Thương Tiến Tửu

Chương 65: Dịch bệnh




Hạt mưa nhảy nhót, bùn bắn tóe tung.
Chùa Chiêu Tội người ra người vào hối hối hả hả, lán che mưa đã được dựng, mùi thuốc đắng đang nấu nồng nặc khắp không gian, Cẩm y vệ canh bếp đều lấy khăn bịt mũi.
Tề Huệ Liên quấn khăn quanh đầu, phát thuốc cùng Kỷ Cương, trông thấy mấy người bệnh hôn mê sốt cao bắt đầu nói nhảm, bèn quan sát một lúc.
Kỷ Cương nhanh nhẹn dọn bát, thấy thái phó bất động thì hỏi: “Sao thế?”
“Đây là dịch bệnh thành Đan,” Tề Huệ Liên vạch cổ áo người bệnh ra, “mẩn sẽ lan toàn thân, không được lại gần, không thì sẽ lây bệnh.”
Kỷ Cương hỏi: “Chữa được không?”
Tề Huệ Liên ngứa đầu, ông gãi mấy cái, nói: “Chữa được, nhưng mà phiền. Cống vẫn phải tiếp tục đào, nhưng ai mà biết được có người nào mắc bệnh đi nhổ nước bọt hay đái xuống đấy không? Nếu người đang đào bị lây mà tự mình không phát hiện ra xong tiếp xúc với người khác thì lại chả lan một loạt.”
“Tạo nghiệt,” Kỷ Cương nhìn bên dưới chiếc lán che mưa, “thế thì phải làm sao bây giờ?”
“Làm sao bây giờ…” Tề Huệ Liên bỗng kéo cao khăn che mặt, nhìn người đi vào chùa Chiêu Tội, nhỏ giọng nói, “Xem mệnh thôi, trước tiên phải trấn an mọi người đã, tuyệt đối không được loạn, sau đó gom hết tất cả các thuốc ở Khuất đô lại, người mắc bệnh chắc chắn phải cách ly.”
“Chúng ta cũng không thể nán lại lâu được,” Kỷ Cương đặt bát xuống, “việc này khắc có người làm, để ta đi gọi Xuyên nhi.”
“Lan Chu không được đi,” Tề Huệ Liên nói, “nó chính là cái người làm việc đó đấy, bây giờ ông còn định trông chờ vào Hàn Thừa à? Bọn đó trốn còn chẳng kịp nữa là.”
“Không được!” mặt Kỷ Cương tái mét, “bây giờ nó mới chỉ là trấn phủ ngũ phẩm thôi, đến tư cách vào đường của tứ phẩm còn chưa có, sao có thể để nó đi làm được? Chuyện lớn thế này, thiếu gì người quyền cao chức trọng hơn nó!”
“Ông đang thuyết giáo cho ai nghe đấy?” Tề Huệ Liên quẳng bát, “nếu Hàn Thừa lấy cớ học hỏi kinh nghiệm để đè nó xuống đây thì ông cũng có làm gì được đâu! Bệnh tới thử hỏi có ông quan nào tình nguyện xuống không? Có là Hải Lương Nghi cũng chẳng tới được! Huống hồ Lan Chu lại không thể đi, đây là cơ hội ngàn năm có một, nếu nó làm được thì sẽ lại được thăng! Thăng—”
Kỷ Cương xô ông ra, gắt: “Ông nói cái quái quỷ gì vậy!”
Tề Huệ Liên ngã oạch xuống, lại bò dậy, nói: “Bây giờ mà không nắm lấy cơ hội thì còn chờ bao giờ!” ông cũng cáu máu lên, “đây chính là lúc người đạp người, nó có không làm cũng phải làm! Ông có hiểu không?”
“Ta chẳng có gì không hiểu cả,” Kỷ Cương giận tím mặt, “ta phải gọi nó đi, ta phải đưa nó đi!”
Vừa dứt lời, Kỷ Cương quay ngoắt vào trong, lại gặp đúng Kiều Thiên Nhai bước ra cản đường.
“Người trong chùa Chiêu Tội phải sơ tán ra ngoài, bên trong chỉ được phép để lại bệnh nhân thôi, sư phụ đừng vào nữa.” Kiều Thiên Nhai cười, “Ghi chép của tiên sinh đã được chuyển đến nhà cũ rồi, chủ tử bảo tôi thuê một cái tiểu lâu cho hai vị ở phố Thần Vũ, ngay gần cửa cung, không ngập được.”
