*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hề Hồng Hiên run rẩy ói òng ọc, mặt trắng phát ớn. Hàn Cận đằng sau thấy tình hình không ổn, bèn vội vàng lội nước đến can. Tiêu Trì Dã buông tay ra, nhìn Hề Hồng Hiên được nâng lên kiệu. Mưa vẫn đang rơi, chúng quan viên vừa khóc vừa đuổi theo kiệu của Lý Kiến Hằng, ùa về phía cửa cung.
Giày của Phan Tường Kiệt đã tuột cả đôi, lão xách áo choàng thở hồng hộc chạy lạch bạch theo, còn không quên khóc gọi “Hoàng thượng”. Người xung quanh cũng chẳng khá khẩm hơn, chỉ có mình Hải Lương Nghi là nghiêm trang không đổi, chạy thẳng về cung theo cỗ kiệu.
Các thái y đứng chờ sẵn cuống cuồng ra đỡ rồi nháo nhác chạy tiếp vào cung. Mộ Như mặc đồ trắng ra đón, vừa thấy Lý Kiến Hằng người bê bết máu là nước mắt lập tức tuôn trào.
Thái hậu được Hoa Hương Y đỡ ra, khiển trách Hàn Thừa: “Ngươi cuống thì thôi đi, sao lại để một đám lão đại nhân cũng chạy theo thế này? Đều là người đã có tuổi, lại còn dầm mưa, nhỡ mà xảy ra chuyện gì thì có phải là thêm dầu vào lửa không!”
Cẩm y vệ ồ ạt quỳ xuống, Hàn Thừa nói: “Vi thần tội đáng chết vạn lần.”
“Mau đi bảo người nấu canh và mang quần áo tới,” Thái hậu nói với các đại thần, “chứng kiến lòng son của chư vị, ai gia vô cùng cảm động. Hiện giờ Hoàng thượng đã hồi cung, lúc này cũng không thể cuống nữa. Trời rét như vậy, mọi người hãy vào trong điện tránh gió, uống ít canh nóng đi, đừng để đổ bệnh lúc này.”
Quần thần dập đầu tạ ơn.
Thái hậu nói tiếp: “Nguyên phụ, nội các và đại nhân các bộ vào nói chuyện.”
***
Sầm Dũ không ở đây, ông ở lại phố Đông Long để khơi thông đường chính cùng Tiêu Trì Dã. Dư Tiểu Tái phẩm hàm thấp, cũng đi theo sau, ôm áo mưa[1] cho Sầm Dũ.
1.
Mặt và cổ Tiêu Trì Dã sũng nước, gió lạnh thổi trúng khiến người chung quanh run cầm cập, hắn lại chẳng mảy may suy suyển. Vừa nãy đào người lên, cái thứ nặng gần năm chục cân ấy là một mình hắn nâng, lúc này đang quấn khăn quanh hổ khẩu, sắc mặt rất kém.
“Những hộ ở chỗ đất trũng toàn nhà nghèo thôi, có cái nhà bằng gỗ vụn để ở đã khó rồi, giờ lại bảo phá đi, mười người thì tám chín người không chịu đâu.” Sầm Dũ đi chân trần ngâm nước, giắt quan bào sũng nước vào bên hông, nói, “Hôm nay mới chỉ ngập phố Đông Long vì phố Đông Long giáp sông Khai Linh, nếu mưa mà không tạnh, Tổng đốc, ngày mai các phố khác cũng sẽ ngập hết.”
“Nếu triều đình đồng ý trợ cấp những hộ nghèo bị mất nhà năm lượng bạc thì bọn họ sẽ chịu ngay thôi.” Nửa người Đàm Đài Hổ ngâm trong bùn, nói, “Cốt là cần chỗ ở mà, miễn chịu trợ cấp bạc thì không thành vấn đề. Ti chức lại cảm thấy, mấy cái nhà lớn mới là khó khơi thông. Nhà nào cũng mở rộng trái phép, chỉ vì tranh giành mấy tấc đất mà đánh nhau vỡ đầu chảy máu cũng chả thiếu. Bây giờ bảo bọn họ phá đi, chỉ bằng năm lượng bạc, ai mà cam lòng nhà đang yên đang đẹp lại đi đạp đổ chứ? Hỏi quanh đây ai chịu!”
“Sợ là sẽ không đồng ý trợ cấp đâu,” Sầm Dũ lăn lộn chốn quan trường lâu rồi, rất hiểu những lề lối bên trong, “bộ Hộ chịu lấy bạc ra cứu tế nạn dân đã là nể mặt Hải nguyên phụ rồi, chỗ tiền đó đến lúc rồi sẽ phải tính riêng, giờ mà lại còn trợ cấp mỗi nhà năm lượng bạc nữa thì chắc chắn bọn họ sẽ không đồng ý.”
