Thương Tiến Tửu

Chương 64: Mưa dữ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Áo choàng quá lớn, trượt khỏi vai y, Thẩm Trạch Xuyên kéo lên, được bảo bọc trong hơi ấm ấy, cả người đắm chìm trong mùi hương của Tiêu Trì Dã.
Thẩm Trạch Xuyên rút khăn lau hai má bị Tiêu Trì Dã xoa ướt, giữa màn mưa đêm ồn ã, cầm lòng không đặng lại ngửi chiếc khăn kia.
Toàn là mùi của Tiêu Trì Dã.
Thẩm Trạch Xuyên rũ mắt giây lát, khẽ cọ chóp mũi vào khăn, vẻ âm u nơi khóe mắt đuôi mày đều tan biến.
Trong ngăn trên của hộp đồ ăn đựng đầy bánh bao kim ngân, ngăn dưới là thuốc nóng. Vừa mở ra hơi nóng đã cuộn tròn bốc lên. Đêm nay để được ăn một bát cơm nóng thực chẳng dễ dàng chi, ngay cả Tiêu Trì Dã cũng phải chạy thục mạng mới tới đây kịp, mới quay về kịp.
zhywnmtbrhpevdvamznhm3niv1jvzfirem5vtda0ewg1rkz4bgnerunivtfncefyzdk2mzfrpt0Artist: Just
Cát Thanh Thanh vốn định đi rót một chén trà cho Thẩm Trạch Xuyên, lúc trèo lên thấy y đang uống thuốc thì không khỏi ngạc nhiên, vui vẻ nói: “Hóa ra chuẩn bị trước rồi hả, thế tốt rồi, ta còn đang định bảo ai đi mua bát thuốc về.”
Thẩm Trạch Xuyên uống hết thuốc, lấy ngón tay lau khóe môi xong hỏi: “Phố này dỡ đến đoạn nào rồi?”
“Vừa mới qua lầu Ngẫu Hoa, mấy chỗ sụt sâu quá không dỡ được.” Cát Thanh Thanh xắn tay áo, nói, “Chuyện này rất bất thường.”
“Lại là một món không minh bạch,” Thẩm Trạch Xuyên ngồi xổm xuống, định thần một hồi, nói tiếp, “ai đưa Hoàng thượng ra, chuyện này chỉ có mình Hoàng thượng biết, nếu hắn không chịu nói thì án này cụt luôn.”
“Theo ta thấy thì không phải tự nhiên mà sập đâu, phố Đông Long năm nào chả ngập, sao đêm qua lại sập đúng lầu Ngẫu Hoa.” Cát Thanh Thanh nhìn cơn mưa đêm, rồi lại nhìn Thẩm Trạch Xuyên, “Đệ có manh mối gì không?”
Thẩm Trạch Xuyên đã suy nghĩ về chuyện này từ sáng tới giờ, lầu sập khiến cho mọi dấu vết trong lầu Ngẫu Hoa đều bị xóa sạch, đây khẳng định không phải trùng hợp. Hề Hồng Hiên là kẻ yêu mạng, hắn tân trang lại lầu Ngẫu Hoa chưa được bao lâu, rất ít người biết phía dưới bị đào rỗng.
Thẩm Trạch Xuyên trông vào màn mưa xa xăm, như đang nói với chính mình: “Cứ từ từ, đừng vội, nhất định còn có hậu chiêu, lần này còn chưa biết rốt cuộc là nhắm vào ai nữa.”
***
Thái y lui ra khỏi tẩm điện, hành lễ với Thái hậu và mọi người. Qua tấm rèm buông, Thái hậu ghé mình hỏi tình trạng của Lý Kiến Hằng, thái y bẩm báo tỉ mỉ, bà nghe được máu đã ngừng chảy mới yên lòng.
“Chuyện này quá kỳ lạ,” Thái hậu ngồi thẳng người, nói, “thiên tử rời cung ra ngoài cả một ngày trời mà không ai biết, tuần phòng trong ngoài cung như thế thì làm sao yên tâm được?”
Đám lão thần phía dưới không một ai hé răng, tất cả đều cúi đầu đứng im như tượng đất.
