*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngự sử đi theo tên là Dư Tiểu Tái, phẩm hàm không cao, là một ngự sử giám sát thất phẩm. Chức này giống chức Đô cấp sự trung của các khoa, tuy phẩm hàm không cao nhưng thực quyền lại lớn, có quyền đôn đốc giám sát, hắn là người thích hợp nhất để ra mặt giảng hòa.
Bây giờ đang đúng vào đợt rét đậm của mùa đông, Dư Tiểu Tái lại hoảng đến độ mướt mồ hôi. Bình thường hắn đi làm ở ngoài, đến địa phương làm việc cũng chưa bao giờ rơi vào cảnh oái ăm như lúc này. Cả hai bên hắn đều không đắc tội nổi! Giọng nói kia vừa thốt ra, hai người đang đấu võ mồm đều đồng loạt quay qua nhìn hắn.
Dư Tiểu Tái can hết nước hết cái: “Hẵng còn sớm, tôi sẽ trình công văn tra soát cho Tổng đốc từ từ xem, đang mang trên người đây mà.”
Hắn vừa nói vừa lôi công văn trong túi áo ra, đưa cho Tiêu Trì Dã.
Tiêu Trì Dã lật qua rồi nhìn Thần Dương, Thần Dương nói ngay: “Mời trấn phủ đại nhân đi bên này.”
Dư Tiểu Tái chắp tay: “Đúng thế[1], cứ theo quy củ mà làm, chúng ta đều làm việc vì Hoàng thượng, việc gì phải nóng.”
1.
“Bên ngoài trời lạnh, Cốt Tân, mời vị…” Tiêu Trì Dã ngần ngừ.
Dư Tiểu Tái biết điều hắng giọng cái, lại quay về tiếng phổ thông: “Hạ quan họ Dư, tên Dư Tiểu Tái, tự Do Kính. Trước tiên cảm ơn Tổng đốc quan tâm, trà không cần uống, công sự chưa xong, hạ quan còn phải đi theo trấn phủ đại nhân.”
Tiêu Trì Dã không làm khó hắn nữa, hơi gật đầu. Cốt Tân tiến lên, hành lễ với Dư Tiểu Tái rồi dẫn hắn vào trong viện.
***
Thẩm Trạch Xuyên bước lên thềm đá, thư phòng của Tiêu Trì Dã đã mở ra, người hầu đứng ở hai bên, tất cả đều đang cúi đầu.
Thần Dương nói: “Đây là thư phòng của Tổng đốc, xin trấn phủ đại nhân cứ tự nhiên.”
Thẩm Trạch Xuyên giơ tay, Cát Thanh Thanh bèn nghiêng người gật đầu với Cẩm y vệ ở phía sau, mọi người lập tức tản ra, bắt đầu lật xem sách ở trên giá.
Thần Dương ra hiệu cho Đinh Đào thủ ở đây, tiếp tục dẫn Thẩm Trạch Xuyên đi, rẽ qua hành lang bước qua cửa chính là phòng ngủ của Tiêu Trì Dã.
Thần Dương nói: “Đây là phòng ngủ của Tổng đốc, bên trong có rất nhiều quà của Hoàng thượng, mời trấn phủ đại nhân tự mình kiểm tra.”
Thẩm Trạch Xuyên nói “Làm phiền” rồi bước vào.
Phòng của Tiêu Trì Dã lớn, song lại đơn giản một cách bất ngờ. Sau bức bình phong là chiếc bàn dài thắt vó ngựa, bên trên đặt mấy quyển binh thư. Không trang trí hoa hòe, cũng không treo đồ cổ tranh chữ, chỉ có một tấm bản đồ Đại Chu treo trên tường.
Thẩm Trạch Xuyên nhặt một cuốn binh thư lên mở ra xem, bên trong còn mới, cứ như chưa ai đọc bao giờ.
Một hồi lâu sau, cửa đóng lại.
Mắt Thẩm Trạch Xuyên không rời sách: “Dư ngự sử tra xong thư phòng là đến đây đấy.”
Tiêu Trì Dã cởi áo choàng: “Riêng thư phòng cũng phải tra qua giờ Ngọ. Phó Lâm Diệp được lắm, để tránh ta mà đẩy ngươi tới đây.”
Thẩm Trạch Xuyên nhẹ nhàng lật trang: “Hắn không muốn đắc tội ai, tra nhanh cho xong còn sớm kết án.”
Tiêu Trì Dã nghiêng đầu, nhìn đường nét của Thẩm Trạch Xuyên qua tấm bình phong, hỏi: “Sao ngươi lại trốn trong đấy?”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Tra sổ.”
