổ im bặt.
Đội nghi thức đi đến giờ Dậu thì bỗng thấy một dải đỏ hiện ra ở cuối chân trời. Hơi nóng vần vò, vó ngựa rần trời, toàn bộ đoàn khinh kỵ trải dài mấy dặm đều khoác bào đỏ. Quân kỳ của Khải Đông bay phần phật trong gió, thế như một con rồng dài đang lao thẳng tới. Cát vàng cuồn cuộn, phả đầy vào mặt và cổ Hàn Thừa.
Thích Vĩ dẫn đầu xuống ngựa, phất cờ xí, hô một tiếng dài: “Nghênh——lễ——!”
Khinh kỵ sau lưng xoay người xuống ngựa, nhất tề quỳ một gối xuống đất, tiếng áo giáp vang vọng lúc giơ tay. Bọn họ đồng thanh hô: “Cung nghênh phu nhân!”
Tiếng vó ngựa vượt lên, chiếc bóng đỏ kia đã đến ngay cạnh xe ngựa. Không chờ Hàn Thừa ngăn, đã thấy Thích Trúc Âm đã dùng vỏ đao vén rèm lên, ghé đầu vào.
Hoa Hương Y còn chưa đội voan, đội mũ phượng vàng ngọc kinh hãi nhìn Thích Trúc Âm, tim đập như trống, chẳng biết nàng muốn làm gì.
“Ô,” Thích Trúc Âm chào, “tiểu nương.”
Artist: 啾啾ww
Hàn Thừa cả kinh, vội vàng đến kéo rèm xe xuống, không nhịn được mà trách: “Còn chưa đến quận Thương mà, sao đại soái lại tùy tiện vén rèm của Tam tiểu thư lên thế!”
“Ngó cái coi,” Thích Trúc Âm biết thừa mình vô duyên mà thu tay về, nói, “dọc đường ngươi nghỉ mấy lần vậy? Theo thời gian dự tính thì hôm qua phải đến rồi chứ.”
Hàn Thừa đi theo ngựa của Thích Trúc Âm, nói: “Đường xá xa xôi, đi quá gấp, khó đảm bảo không xảy ra chuyện. Ta cứ tưởng đại soái sẽ đón ở phía Nam Trà châu cơ, kết quả lại chẳng chờ được ai đến.”
“Ta mới chạy về từ quận Biên, không có nhiều thời gian rảnh.” Thích Trúc Âm vừa nói vừa quay đầu, hỏi Hàn Thừa, “Ngươi xuống ngựa làm gì?”
Hàn Thừa nhìn một vòng: “Giờ đã đến giờ Dậu rồi, chắc là phải ở đây…”
Thích Trúc Âm dùng roi ngựa chỉ về hướng Đông: “Chạy một đoạn nữa, đến giờ Hợi là sẽ đến được quận Sách. Quận Sách có mã đạo, đi tiếp đến quận Thương là đường bằng phẳng rồi. Lên ngựa đi.”
Hàn Thừa chạy nguyên cả ngày, giờ đã mệt rã người, đang định nói gì đó thì Thích Trúc Âm đã thúc ngựa đi mất. Thích Vĩ lên ngựa ở phía bên kia, để khinh kỵ vây quanh đội nghi thức, khách khí nói với Hàn Thừa: “Chỉ huy sứ, đi thôi.”
Cho dù Hàn Thừa có quyền cao chức trọng ở Khuất đô đi chăng nữa, gã cũng không được xen vào việc của hai bộ Binh, Hộ. Cẩm y vệ có thể diễu võ giương oai ở Khuất đô và những nơi khác, nhưng đối với Thích Trúc Âm thì chẳng có một mống uy hiếp. Nàng là đại soái binh mã năm quận Khải Đông, Khải Đông chính là địa bàn của nàng, ở đây Hàn Thừa không có bất kỳ quyền phát biểu nào, huống hồ giờ Thái hậu còn đang phải dựa vào quân phòng vệ Khải Đông kia.
