Viên Liễu chết bất đắc kỳ tử trong ngục, Thần Dương thu xác hắn, theo yêu cầu của Tiêu Trì Dã, bố trí một căn nhà mới cho vợ con hắn ở thành Đan rồi mời một tiên sinh tốt cho con hắn.
Tiêu Trì Dã ốm tới tận lúc Khuất đô tan tuyết, đến khi hắn có thể ra ngoài vào chầu, Hề Hồng Hiên đã được đề bạt lên chủ sự ti khảo công bộ Lại.
Thẩm Trạch Xuyên giao lại yêu bài cấm quân cho Tiêu Trì Dã, tranh thủ lúc lấy yêu bài, Tiêu Trì Dã quét cả người y một lượt từ trên xuống dưới.
“Cảm ơn,” Tiêu Trì Dã rút yêu bài, “trấn phủ đại nhân.”
“Không dám.” Ngón tay Thẩm Trạch Xuyên hơi cong lại, tựa như lưu luyến.
Tiêu Trì Dã huơ yêu bài, nói: “Thích rồi à?”
Thẩm Trạch Xuyên cười: “Thích chứ, mấy hôm nay sờ quen rồi.”
Tiêu Trì Dã thấy hai bên đều đã lui ra xa, mới nói: “Chỉ sờ mỗi yêu bài của ta thì quá không có tiền đồ đấy.”
Thẩm Trạch Xuyên chắp tay sau lưng nhìn hắn: “Bệnh nặng mới khỏi, Nhị công tử có thả cửa cũng nên biết chừng mực.”
“Ta thanh tâm quả dục hơn nửa tháng rồi,” Tiêu Trì Dã bị nắng chiếu đến mức hơi buồn ngủ, cựa quậy chân, “bạc tình lang thương nhớ ngày đêm còn không thèm đi liếc ta lấy một cái, giờ ra ngoài rồi, đương nhiên phải tìm cách chữa lành con tim chứ.”
Thẩm Trạch Xuyên bị gió thổi, nói: “Cái loại hư hỏng suốt ngày đứng núi này trông núi nọ, lại còn tình cũ tình mới đếm không xuể đó, tốt nhất càng sớm quên đi càng tốt, không đáng vì hắn mà bỏ lỡ xuân đẹp nhân gian.”
Tiêu Trì Dã hỏi: “Cái gì hư cơ?”
Thẩm Trạch Xuyên: “Nhị công tử.”
Tiêu Trì Dã muốn véo gáy y, nhưng làm thế ở đây lại không phù hợp, bèn nói: “Nói chuẩn lắm, nói hay lắm, nói đến mức Nhị công tử phải hoan hô ngươi đấy.”
“Khách khí quá,” Thẩm Trạch Xuyên ra chiều khiêm tốn, “có lòng là được rồi.”
“Lại còn đặc biệt đi tra xem có những tình cũ nào cơ,” Tiêu Trì Dã nói, “ngươi để ý phết nhỉ.”
“Có tra đâu,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “ngồi uống chén rượu ở phường Hương Vân, dăm ba chuyện phong lưu hỏi tí là ra ngay ấy mà. Tỉ như Nhị công tử là khách quen, là tay già dặn chuyện phong nguyệt.”
“Phục à?” Tiêu Trì Dã nói.
“Bội phục, bội phục.” Thẩm Trạch Xuyên vừa nói vừa nhìn hắn, thanh âm thả chậm, “Nhưng nghe qua sao bằng tự mình thử, người được kể so với người ta gặp, không giống như là cùng một người.”
“Ít cơ hội thôi,” Tiêu Trì Dã nâng tay đeo yêu bài vào, “chơi thêm mấy lần sẽ hiểu thêm mấy phần. Chúng ta cũng không phải chưa từng thử ‘nhai kỹ nuốt chậm’, vị cũng được chứ?”
Thẩm Trạch Xuyên mím chặt môi trong ánh nhìn của hắn.
Tiêu Trì Dã cười: “Xem ra vẫn còn nhớ, chuyện ngươi đáp ứng ta cũng nhớ chứ nhỉ?”
“Chuyển lời của ngươi cho Hương Vân,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “bắc cầu móc nối cho các ngươi, kiếm một chén rượu mừng, đương nhiên là nhớ rồi.”
“Ta biết ngươi đáng tin cậy mà,” Tiêu Trì Dã nói, “nếu chuyện này hoàn thành, ta nên cảm ơn ngươi thế nào đây?”
“Biếu tiền cũng được đấy.” Thẩm Trạch Xuyên hơi lười, ánh mắt lướt dọc phiến đá ra ngoài, lơ đễnh đáp.