Tiêu Trì Dã nói: “Thứ ngươi muốn tra không có trong đấy đâu.”
Thẩm Trạch Xuyên đóng sách lại, đặt xuống bàn rồi nói: “Phải để ta tra xong mới biết được.”
Tiêu Trì Dã giơ tay gõ gõ tấm bình phong, nói: “Sao nghe như muốn tra cái khác ấy nhỉ.”
“Văn bản phản nghịch, sổ sách hối lộ, thư từ quân vụ,” Thẩm Trạch Xuyên nói với tấm bình phong, “ta tra hết.”
“Thiếu rồi,” Tiêu Trì Dã nói, “thơ văn tục tĩu, sách truyện khiêu dâm không tra à?”
“Ta có công vụ,” Thẩm Trạch Xuyên nhẹ nhàng nói, “với lại đang ban ngày ban mặt, không dám quá phận.”
Bình phong nửa xuyên thấu, láng máng nhìn được hình bóng đối phương. Ngón tay Tiêu Trì Dã lướt dọc theo cái bóng đến cổ Thẩm Trạch Xuyên, tuy không hề chạm vào, nhưng vẫn khiến Thẩm Trạch Xuyên cảm nhận được hơi nóng khi bị vuốt ve.
“Hề Hồng Hiên mời ngươi uống rượu.” Tiêu Trì Dã nói chắc chắn.
“Ừ.” Thẩm Trạch Xuyên đáp thờ ơ.
Ngón tay Tiêu Trì Dã đã lướt đến cổ áo Thẩm Trạch Xuyên, hắn hỏi: “Hoa tửu[2] ăn ngon không?”
2.
Thẩm Trạch Xuyên ung dung đáp: “Ngon.”
Tiêu Trì Dã hỏi: “Ăn nóng không?”
Thẩm Trạch Xuyên đáp: “Nóng.”
Tiêu Trì Dã cũng nóng, ba ngón tay hắn trượt xuống, tựa hồ đương mơn man cần cổ Thẩm Trạch Xuyên, kéo vạt áo kia ra, men thẳng xuống dưới. Thẩm Trạch Xuyên không lùi mà lại tiến tới, qua lớp bình phong thủy mặc mỏng như sương, ngón tay Tiêu Trì Dã mơ hồ lướt qua ngực y.
“Đeo khuyên tai không?” Tiêu Trì Dã bỗng dưng hỏi.
“Không đeo,” Thẩm Trạch Xuyên hơi nghiêng đầu, lộ ra tai, “ngươi muốn ta đeo à?”
“Nhị công tử đánh một cái khuyên ngọc bích nhỏ cho ngươi chơi nhé.” Tiêu Trì Dã nói.
“Một cái thôi?”
“Một cái thôi,” mắt Tiêu Trì Dã chú mục vào chiếc cổ và vành tai mờ ảo của y, nói, “đeo bên phải.”
Tiêu Trì Dã quen dùng tay phải để ôm y, lúc lật người lại, chỉ cần hơi cúi đầu một chút là có thể ngậm được vành tai y. Ngọc bích trên trắng mịn, lúc gạt tóc đẫm mồ hôi bên tai ra, vẻ mặt đê mê và thỏa mãn của y nhất định sẽ rất đẹp.
Thẩm Trạch Xuyên không đáp, một nét cười bất tận lộ ra qua lớp bình phong. Tiêu Trì Dã không nhìn được mắt y, nhưng lại thấy rõ khóe môi y, y lại đang toát ra sự mời gọi vô tình ấy.
“Tới ôm ta đi.”
“Tới sờ ta đi.”
Tiêu Trì Dã nhắm mắt lại, cảm thấy Thẩm Trạch Xuyên cứ luôn mập mờ như thế, lời nói không tiếng động ấy như đang khuyến khích dục vọng mãnh liệt của hắn hãy càng mạnh mẽ xông ra. Hắn thề, hắn vốn không phải người dễ bị kích động như thế, dục vọng của hắn vốn thuộc về đồng xanh và trời cao.
“Rượu của lầu Ngẫu Hoa ngon, rượu của phường Hương Vân cũng ngon.” Thẩm Trạch Xuyên không hề nhận ra ý tứ trong sự im lặng của hắn, “Nhưng ngươi là khách quen của phường Hương Vân mấy năm rồi, không ngờ các chị em ở phường Hương Vân lại đi ôm ấp người khác nhỉ.”
“Vui mới tình cũ ắt phải khác nhau,” Tiêu Trì Dã nói, “bây giờ ta đang say mê ngươi, các nàng ghen cũng phải.”