Trong lòng Hàn Thừa ôm hận, nhưng ngoài mặt lại không thể để lộ ra, chỉ có thể cười một cái với Thích Vĩ, sau đó lên ngựa tiếp tục đi.
Hoa Hương Y đã hoàn hồn, tim vẫn đang đập thình thịch vì màn hù dọa vừa nãy. Rèm xe đung đưa, nàng khẽ nghiêng đầu, qua khe hở nhìn thấy bóng lưng đang cưỡi ngựa phía trước của Thích Trúc Âm.
Dáng người Thích Trúc Âm cao gầy, chắc hôm nay đã đặc biệt ăn diện. Nàng thích cưỡi ngựa, không vấn kiểu tóc mây (*) thường thấy ở Khuất đô, nhưng vẫn vô cùng khác lạ. Trên tóc không cài trâm đỏ lược bí châu ngọc lung linh, hiện vẻ gọn gàng tối giản.
Nàng thật đẹp.
Hoa Hương Y vẫn còn muốn nhìn nàng tiếp, lại thấy nàng đột nhiên quay đầu lại.
***
Ngoài miệng thì Tiêu Trì Dã bảo chúc mừng, nhưng vẫn sai người chuẩn bị quà. Bên Tiêu Ký Minh cũng phải chuẩn bị quà, bọn họ với Khải Đông có quan hệ tốt, dù lúc này có đang hơi đặc biệt, nhưng tình cảm vẫn còn, nhất là đối với Thích Trúc Âm.
Đám cưới Hoa Thích thể hiện rõ Thái hậu đã tạm thời thắng trong trận tỉ thí ở Khuất đô, nội các chỉ có kiềm chế được trữ quân mới có chỗ để tiếp tục đọ sức, mà đúng lúc đó Tiết Tu Trác lại đưa ra một quyết định vô cùng sáng suốt, hắn thượng tấu đàm phán với nội các, đưa Giang Thanh Sơn về lại Quyết Tây, ổn định kho lương của Khuất đô.
Diêu Ôn Ngọc ngồi vào xe lăn, để Kiều Thiên Nhai đẩy ra cửa. Dạo này thời tiết Từ châu không đẹp, mưa thu rả rích, cảnh ở ngoại thành đìu hiu. Diêu Ôn Ngọc đã lâu không ra nắng, giờ tựa như khối ngọc phơi trần.
“Đúng như ngươi đoán,” Thẩm Trạch Xuyên nhìn lá thu bạt ngàn, núi sông yên tĩnh, đứng cạnh Diêu Ôn Ngọc, “hắn quả thật đã điều Giang Thanh Sơn về Quyết Tây.”
“Mới đầu ta còn tưởng, dù có là để kiềm chế Từ châu, Giang Thanh Sơn cũng phải đến Hòe châu mới phải.” Hôm nay hiếm khi thấy Chu Quế mặc đồ gọn, lại còn cưỡi ngựa đến. Hắn lau mồ hôi, nói: “Lạc Hà quan gần thành Tuyền, thành Tuyền là quê của Tiết thị, hắn phải không yên tâm mới đúng, không nghĩ hắn lại thật sự để Giang Thanh Sơn về lại Quyết Tây đấy.”
Tay áo của Diêu Ôn Ngọc đựng con mèo, y nói: “Bởi vì vị trí địa lí của Lạc Hà quan và thành Tuyền, hai vị không tránh khỏi có băn khoăn như vậy. Nhìn tình hình trước mắt, Tiết Tu Trác để Giang Thanh Sơn đến Hòe châu mới có lợi nhất với hắn, với Tiết thị.”
Đế ủng Thẩm Trạch Xuyên đạp lên lá rụng, y đứng yên, trầm ngâm suy nghĩ.