Vừa lúc Hàn Thừa đi ra từ nội đường, vẫy tay với bọn họ, tiểu thái giám bên cạnh nhanh nhẹn bước tới.
“Mời hai vị gia, Hoàng thượng đang chờ!”
Lý Kiến Hằng ngồi trên long ỷ nghe mọi người nghị sự, sắp đến tiết Lập xuân, trồng dâu trồng gai ở các vùng đều là đại sự. Tả đô ngự sử Đô sát viện Sầm Dũ đang thượng tấu, đề cập đến chuyện các khu dân cư ở Khuất đô có hiện tượng lấn chiếm cống rãnh công, giờ tuyết đang bắt đầu tan, nếu không có biện pháp duy trì cống rãnh thông thoáng thì đến mùa mưa, đường phố nhất định sẽ bị ngập.
Việc này quá nhỏ, chí ít so với các việc đang được bàn bạc khác thì có vẻ không đáng để tâm. Lý Kiến Hằng thậm chí còn chưa nghe rõ đã cho qua luôn, bị chất giọng vĩ đại của bố chính sứ Trung Bác lôi kéo.
Mấy lần Sầm Dũ muốn mở miệng đều bị ngắt lời.
Lúc tan triều Sầm Dũ ra cung, bỗng nghe thấy phía sau có người gọi ông. Ông quay đầu lại, thấy Thẩm Trạch Xuyên.
Thẩm Trạch Xuyên hành lễ, nói: “Mạo muội giữ chân Sầm ngự sử, ti chức có chuyện muốn thỉnh giáo.”
Sầm Dũ: “Mời Thẩm trấn phủ nói.”
Thẩm Trạch Xuyên: “Lúc nãy thượng triều nghe thấy ngự sử tấu chuyện tắc cống rãnh công, chính là chỉ đoạn cống mới đột nhiên bị ngập ở khu dân cư phố Đông Long?”
Sầm Dũ ra hiệu cho Thẩm Trạch Xuyên vừa đi vừa nói, ông nói: “Đúng vậy, việc lấn chiếm cống rãnh ở phố Đông Long đã xuất hiện từ năm Hàm Đức rồi, những năm trước cứ đến đầu xuân là khu dân cư sẽ bị ngập, nhưng vì không có ai chết với cũng không có chuyện gì xảy ra nên chẳng ai để ý.”
Thẩm Trạch Xuyên tức thì khẽ cười khổ: “Không giấu gì đại nhân, ti chức đang ở đó đây.”
Sầm Dũ rất ngỡ ngàng, vội vàng hỏi: “Mấy hôm nay đã ngập rồi ư?”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Nhà của ti chức ở chỗ đất khá cao, các nhà hai bên lấn chiếm cống rãnh nên mở rộng sân, đã nới hiên tới tận mái hiên nhà ti chức rồi, nước bẩn tắc không thông, đêm qua đã tràn vào trong sân. Sáng nay trước khi vào chầu, ti chức đặc biệt đi một chuyến xem các khu dân cư xung quanh, các nhà ở chỗ đất thấp đều đã ngập nước.”
Sầm Dũ phiền muộn: “Nhỡ mà gặp dịch bệnh gì thì hỏng. Chưa nói đến chuyện ngập lụt, bởi vì ai cũng muốn giành giật mấy tấc đất nên cứ xây nhà cửa sát sạt nhau, ở giữa không có gạch ngăn, toàn dùng ván gỗ, lỡ cháy thì có mà lớn chuyện.”
Thẩm Trạch Xuyên nghĩ ngợi giây lát, trấn an: “Đại nhân đừng lo, ti chức sẽ nói chuyện với Chỉ huy sứ đại nhân xem có bẩm lên Hoàng thượng được hay không, rồi sẽ tranh thủ phái người đi khơi thông sớm nhất có thể.”
“Được, ta cũng sẽ bảo các lão.” Sầm Dũ phải đi rồi, nhưng cuối cùng lại quay lại, cười với Thẩm Trạch Xuyên, “Trấn phủ có tâm, nếu có thể mau chóng giải quyết việc này thì cũng coi như là một kiện công đức.”
Thẩm Trạch Xuyên chắp tay tiễn ông.
***
Mai đỏ ở trạch viện đã tàn, lúc Thẩm Trạch Xuyên đến, Tiêu Trì Dã đang đứng trong thư phòng ngắm mấy đóa mai còn sót.
“Mấy hôm nay tuyết tan, chỗ nào cũng ẩm kinh khủng.” Tiêu Trì Dã khều một cành mai, “Cái nhà của ngươi làm sao mà ở được.”
Độ này Thẩm Trạch Xuyên đúng là đang phát sầu vì chuyện này, y kéo nhẹ cổ áo, đổi giày, nói: “Sân ngập rồi.”
