Triều đình trang nghiêm, nghe được cả tiếng kim rơi.
Mắt Tiêu Trì Dã dần dần tối sầm, hắn tháo yêu bài của mình xuống.
Ngực Lý Kiến Hằng phập phồng dữ dội, nói: “Tạm thời đình chỉ Tổng đốc cấm quân Tiêu Trì Dã để điều tra, cấm túc trong phủ! Từ bây giờ tuần phòng trong ngoài Khuất đô do Cẩm y vệ và tám đại doanh tiếp quản.”
Hề Hồng Hiên đứng tỉnh như không giữa hàng người, qua chiếc mũ cánh chuồn, ngó về phía Tiêu Ký Minh vẫn im lặng nãy giờ. Nhưng Tiêu Ký Minh rất bình thản, vờ như không thấy.
Vững lắm!
Hề Hồng Hiên rủa trong lòng.
Tiêu Ký Minh này quả thực khó đối phó, thấy Tiêu Trì Dã rơi vào cảnh như thế mà vẫn có thể bình chân như vại, không những không cuống, mà thậm chí còn có vẻ không hề định lên tiếng.
Sau khi tan triều, gặp nhau ở lầu Ngẫu Hoa.
Thẩm Trạch Xuyên lấy kim bài, thay sang áo bào tay rộng màu nguyệt bạch văn nhã in hoa văn, được một người chị em dẫn lên lầu, Hề Hồng Hiên đang nằm trên giường tu di nhìn người pha trà.
Hề Hồng Hiên thấy y vào thì phá ra cười, nói: “Lan Chu, hôm nay đã lắm! Từ lúc từ trường săn về chuyện gì cũng bị Tiêu nhị đè đầu, giờ thì sướng rồi!”
Thẩm Trạch Xuyên ngồi xuống: “Phó Lâm Diệp là nước cờ hay, không ngờ đến hắn mà ngươi còn thu được.”
“Phó gia ngày xưa là gì chứ? Chính là một đám nhặt cứt trâu ngoài cửa thành Xuân, nếu không nhờ lão thái gia nhà ta năm đó ái tài, giúp bọn họ thoát tịch, hôm nay Phó thị nhà hắn có mà vẫn còn đang chăn trâu.” Hề Hồng Hiên nhận trà nha hoàn dâng lên, khoan thai nhấp mấy ngụm, nói tiếp, “Mỗi tội phí nước cờ của lão Ngụy, Tiêu Ký Minh không cắn câu.”
“Hạ được Tiêu nhị đã vất vả rồi,” Thẩm Trạch Xuyên nếm trà, “bây giờ mà động vào Tiêu Ký Minh, chỉ e sẽ mất nhiều hơn được.”
“Thừa thắng xông lên mới là thượng sách, giờ mà không đánh thì còn chờ đến bao giờ?” Hề Hồng Hiên xua tay cho nha hoàn lui, ngồi thẳng dậy, “dù chỉ đá nhẹ được Tiêu Ký Minh ở Khuất đô cũng đã là một đòn rồi.”
“Ta tưởng tâm nguyện của ngươi ở Khuất đô chứ, không nghĩ căn cơ chưa ổn mà ngươi đã tham cả vòng ngoài rồi.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Quyền lực của tám đại doanh còn chưa nắm chắc, giờ phút này mà bỏ qua Tiêu nhị thì bại như chơi.”
Hề Hồng Hiên đặt chén trà xuống, hỏi: “Thế theo ý ngươi thì phải làm sao?”
“Như ngươi nói đấy,” Thẩm Trạch Xuyên cười, “thừa thắng xông lên mới là thượng sách.”
Hề Hồng Hiên trầm ngâm một hồi, đoạn nói: “Chiêu hôm nay đã làm Tiêu nhị mất thánh tâm, còn tước được yêu bài của hắn, làm hắn không thể động đậy trước mùa xuân. Nhưng hắn với Hoàng thượng dù gì cũng là bạn cũ lâu năm, nếu muốn hạ bệ hắn chỉ bằng việc này thì không thể.”
