Thương Tiến Tửu

Chương 22: Sấm rền




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng hôm sau, Hàm Đức đế chủ trì cuộc săn thu, thân thể hắn không cưỡi ngựa đi săn được nên đã chuẩn bị một ít phần thưởng, gọi nhóm nam nhi ngự tiền đến trường săn thi đấu tranh thưởng.
Lý Kiến Hằng mãi không trèo được lên ngựa, phải đạp mấy lần mới lên nổi. Hàm Đức đế nhìn hắn, nói: “Kiến Hằng là tấm gương tốt, trẫm chờ nếm con mồi của ngươi!”
Lý Kiến Hằng cầm cương, đã dặn dò thị vệ trước, cho dù hắn không săn được gì cũng sẽ không tay trắng trở về. Bởi vậy bây giờ vô cùng hăm hở xuất phát, nhóm thị vệ theo sát đằng sau, Tiêu Trì Dã cũng cưỡi ngựa bên cạnh.
Ở cuối thảm cỏ bằng phẳng của trường săn Nam Lâm là dải rừng tít tắp. Lá vàng rỏ sương sớm, đàn mồi lớn nhỏ được thả ra bị tiếng vó ngựa lẫn tiếng hô quát dọa sợ, chạy toán loạn trong bụi cỏ.
Lý Kiến Hằng nắm chặt cây cung, ở trên ngựa gồng sức kéo, nhả một mũi tên về phía con thỏ. Mũi tên yếu xìu cắm xuống đất, cách một đoạn khá xa, hai bên trước tiên nhắm mắt hoan hô một phen, kế đó thị vệ đến kiểm tra xách về một con thỏ đã chuẩn bị từ trước.
Lý Kiến Hằng vô cùng hài lòng bảo Tiêu Trì Dã: “Thấy ta bắn cung giỏi không? Là hoàng gia gia dạy năm đó đấy!”
Tiêu Trì Dã chân thành đáp: “Ở Ly Bắc ta còn chưa thấy ai bắn cung kiểu này bao giờ.”
Lý Kiến Hằng lập tức cười phá lên: “Ngươi ở Khuất đô lâu như vậy rồi, đừng bảo là quên luôn cả cách kéo cung rồi nhé?”
Tiêu Trì Dã chỉ mang theo một cây cung thường, còn không nặng bằng cung của Cẩm y vệ. Hắn nói: “Ta cũng thể hiện cho ngươi xem.”
Dứt lời, Tiêu Trì Dã kéo cung, thả một mũi tên về khoảng đất trống ở phía trước. Mũi tên kia còn yếu hơn cả tên của Sở vương, đến mặt đất cũng không cắm vào nổi. Hai bên lại nhắm mắt tung hô, Tiêu Trì Dã vô cùng đắc ý.
Kiều Thiên Nhai chờ ở phía sau vốn đang mất kiên nhẫn rồi, thấy cảnh ấy thì lại khoái hẳn lên, nói: “Thấy chưa? Không chăm chỉ luyện công là bị khen như thằng ngu đấy!”
Thẩm Trạch Xuyên nhìn vai tay Tiêu Trì Dã, lại nhớ tới cái nhẫn ban chỉ bằng xương kia, không khỏi cười.
Sở vương cưỡi ngựa chưa được bao lâu đã đau lưng mỏi eo, không chịu đi sâu hơn nữa. Đây là tại tối qua uống nhiều quá, giờ khó chịu. Hắn cưỡi ngựa đi dạo một lúc, thấy giờ giấc cũng hòm hòm rồi mới giục người quay về.
Thị vệ phía sau còn chưa bắn hết tên, đã như một cơn gió hộ tống hắn trở về, đến cả cánh rừng phía Đông cũng không đi.
Lý Kiến Hằng xuống ngựa, quỳ gối ở ngự tiền, Phan Như Quý đứng bên cạnh kiểm kê con mồi giúp Hàm Đức đế. Hắn càng nghe càng phấn chấn, nói: “Hoàng huynh! Có cả một con cáo lửa nữa, màu lông tuyệt đẹp, rất hợp làm khăn quàng cổ cho huynh đấy.”