“Ngươi tránh ra!” Kỷ Cương nói, “trong này toàn người bệnh, sao Xuyên nhi có thể nán lại được? Ta phải bảo nó!”
Kiều Thiên Nhai tắt nụ cười, nói nghiêm túc: “Sư phụ tội gì phải làm khó tôi? Chủ tử đã dặn thế thì chắc chắn sẽ không có chuyện đổi ý. Ở đây toàn người bệnh, người ở lại thì chủ tử cũng lo, vì lòng thuận hiếu của chủ tử, người hãy đi theo tôi đi.”
Kỷ Cương nghe thấy tiếng ho dữ dội vang vẳng tứ bề, lòng càng như thiêu đốt, bèn chộp lấy cánh tay Kiều Thiên Nhai đẩy thẳng về. Kiều Thiên Nhai đã sớm đoán được ông muốn động thủ, ngay tức thì nhận chiêu này, nửa cánh tay tê rần, nhưng chân còn nhanh hơn nữa, cả người chặn Kỷ Cương lại.
“Sư phụ!” Kiều Thiên Nhai thấp giọng, “người bình tĩnh lại đi! Chủ tử sắp xếp như thế thì tất đã có cách đối phó. Lát nữa tôi còn phải quay lại, chúng ta đi sớm thì chủ tử cũng về sớm, được không? Nhiều người nhìn như vậy, chẳng lẽ người có thể đưa y đi được chắc? Đi đâu cơ chứ?”
Câu đi đâu này mới làm Kỷ Cương bình tĩnh lại chút. Ông trông vào trong một hồi lâu, rồi lại vung tay áo, run run chỉ vào Tề Huệ Liên, rốt cuộc nửa chữ cũng không thốt ra nổi.
***
Thẩm Trạch Xuyên ngồi trên ghế dài, nhắm mắt nghỉ ngơi. Tiếng ù ù bên tai mãi không dứt, đầu y choáng váng, não như phình lên, ngoài mặt lại chẳng mảy may biểu lộ. Bao lâu sau thấy có người gọi tên mình, Thẩm Trạch Xuyên mới mở mắt ra. Y vừa mở mắt, vẻ mệt mỏi đã bay sạch.
Viên quan bộ Hộ nói: “Trấn phủ đại nhân, thuốc không đủ phát, ngày mai chúng ta phải làm sao đây?”
“Chuyện quan trọng, thuốc đương nhiên sẽ không hết.” Thẩm Trạch Xuyên kéo lại áo choàng, “Chắc thái y của Thái y viện sắp tới rồi, đến lúc đó sẽ báo cáo tình hình chuẩn bị thuốc. Ngươi bảo mọi người cứ tiếp tục nấu thuốc đi, đừng tiếc.”
Viên quan nọ vâng.
Thẩm Trạch Xuyên nhìn vẻ mặt thấp thỏm của hắn, bèn hỏi: “Ngươi là quan khoa nào của bộ Hộ?”
Viên quan vội vàng đáp: “Ti chức không tính là quan, chỉ là lại tư[1] quản lý ghi chép công văn thôi.”
1.
“Làm việc vì dân, không phân biệt lớn nhỏ.” Thẩm Trạch Xuyên vừa nói vừa đưa tay xoa mày một lát, hỏi, “Ngươi tên gì?”
“Ti chức tên là Lương Thôi Sơn.”
“Việc đôn đốc thuốc thang, sáng mai ngươi phụ trách, bất kể chuyện lớn bé đều phải ghi chép tường tận lại.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Ta đoán cấm quân đã đi lấy thêm thuốc rồi, thời gian cấp bách, đương nhiên không kịp chờ điều lệnh trong cung, cho nên thuốc thang mấy ngày nay phải ghi rõ ràng.”
Nói tới đây, y bỗng ngưng một hồi lâu.
“Ngươi đi nghỉ đi, mấy hôm nay phải chú ý thân thể, nếu không khỏe thì lập tức báo lại ngay.”
Lương Thôi Sơn cáo lui, rèm buông, Thẩm Trạch Xuyên mới sờ lên cái trán nóng hầm hập của mình.
Cát Thanh Thanh bước vào, thấy thế cả kinh, tiến tới khẽ gọi: “Trấn phủ…”
Thẩm Trạch Xuyên hỏi bình thản, “Hề Hồng Hiên nổi mẩn lúc nào?”