“Chỉ cần Tiêu nhị vẫn còn là Tổng đốc cấm quân, việc tuần phòng Khuất đô sẽ về lại tay hắn. Chư vị với ta hao tâm tổn khí, chẳng lẽ chỉ để cầm tạm binh quyền của tám đại doanh, chơi một tháng rồi trả lại cho người ta à?” Thẩm Trạch Xuyên nói, “lần này đánh Tiêu nhị, đến sau mùa xuân hắn hồi phục lại rồi, ngươi định đối mặt với đòn phản công của hắn thế nào?”
Hề Hồng Hiên mở cây quạt ra, phe phẩy dăm cái: “Còn thế nào được nữa, giờ chắc chắn không hạ được hắn chứ sao.”
“Không hạ được hắn, nhưng có thể hao sức hắn.” Thẩm Trạch Xuyên không thích uống trà đặc, nhấp một ngụm rồi không đụng vào nữa, nói, “Hoàng thượng đã sinh hiềm khích với hắn, về sau hiềm khích như này phải do ngươi tác động.”
“Ta vừa không có tài lại vừa không có công,” Hề Hồng Hiên cười, “làm sao bì với hắn được?”
“Không cần tự coi nhẹ mình,” Thẩm Trạch Xuyên gõ gõ mặt bàn, “mấy khúc nhạc ở lầu Ngẫu Hoa sáng tạo đấy, ngay cả Hoàng thượng quen mùi phấn son quanh năm cũng sẽ thấy mới mẻ. Hề nhị thiếu, vẫn còn cảm thấy mình chơi không lại Tiêu nhị ư?”
“Chưa nói đến Hải các lão, có chơi cũng không chơi được đến vị trí của Tiêu nhị.” Hề Hồng Hiên nói, “Chắc chắn ngươi phải có hậu chiêu chứ?”
“Tiết Tu Trác vào Đại lý tự, trước giờ toàn làm án lớn, nhưng hắn cũng chỉ là một người, về tài danh thì vẫn bị Diêu Ôn Ngọc tiêu dao sơn dã kia vượt mặt, giờ muốn tiến thêm bước nữa, trước khi chuẩn bị vào nội các thì phải có người nâng đỡ.” Ngón tay Thẩm Trạch Xuyên vẽ một vòng nhỏ trên mặt bàn, “Lần trước, ngươi ra mặt trước học sinh Quốc Tử Giám, để lại thanh danh, có thể bán một cái nhân tình cho Tiết Tu Trác. Độ này Hải các lão cũng đang tính mở Thái học, Tiết Tu Trác sẽ có thể thuận lý thành chương chọn binh tuyển tướng.”
“Bổ sung nhân thủ, hình thành sóng triều.” Hề Hồng Hiên ngẫm nghĩ, “Nhưng Diên Thanh có người mà, cần gì nhất định phải dùng Thái học?”
“Để đối phó với Tiêu nhị, chúng ta phải giảng hòa với các gia tộc khác, liên thủ đánh địch, nhưng Diêu gia lại không đồng thuận. Ngươi nghĩ đi, địa vị của Diêu gia trong lòng văn nhân như núi cao, bọn họ không chịu tham gia thì thôi, chỉ sợ bọn họ lại quay sang bắt tay với Tiêu nhị. Nếu mà đã thế, sao không nhân lúc còn sớm đá Diêu gia ra, đưa vị trí ấy cho một người có năng lực đảm nhiệm nhỉ?”
Hề Hồng Hiên lại cười, hắn nói: “Ngươi xuất thân từ Trung Bác, không hiểu rõ ngọn nguồn của tám đại gia tộc. Dù Diêu gia nhất quyết không làm thì cũng không thể đá bọn họ ra, bởi vì căn bản là đá không nổi.”