“Đại nhân, đừng chê tôi thô thiển ăn nói khó nghe chứ, đã đến nước này rồi sao vẫn còn tiếc bạc được vậy!” ngực Đàm Đài Hổ phập phồng, “chờ đến lúc nước dâng rồi có người chết xem, không xử lý tử tế là thể nào cũng sinh dịch bệnh! Đến lúc đó có giữ bạc cũng vô dụng!”
“Hổ huynh đệ đừng nóng,” Dư Tiểu Tái giơ tay trấn an mọi người, “ngươi không hiểu rồi, bộ Hộ cũng có cái khó của bộ Hộ, bọn họ cũng không phải thật sự tiếc gì khoản tiền này, sắp đến đô sát rồi, nếu mà giải quyết được êm đẹp chuyện này, dạ vững mà mặt mày cũng rạng rỡ, cớ gì không làm? Nhưng sao lại không làm, chính là bởi túi tiền không cho phép! Giờ mà lấy tiền này ra để trợ cấp, chẳng mấy chốc cả nước sẽ đến vụ xuân, những nơi gặp thiên tai năm ngoái bị mất mùa, địa phương báo lên thì bộ Hộ sẽ phải xem xét phát bạc xuống cho địa phương, để phủ nha hoặc bố chính sứ các nơi gặp tai cầm tiền đi mua hạt giống từ những tỉnh được mùa lân cận, đây là vấn đề cơm ăn của mấy chục vạn người đấy, cho nên ngươi xem tiền trong quốc khố hiện giờ đi, bọn họ có dám tùy tiện động vào đâu? Chưa kể, nếu thật sự truy cứu chuyện mở rộng trái phép, lấn chiếm cống rãnh, thì sẽ phải luận tội, triều đình còn chưa phạt bọn họ thì thôi, sao có thể đi móc bạc ra cho bọn họ được? Chuyện này nếu mà không giải quyết rõ ràng, về sau Đô sát viện bọn ta sẽ phải buộc tội bộ Hộ bọn họ, thế nên ai cũng khó xử.”
Dư Tiểu Tái có năng lực làm cho người khác bình tĩnh, hắn vừa cất chất giọng mang chút khẩu âm địa phương ấy lên, chuyện lớn đến mấy cũng có thể từ từ. Những lời hắn nói đều là thật chứ chẳng phải bênh vực ai, vấn đề quả thực là như vậy.
Vụ xuân ở các địa phương liên quan trực tiếp đến mọi chiều hướng của Đại Chu năm nay, quân lương của hai đại trọng địa biên thùy đều trông chờ vào thu hoạch ở mười ba thành Quyết Tây và Hà châu, cho nên không ai dám chiếu lệ, đây là chuyện hệ trọng bậc nhất trần đời.
Làm sao bây giờ?
Cưỡng ép dỡ nhà chắc chắn sẽ khiến dân chúng phẫn nộ, một nửa người của cấm quân hiện giờ là quân hộ Khuất đô, nhà ở phố Đông Long không nhiều, song cũng không hề ít. Hải Lương Nghi giao việc này cho cấm quân, nhưng trên thực tế là giao cho Tiêu Trì Dã, bởi vì nếu giao việc này cho tám đại doanh thì sẽ chẳng có suy xét điều hòa gì sất, Hàn Cận sẽ trực tiếp sai người san phẳng luôn, nhưng thế thì mối hoạ ngầm để lại sẽ không thể xem nhẹ.
Đây chính là muốn Tiêu Trì Dã nghĩ cách.
Tiêu Trì Dã quấn chặt hổ khẩu, đang định mở miệng thì thấy có người đi tới trong mưa.
Thẩm Trạch Xuyên chắp tay với bọn họ, nói: “Ta đoán chư quân đều ở đây, tiến độ cống rãnh thế nào rồi?”
“Khó làm,” Sầm Dũ thở dài, “khó dỡ.”
“Cái khó của bộ Hộ suy cho cùng chính là vì không dự toán được mức phí tổn sau vụ xuân,” mặt Thẩm Trạch Xuyên bình tĩnh, hai má lại hơi đỏ, y nhìn mưa, nói, “thật ra khoản này có thể tính được, ta đã mạo muội xem qua hồ sơ của Cẩm y vệ nên cũng biết kha khá về vấn đề này. Nếu Tổng đốc không chê, nghe ta nói thử xem?”