Hàm Đức đế cũng phấn khởi: “Còn có tinh thần hơn cả lúc ở Khuất đô đấy nhỉ! Phan Như Quý, đưa phần thưởng cho Sở vương.”
Lý Kiến Hằng hào hứng lật tấm lụa ra, lại thấy bên dưới là một cây đại cung người bình thường tuyệt đối không kéo nổi. Hắn ngay tức thì ỉu xìu, song ngoài miệng vẫn nói: “Tạ Hoàng thượng ban thưởng!”
Hàm Đức đế cười một tiếng, ho vài lần, đoạn hỏi: “Không thích à? Đây cũng không phải để ngươi mang đi dùng. Cây cung này là thái tổ hoàng đế thời còn trẻ để lại, sắt đen phối gân rồng, nặng sáu mươi cân, ngay cả tứ tướng thiên hạ bây giờ cũng không kéo được. Ban nó cho ngươi, là muốn ngươi luôn phải cần mẫn, nhìn cây cung này mà nhớ tới đại nghiệp gian nan của thái tổ hoàng đế.”
Lý Kiến Hằng vâng lời, sai người cất cung đi.
Đến bữa tối, Hàm Đức đế gọi Lý Kiến Hằng qua ngồi bên cạnh, dựa hẳn vào mình. Ý tứ không thể rõ ràng hơn, toàn thể bách quan ngồi đây đều hiểu rõ trong lòng, song vẫn phải giả vờ câm điếc, bởi vì Hoa các lão Hoa Tư Khiêm vẫn đang ngồi ngang hàng với Sở vương.
Cơm no rượu đủ, đến màn đốt lửa trại.
Bữa nay mãi Hàm Đức đế chẳng lui, thành ra mọi người cũng không thể lui. Lý Kiến Hằng ngồi lâu đã oải rồi, song không thấy Hàm Đức đế có ý định đi nghỉ.
Có chuyện gì thế.
Lý Kiến Hằng nháy mắt ra hiệu với Tiêu Trì Dã.
Tiêu Trì Dã lại giả vờ không thấy.
Lúc này ca múa đã hết, lửa đương cháy rừng rực. Hàm Đức đế bỗng kéo lại áo rồi gọi: “Hải ái khanh.”
Hải Lương Nghi chỉnh đốn lại quần áo, cung kính quỳ gối ở ngự tiền, thưa: “Có lão thần!”
Hàm Đức đế hỏi: “Hôm nay ngươi muốn làm gì?”
Hải Lương Nghi dập đầu: “Hôm nay lão thần muốn tiến cử Đô cấp sự trung khoa hộ của sáu bộ Tiết Tu Trác quyền diện kiến thượng tấu!”
Hoa Tư Khiêm đã nhận ra gì đó, lão vuốt râu: “Sao Nhân Thời lại nói lời này? Đô cấp sự trung vốn có quyền tấu thẳng lên Hoàng thượng mà.”
“Nói thì nói thế.” Hải Lương Nghi đáp, “Nhưng tấu chương của Tiết Tu Trác liên tục không đến được ngự tiền, không bằng trực tiếp yết kiến thì hơn.”
“Tấu chương gì mà lại không đến được ngự tiền.” Hoa Tư Khiêm nói.
Hàm Đức đế thắc mắc: “Trẫm cũng muốn biết. Hải ái khanh, gọi hắn lên nói đi.”
Phan Như Quý được lệnh, cùng Hoa Tư Khiêm liếc nhau một cái rồi bước lên hai bước, hô: “Truyền Đô cấp sự trung khoa hộ Tiết Tu Trác yết kiến!”
Tiết Tu Trác không mặc quan bào, hình như vừa mới xuống ngựa, có chút phong trần mệt mỏi. Hắn đi vào mà chẳng buồn nhìn ai, trước tiên quỳ xuống dập đầu thỉnh an Hàm Đức đế.
“Ngươi có chuyện gì muốn nói.” Hàm Đức đế hỏi trong tiếng gió.