“Năm xưa Diêu gia cường thịnh, nhìn khắp triều đình làm gì có chỗ cho Hề thị chen chân.” Thẩm Trạch Xuyên lấy khăn lau nước, “Ta biết ngọn nguồn của thế gia, nhưng ta đang xin ngươi đè Diêu gia xuống. Thế cờ hiện giờ đã không thể để kẻ khác tác động nữa, nhị thiếu, vuột mất thời cơ thì kiểu gì cũng loạn đấy.”
Hề Hồng Hiên không dám tự quyết định, bèn nói: “Để sau nói tiếp, cho ta nghĩ cái đã.”
***
Tiêu Trì Dã đang mài đao, lau đao Lang Lệ rất ư tỉ mẩn, không vương một hạt bụi.
Triêu Huy dâng trà cho Lục Quảng Bạch, nói: “Nhị công tử lau đi lau lại đao là muốn chém người à?”
Lục Quảng Bạch vừa uống trà vừa cười: “Hôm nay hắn thế này, còn không mang nổi đao qua cửa đâu. Ký Minh, nhìn thấy không? Cái lúc tháo yêu bài ấy, ta còn tưởng thằng nhóc này sắp khóc luôn rồi cơ.”
“Chẳng mấy khi,” Tiêu Ký Minh cũng cười, “xấc xược thế mà cũng có ngày phải nhịn.”
“Nói ai đấy.” Tiêu Trì Dã gấp khăn lại, không vui lắm.
“Đang khen đệ mà.” Lục Quảng Bạch cảm khái, “Đúng là ở Khuất đô lâu có khác, diễn như thật.”
“Thì ở đây học được mỗi cái đấy thôi còn gì?” Tiêu Trì Dã thu đao về ngồi xuống, gác chân lên, “lão Ngụy khổ công như vậy, thật ta phải nhìn hắn bằng con mắt khác luôn. Mà người khác thì thôi đi, sao các ca ca thấy ta bị người ta đánh mà cũng vui vẻ thế?”
“Chẳng mấy khi mà.” Triêu Huy cảm khái.
“Ta còn sợ đệ khó chịu trong lòng,” Lục Quảng Bạch nói, “chơi với ai thì được chứ chơi với thiên gia thì không được đâu.”
“Hoàng thượng đăng cơ đột ngột, lại liên tục chịu đả kích, vốn đã chẳng phải người gan góc gì cho cam, sợ như thế cũng lường trước được.” Tiêu Trì Dã nói, “Chỉ không ngờ Phó Lâm Diệp thế mà cũng cùng một giuộc.”
“Phó Lâm Diệp có dính dáng đến Hề gia, nhưng hắn chưa đến mức làm chó săn cho thế gia.” Tiêu Ký Minh nói, “Hắn vạch tội đệ, khả năng cao là muốn thuận nước đẩy thuyền để lấy lòng Hoàng thượng với Ngụy Hoài Hưng.”
“Đệ cũng ép ghê thật, Ngụy Hoài Hưng phải lôi ra cả chiêu cuối luôn.” Lục Quảng Bạch nói, “Lôi ra rồi, chúng ta mới phản kích được.”
“Ngụy Hoài Hưng làm quan lâu như thế mà vẫn chưa được vào nội các, là tại nhân cách của hắn.” Tiêu Trì Dã ngẫm nghĩ, “Lúc Hoa Tư Khiêm còn sống, tuy có dùng hắn, nhưng mà ghét lắm. Bây giờ Hải các lão kỵ thế gia nắm giữ nội các, cho nên cũng đè hắn, không cho hắn lên. Trong lòng hắn hận, muốn đối đầu với Hải các lão, phải bắt tay với Hề Hồng Hiên, xông pha thay bọn chúng, mong sao mai mốt sẽ có thể vượt qua ngưỡng cửa đã đè đầu hắn suốt mười mấy năm nay. Bây giờ chỉ cần chúng ta hơi có vẻ chùn bước thôi, đương nhiên hắn sẽ bám riết rồi lấy ra thủ dụ kia.”
