Thương Tiến Tửu

Chương 34: Thẩm vấn




“Ngươi… Rốt cuộc ngươi…” Kỷ Lôi bấu song sắt, nhìn nụ cười của Thẩm Trạch Xuyên, bỗng chốc giật lùi lại, “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì!”
“Ngươi hỏi ta,” Thẩm Trạch Xuyên sung sướng nói, “ngươi đang hỏi ta đấy à?”
Ánh mắt Thẩm Trạch Xuyên trở nên hung ác, y ngạo nghễ vẫy vẫy tay với Kỷ Lôi. Kỷ Lôi không nhúc nhích, áp rạt lưng vào tường, không chịu lại gần Thẩm Trạch Xuyên dẫu chỉ một chút.
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Tù nhân đều là súc vật đợi làm thịt, sư thúc, sao ngươi dám hỏi ta?”
Kỷ Lôi: “Ngươi thì làm được gì, giết ta ư?”
“Thúc điệt ta hiếm lắm mới được gặp nhau, thời gian chơi còn không đủ, sao ta có thể giết ngươi nhanh như vậy được.” Ngón cái Thẩm Trạch Xuyên lướt qua song sắt, y thả mềm giọng, “Ngươi không mở miệng, là vì cảm thấy vẫn còn có cơ may, ôm bằng ấy bí mật thì nào ai dám động vào ngươi. Cuộc sống trong hình ngục lại càng thoải mái, đã không lo ăn mặc, tính mạng còn được bảo toàn. Có Phan Như Quý bầu bạn, vô cùng nhàn hạ, sung sướng tiêu dao.”
Mồ hôi lạnh Kỷ Lôi chảy ròng ròng, hắn dán lên tường, không nhìn vào mắt Thẩm Trạch Xuyên nữa.
“Có điều, ngày vui ngắn chẳng tày gang. Chỉ cần vẫn còn cái lưỡi, mất cái chân, cụt cái tay, khoét hai mắt, tất cả đều không thành vấn đề. Mấy tháng trước sư thúc mời ta ăn lừa chích, lúc đó ta chưa nếm thử, giờ đêm hẵng còn dài, chẳng bằng nâng chén cùng thưởng thức.” Thẩm Trạch Xuyên xòe lưỡi dao mỏng dính ra từ giữa kẽ ngón tay, gõ qua khe hở song sắt, nói, “Kỷ Lôi, uống rượu nào.”
“Ngươi, điên, rồi!” Kỷ Lôi gân cổ, gằn từng chữ, “Thẩm Trạch Xuyên, ngươi điên rồi!”
“Ta điên rồi.” Thẩm Trạch Xuyên nhìn hắn chăm chú, đáp lại chắc nịch.
“Sao ngươi dám động vào ta?” Kỷ Lôi rít lên, “Thái hậu đang giữ cái đầu của ngươi, sao ngươi dám động vào một sợi tóc của ta!”
Thẩm Trạch Xuyên lại cười hớn hở: “Sư thúc, sao đêm nay ngươi cứ toàn nói chuyện buồn cười không thế. Ta đến đây, ngươi nghĩ là ai bảo ta?”
Kỷ Lôi nổi điên: “Đừng hòng lừa—”
“Thẩm Vệ đã chết.” Thẩm Trạch Xuyên thoắt cái chặn họng Kỷ Lôi, “Ngày Thẩm Vệ tự thiêu, nghe nói phủ Kiến Hưng vương ở Đôn châu lửa bốc ngập trời. Lão cháy đến biến dạng, bị Cẩm y vệ lôi ra từ đống đổ nát treo lên tường thành Đôn châu, mặc cho người người sỉ vả. Ta không tận mắt chứng kiến cảnh tượng ấy, nhưng mấy năm nay ta cứ nghĩ mãi. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng ta cũng phát hiện ra một điều.”
Kỷ Lôi nuốt nước bọt.