“Năm năm trước ta hỏi, Triêu Huy có nhắc đến chuyện cống rãnh.” Tiêu Trì Dã quay lại, “Không nghĩ lâu như vậy rồi mà vẫn chẳng ai đi giải quyết.”
“Dù gì bị ngập cũng chỉ toàn dân nghèo hạ lưu, giải quyết vừa tốn thời gian vừa tốn công sức.” Thẩm Trạch Xuyên cười nhạt, “Ai mà chịu làm chứ.”
“Ngươi định làm đấy thôi?” Tiêu Trì Dã nhìn y, đi tới, “năm nay là năm Thiên Sâm thứ nhất, có đô sát đánh giá thành tích, nếu có việc thì văn võ trong triều sẽ tranh nhau làm cho xem.”
“Chưa chắc.” Thẩm Trạch Xuyên vịn vào tường toan giẫm lên chiếu, lại bị Tiêu Trì Dã chặn lại, y ngước mắt, hỏi, “Sao thế?”
Tiêu Trì Dã cúi xuống nhặt ủng của Thẩm Trạch Xuyên lên, ấn vài cái lên lớp da bên ngoài rồi nói: “Cẩm y vệ keo kiệt thế, đến ủng da hươu cũng không nỡ cho một đôi à?”
Tất sạch của Thẩm Trạch Xuyên đã ướt một nửa, Tiêu Trì Dã sai người nhóm than sưởi phòng. Hôm nay sắc mặt Thẩm Trạch Xuyên kém, hóa ra là vì lạnh.
“Ủng da hươu cũng không ngâm nước được.” Thẩm Trạch Xuyên dịch chân, không cho Tiêu Trì Dã nắm lấy, y rũ mắt nhìn Tiêu Trì Dã, nói, “Mấy chỗ đất thấp ở phố Đông Long toàn nhà thổ nghèo không, giờ đang ngập nước bẩn cả rồi.”
Tiêu Trì Dã cứ thế ngồi xổm ngẩng lên: “Mấy nhà thổ đó xưa nay không kén khách, gặp ai cũng tiếp, được mấy đồng dùng bừa phứa cả. Thuế còn không trả nổi, năm nào cũng khất nợ, đám người đếm tiền sống qua ngày ở bộ Hộ cũng chẳng tốt đẹp gì, đặc biệt có lòng mặc xác bọn họ.”
“Cả khu dân cư cũng bị ngập.” Thẩm Trạch Xuyên nói.
“Quen chờ rồi, qua mùa xuân là lại ổn thôi.” Tiêu Trì Dã đứng dậy, nói, “Người làm việc thì không thiếu, nhưng người tình nguyện làm việc không công thì lại quá thiếu. Hôm nay tan triều xong cũng chưa ăn, cùng đi ăn đi.”
Nha hoàn mang guốc gỗ đến cho Thẩm Trạch Xuyên, y xỏ guốc vào rồi mà vẫn không cao bằng Tiêu Trì Dã. Tiêu Trì Dã nhìn mắt cá chân gầy xinh đẹp đeo tất sạch của y, lại nhớ tới loại thuốc y uống mãi hồi trước.
“Năm mới rồi mà chẳng thấy ngươi béo lên tí nào cả.” Tiêu Trì Dã đẩy cửa, dẫn y ra ngoài.
“Bận quá, ngày chỉ ngủ có hai canh giờ thôi,” Thẩm Trạch Xuyên gõ nhẹ guốc gỗ, “cứ tưởng làm nam trấn phủ là được ngồi chơi xơi nước, ai ngờ binh thợ lại lắm việc thế.”
“Nếu Hề Hồng Hiên không giữ được ngươi,” Tiêu Trì Dã nghiêng đầu, “nhân lúc chưa muộn đổi sang phe Nhị công tử đi.”
“Thế thì có khi hai canh giờ còn chẳng có để mà ngủ ấy chứ,” Thẩm Trạch Xuyên bước theo hắn, “người còn lại trong Cẩm y vệ bây giờ gần như toàn con ông cháu cha ăn cơm tổ tông ban, không ưa cấm quân đâu.”
Mấy hôm nay tuyết đang tan, trong sân sũng nước đọng. Tiêu Trì Dã bước qua vũng nước rồi quay lại, nhìn Thẩm Trạch Xuyên một lát.
Thẩm Trạch Xuyên lê guốc, tà áo màu nguyệt bạch nếu không nhấc lên sẽ chấm thẳng vào nước. Giờ trời đã tối, vầng trăng lấp lánh xinh đẹp lơ lửng nơi chân trời diệu vợi, khiến cho vạn vật càng trong trẻo, cũng khiến cho bóng của Thẩm Trạch Xuyên trong nước vừa mỏng lại vừa đẹp. Y mải nói chuyện, chăm chú nhìn đường, không để ý Tiêu Trì Dã đã dừng lại, vẫn nhấc áo nhảy qua vũng nước như đứa bé con, nhảy tới trước mặt Tiêu Trì Dã.
