Hồi còn ở Khuất đô, Phí Thịnh không có cơ hội tiếp xúc với cận vệ Ly Bắc, nay lòng mang tâm tư muốn đi theo Tiêu Trì Dã nên không thể không lân la luồn cúi. Thần Dương đoán được tỏng mà giả vờ không biết, lúc uống rượu với Cẩm y vệ chỉ tám mấy chuyện lông gà vỏ tỏi chứ chẳng hề nghiêm túc quan tâm, chỉ có mỗi Đinh Đào đúng chuẩn một thằng nhóc khờ khạo, bị mấy viên kẹo của Phí Thịnh mua chuộc thành huynh đệ tình thâm.
“Cẩm y vệ bọn huynh đúng là đỉnh của đỉnh.” Đinh Đào rửa bút, nghiêng đầu bảo Phí Thịnh, “Nghe đâu năm xưa đến Khải Đông làm cận vệ cho thái giám đốc quân, còn dám vượt mặt cả đại nguyên soái binh mã Thích Thời Vũ, oách thế này, cận vệ Ly Bắc bọn ta chịu chẳng có đâu.”
Phí Thịnh thảy mấy hạt lạc vào miệng, đáp: “Đấy là uy thiên tử ban, sau khi Kỷ Vô Phàm mất là bọn ta phải cụp đuôi làm người rồi.”
Đinh Đào để bút sang bên cho khô, nói tiếp: “Chả nói đâu xa, chỉ riêng cái bản lĩnh ‘thính ký’ đã là tuyệt luân rồi, hồi còn sống cha ta hay nhắc hoài ấy.”
Phí Thịnh nhớ ra Đinh Đào có tài gặp qua là nhớ như in, bèn bảo: “Ngố tàu, nếu mà ngươi muốn học thì ta sẽ dạy ngươi. Bây giờ rời cung rồi, không còn khuôn phép ngặt nghèo như trước nữa, về ta bảo chủ tử một câu là xong.”
Ngờ đâu Đinh Đào nhe răng cười toe toét, lôi cuốn sổ nhỏ chẳng mấy khi rời người ra từ trong ngực, nói: “Khỏi cần học, cái này ta biết, cha ta đích thân truyền lại đấy!”
Kiều Thiên Nhai ở đầu kia sân vê tẩu thuốc, hỏi Cốt Tân im như tượng gỗ bên cạnh: “Cái cuốn sổ của Đào nhi đó, thế tử của bọn ngươi có xem thật hở?”
“Những năm trước phải trình lên,” Cốt Tân nói, “giờ thì không cần nữa rồi, bọn ta đi theo Nhị công tử, chỉ cần Nhị công tử xem là được.”
Kiều Thiên Nhai ngậm tẩu thuốc, nghiêng người hé răng cười: “Được thôi.”
Cót Tân kéo vạt áo trước của mình, im im hồi lâu, rồi hai tai bỗng giật cái, bèn quay ngoắt lại nhìn Kiều Thiên Nhai, chau mày: “Có phải ngươi đọc trộm rồi không?”
Kiều Thiên Nhai đập tẩu thuốc, vừa nuốt khói nhả sương vừa thủng thà thủng thẳng: “Ta… Ông con giời vẽ người con xấu thật đấy.”
Cuốn sổ nhỏ bằng da trâu của Đinh Đào ngày nào cũng được lau sạch bong, trong ấy cặp kẹp vô vàn thứ chuyện ly kỵ quái lạ, cu cậu còn cẩn thận đến mức tin nào tương đối quan trọng trong đó đều đóng khung mực đỏ chót. Mấy bữa sau, cậu như thường lệ trình sổ lên bàn Tiêu Trì Dã.
Thẩm Trạch Xuyên tình cờ đi ngang qua, tưởng cuốn sổ là sổ thính ký của Cẩm y vệ, lúc nói chuyện với Cốt Tân tiện tay giở ra, chỉ thấy trang cuối cùng bất ngờ chình ình một hàng chữ:
Năm Thiên Sâm nguyên niên, tuyết nặng hạt, Nhị công tử nợ tiệm trang sức phố Thần Vũ Khuất đô ba nghìn sáu trăm lượng bạc.
Tiêu Trì Dã đang bước vào cửa thì hắt xì một cái, còn chưa kịp hé miệng, ngẩng đầu lên đã thấy tay Thẩm Trạch Xuyên đang cầm quyển sổ.
“Mấy hôm nữa ra ngoài,” Thẩm Trạch Xuyên đóng sổ lại, thở dài một tiếng, “cầm theo cả mấy nghìn lượng bạc nữa nhé.”
===