“Đại kế thông đồng với giặc của lão đã thành công, lâm trận phản chiến chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao? Đoan châu đã thất thủ, lão xuất quân đón đầu, có thể phối hợp với kỵ binh Biên Sa đánh hạ Khuất đô trước khi thiết kỵ Ly Bắc vượt sông băng. Nhưng lão lại sợ hãi như thế, sợ đến co vòi, chỉ dám rút lui.” Thẩm Trạch Xuyên đứng dậy, “Lão thành công rồi, đi tiếp mới có đường sống. Vậy mà lão lại không ngừng rút lui, cứ cho lão là phế vật đi, cũng phải biết lui là chết chứ.”
Kỷ Lôi càng thở gấp, giọng nghe chán ghét cùng cực: “Bởi vì lão không dám, mười hai bộ Biên Sa ai thèm để lão vào mắt? Chính từ lúc thông đồng với giặc lão đã thành người chết rồi!”
Thẩm Trạch Xuyên vứt viên đông châu vào phòng giam, hạt châu lăn long lóc đập vào ven tường, lăn đến chân Kỷ Lôi. Thẩm Trạch Xuyên nhìn gương mặt từ từ biến sắc của Kỷ Lôi, cười lên.
Tay Kỷ Lôi run lẩy bẩy, hắn nhìn chằm chằm vào viên đông châu kia, chật vật nói: “Không… Không thể nào…”
“Hàm Đức đế chết rồi.” Thẩm Trạch Xuyên cúi người, nói, “Thẩm Vệ cũng chết rồi.”
Kỷ Lôi đá văng viên đông châu ra: “Nhãi ranh xảo quyệt, đừng hòng lừa gạt ta!”
Thẩm Trạch Xuyên vui vẻ: “Hoa Tư Khiêm cũng đã cắn lưỡi tự sát. Người tiếp theo là ngươi hay là Phan Như Quý đây? Chúng ta rút thăm nhé! Sư thúc, ngươi trước đi.”
Dứt lời, tay y xòe ra hai con dao, xuyên qua song sắt dứ về phía Kỷ Lôi.
“Bị mẻ thì giết Phan Như Quý, không bị mẻ thì vứt xác ngươi cho chó ăn. Đừng sợ, rút đi.”
Kỷ Lôi nhìn lưỡi dao lạnh lẽo, mấp máy môi: “Ngươi đang nói chuyện quái quỷ gì…”
“Thái hậu dặn ta phải ra tay nhanh chóng.” Thẩm Trạch Xuyên lom mắt nhìn hắn, “Nhưng ta cho ngươi cơ hội lựa chọn, sư thúc, sống thêm một ngày, cũng có cơ xoay chuyển đấy.”
Kỷ Lôi đã chịu hình suốt mấy ngày, đầu óc mê man, trong bầu không khí quỷ dị ấy, thật và giả bị xáo trộn trước những câu từ của Thẩm Trạch Xuyên. Hắn nhìn chằm chằm vào hai con dao mỏng tang kia, cuối cùng ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa tay ra, khi ngón tay run rẩy của hắn chạm vào lưỡi dao, mới thấy Thẩm Trạch Xuyên chậm rãi nhếch khóe môi.
“À,” Thẩm Trạch Xuyên nở nụ cười tiếc nuối, “ta quên mất, hôm nay chỉ mang theo dao mới thôi, đám bị mẻ đã được xử lý rồi.”
Kỷ Lôi thẹn quá nổi xung lên, hắn mất khống chế xông tới, túm lấy song sắt điên cuồng gào: “Ngươi muốn giết muốn xẻo thì làm đi! Thứ ngươi muốn biết, một câu ta cũng sẽ không nói! Ngươi giết ta, ngươi giết ta đi!”
“Sai rồi.” Thẩm Trạch Xuyên vững vàng kiểm soát bầu không khí, “Không phải ta muốn giết ngươi.”
“Là ngươi!” Kỷ Lôi bấu chặt song sắt, “là ngươi!”