“Hai canh giờ sau khi uống thuốc,” Cát Thanh Thanh nói, “mẩn bắt đầu từ đùi lan lên trên.”
“Ta nổi mẩn trước xong mới sốt,” Thẩm Trạch Xuyên tỉnh táo nói, “triệu chứng không giống, chắc không phải dịch bệnh đâu, nhưng để phòng ngừa vạn nhất thì ta cũng phải uống thuốc.”
Cát Thanh Thanh yên tâm được chút, còn bảo: “May mà sáng nay không xin nghỉ!”
Hoàng thượng mắc dịch bệnh, thái y nào dám nói là hắn ra ngoài chơi bời xong bị nhiễm? Chỉ có thể bịa đại một cái cớ bảo là vô tình bị lây thôi. Nhưng người có thể lây bệnh cho hoàng đế lại là ai? Không phải nội hoạn bên người, mà chính là thị vệ thường xuyên đi lại ở ngự tiền. Nay Thẩm Trạch Xuyên đang đeo yêu bài làm việc ở ngự tiền, nếu sáng nay mà xin nghỉ, sau khi chuyện này kết thúc y sẽ bị cho vào tròng ngay, một khi bệnh chàm bị nói thành dịch bệch, y sẽ không còn tư cách để ở lại ngự tiền nữa. Trên lưng Thẩm Trạch Xuyên còn gánh tội danh của Thẩm Vệ, y đi xuống thì biết bao giờ mới ngóc đầu lại được.
Kể cả có là Thẩm Trạch Xuyên, lúc này cũng cảm thấy khó lòng thả lỏng. So với âm mưu quỷ kế, trời tính không lường được kiểu này mới đúng là khó đề phòng, nếu y không cẩn thận cỡ này thì giờ đã rơi vào tay người khác rồi, sống chết cùng lắm chỉ một câu là xong.
Cát Thanh Thanh thấy y nhắm mắt, bèn lui ra ngoài.
Thẩm Trạch Xuyên lắng nghe tiếng mưa rơi, suy nghĩ dạt về miền xa xăm. Những ký ức đục mờ chồng chéo nhiễu loạn nối đuôi nhau kéo tới theo tiếng mưa, y nhíu mày trong cơn phiền muộn mỏi mệt.
Y không thích trời tuyết, cũng không thích trời mưa. Ướt lạnh sẽ làm y nhớ tới hố tử thần Trà Thạch, nhớ tới Kỷ Mộ, nhớ tới những tháng ngày khom lưng uốn gối mặc người xâu xé, hơn thế, ướt lạnh sẽ khiến y bất an, u ám, khiến bên dưới cái xác này sẽ chỉ toàn là đè nén và cáu kỉnh lạnh lẽo.
Thẩm Trạch Xuyên cứ thế dựa vào tường mộng mị ít lâu, nhưng nhắm mắt càng lâu càng mê man, vậy mà lại thật sự thiếp đi trong góc này.
Lúc Tiêu Trì Dã đến chùa Chiêu Tội, đêm đã rất khuya, thái y đi theo cùng vào chùa Chiêu Tội, Đinh Đào đằng sau mặt dài thượt như cái bơm, bởi vì cậu chẳng tìm thấy Thẩm Trạch Xuyên đâu, giờ thì muộn mất rồi.
Tiêu Trì Dã hỏi Cẩm y vệ đang sắc thuốc: “Trấn phủ đâu? Ta tìm y!”
Cẩm y vệ che kín nửa mặt, đưa cho hắn một bát thuốc, nói: “Tìm ai thì cũng phải uống thuốc đã, Tổng đốc, cấm quân các ngươi còn phải xuống nước nữa, cẩn thận đấy!”
Tiêu Trì Dã bịt mũi uống cạn thuốc.
Cẩm y vệ đứng dậy, gọi với vào dưới lán che mưa: “Thanh ca! Thanh ca có đấy không? Trấn phủ của chúng ta đâu rồi? Huynh báo một tiếng đi, bảo có Tiêu tổng đốc tìm.”
Cát Thanh Thanh đang ngủ trên ghế, nghe tiếng bật dậy ngay, chưa khoác áo vào đã đi ra luôn, thấy là Tiêu Trì Dã mới nói: “Trấn phủ đang nghỉ bên trong mà… Cả đêm đã chợp mắt được lúc nào đâu, Tổng đốc cũng đi nghỉ đi. Tám đại doanh bảo phải đi thủ cổng thành, cống chưa đào xong ngày mai cũng chỉ có mình chúng ta đào thôi.”