Tiêu Trì Dã nhìn y chăm chú, nói: “Mời trấn phủ nói.”
Thẩm Trạch Xuyên ngẫm nghĩ, mở lời: “Năm ngoái tân đế đăng cơ, đại xá các nơi, thế nên Quyết Tây được miễn một phần ba tiền thuế. Năm ngoái là năm được mùa của bọn họ, ngoại trừ Hòe châu, Đôn châu Trung Bác báo cáo gặp thiên tai ra thì những nơi khác đều không có vấn đề. Tổng đốc, năm nay Đôn châu thiếu lương thực, phủ nha chắc chắn sẽ phải đến Từ châu dồi dào lúa gạo để mua lương. Đầu năm tuyết lớn làm sập nhiều nhà ở Trung Bác, chẳng phải thế tử đã rút bốn vạn lượng từ quân lương năm nay của thiết kỵ Ly Bắc để cứu tế cho Từ châu đấy sao? Ân tình này bây giờ Từ châu có thể báo đáp rồi, ngươi bảo thế tử gửi thư cho châu phủ Từ châu Chu Quế, bảo ông ta cắt bốn vạn lượng lúc bán lương cho Đôn châu năm nay, như thế, năm nay bộ Hộ có thể tiết kiệm được ngân sách phát cho Từ châu, vừa lúc dùng để trợ cấp cho những hộ bị phá nhà hiện giờ.”
Dư Tiểu Tái tính thử, nói: “Nhưng chuyện lấn chiếm cống rãnh mà truy cứu thì cũng là tội, bộ Hộ sao làm được?”
“Theo luật thì quả thực phải phạt chuyện lấn chiếm cống rãnh, song thời điểm đặc biệt, phải dùng biện pháp đặc biệt, không thể rập khuôn cứng nhắc như bình thường được.” Thẩm Trạch Xuyên thoáng ngưng, “Triều đình không thể bỏ mặc nạn dân, khoản trợ cấp này chính là ân tình, là hoàng ân mênh mông. Chuyện này để Sầm đại nhân nói là phù hợp nhất, bộ Hộ cũng không phải lòng dạ sắt đá, chỉ cần không có sai sót, sổ sách rõ ràng, tiền đủ, nhất định bọn họ sẽ lập tức bắt tay vào làm thôi.”
Sắp tới đô sát rồi, khảo sát liên quan đến cơ hội thăng tiến của quan viên các bộ, ai cũng muốn đạt “xuất sắc”, miễn làm được là chắc chắn sẽ sẵn sàng làm.
“Lại nói đến Từ châu,” Thẩm Trạch Xuyên nhìn sang Tiêu Trì Dã, “năm nay Trung Bác phải xây lại thành, tuy vẫn chưa biết sẽ phái vị đại nhân nào đi, nhưng đến lúc đó chiêu mộ nhân thủ cũng sẽ tốn một khoản phí. Từ châu mang ơn Tổng đốc vì chuyện này, chừng nào xây lại thành thì có thể tính chi phí nhân lực lên những hộ bị dỡ nhà hôm nay, điều người từ những hộ này đến Từ châu lao động, để cấm quân áp giải, một tháng là đủ rồi, cũng coi như là phạt lấn chiếm cống rãnh. Năm lượng bạc này không kéo không nợ, người phát yên tâm, người nhận cũng an lòng.”
Không chỉ có vậy, sau chuyện này, Từ châu cũng sẽ từ nợ ân tình của Ly Bắc thành hai bên tương trợ lẫn nhau, chỉ cần Chu Quế không phải một tên ngốc thì sẽ hiểu đây là cơ hội để kết bạn.
Thẩm Trạch Xuyên vừa nói hết, Dư Tiểu Tái lập tức giũ áo mưa ra khoác cho Sầm Dũ.
Sầm Dũ phải đi làm luôn, trước khi đi còn vỗ vai Thẩm Trạch Xuyên mấy cái, nói: “Trấn phủ đại nhân, hiện giờ thời gian cấp bách, ta không nhiều lời nữa, sau khi chuyện này kết thúc, Sầm Tầm Ích ta sẽ chuẩn bị một bữa cơm đạm bạc ở hàn xá, mong ngươi đừng chê!”
Ông đội nón lên, dẫn Dư Tiểu Tái đi thẳng.
“Trong cung vẫn ổn chứ?” Tiêu Trì Dã nắm cổ tay Thẩm Trạch Xuyên.
Đàm Đài Hổ muốn lên tiếng, rốt cuộc lại vẫn thôi.