Tiết Tu Trác thưa: “Thần giữ chức Đô cấp sự trung khoa hộ, nhiệm vụ chính là hạch sát kỹ càng tài vụ của bộ Hộ. Tháng Ba năm Hàm Đức thứ năm, thần kiểm tra sổ chi tiêu của năm Hàm Đức thứ tư, phát hiện một khoản trợ cấp hai trăm vạn lượng, để chắc chắn, thần dựa theo lời giải thích của bộ Hộ ‘trợ cấp mười ba thành Quyết Tây’, tự mình đến Quyết Tây một chuyến. Bố chính sứ Quyết Tây Giang Thanh Sơn cùng thần đối chiếu liền mấy ngày, phát hiện trong khoản trợ cấp năm Hàm Đức thứ tư đã được vạch định, chân chính phát cho mười ba thành Quyết Tây chỉ có một trăm năm mươi ba vạn lượng, bốn mươi bảy vạn lượng còn lại đã không cánh mà bay. Tiếp đến tháng Tám cùng năm, chi phí quân lương cho biên thùy của bộ Binh, bộ Hộ phát hai trăm tám mươi vạn, trong đó một trăm tám mươi vạn là cho quân phòng vệ năm quận Khải Đông, một trăm vạn là cho quận lớn Ly Bắc. Nhưng khi khoản bạc này được phát xuống, lúc thần đuổi kịp đến ải Lạc Hà lại chỉ còn có tám mươi ba vạn lượng! Cứ như thế, từng khoản từng khoản, quốc khố thâm hụt khủng khiếp, những khoản tiền ấy đi đâu rồi? Rốt cuộc là vào tay ai, Hoa các lão không rõ, thần đều có thể thượng tấu!”
“Ngươi nói láo!” Hoa Tư Khiêm lạnh lùng quát, “đầu năm nào bộ Hộ cũng phải đối chiếu sổ sách trước điện! Thâm hụt cái gì, Thượng thư bộ Hộ không biết, nội các không biết, bỉnh bút Ti lễ giám của đại nội cũng không biết, nhưng ngươi thì lại biết ư?!”
Hải Lương Nghi ngẩng đầu lên, nói chắc nịch: “Lão thần biết! Bắt đầu từ đầu năm Hàm Đức thứ hai, sổ sách kê khai của bộ Hộ đã được chia làm hai cuốn thật giả, mỗi năm trình lên cái gì, không phải Thượng thư bộ Hộ quyết, mà là Hoa Tư Khiêm ngươi quyết!”
Lửa trại nổ “phừng” như sấm, khiến những người đang ngồi không dám gây một tiếng động, chẳng ai ngờ nổi Hàm Đức đế lại dùng cách này để đột nhiên gây khó dễ.
“Được lắm.” Hoa Tư Khiêm lại cười, đứng dậy đập bàn, “Bắt đầu cắn càn rồi đấy hả? Hoa đảng cái gì! Dưới vòm trời này có đất nào không phải đất của thiên tử, Hoa Tư Khiêm ta làm việc liêm chính, trước giờ luôn lấy Hoàng thượng làm đầu! Có khoản gì không rõ, giờ lôi ra, Trịnh Quốc Thích, tính cùng hắn!”
Thượng thư bộ Hộ Trịnh Quốc Thích vội vàng quỳ xuống: “Hoàng thượng, thần muốn hỏi Tiết cấp sự trung một câu, nếu sổ kê khai năm Hàm Đức thứ tư có sai sót, sao lại chờ đến giờ mới lôi ra nói? Nếu thật sự có vấn đề thì chẳng phải hắn đã làm lỡ mất đại sự rồi sao!”
Tiết Tu Trác nói luôn: “Ngày nay quan lại địa phương vào đô, không gặp quan bên trên, không bái kiến Hoàng thượng, mà trước tiên phải gửi danh thiếp đến biệt viện của Hoa phủ và Phan công công chờ bái kiến đã. Thanh thế của Hoa đảng to lớn, thử hỏi còn ai dám không nghe lời Hoa các lão!”