Thái hậu nói: “Ai gia ở hậu cung, vốn không nên tham gia vào chính sự, nhưng chuyện lần này lại một lần nữa liên quan đến an nguy của Hoàng thượng. Ai gia làm mẹ mà quả thực đầu bạc lòng đau hai mắt khô lệ [1], sao còn có thể chịu đựng nổi cú sốc như vậy đây? Chư vị đại nhân, lần này phải cho ai gia một lời giải thích chứ!”
Phan Tường Kiệt nghe thế, ruột rà tức thì xoắn tít vào.
Khổng Tưu im lặng giây lát mới liên tiếng: “Lính tuần phòng của đại nội có muốn ngăn cũng chưa chắc đã ngăn được Hoàng thượng. Theo thần thấy, lần này phải phạt nặng Hề Hồng Hiên! Nếu hắn không dùng những yêu nghiệt ngoại quốc kia để mị hoặc Hoàng thượng thì Hoàng thượng việc gì phải rời cung?”
“Đúng vậy,” Thượng thư bộ Hộ Ngụy Hoài Cổ là anh cả dòng đích của Ngụy Hoài Hưng đã công kích Tiêu Trì Dã lần trước, giờ là gia chủ của Ngụy thị. Bình thường hắn chẳng bao giờ lên tiếng, lần này lại nói, “Hề Hồng Hiên phải phạt, nhưng hắn không đáng tội chết. Thần thấy lần này phải luận tội bộ Công, bọn họ chịu trách nhiệm tu sửa Khuất đô mà. Phan đại nhân, sao lại để cống rãnh tắc đến mức này?”
Phan Tường Kiệt biết Ngụy Hoài Cổ muốn đùn đẩy trách nhiệm, bèn lập tức quỳ xuống thưa với Thái hậu: “Mong Thái hậu và Hoàng thượng phân minh! Chuyện cống rãnh bị tắc, bộ Công bọn ta đã sớm báo cho bộ Hộ từ năm Hàm Đức, mong bọn họ có thể phát cho chút bạc để tu sửa rồi, nhưng bộ Hộ cứ kề cà mãi không phê, bộ Công biết làm sao đây? Có phải có mỗi người thôi là đủ đâu!”
Ngụy Hoài Cổ không cuống, hắn thậm chí còn khó đối phó hơn Ngụy Hoài Hưng nhiều, chỉ nói: “Các khoản chi tiêu của bộ Hộ bọn ta đều phải thương nghị với nội các, lúc ấy Hoa các lão không duyệt, ai dám tùy tiện phát bạc? Chưa kể, mấy năm nay Khuất đô còn phải thu dọn tàn cục ở sáu châu Trung Bác, ngân khố gần như bị vét cạn, bọn ta cũng là có lòng mà không đủ lực thôi.”
“Ai mà chẳng khó xử,” Phan Tường Kiệt nói, “sao lại cứ bám riết lấy bộ Công bọn ta? Tả đô ngự sử Sầm Tầm Ích muốn buộc tội bộ Công bỏ bê thủy lợi, bảo bọn ta không gia cố đê sông Khai Linh, nhưng hôm nay nó có vỡ không? Không! Chứng tỏ bộ Công bọn ta không hề ăn xén nguyên liệu, làm việc trung thực! Nếu có tiền thì bọn ta đã thông cống từ lâu rồi.”
Khoản này bộ Hộ không nhận, bộ Công cũng không gánh, hai bên lại toàn là lão nhân trong tám đại gia tộc, giờ không ai chịu lui, thành thử cứ đứng đấy đùn đẩy cò cưa mãi.
Khổng Tưu gần như muốn cười khẩy, ông xuất thân tầm thường, là Hải Lương Nghi một tay cất nhắc lên, làm việc cùng đại thần thế gia thì được chứ đồng lòng thì còn khuya. Bây giờ nghe bọn họ chuyền cầu mà phát chán.