“Là ta ư?” Thẩm Trạch Xuyên gạt nhẹ viên đông châu về phía mình, giẫm lên, lạnh lùng nhìn hắn, lại hỏi lại, “là ta ư?”
Kỷ Lôi túm mái tóc bù xù, trượt dọc song sắt quỳ bịch xuống, lặp đi lặp lại: “Là ngươi… Chính là ngươi…”
Thẩm Trạch Xuyên đột nhiên nói: “Thẩm Vệ giết Thái tử.”
Kỷ Lôi như rơi vào hầm băng, hãi hùng ngẩng đầu nhìn y: “Ngươi…”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Ngươi và Thẩm Vệ giết Thái tử.”
“Không phải ta!” Kỷ Lôi vò đầu, “không phải ta! Người giết Thái tử là Thẩm Vệ!”
“Các ngươi liên thủ vu oan Thái tử mưu phản.” Thẩm Trạch Xuyên nói nhanh, “Công văn là ngươi làm giả, các ngươi dồn Thái tử vào chùa Chiêu Tội, hắn muốn gặp Quang Thành đế, nhưng ngươi rút đao giết hắn.”
“Không phải ta!” Kỷ Lôi điên thật rồi, hắn cật lực phản bác tràng tra hỏi dồn dập, “không phải ta rút đao! Là Thẩm Vệ, là Thẩm Vệ nhất quyết đòi giết hắn!”
“Cho nên Thẩm Vệ cũng chết rồi.” Thẩm Trạch Xuyên lại vòng về điểm xuất phát, lặp lại, “Thẩm Vệ tự thiêu, bị đốt đến biến dạng, giờ chỉ còn mình ngươi thôi.”
Kỷ Lôi bị những lời ám chỉ liên hồi này dồn ép đến mức trong đầu chỉ còn toàn chữ “chết”, hắn hồi tưởng lại như in vẻ mặt của Thái tử trước khi bị giết. Khi ấy hắn đứng ở vị trí của Thẩm Trạch Xuyên, từ trên cao nhìn xuống như nhìn một con lợn. Giờ vị trí của hắn đã bị thay đổi một cách khéo léo, lao tù khiến con người ta sinh ra ảo giác bản thân giống như thú vật, hắn biến thành con kiến hôi dưới chân Thẩm Trạch Xuyên, chỉ có thể nghển cổ chờ giết.
Kỷ Lôi không muốn chết.
Khát vọng sống chưa bao giờ mãnh liệt đến vậy, hắn đập đầu vào song sắt, nói: “Bọn ta chỉ là làm theo lệnh, bọn ta cũng là bất đắc dĩ mà thôi! Ngươi muốn báo thù cho Thẩm Vệ sao? Ta có thể giúp ngươi! Thẩm Vệ giết Thái tử, thụ phong Kiến Hưng vương, đi Trung Bác, lão là chạy trốn!”
Kỷ Lôi tang thương khóc nấc lên, hắn cũng chẳng biết nỗi sợ hãi này đến từ đâu, dường như mình đã thật sự biến thành con súc vật cho người ta giày xéo rồi, chỉ có thể ngước lên nhìn Thẩm Trạch Xuyên.
“Ta không giết Thái tử, ta muốn cứu hắn! Nhưng cha lại qua đời đột ngột.” Kỷ Lôi bất lực nói, “Cha chết rồi, bọn họ muốn đổ tội cho ta! Nếu ta gánh cái tội ấy, đại ca sẽ giết ta, Kỷ Cương cũng sẽ giết ta! Ta phải làm gì đây? Ta chỉ có thể cầu cứu Phan Như Quý! Phan Như Quý muốn bảo vệ ta, ta nhất định phải làm giả công văn! Ta bị dồn vào tình cảnh ấy, ta cũng muốn sống!”
“Tại sao Kỷ Vô Phàm lại chết.” Thẩm Trạch Xuyên chợt hỏi.