“Chuyện Hề Hồng Hiên nắm trong tay phường Hương Vân, ta cũng không biết.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Bây giờ các nàng đều đang đồng lòng nhất quyết gán ngươi tội nhận hối lộ, làm sao đây, ngươi định dùng tình cảm để khiến các tình cũ này mủi lòng mà sửa lời khai à?”
Tiêu Trì Dã thu tay lại, nói: “Chủ của phường Hương Vân không phải Hề Hồng Hiên, ít nhất lúc ta còn đến đó thì không phải. Hương Vân của phường Hương Vân rất khôn ngoan, thậm chí còn nổi tiếng trong cả giới quan văn và học sinh của Thái học, chỉ bằng mấy chữ học đòi của Hề Hồng Hiên, chắc chắn không thu phục nổi nàng.”
“Ý ngươi là?”
“Có thể khiến Hương Vân ngụy tạo bằng chứng, chỉ có hai khả năng. Một là nàng đã động lòng, lưỡng tình tương duyệt với một vị công tử thế gia nào đó, sẵn sàng vì đối phương mà đạp ta một cú, hai là nàng bị người khác ép, bất đắc dĩ phải ngụy tạo bằng chứng.” Tiêu Trì Dã nói, “Nếu là khả năng thứ hai thì phải tra cho cẩn thận.”
“Xem ra vẫn còn nặng tình ghê nhỉ.” Thẩm Trạch Xuyên cười.
Tiêu Trì Dã nói: “Lần nào Khuất đô chuyển hướng gió cũng đều là Hương Vân tiết lộ, tự dưng nàng lại phản chiến… Ta cũng không nỡ nhìn nàng chịu khổ.”
“Tận tình đấy,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “những ngày đầu năm sau cực kỳ quan trọng, đầu xuân có hòa được một ván với nhau không, thì còn phải xem ngươi bị đánh thế nào, tuyệt đối đừng tự loạn đầu trận tuyến vì mỹ nhân.”
“Giờ ta đang nhàn rỗi ở nhà, không được ra ngoài, phải nhờ ngươi tra giúp thôi.” Tiêu Trì Dã nói, “Lúc đi thì chuyển lời cho Hương Vân giùm ta, Nhị công tử vẫn muốn nối lại tình cũ với nàng đấy.”
Thẩm Trạch Xuyên nhẹ nhàng đẩy tấm bình phong ra, nói: “Dạo này ta nhiều việc, e là không rảnh đâu, không thì bảo Đinh Đào hay Cốt Tân đi thay ngươi đi?”
Cuối cùng Tiêu Trì Dã cũng nhìn rõ y, hắn nói: “Sao lại thế, không phải ngươi đang ở phố Đông Long à?”
Thẩm Trạch Xuyên toan trả lời, bỗng nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài. Y còn chưa động, Tiêu Trì Dã đã đột nhiên cúi xuống, vác y lên vai, bước mấy bước qua chiếc bàn dài, mang vào trong buồng ngủ.
Dư Tiểu Tái nhấc áo bước lên thềm, gõ cửa gọi: “Trấn phủ đại nhân?”
Trấn phủ đại nhân đang bị người ta đè ở sau giá áo, áp lên tường không đáp lại được. Quần áo phủ khắp người, Thẩm Trạch Xuyên trở tay chống lên ngực Tiêu Trì Dã, nghiêng cổ toan lên tiếng — Tiêu Trì Dã lại chợt nâng y lên, Thẩm Trạch Xuyên va vào giá áo, thấy giá áo sắp đổ, bèn lập tức giơ chân chặn lại. Tiêu Trì Dã thừa cơ nâng chân kia của y lên kẹp vào hông, chặn cứng y trước người mình.
“Hắn có quyền tấu thẳng lên Hoàng thượng,” Tiêu Trì Dã chậm rãi nói, “để hắn thấy ta và ngươi ở cùng nhau là xong đấy.”
Dư Tiểu Tái lại gõ cửa, gọi: “Trấn phủ đại nhân có ở trong đấy không?”
Thẩm Trạch Xuyên bấu vào tay Tiêu Trì Dã, thấp giọng: “Thừa cơ làm khó không phải hành động của quân tử đâu.”
“Ta thừa cơ làm khó ư?” Tiêu Trì Dã đỡ mông y, chóp mũi rất gần, bật cười, “đúng vậy, ta thừa cơ làm khó đấy.”
Thẩm Trạch Xuyên nhìn thẳng vào hắn, ngực khẽ phập phồng.