“Chuyện trọng đại, cho dù là bằng chứng giả cũng sẽ làm y như thật.” Tiêu Ký Minh nói, “Hắn ra tay từ sổ sách của cấm quân, là vì biết sau Hoa đảng, Hải Lương Nghi đặc biệt sát sao chi tiêu quân lương, một hạt cát cũng không được lọt. Mấy ngày tới Đô sát viện đến điều tra đệ, không thể để Phó Lâm Diệp tra một mình, mà phải cử một người công bằng từ Đô sát viện hoặc quan viên có quyền tra sổ đến tra cùng.”
“Khả năng cao sẽ là người của Cẩm y vệ hợp tác tra cùng Phó Lâm Diệp,” Triêu Huy hơi dừng lại, “dù gì đây cũng là án hành thích.”
“Cẩm y vệ,” Lục Quảng Bạch nhìn sang Tiêu Trì Dã, “Cẩm y vệ không những không giúp chúng ta, mà lại còn toàn đối thủ. A Dã, lần này đệ ăn đủ thật rồi.”
Tiêu Trì Dã cười, hơi khốn nạn, hắn nói: “… Cẩm y vệ ấy à, ta quen lắm.”
***
Mấy hôm sau Đô sát viện bắt đầu tra sổ sách của cấm quân, trước khi đi Phó Lâm Diệp gặp Thẩm Trạch Xuyên hợp tác tra cùng hắn, biết đối phương là tâm phúc mới của Hoàng thượng nên không dám thất lễ, trước tiên phải gọi người dâng trà ngon lên.
Thẩm Trạch Xuyên nhấp mấy ngụm, ôn hòa nói: “Lần đầu ta làm nhiệm vụ, vất vả Phó đại nhân chỉ điểm rồi.”
Phó Lâm Diệp coi y là người của phe thế gia, vừa thân cận cũng vừa dè chừng, chỉ nói: “Không dám chỉ điểm, làm phiền trấn phủ đại nhân đi chuyến này với ta. Cấm quân như thùng sắt, sổ sách rất nhiều, ta sợ đen trắng khó phân, đến lúc đó còn phải nhờ trấn phủ đại nhân tra soát cẩn thận.”
Tra soát ai, tra soát chỗ nào? Phó Lâm Diệp không hề nhắc tới. Hắn vừa không muốn chụm đầu với thế gia đắc tội Hải Lương Nghi, lại cũng vừa không muốn chụm đầu với Hải Lương Nghi đắc tội thế gia, hắn giống như ngọn cỏ đầu tường, vừa nhìn hướng gió vừa ngả theo. Song hắn cũng biết lần này đã đắc tội Tiêu Trì Dã rồi, đến lúc tra sổ thể nào cũng sẽ bị làm khó, Tiêu nhị ngáo ngổ ai mà chẳng biết? Tra soát phủ trạch chỉ e sẽ đổ thêm dầu vào lửa. Cho nên hắn không muốn tự mình ra mặt, hắn đẩy Thẩm Trạch Xuyên lên, để Thẩm Trạch Xuyên đi tra, chính là muốn thí tốt Thẩm Trạch Xuyên.
Thẩm Trạch Xuyên vui vẻ nhận.
Phó Lâm Diệp thấy thế, trong lòng bớt dè chừng hẳn, cho rằng y còn trẻ chưa biết nghĩ.
Quân chia làm hai, Phó Lâm Diệp đến viện làm việc của cấm quân, Thẩm Trạch Xuyên đến vương phủ Ly Bắc.
Người hãy còn cách một đoạn xa, Đinh Đào trông thấy từ trên nóc nhà, thở dài đánh sượt cái, nói: “Sao y có thể như thế nhỉ?”
Cốt Tân: “Như thế là như nào.”
Đinh Đào ấp úng.
Cốt Tân: “Ý ngươi là lúc trước y theo Nhị công tử, giờ lại đi giúp người khác điều tra Nhị công tử đúng không?”
Đinh Đào cắt ngang: “Chớ còn gì nữa!”