“Ta không biết, ta không biết làm sao mà cha lại chết… Cha bị bệnh, vì Kỷ Cương cũng đi rồi, những đứa con ông yêu thương hơn đã đi cả rồi.” Kỷ Lôi nói đến ấy thì lại nổi điên, hắn quá hận, “Người bên ông lúc cuối đời là ta! Ông lại nói gốc rễ ta thối nát, coi Kỷ Cương và Tả Thiên Thu như con ruột, truyền tâm pháp cho cả hai bọn họ. Nhưng ta cũng họ Kỷ mà, ta chẳng làm gì cả. Tại sao ông có thể đối xử với ta như vậy!”
“Thẩm Vệ giết Thái tử, đêm không ngủ được, lão sợ. Chúng ta uống rượu, lão nói với ta, lão bắt đầu phát hiện có người đang theo dõi lão, ở trong phủ, nửa đêm lão còn nghe được tiếng người đi lại trên nóc nhà. Ta bảo không phải Cẩm y vệ bọn ta làm, nhưng trong Khuất đô này, còn cái gì có thể tránh được cả Cẩm y vệ? Ta đã lường trước trong Cẩm y vệ cũng có phản đồ, đâu đâu cũng là người của tám đại gia tộc.”
“Hoa gia đã đắc thế, bọn ta cực kỳ cẩn trọng. Chứng mất ngủ của Thẩm Vệ ngày một nghiêm trọng, lão muốn bỏ trốn, bèn lấy một khoản lớn hối lộ Phan Như Quý để rời Khuất đô. Rồi lúc đó Ly Bắc quật khởi, trong tay Thái hậu ngoài tám đại doanh ra thì không còn đội quân nào khác, để canh chừng Tiêu gia, Thẩm Vệ được phong làm Kiến Hưng vương, điều tới đại châu Trung Bác, nơi giữa Khải Đông và Ly Bắc, Ly Bắc và Khuất đô buộc phải đi qua. Thái hậu muốn lão làm con chó canh cửa, nhìn chằm chằm Ly Bắc, nhìn chằm chằm Khải Đông.”
Kỷ Lôi càng nói càng gấp.
“Ai mà biết Thẩm Vệ lại thông đồng với địch cơ chứ? Lão là đang cầu chết! Lão có công văn qua lại với Khuất đô, một khi công văn rơi vào tay thiết kỵ Ly Bắc, Tiêu Ký Minh sẽ không bỏ qua cơ hội tấn công Khuất đô! Thế nên Thẩm Vệ mới phải tự thiêu! Ngươi hiểu chưa? Thẩm Vệ chính là thông đồng với địch, lão không chịu để kẻ khác khống chế mình nữa. Hoa gia lúc ấy có con thiếp, theo ý của Thái hậu, nếu đứa trẻ lớn lên, Trung Bác sẽ không cần người ngoài canh giữ nữa. Thẩm Vệ làm nhiều chuyện ác đến vậy cho Hoa gia ở Khuất đô, nếu ngay cả Trung Bác cũng không cần lão, lão sẽ chính là quân cờ bỏ của Thái hậu.”
“Chẳng ai nghĩ lão lại chó cùng rứt giậu, thả cho kỵ binh Biên Sa đến đồ thành… Đây là trả thù! Đây là lão đang trả thù Khuất đô, trả thù Thái hậu, trả thù Đại Chu!”
Kỷ Lôi bấu víu chấn song cầu xin: “Ta nói xong rồi… Người ép Thẩm Vệ chết chính là Thái hậu, người ép Thái tử chết cũng là Thái hậu, còn có Quang Thành đế, Hàm Đức đế, Hoa Tư Khiêm, tất cả bọn họ đều là quân cờ bỏ của Thái hậu! Giờ ngươi đang làm việc cho Thái hậu, ngươi nhìn ta đi, ta không hề nói cho Thái hậu biết ngươi đã nương nhờ Tiêu gia… Đêm đó ngươi cứu Tiêu Trì Dã đúng không? Nhưng Tiêu gia sẽ không giúp ngươi đâu, Tiêu Trì Dã đang ở Khuất đô, Tiêu gia đừng hòng động đậy, bọn họ đến thân mình còn không lo xong, đời nào thèm đoái hoài đến ngươi!”