Nếu Giang Thanh Sơn đến Hòe châu, một là có thể đánh lôi đài với Từ châu, cản trợ việc hình thành tuyến giao thương Từ Trà Hòe; hai là có thể đảm bảo thành Tuyền không xảy ra chuyện, hơn nữa có thể bắt tay với thành Tuyền để gây áp lực cho Lạc Hà quan, sau đó gây áp lực cho Ly Bắc. Đây đều là việc mà Thẩm Trạch Xuyên có thể nghĩ tới, đương nhiên Tiết Tu Trác cũng có thể, nhưng hắn vẫn như Diêu Ôn Ngọc đã dự đoán, vứt bỏ an nguy của thành Tuyền, lựa chọn Quyết Tây.
“Tiết Tu Trác để Giang Thanh Sơn về,” nét mặt Thẩm Trạch Xuyên nghiêm nghị, “đây mới là chỗ khó đối phó của hắn.”
Hành động này không chỉ đại diện cho việc Tiết Tu Trác sẽ dùng lương thực để khống chế sự phát triển của Ly Bắc, Trung Bác, còn đại diện cho việc hắn không hề quan tâm đến thiệt hơn của Tiết thị, nói cách khác nghĩa là hắn không có tư dục, điều này khiến hắn khác hoàn toàn với đám Hoa Tư Khiêm, Ngụy Hoài Cổ, thứ hắn mưu cầu không phải lợi ích của một phe.
“Thủ đoạn của Giang Thanh Sơn cứng rắn, cai quản địa phương rất hiệu quả, Khuất đô đồn rằng hắn rất hà khắc, trên thực tế lại là ngược lại.” Diêu Ôn Ngọc cong ngón tay vuốt mèo, “Quyết Tây có mười ba thành, dưới có hai châu hai cảng, là kho lương danh xứng với thực của Đại Chu bây giờ. Cơ ngơi của Hề thị ở đó là lớn nhất, đường thủy của Hoa gia thành Địch cũng phải đi qua đó, nếu đồng tri đã từng đến Quyết Tây, sẽ biết sự hưng thịnh của Quyết Tây tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên. Giang Thanh Sơn lòng dạ hơn người, dùng người không câu nệ huyết thống, gặp việc lớn tuyệt đối không khước từ, nhưng gặp việc nhỏ lại cũng rất có chừng mực. Cần bắt thì tuyệt không nương tay, cần thả thì tuyệt không nuốt lời. Có bố chính sứ như vậy, Quyết Tây vào năm Hàm Đức có thể nhanh chóng phục hưng sau khi gặp thiên tai không có gì là lạ cả. Giang Thanh Sơn là người như thế, hắn coi Tiết Tu Trác là người bạn thân trên đời, chính là bởi hai người này chính kiến một trí, hoài bão tương đồng.”
Chu Quế nghe thế thì gật đầu: “Ta đã sớm nghe tin về hai người này rồi, hồi nguyên phụ đề bạt Tiết Tu Trác vào Đại lý tự, trong triều không có ai phản đối cả.”
“Đồng tri cũng đã đọc sách luận của Tiết Tu Trác rồi,” Diêu Ôn Ngọc nói, “đồng tri còn nhớ tâm nguyện của thái phó không?”
Thẩm Trạch Xuyên đã thuộc nằm lòng, bởi vì y kế thừa Tề Huệ Liên, hiểu nhất việc mà Tề Huệ Liên muốn làm năm đó. Y đứng lặng chốc lát, rồi nói: “Tổng lý hộ tịch Đại Chu, đo đạc ruộng đất thiên hạ, thống nhất thuế tạp địa phương, khôi phục thu chi quốc khố.”
Diêu Ôn Ngọc nhìn về rặng núi ở xa xa, nói: “Đây chính là việc Tiết Tu Trác muốn làm, chỉ riêng về điểm này, hắn và thầy cùng mưu cầu một chuyện. Thầy có các quan viên hàn môn như Khổng Tưu, Sầm Dũ ủng hộ, mà Tiết Tu Trác lại có phái thực dụng do Giang Thanh Sơn cầm đầu ủng hộ, hắn không hề đơn thương độc mã.”