Đúng vậy, bộ Công có báo, nhưng ai báo? Là quan quèn phía dưới không vào nổi triều đường báo. Phan Tường Kiệt quan tâm chắc? Nếu lão mà quan tâm thì đã tự mình đi nói với bộ Hộ rồi, nhưng lão có làm thế đâu. Bộ Hộ có biết không? Biết. Ngụy Hoài Cổ và Hoa Tư Khiêm có quan hệ thế nào? Hai nhà là thông gia, mấy năm gần đây trông có vẻ không thân thiết, nhưng quan hệ thì đúng là có, hắn còn mưu mô hơn cả Ngụy Hoài Hưng, là người có thể bàn chính sự với Hoa Tư Khiêm. Nhưng hắn lại chưa từng thật sự đề cập chuyện này với Hoa Tư Khiêm, cứ mãi được chăng hay chớ như thế, ngươi bị ngập thì đáng đời ngươi thôi, ai bảo số đen chi!
Thái hậu ngồi sau rèm, nhìn thấu hết tâm tư của những người này. Hoa Hương Y đứng sau bà, lắng nghe rất chăm chú.
Cuối cùng Hải Lương Nghi mới ho mấy tiếng, dùng khăn che miệng, nói: “Trong các khoản nội các báo lên từng có một khoản như vậy. Nhưng chỉ có một lần đó thôi, vấn đề đó về sau không ai đả động đến nữa. Bây giờ sập rồi, mọi người cũng đều nhớ ra rồi, nhưng đây là năm đầu tiên nước dâng ư? Chẳng nói đâu xa, đầu xuân năm ngoái, đầu xuân năm kia, chẳng phải cũng ngập còn gì? Bộ Công có báo lên à?”
Phan Tường Kiệt không phản bác, hối hận: “Nguyên phụ nói thế… Quả tình là bộ Công bọn ta sơ suất, nhưng thật sự bó tay mà, bây giờ mau chóng khơi thông mới là việc quan trọng.”
“Bộ Hộ cũng đã phát bạc cho nạn dân rồi,” Ngụy Hoài Cổ nói, “trước mắt tình hình nguy cấp, truy cứu trách nhiệm có thể chờ đến lúc khơi thông xong hẵng nói. Bây giờ tám đại doanh đang đào à?”
Thượng thư bộ Binh Trần Trân lời ít ý nhiều: “Là cấm quân, Tiêu Tổng đốc vẫn đang ngâm nước.”
Thái hậu toan lên tiếng thì cung nữ bên trong vội vàng chạy tới, quỳ sụp xuống thưa: “Khởi bẩm Thái hậu, Hoàng thượng bỗng dưng lên cơn sốt, lưng nổi đầy mẩn!”
Thái hậu đứng phắt dậy, sửng sốt: “Cái gì?”
Hải Lương Nghi khom lưng ho khù khụ, Hoa Hương Y đỡ Thái hậu, nhanh chóng hô: “Truyền thái y, mau đỡ các lão!”
***
Hề Hồng Hiên cũng nổi mẩn, người phát hiện đầu tiên là quân y của tám đại doanh, hắn ngay lập tức xách áo rảo bước ra ngoài báo cho Hàn Cận.
Hàn Cận lau mặt, hẵng còn lơ mơ, nói: “Bị chàm à? Hết rét là được mà!”
“Không phải chàm,” quân y gấp đến mức giậm chân, “chàm đâu ra? Là dịch bệnh đấy!”
Không chỉ Hàn Cận, mà toàn bộ binh sĩ tám đại doanh đang ngâm nước chung quanh đồng loạt biến sắc. Hàn Cận ngoái lại nhìn, thấy cấm quân vẫn đang hì hục ở cách đó không xa, hắn bèn lội nước qua kéo tay Thần Dương hô lớn: “Tổng đốc đâu? Mau gọi Tổng đốc, ta có việc gấp!”
Tiêu Trì Dã đẩy tấm ván gãy ra, đi tới hỏi: “Làm sao?”
Hàn Cận giũ tay, hắn lau nước bẩn vào áo, nói: “Không thể dỡ nữa, nước này cũng không thể ngâm nữa! Tổng đốc, có dịch bệnh rồi!”
Mắt Tiêu Trì Dã tức thì lạnh băng, hỏi: “Ai mắc trước?”
“Hề Hồng Hiên,” Hàn Cận thở hổn hển, “vậy có phải Hoàng, Hoàng thượng…”
“Cốt Tân!” Tiêu Trì Dã lập tức ra lệnh, “mau vào cung báo ngay cho Hải các lão!”