Tiêu Trì Dã chẳng thèm nghĩ, cúi người ôm eo y vác thẳng lên vai. Guốc gỗ trượt xuống đất, Tiêu Trì Dã xách lên, cứ thế một tay xách guốc, một tay ôm người đi vào phòng uống rượu lúc trước.
Thần Dương lui mấy bước, ra dấu cho thị vệ ở đằng sau, lặng lẽ xua người trong sân lui đi. Đinh Đào trên nóc nhà cũng không dám ho he, ló hai cái mắt ra nhìn Nhị công tử vác người. Kiều Thiên Nhai và Cốt Tân mỗi người ngồi xổm trên một đầu mái, không hẹn mà cùng tu một hớp rượu.
“Sáng nay thấy sắc mặt không tốt,” Tiêu Trì Dã nói, “sao nóng thế này, ốm rồi à?”
Thẩm Trạch Xuyên vắt vẻo trên vai hắn, ngắm trăng trên mặt đất, nói: “… Chắc vậy.”
“Hùng đồ bá nghiệp không phải chuyện một sớm một chiều,” Tiêu Trì Dã bước lên thềm, đá văng cửa, “mạng là quý nhất.”
“Lúc hận ta có thế đâu,” Thẩm Trạch Xuyên rơi xuống một mảnh mềm mại, y chăm chú nhìn Tiêu Trì Dã, “ốm vặt thôi, ngủ một giấc là khỏi.”
Tiêu Trì Dã không nhìn y, tự mình cởi giày rồi cởi áo choàng. Nha hoàn nối đuôi nhau đi vào, đặt thức ăn lên chiếc bàn nhỏ.
Thẩm Trạch Xuyên lau xong tay, lại muốn nới cổ áo. Tiêu Trì Dã bên cạnh đưa tay nới hộ y, dùng ngón tay mở nhẹ cổ áo ra, thấy một nốt ban đỏ.
“Dạo này ẩm quá,” mu bàn tay Thẩm Trạch Xuyên gạt tay hắn ra, “hàng xóm chiếm đất nới hiên chắn hết ánh sáng.”
Tiêu Trì Dã như không để bụng, “Ừ” một tiếng cho qua.
Hai người ngồi xuống, lúc ăn, Tiêu Trì Dã nói: “Giờ cái nhà kia của ngươi cũng không còn hợp thân phận nữa rồi, sao không chuyển ra?”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Ở gần chùa Chiêu Tội, tiện gặp sư phụ, lại còn ở ngay trên phố Đông Long, Hề Hồng Hiên mà có động tĩnh gì thì cũng dễ tra.”
Tiêu Trì Dã nhìn y ăn, nói: “Sư phụ Kỷ Cương không thể làm tạp dịch ở chùa Chiêu Tội mãi được, chuyển nhà đi, ở chung một chỗ càng tiện hành động hơn.”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Để ta xem đợt này có căn nào phù hợp không đã.”
Thật ra trong tay y còn có nhà của Tề thái phó, nhưng cái nhà ấy hiện tại không ở được, quá bắt mắt. Chuyển nhà thì dễ, khó ở chỗ Hề Hồng Hiên cứ nhìn chằm chặp, y không dám mạo hiểm sư phụ và tiên sinh.
Lúc xong bữa đêm đã về khuya, trời vẫn lạnh. Thẩm Trạch Xuyên đứng dậy chuẩn bị cáo từ, Tiêu Trì Dã bèn đẩy cửa sổ, huýt một cái lên nóc nhà.
Ba thị vệ và một Mãnh cùng thò đầu ra.
Tiêu Trì Dã chống tay lên bệ cửa sổ, nhìn Thẩm Trạch Xuyên lấy áo choàng, nói với bọn họ: “Đóng cổng, đêm nay trấn phủ đại nhân không đi.”
Thẩm Trạch Xuyên quay lại.
Tiêu Trì Dã không cười, vẻ cợt nhả ban ngày của hắn tựa hồ đã bị gió đêm thổi tan mất, trong đôi mắt ấy ẩn giấu rừng tối và sương mù, dưới ánh trăng lại càng thêm phần mông lung sâu thẳm.
Có lẽ hắn đúng là một tay già dặn chuyện phong nguyệt thật.
Thẩm Trạch Xuyên nghĩ.
Chỉ riêng ánh mắt ấy của hắn là đủ rồi.
===