“Đàn ông mà,” Cốt Tân mở nút bị rượu, “bao giờ lớn ngươi sẽ hiểu, ai cũng thế cả thôi. Ôm nhau là chuyện trong phòng, mặc áo ra ngoài rồi sẽ thành chuyện ngoài phòng, không giống nhau được… Cái này đừng có ghi!”
Thẩm Trạch Xuyên tới cửa, Triêu Huy và Thần Dương ra đón. Triêu Huy mang quân chức khác, Thẩm Trạch Xuyên phải hành lễ với hắn.
“Phía Bắc là viện của thế tử,” Triêu Huy nói với Thẩm Trạch Xuyên, “chủ yếu là quân vụ của Ly Bắc.”
Thẩm Trạch Xuyên thức thời: “Lần này ti chức đến là để tra Nhị công tử, không liên quan tới Ly Bắc.”
Triêu Huy gật đầu, biết y không đến kiếm chuyện, bèn liếc Thần Dương một cái. Thần Dương bước tới, nói: “Viện của Nhị công tử ở phía Đông, xin phiền trấn phủ đại nhân và chư vị huynh đệ Cẩm y vệ đi theo tôi.”
Thẩm Trạch Xuyên cúi chào Triêu Huy rồi đi theo Thần Dương.
Viện của Tiêu Trì Dã lớn, theo quy chế thì còn vượt cả của thế tử, nhưng hồi đó Tiêu Phương Húc lười sửa lại, hai anh em cũng không ai để ý chuyện này nên vẫn để Tiêu Trì Dã ở. Sau khi hắn nhậm chức Tổng đốc cấm quân thì ít khi về đây, hầu như toàn nghỉ trong cái tiểu trạch cạnh phòng làm việc của cấm quân.
Lúc Thẩm Trạch Xuyên thấy hắn, hắn còn đang khoác áo cói[1] câu cá bên hồ.
1.
“Trấn phủ đại nhân đến sớm thế,” Tiêu Trì Dã cầm cần câu, “ăn sáng chưa?”
“Ăn ở Đô sát viện rồi.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Tổng đốc nhàn nhã nhỉ.”
“Ta là tên nhàn nhã bị thu yêu bài, làm sao so được với trấn phủ đại nhân.” Tiêu Trì Dã rung cần câu, “Muốn tra viện của ta thì đưa công văn tra soát đây đã.”
“Mọi người đều là người đã quen làm việc ở Khuất đô,” Thẩm Trạch Xuyên không nhanh không chậm nói, “Tổng đốc cản trở ta như thế không hay đâu.”
“Ta chỉ chấp nhận công văn,” Tiêu Trì Dã đứng dậy, quẳng cần câu, “không có mà đòi vào viện, ta không vui đâu.”
Ngự sử Đô sát viện đi theo thấy thế bèn vội vàng đứng ra giảng hòa, vuốt giận hai bên: “Được rồi, được rồi, Tổng đốc chờ một lát, trấn phủ đại nhân cũng đừng nổi nóng.”
“Cẩm y vệ làm việc hiểu quy củ nhất,” Tiêu Trì Dã lại gần, giọng lạnh băng, “ngươi ra khỏi chùa Chiêu Tội còn chưa học được à?”
Thẩm Trạch Xuyên nhìn hắn: “Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, hôm nay con chó ta đây có cho ngươi công văn hay không, ngươi cũng phải cười tươi tiếp đón.”
Ngự sử lau mồ hôi, gắng chen vào giữa hai người, liên tục chắp tay nài nỉ: “Được rồi, được rồi—”
“Võ mồm thì giỏi đấy,” Tiêu Trì Dã đẩy ngự sử ra, “có dám đánh thật với ta không?”
“Không đánh, không thể đánh!” ngự sử gân cổ ré lên, “công văn tra soát có ngay đây, Tổng đốc xem đi. Viện cũng phải soát, trấn phủ đợi một chút. Có ngay, cái gì cũng có! Mọi người đừng có gấp mà!”
Ngự sử cuống quá, thốt ra cả giọng địa phương rồi!
===