Cốt Tân lên bờ vụt phóng đi ngay tắp lự, mấy bước nhảy lên nóc nhà, đạp mái phi về phía cửa cung.
“Dẫn ta đi xem Hề Hồng Hiên,” Tiêu Trì Dã nói bình tĩnh, “ngay bây giờ!”
Cả người Hề Hồng Hiên phát sốt, nóng hầm hập. Cái chân gãy của hắn mới đắp thuốc xong mà giờ đã bị mồ hôi thấm ướt, người nằm trên giường bắt đầu mê sảng.
Quân y lau mồ hôi, nói: “Hai canh giờ trước vẫn chỉ bị lạnh thôi, thuốc uống rồi, cũng đã hạ sốt rồi. Ai dè sờ thử còn nóng hơn! Tôi thay thuốc trên chân cho hắn, lúc vén quần lên chi chít mẩn đỏ!”
Tiêu Trì Dã nhìn nốt mẩn kia, hỏi: “Có chắc là dịch bệnh không?”
Quân y nói: “Năm Vĩnh Nghi thành Đan cũng từng phát dịch này, có báo lên cho Thái y viện, bọn họ có hồ sơ lưu trữ. Tổng đốc, mẩn này nếu để lan ra thì sẽ sốt cao không giảm, thêm một hai canh giờ nữa, người bệnh sẽ hôn mê bất tỉnh, nôn mửa liên tục. Tôi sợ trong nạn dân có người mắc bệnh, chùa Chiêu Tội phải nhanh tổ chức nấu thuốc đi, phòng ngừa vạn nhất!”
Hàn Cận kinh hãi, xoắn xuýt: “Sao lại ra thế này? Phải có nguyên nhân chứ, không thì làm sao khơi thông được nữa?”
Quân y nói: “Giờ đang vào lúc giao mùa đông xuân, vừa ẩm vừa lạnh, những khu đất trũng lại tích tụ nước thải quanh năm, bọn họ xây nhà sát sịt, thậm chí cửa sổ còn không có, thiếu ánh nắng, người sẽ dễ mắc bệnh.”
“Nếu thế thì sao hắn lại nhiễm bệnh?” Tiêu Trì Dã nhíu mày, “lầu Ngẫu Hoa cách xa khu đất trũng, ngõ thông đằng sau cũng có người quét dọn, không dính chất thải, chẳng lẽ chỉ vì ngâm nước thải mấy canh giờ lúc sập thôi sao?”
Quân y ngập ngừng, lại lau mồ hôi lần nữa, vận hết can đảm rồi mới nói: “Tôi nói thật với Tổng đốc, bệnh này sợ là không phải nhiễm lúc sập đâu, mà là nhiễm lúc chơi trong lầu trước khi lầu sập ấy. Hề nhị thiếu đã sốt đến mức này rồi, Hoàng thượng—”
“Tổng đốc!” Mạnh Thụy vén rèm vào, sắc mặt nghiêm trọng, “chùa Chiêu Tội bỗng dưng ngã mười mấy người, người của bộ Hộ đi theo cũng đã ngã hai người!”
Tiêu Trì Dã đang định hạ lệnh thì Thần Dương bỗng đội mưa tiến vào, nói: “Chủ tử, lão Hổ cũng lên cơn sốt ngã rồi!”
Tiếng mưa rơi bên ngoài chợt dồn tới như tiếng trống trận bốn phương, mưa xối rần rật, tựa hồ muốn phá nát màn đêm đen thấu này.
Tiêu Trì Dã hất rèm ra, nói: “Không kịp chờ duyệt nữa, đến thẳng các hiệu thuốc lớn ở phố Thần Vũ lấy thuốc đi. Ai mắc phong hàn, sốt, nôn mửa, hay ngã gục đều đưa hết đến chùa Chiêu Tội, sơ tán tất cả những người còn lại, bảo người của bộ Hộ bắt đầu nấu thuốc! Đinh Đào!”
Đinh Đào thưa: “Công tử!”
Tiêu Trì Dã kéo Đinh Đào qua, thở nặng nề trong mưa, hắn thấp giọng nói: “Gọi Thẩm Lan Chu đi ngay!”
===
[1]: 《 Tạm biệt mẹ già 》

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.