“Năm nào ta cũng phải gặp mặt các ngự sử giám sát được cử xuống, có vấn đề sao thì sẽ nói vậy! Sợ cái gì? Sổ sách của Hoa gia ta đều phải trình lên cho Hoàng thượng, hoàn toàn trong sạch!” Hoa Tư Khiêm nhìn chòng chọc vào Tiết Tu Trác, “Tiết Diên Thanh, năm Vĩnh Nghi ngươi được vào Khuất đô làm quan, còn nhớ là ai tiến cử không? Ta có thể coi là một nửa thầy của ngươi đấy, ngươi lại dám mưu hại ta như vậy!”
Tiết Tu Trác ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt Hoa Tư Khiêm một lát, hắn nói: “Trong triều đình, chỉ có vua tôi, không có thầy trò.”
Hoa Tư Khiêm quay sang Hàm Đức đế: “Hoàng thượng tin ư?”
Hàm Đức đế rũ mí mắt: “Cái trẫm tin là sổ sách.”
Hoa Tư Khiêm ngửa đầu cười phá lên, vỗ tay: “Được! Hoàng thượng, sóng gió Khuất đô năm đó, lúc lâm chung tiên đã đế chọn ngươi. Ngươi có còn nhớ, là ai liên tục nâng đỡ, là ai hộ giá hộ tống ngươi không! Đêm nay lại đi tin một lũ tiểu nhân bất trung bất hiếu à?!”
Hàm Đức đế nâng tay lên uống trà, cuối cùng cũng nhìn Hoa Tư Khiêm. Trong ánh mắt ấy tràn đầy sự căm hận, hắn nói: “Rốt cuộc là hộ giá hộ tống hay là ép lệnh chư hầu, ngươi còn không rõ hay sao?”
Hoa Tư Khiêm đột nhiên đẩy bàn ra, gọi: “Kỷ Lôi!”
Chỉ nghe thấy Cẩm y vệ trong tiệc đồng loạt rút đao.
Hải Lương Nghi: “Ngươi dám to gan phạm thượng nổi loạn!”
“Ta không dám.” Hoa Tư Khiêm nói, “Nhưng nay các ngươi đã kề đao bức ta, chẳng lẽ còn muốn ta ngồi yên chờ chết à?”
“Ngươi muốn làm gì.” Hàm Đức đế lạnh lùng nói, “Hề Cố An!”
Tám đại doanh sải bước tới, chắn trước ngự tiền.
“Bắt lấy Hoa Tư Khiêm cho trẫm!” Hàm Đức đế nói.
“Ngươi dám!” Hoa Tư Khiêm quát, “Hề Cố An, vợ con ngươi bây giờ đang uống trà cùng Thái hậu, ngươi dám tiến thêm bước nữa, Hề gia chắc chắn sẽ phải tuyệt hậu! Mấy năm nay Thái hậu đối đãi với ngươi không hề tệ, ngươi lại năm lần bảy lượt nghe kẻ khác xúi giục, giờ quay đầu còn kịp!”
Vốn Hề Cố An là bị ép đến bước đường cùng, giờ hơi lui một bước lại sợ.
Hàm Đức đế u ám nói: “Kịp? Hề Cố An, Thái tử khi xưa kịp ư? Thẩm Vệ kịp ư? Bọn họ đâu có ai là trung thành hơn ngươi! Bọn họ lui đấy, nhưng Thái hậu buông tha cho bọn họ sao? Trẫm đã sai người soạn thánh chỉ rồi, chỉ cần tương lai Sở vương lên ngôi, nữ nhi Hề gia sẽ là mẫu nghi thiên hạ!”
“Hoàng thượng sáng nắng chiều mưa đã là lệ thường, ngươi còn dám ôm giấc mộng xuân thu này à!” Hoa Tư Khiêm vung tay áo, “Hoàng thượng bệnh mê muội rồi! Ngụy tần đã mang thai nửa tháng, sao Sở vương còn có thể lên ngôi chứ!”
Hề Cố An đỡ đao, trán đẫm mồ hôi.
Chẳng biết từ bao giờ mây đen đã ùn ùn kéo tới, ngọn gió từ cơn dông đêm trước cũng đã ngừng, cờ xí treo trên trường săn rũ xuống, không một ai động đậy.