Thẩm Trạch Xuyên trở tay nhấc yêu bài bên hông hắn nhìn một lát, nói: “Thái hậu triệu tập đại thần các bộ để chuẩn bị tính sổ, may mà ngươi không ở đó. Cống rãnh phải xử lý nhanh chóng, mới nãy hơi làm bộ, nhưng ngươi phải hiểu, nếu mấy ngày hôm nay mà không khơi thông được thì sẽ ngươi sẽ bị chất vấn đấy.”
Hai người đang đứng đây nên Tiêu Trì Dã cũng không tiện chạm vào y, nhưng thấy y dầm mưa có vẻ hơi hiện bệnh, bèn bảo: “Các lão bảo ngươi canh trong cung mà, ngươi về đi, ngồi trong phòng làm việc uống chén trà nóng, để ý cổng là được.”
“Đấy là việc của Hàn Thừa,” Thẩm Trạch Xuyên ngoảnh lại, “… Sư phụ ở chùa Chiêu Tội, ta cũng lo. Không bê trễ được, ngươi đi trước đi, ta phải đi theo người của bộ Hộ lo cứu tế nạn dân đằng sau.”
Tiêu Trì Dã còn muốn nói thêm, Hàn Cận ở bên kia đã xách giày gọi hắn. Hắn đành phải buông tay, bước lùi mấy bước, dẫn Đàm Đài Hổ và Thần Dương xoay người chạy.
Đầu Thẩm Trạch Xuyên đau muốn như muốn nứt ra, đứng dưới mưa tỉnh táo hơn được đôi chút, cũng xoay người gọi Cát Thanh Thanh, dẫn người xuống chỗ đất trũng.
Khơi thông cống rãnh không phải chuyện đơn giản, đây là một công việc vừa bẩn lại vừa nhọc. Người của bộ Hộ xuống nước cũng phải thay giày xách áo, đám được điều đi đang chen chúc dưới lán, đến nước còn chẳng muốn dính. Dù gì đây là việc Hải Lương Nghi giao cho bộ Công và cấm quân, bọn họ chỉ tới góp tí sức thôi.
Lúc đến nơi, Thẩm Trạch Xuyên thấy số người tụ tập còn chưa đếm được hết mười đầu ngón tay. Y biết đám bộ Hộ cáo già số hai thì không ai số một, không có lợi đừng hòng bọn họ mó tay vào.
Cát Thanh Thanh hỏi: “Sắp tối rồi mà sao có lèo tèo mấy người thế này?”
Tên viên quan cung kính cúi đầu mời Thẩm Trạch Xuyên ngồi nói: “Không gọi được thêm ai nữa, cấm quân đằng trước còn chưa đào xong mà? Chờ bọn họ đào qua đêm nay rồi sáng mai gọi thêm người cũng vẫn kịp. Đại nhân mau ngồi đi, ui da ướt nhẹp cả rồi này! Mau làm chén trà nóng đi, kiểu gì cũng phải ấm đã, đừng để nhiễm lạnh!”
Thẩm Trạch Xuyên không động, nhìn quanh cái lán, cười: “Tự dựng lán à? Trông chắc chắn nhỉ.”
Tay viên quan bưng trà, cười toe toét: “Dĩ nhiên rồi, đang khẩn trương thế này, làm gì có ai thương chúng ta? Chỉ có thể tự dựng…”
Giọng hắn nhỏ dần, bởi vì toàn bộ Cẩm y vệ đều đang đứng lừng lững sau lưng Thẩm Trạch Xuyên nhìn hắn, không một ai cười.
Nhưng Thẩm Trạch Xuyên vẫn bình thường, nhận trà nhấp một hớp.
Viên quan nịnh: “Đây là trà ngon từ Hà châu, đặc biệt pha cho đại nhân—”
Thẩm Trạch Xuyên trở tay hất thẳng trà vào mặt hắn, tên viên quan hoảng hồn ré lên một tiếng lùi liên tục về đằng sau. Đầu ngón tay Thẩm Trạch Xuyên chạm vào đáy chén, dốc sạch lá trà xuống. Trên mặt lại vẫn là nụ cười tươi như hoa, trong cơn mưa xối xả càng đẹp đến kinh diễm.
“Trà à,” giọng Thẩm Trạch Xuyên ôn hòa, “ta mời ngươi đấy, sao không uống đi?”
Viên quan hốt hoảng gạt lá trà trên mặt, nói: “Quá, quá nhanh…”
“Diêm Vương điểm danh, không nhanh không được.” Thẩm Trạch Xuyên ném chén trà, “Nguyên phụ nghiêm lệnh Cẩm y vệ đôn đốc cứu tế, lệnh giết ngay tại chỗ treo trên cổ mà vẫn chưa đủ đe. Trà này ta hắt xuống đất, ngươi nhất định phải uống. Nếu đứng không uống được thì để ta tiễn ngươi một đoạn, ngươi xuống dưới đấy uống bằng sạch cho ta.”