“Việc tay chân đương nhiên cần người khỏe mạnh làm.” Tiêu Trì Dã vừa đi vừa nói, “Để ý cửa, đừng để người ngoài vào.”
Tiêu Trì Dã vén rèm bước vào, bên trong không thắp đèn, hắn quét một vòng không thấy ai, bước thêm vài bước nữa mới thấy Thẩm Trạch Xuyên đang dựa trong góc tường.
Người Tiêu Trì Dã bẩn, hắn bèn cởi áo ngoài rồi ngồi xuống cạnh Thẩm Trạch Xuyên, dốc hết nước trong ủng ra. Trong phòng lạnh, hắn lại xỏ ủng vào, ra ngoài mượn lửa từ chỗ bếp lò rồi trở vào tìm một cái thau đồng để nhóm lửa.
Thẩm Trạch Xuyên mở mắt, hỏi: “Phố Đông Long đào xong rồi à?”
“Ừ.” Tiêu Trì Dã thổi lửa to lên, “Sao không lên giường ngủ?”
“Chợp mắt tí thôi,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “nằm xuống lại không dậy nổi.”
Tiêu Trì Dã đặt thau cạnh giường, nói: “Lên ngủ đi, lát ta gọi ngươi dậy.”
Thẩm Trạch Xuyên cũng không khách sáo, y vừa nằm xuống, Tiêu Trì Dã bèn ôm y từ sau, áp mặt lên má y. Ban đầu Thẩm Trạch Xuyên còn nghe được tiếng Tiêu Trì Dã nói chuyện khe khẽ, sau đó dần mơ màng.
Tiêu Trì Dã nghe thấy hô hấp của Thẩm Trạch Xuyên hơi chậm lại mới thò tay nới cổ áo y ra, nhìn kỹ nốt đỏ kia.
Không giống nốt trên người Hề Hồng Hiên.
Tiêu Trì Dã lại cài cổ áo lại cho y, ôm người, mình cũng đánh một giấc.
Chẳng biết ngủ được bao lâu, Tiêu Trì Dã cảm thấy ngực nóng ran, hắn mở hờ mắt, đầu óc hẵng đang lơ mơ, đến lúc thấy rõ người trong ngực mới sực tỉnh.
Người Thẩm Trạch Xuyên như cái lò thiêu, mồ hôi đã sũng tóc mai. Tiêu Trì Dã sờ trán y, cả người y nóng hừng hực.
Tiêu Trì Dã ngồi phắt dậy, gọi: “Lan Chu, Lan Chu?”
Thẩm Trạch Xuyên vã mồ hôi, nhíu mày, thở hơi gấp, thoáng tỉnh vì tiếng gọi của Tiêu Trì Dã, nói: “Tránh… Tránh ra… Bệnh này không nước cũng vẫn lây.”
Tiêu Trì Dã bọc y vào áo choàng, hô: “Thần Dương, gọi thái y!”
Thần Dương đang dựa tường ngủ gà gật bên ngoài lập tức tỉnh, đứng dậy nhảy xuống thềm chui vào lán, kéo thái y vào cửa.
Thái y vén áo choàng ra xem một lát, gấp giọng: “Tổng đốc, trấn phủ mắc dịch bệnh rồi! Tôi thấy bệnh kiểu này là lúc trước nhiễm phong…”
Tiêu Trì Dã giữ chặt tay thái y, hắn nhìn xoáy vào mắt thái y, giọng lạnh băng: “Trấn phủ làm sao?”
Thái y hoảng hốt sửa lại: “Là… Là hao tâm tổn sức… nên mới bị bệnh…”
“Không sai, hôm nay trấn phủ ở đây mới bị bệnh,” Tiêu Trì Dã siết tay, “trước đó y không bị bệnh.”
Thái y liên tục nói: “Đúng đúng đúng…”
“Thuốc của Khuất đô đều ở cả đây, ta biết đại nhân tinh thông bách bệnh,” giọng Tiêu Trì Dã bỗng hiền hòa vô cùng, “ngươi chữa được chứ.”
Thái y thấy ánh mắt Tiêu Trì Dã, chân nhũn ra, vịn vào mép giường, hoảng hốt gật đầu lia lịa, nói: “Chữa được, chữa được…”
===

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.