Hề Cố An nghiến răng, rút đao, quay về phía Hàm Đức đế, gian nan rặn ra: “Hoàng thượng… bệnh nặng quá rồi.”
“Trẫm cho ngươi một cơ hội.” Hàm Đức đế nhìn Hề Cố An, chầm chậm cười lên, càng cười tiếng càng lớn, tiếng càng lớn càng ho, hắn chống bàn, lạnh giọng: “Trẫm đến trận săn thu này, nếu không chắc chắn mười phần thì làm sao mà săn được đám loạn thần tặc tử các ngươi! Thích Trúc Âm đã xuất binh cần vương rồi, trong vòng hai canh giờ sẽ tới đây! Các ngươi định giết ai? Hả? Các ngươi ai dám!”
Kỷ Lôi bỗng dưng mở lời: “Thích đại soái ở quận Thương Khải Đông xa xôi, công văn qua lại đều do Cẩm y vệ phụ trách. Hoàng thượng, tỉnh mộng!”
Hàm Đức đế bỗng trợn mắt, thốt lên: “Thích…”
Phan Như Quý đột nhiên bịt chặt miệng Hàm Đức đế, ép hắn ngồi xuống, đảo mắt nhìn mọi người chung quanh, khẽ mỉm cười: “Hoàng thượng phát bệnh rồi.”
Đám văn thần run lẩy bẩy, Hoa Tư Khiêm nhìn về phía Lý Kiến Hằng, tàn nhẫn cười: “Sở vương có ý đồ tạo phản ở trường săn, ngay cả cung tên cũng mang theo, chứng cứ xác thực! Còn chờ gì nữa? Giết hắn!”
Ngoại trừ thị vệ bên cạnh, toàn bộ ánh đao xung quanh tức khắc lóe lên.
Lý Kiến Hằng kinh hãi đánh rơi đũa, lui về sau xô kềnh cả ghế ra đất, hắn nói: “Các, các lão! Ta không có lòng xưng đế!”
“Điện hạ.” Hoa Tư Khiêm nói, “Ngươi biết bốn chữ ‘thân bất do kỷ’ viết thế nào không?”
Sấm dữ nổ vang trời.
Nghe thấy tiếng bước chân ồ tới, Lý Kiến Hằng trốn vào giữa đám cận vệ, đứng còn chẳng đứng nổi, hắn òa khóc: “Ta chỉ là nhàn vương thôi mà! Cớ sao phải đến nông nỗi này!”
Ánh đao chợt lóe lên trước mặt, Lý Kiến Hằng ôm đầu la thất thanh. Lại nghe thấy một tiếng động lớn, cái bàn trước mặt lật cái “rầm”. Gáy hắn căng thít, bị một lực nhấc bổng lên.
“Hoàng thượng ban cho ngươi cung bá vương, ngươi chính là Thái tử của Đại Chu!” Tiêu Trì Dã cười lạnh, “ta là Tổng đốc cấm quân của Khuất đô, rất muốn xem xem, kẻ nào tới làm quỷ dưới đao của Tiêu Sách An ta! Thần Dương, đỡ Thái tử lên ngựa!”
“Tiêu nhị.” Kỷ Lôi chậm rãi rút đao, “Nể tình nghĩa hai ta, đêm nay ngươi việc gì phải ra mặt?”
“Giấu lâu quá.” Tiêu Trì Dã buông Lý Kiến Hằng ra, “Ngứa da.”
“Bắt hắn.” Kỷ Lôi nói, “Chỉ cần bảo đảm Nhị công tử không mất mạng, cụt tay cụt chân cũng được.”
Tiêu Trì Dã cởi áo ngoài vướng víu ra, bên trong thế mà lại là giáp cứng. Ánh mắt hắn vờn quanh, nói: “Ai chặt được tay chân ta, ta sẽ không chỉ thưởng hắn trăm lượng vàng, mà còn gọi hắn bằng ông nội.”
Đao Lang Lệ gần như chưa từng ra khỏi vỏ ở Khuất đô vững vàng tuốt ra, ánh tuyết lóe sáng, lạnh lẽo chết người.
“Nếu không chặt được, ta sẽ lấy mạng hắn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.