Viên quan cuống cuồng quỳ xuống, nói: “Đại nhân, sao đại nhân có thể như thế! Dù gì ti chức cũng là quan lục phẩm trong triều, sao có thể nói, nói giết là…”
“Vào chiếu ngục của bọn ta chưa từng có người dưới tứ phẩm!” Cát Thanh Thanh xốc áo, đạp hắn một phát ngã oạch vào nước, “trấn phủ bảo ngươi uống thì ngươi phải uống. Ngươi muốn sống mà uống, hay là chết mà uống?”
Tay viên quan lăn vào nước, thấy Thẩm Trạch Xuyên đang thủ sẵn đao nhìn mình thì vội vàng lấy tay vốc nước bỏ vào miệng, khóc: “Tôi uống, tôi uống!”
Toàn bộ những người ban đầu còn còn đứng ngồi cười nói đủ các tư thái đều lặng lẽ đứng thẳng dậy, rất quy củ nép vào bên cạnh.
Thẩm Trạch Xuyên quét mắt qua bọn họ, hỏi: “Việc này làm được luôn không?”
Tất cả đồng thanh hô: “Toàn do trấn phủ đại nhân sai phái.”
“Ta chỉ là người đôn đốc mà thôi, sao biết phải làm thế nào?” Thẩm Trạch Xuyên rút chiếc khăn lam ra lau tay, mỉm cười, “không dám nhận sai phái, Cẩm y vệ bọn ta đi cùng các vị là được. Đi chứ?”
Nào còn ai dám ở lại nữa!
Tay viên quan đang run lẩy bẩy kia cũng định đứng dậy, Thẩm Trạch Xuyên liếc hắn một cái, hắn lại lui về, lắp bắp: “Đại, đại nhân…”
“Còn cả phố đấy,” trước khi đi Thẩm Trạch Xuyên động viên, “uống xong thì dậy.”
Trời đã tối om, mưa vẫn không ngớt. Cẩm y vệ có oai phong cỡ nào cũng phải xuống nước ngâm hôi rình. Lúc đứng dậy, Thẩm Trạch Xuyên cảm thấy trời đất quay cuồng, y vịn tấm ván cống một lát cho hết choáng, xung quanh đều đang bận nên không ai phát hiện.
Chỉ có Cát Thanh Thanh vội vàng qua nhỏ giọng khuyên: “Bây giờ chưa cần vội, nghỉ một lát cũng vẫn được!”
Thẩm Trạch Xuyên cười gượng, cảm thấy không mở miệng nổi, cái cảm giác buồn nôn kia đã sắp trào tới cổ họng rồi. Y chống ván đi lên, sờ đến bị nước bên dưới căn phòng đơn sơ đã sụp một nửa.
Lưng đột nhiên trĩu xuống, đầu Thẩm Trạch Xuyên bị ai đó phủ lên. Y hẵng còn đang ngồi xổm, màn che đằng trước đột nhiên vén mở, Tiêu Trì Dã thở hồng hộc rồi bỗng chui tọt vào, lén dúi cho y hộp đồ ăn còn nóng hôi hổi rồi chui ra ngoài ngay, cất bước đi mất.
Thẩm Trạch Xuyên vén tấm áo choàng đang che trên đầu ra, người vừa mới đi được vài bước kia lại quay lại theo lối cũ, đạp lên đống tan hoang ngồi xổm xuống bưng mặt Thẩm Trạch Xuyên hôn một cái thật sâu, hôn xong lại ra sức xoa xoa hai má Thẩm Trạch Xuyên.
Artist: 风漓
Mưa rơi tầm tã, Tiêu Trì Dã thở rất nặng nề, hắn nhìn Thẩm Trạch Xuyên giữa bóng tối trong giây khắc, chẳng nói một lời rồi quay đi chạy mất luôn. Hắn mạnh mẽ nhảy ra, vừa khoác áo choàng bẩn trên tay vào lại trên người, vừa chạy như bay vào trong ngõ.
Nếu không phải vì thời gian cấp bách.
Tiêu Trì Dã kéo cổ áo, vụt qua đống phế tích, giẫm lên chất thải chạy đến cấm quân ở đằng kia, chửi thầm—
Mẹ kiếp!
===
• Rose: Cảnh kinh điển đọc bao nhiêu lần cũng không hết cưng (〃ω〃)
Bonus dou con cáo:
Artist: Just