Nhưng Đại Chu bây giờ làm được thật sao?
Tề Huệ Liên tốn bao nhiêu năm, mới thúc đẩy được nhập tịch hoàng sách ở địa phương. Vì sao Đông cung lại bị gài tội mưu phản? Bởi vì sau khi nhập tịch hoàng sách sẽ là đo đạc ruộng đất. Tám thành Khuất đô chiếm đoạt nghiêm trọng ruộng đất của dân, một khi thực hiện, thế gia không chỉ phải trả lại ruộng cho dân, xử phạt theo luật, mà tự bọn họ còn phải gánh vác thuế ruộng, giết chết Thái tử là có thể ngăn cản chính sách được thi hành. Hải Lương Nghi dạy Lý Kiến Hằng như thế, là để nạo xương chữa thương, ông mong Lý Kiến Hằng có thể cầm trịch nội các, huy động quyền bính, tiến hành cải cách từ trên xuống dưới, bởi vậy ông mới cam tâm tình nguyện xông pha chiến đấu thay Lý Kiến Hằng.
Nhưng Lý Kiến Hằng không làm được.
Điều ấy Tiết Tu Trác ý thức được sớm hơn Hải Lương Nghi, hắn bèn lập tức từ bỏ Lý Kiến Hằng, không còn ôm hy vọng với vị đế vương này nữa, thậm chí không còn ôm hy vọng với Lý thị nữa. Hắn cần một đế vương mới, một hoàng đế có thể ngồi yên ổn trên ngai vàng, vị hoàng đế này sẽ phải không lại can thiệp vào nội các, cũng phải không dao động trong cuộc tranh đấu giữa thế gia và hàn môn, càng không thể vì cái gọi là tình anh em mà thiên vị biên thùy nắm giữ trọng binh, thế nên hắn tìm Lý Kiếm Đình.
Nhưng mưu đồ như vậy quá lâu, Khuất đô lại đang biến hóa từng giây, Thẩm Trạch Xuyên chính là biến số. Ở Khuất đô y cùng lắm là quân cờ bỏ trong bàn cờ của Tiết Tu Trác, có thể tiện tay vứt đi sau khi giải quyết xong Hề Hồng Hiên, Ngụy Hoài Cổ, bị gạt bỏ cùng Tiêu Trì Dã trong cơn giông. Tiết Tu Trác không có tư dục, đây mới là chỗ đáng sợ của hắn. Tiết Tu Dịch đã nhiều lần mỉa mai, đùa cợt, thậm chí là hạ nhục Tiết Tu Trác, nhưng Tiết Tu Trác lại không giết người anh cả con đích này, bởi vì trong mắt hắn Tiết Tu Dịch căn bản không quan trọng, giống như bụi dưới chân hắn vậy, chẳng có tý khác biệt nào cả.
Hắn muốn giết Tề Huệ Liên, bởi vì Tề Huệ Liên là đế sư của Đại Chu. Hắn muốn giết Diêu Ôn Ngọc, bởi vì Diêu Ôn Ngọc là nhân tài tuyệt đỉnh. Hắn từng cho hai người bọn họ một cơ hội để lựa chọn, kết quả cả hai người ấy đều cự tuyệt. Mưu sĩ ta không thể dùng được, thả về núi chẳng khác gì tặng danh kiếm thiên hạ cho người khác cả, chỉ có giết chết mới có thể cắt đứt hậu hoạn.
***
Chim nhạn lẻ bóng sải cánh ở chân trời, sương giá dần nổi. Kiều Thiên Nhai tiện tay choàng áo khoác lên cho Diêu Ôn Ngọc, bọn họ vẫn đang trong rừng.