Sau bao lâu không được đáp lại, Dư Tiểu Tái mới bèn đẩy cửa ra. Hắn cắp công văn lục soát đi vào, bắt đầu nhìn quanh quất phòng, chuẩn bị kiểm tra.
Chân dài của Thẩm Trạch Xuyên chầm chậm móc chiếc giá áo thẳng lại. Lúc y duỗi chân ra, cả eo lẫn mông đều phải khẽ cựa theo, giờ đang bị bàn tay của Tiêu Trì Dã bưng, lại toát ra một lớp mồ hôi mỏng mới kéo thẳng được giá áo.
Giá áo đứng vững lại rồi, Tiêu Trì Dã mới ghé vào tai y, dùng giọng vô cùng nhẹ: “Thật ra nó không đổ được đâu.”
Thẩm Trạch Xuyên liếc xéo hắn, mỉm cười mấp máy môi: Ngươi—là—đồ—khốn.
Tiêu Trì Dã hớn hở nhận, dán vào tai y rủ rỉ: “Đeo khuyên tai nhé Lan Chu.”
Dư Tiểu Tái lẩm bẩm gì đó, xem xong buồng ngoài rồi thì đi vào buồng trong.
Thẩm Trạch Xuyên muốn cử động, Tiêu Trì Dã lại càng muốn đè y, chừng nào y chưa gật đầu thì hắn sẽ chưa buông.
“Đeo nhé,” hơi thở của Tiêu Trì Dã làm ướt tai Thẩm Trạch Xuyên, khí nóng phả vào trong, ướt đến mức sống lưng Thẩm Trạch Xuyên tê dại, Tiêu Trì Dã cười nỉ non, “đeo cho ta ngắm.”
Đeo cho ta ngắm.
Đó là yêu cầu ngang ngược đến cỡ nào, Tiêu Trì Dã chẳng thèm trốn tránh con sói tham lam trong mình nữa, hắn dồn hết dục vọng cháy bỏng mà mãnh liệt này về phía Thẩm Trạch Xuyên, muốn Thẩm Trạch Xuyên cũng cảm nhận được cái nóng hừng hực ấy.
Đêm ấy khi sa đọa vào vực sâu, bọn họ giao hòa trong tuyệt vọng, ngực bụng đầm đìa máu kề sát nhau, mọi sự yếu đuối đều phơi bày trước mắt đối phương. Tiêu Trì Dã không định một mình nếm trải dư vị sau hừng đông, hắn muốn túm chặt mắt cá chân của Thẩm Trạch Xuyên, từng chút từng chút một kéo Thẩm Trạch Xuyên về, giam cầm y trong sóng triều biển dục chỉ của riêng bọn họ.
Dư Tiểu Tái sắp tới gần rèm, Thẩm Trạch Xuyên kéo áo Tiêu Trì Dã, tình thế cấp bách, hai người đối diện trong gang tấc.
Dư Tiểu Tái vén rèm lên, thấy trong buồng ngủ không có ai. Quần áo rơi vương vãi quanh chiếc giá áo trong góc, hắn không thể tự tiện lật lên, đành chỉ dùng mắt nhìn quanh phòng.
Thẩm Trạch Xuyên chật vật thở dưới gầm giường, cái gầm giường này căn bản không chứa nổi hai người, ngực Tiêu Trì Dã đè sát tới mức y chỉ có thể há miệng thở thật chậm, cơ thể cường tráng này quả thực quá nặng.
Artist: THo或者肉或者天虹
Tiêu Trì Dã cúi đầu nhìn y chăm chú.
Thẩm Trạch Xuyên ngay tức thì có dự cảm, vô thanh nói: Không được, đừng, đừng—
Tiêu Trì Dã hôn y, đoạt mất cơ hội thở dốc của y. Ngón tay Thẩm Trạch Xuyên càng bấu chặt, bấu đến đau lưng của Tiêu Trì Dã, nhưng Tiêu Trì Dã vẫn từng chút một cướp đi hơi thở của Thẩm Trạch Xuyên, cảm giác như sắp ngất ấy khiến Thẩm Trạch Xuyên không thể kháng cự lại sự tấn công của Tiêu Trì Dã.
Cảm giác này giống như chìm vào nước sâu, chỉ có Tiêu Trì Dã mới là tấm bè cứu mạng của Thẩm Trạch Xuyên. Nhưng tấm bè ấy đang cường bạo công thành đoạt đất, tựa sóng cuồng biển dữ, muốn Thẩm Trạch Xuyên phải khắc cốt ghi tâm, phải nhớ kỹ sự tàn nhẫn giây phút này của hắn, và cả nỗi sợ hãi khi dần dần bị hắn chiếm đoạt.
===