Hắn muốn chứng tỏ mình còn có ích, vậy nhưng nỗi sợ hãi lại ngày một tăng, phòng tuyến sụp đổ khiến hắn gục ngã hoàn toàn, càng hèn, càng sợ.
Qua chấn song, Thẩm Trạch Xuyên hỏi hắn một câu cuối cùng: “Năm năm trước Đoan châu thất thủ, sư nương ta bỏ mạng. Chuyện này không ai biết, sao ngươi lại rõ thế?”
Kỷ Lôi nhìn ánh mắt của Thẩm Trạch Xuyên, trong sự yên tĩnh chết chóc, chậm rãi chảy mồ hôi.
***
Hề Hồng Hiên chờ lâu quá đã ngủ gật mất, mãi đến khi một xấp giấy ném lên người hắn. Hắn giật mình choàng tỉnh, nhận lấy mớ giấy rồi giở ra xem trong bóng tối, trông thấy dấu tay đỏ chót phía dưới, cười mơ hồ: “Đúng là ngươi có cách thật.”
Người Thẩm Trạch Xuyên thoang thoảng mùi tanh, y thoáng cười: “Lời khai này trình lên được hay không, phải xem Hải các lão nghĩ thế nào đã.”
“Sao vội thế,” Hề Hồng Hiên nói, “định giúp không công à?”
“Trong Cẩm y vệ có một người tên Kiều Thiên Nhai, đao pháp rất tốt, ta muốn hắn.” Thẩm Trạch Xuyên thản nhiên nói.
“… Được.” Hề Hồng Hiên chần chừ giây lát, “Ta sẽ bảo Diên Thanh.”
“Làm phiền.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Khuya rồi, ta phải đi đây.”
Nói rồi y đẩy cửa đi trước.
Bên ngoài đổ mưa đêm, Hề Hồng Hiên định bảo Thẩm Trạch Xuyên lên xe ngựa đi cùng, song chẳng biết nghĩ tới cái gì mà lại đổi ý. Hắn giở tờ khai ra đọc lại một lượt, cảm thấy quá thuận lợi.
Hề Hồng Hiên vừa nghĩ vẫn phải đưa Tiết Tu Trác xem lời khai này trước đã, vừa bảo người hầu bên cạnh: “Đi, kéo Kỷ Lôi ra đưa về.”
Người hầu vâng, đi tới mở cửa, vừa mới bước vào đã ngã “bịch” xuống đất, thét lên như gặp quỷ.
Hề Hồng Hiên đẩy cửa ra, nhìn thấy Kỷ Lôi. Dạ dày hắn nhộn nhạo, bịt miệng lùi về đằng sau, bất chấp xô đổ bàn ghế, xông vào màn mưa nôn thốc tháo.
***
Thẩm Trạch Xuyên rửa tay, kì đến lúc hai tay ửng hồng rồi mới lấy khăn lau. Đồ trắng trên người tuy không dính máu, nhưng lại thoang thoảng mùi máu tươi. Y nhấc vạt áo lên, cau mày ngửi.
Hôi quá.
Thẩm Trạch Xuyên cứ ngồi xổm cạnh nước dầm mưa như vậy. Mưa đêm nhanh chóng xối ướt y, y chậm rãi ngửa mặt nhìn bầu trời đen ngòm, nhìn đến đau cả cổ. Thế rồi y đứng dậy, quay về.
Thẩm Trạch Xuyên đi tới con ngõ của trạch viện cấm quân, bắt gặp một người đang đứng ở cửa.
Tiêu Trì Dã tựa vào cửa, khoanh tay trong bóng đêm, nhìn y chòng chọc như con báo.
Chẳng biết tuyết đan vào mưa tự bao giờ, vừa ướt vừa lạnh.
===

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.