Thẩm Trạch Xuyên gõ cây quạt vào lòng bàn tay, ánh mắt đuổi theo hồng nhạn bay về phương Nam, nói: “Lúc dạy trữ quân e là Tiết Tu Trác cũng chẳng ngờ được mấy năm sau Đại Chu sẽ đổ nát đến độ này, trên đời này không ai có thể lường được mọi biến cố cả, án quân lương ép Lục Quảng Bạch làm phản chính là biến số. Khải Đông vì mất Lục Quảng Bạch mà mất cơ hội truy bắt Sách An, Khuất đô vì vây giết mà đã chân chính thả hổ về rừng.”
Cảnh ngộ của con người là thứ vĩnh viễn không thể tưởng tượng được, không chỉ là Lục Quảng Bạch, hay Thẩm Trạch Xuyên, Tiêu Trì Dã, Diêu Ôn Ngọc, hay thậm chí là vô số những con người vô danh khác. Ông trời cho mỗi người bọn họ một nan đề khác nhau, bò dậy, sống sót, những thứ ấy vốn là xiềng xích mà tất cả những con người bị bao vây trong cuộc giãy thoát khỏi. Thời loạn nghĩa là trật tự của thiên hạ không còn tồn tại, ai cũng có thể dốc sức đánh một trận trong đó. Có người ôm tay phế tàn, thì sẽ có người mãnh tiến phá cục.
Đây là thời đại của loạn thần tặc tử.
Sương mù dày đặc, trời đổ mưa. Phí Thịnh mở ô cho Thẩm Trạch Xuyên, bọn họ cưỡi ngựa quay về, mùa thu Từ châu cuối cùng cũng đã đến. Gió lộng tay áo của Thẩm Trạch Xuyên, suýt nữa cuốn mất chiếc khăn xanh của y, lúc y nắm lấy khăn, lá rụng đầy trời đan qua người. Lá vàng khô héo bay vòng lên, bị mưa táp, rơi xuống bên chân Tiêu Trì Dã.
Cốt Tân giục ngựa quay về, vẫy tiểu kỳ, hô: “Đường ngựa chạy đằng trước bị sụt, chủ tử, chúng ta bị vây ở đây rồi!”
Tiêu Trì Dã xoay người lên ngựa, Ổ Tử Dư cưỡi ngựa tới từ đằng sau, đội mưa nói: “Binh mã của Triêu Huy không đến, mười dặm trở ra chính là Đồ Đạt Long kỳ, kỵ binh của Cáp Sâm đang ở vùng phụ cận!”
“Xe lương quá nặng,” Đàm Đài Hổ lau nước mưa, “trừ phi chúng ta bỏ lương đi đường vòng, tối nay ắt sẽ đụng độ kỵ binh của Cáp Sâm.”
“Nhu yếu phẩm cho chiến trường chưa đủ, một khi lô lương này rơi vào tay Cáp Sâm, vương gia sẽ ăn đủ.” Thần Dương siết dây cương, lạnh đến mức hai má đỏ ửng, hắn nói, “Chúng ta có thể ở lại, nhưng chủ tử phải đi.”
Theo quân lệnh mấy hôm trước, Tiêu Trì Dã từ đại cảnh đi vòng lên phía Bắc, phải đi qua mã đạo ở doanh thường trú ban đầu để cấp nhu yếu phẩm cho Triêu Huy, sau đó đến chiến địa tiếp tế cho Tiêu Phương Húc. Bọn họ đến đây rồi, lẽ ra phải gặp ba đại doanh Liễu Dương do Triêu Huy chỉ huy trước, nhưng Triêu Huy lại không đến. Hôm nay mưa như trút nước, Mãnh cũng không thể bay quá xa để thám thính quân tình, Tiêu Trì Dã dường như đã bị bịt mắt.
Ánh mắt của Tiêu Trì Dã bình tĩnh đến kinh người, không màng nước mưa chảy qua gò má, trong bầu nháo nhác hắn trầm giọng nói: “Quay lại, chúng ta đi Đồ Đạt Long Kỳ.”
===

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.