Thương Tiến Tửu

Chương 66: Mưa tạnh




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoàng cung nghiêm cấm ra vào, Hải Lương Nghi và các trọng thần khác cũng được Thái hậu sắp xếp đến đại viện nghị sự của nội các để nghỉ ngơi, trong cung ngoài cung lòng người hoang mang.
Tẩm điện của Lý Kiến Hằng được quét dọn đặc biệt cẩn thận mỗi ngày, thái giám cung nữ hầu hạ là do Thái hậu chỉ định, mỗi lần ra vào đều phải tắm rửa thay đồ, lúc nghỉ cũng không được tự tiện ra ngoài. Mộ Như không mượn tay người khác, ngày nào cũng tự mình túc trực bên Lý Kiến Hằng, tự mình nếm và đút thuốc, ăn ngủ cũng không rời tẩm điện của Lý Kiến Hằng.
Lý Kiến Hằng lúc tỉnh lúc mơ, Thái y viện cũng thấp thỏm theo, kê đơn dùng thuốc đều hết sức cẩn trọng, như thể đang nguy kịch là tính mạng của chính bản thân bọn họ vậy, bầu không khí chết chóc bao trùm khắp nơi, ai cũng như chết cha chết mẹ.
Người của Thái y viện ở ngoài cung trù tính thuốc cho Khuất đô, ngoài những người đã mắc bệnh, toàn bộ nạn dân sơ tán từ khu đất trũng cũng đều phải uống thuốc. Bộ Hộ và Cẩm y vệ cùng lo liệu việc cứu tế phân phát, dựng lều cháo thuốc bên ngoài chùa Chiêu Tội, mỗi ngày đúng giờ phát thuốc và cháo.
Hàn Cận đã rút khỏi phố Đông Long ngay đêm Hề Hồng Hiên mắc bệnh, tám đại doanh lấy cớ tuần phòng các cổng thành, đẩy toàn bộ việc khơi thông cống rãnh cho cấm quân. Nhưng một nửa người của cấm quân lại đang đợi lệnh ở thao trường núi Phong, giờ không vào được, Tiêu Trì Dã chẳng có mấy lính tinh nhuệ, may mà người của bộ Công không rút, thêm hơn chục vị Cẩm y vệ nữa, mọi người cùng góp sức đội mưa đào thông bốn con phố chính.
Đến ngày thứ tư, ai nấy đều đã mệt bở hơi tai, Thần Dương, Cát Thanh Thanh, Kiều Thiên Nhai và Cốt Tân vừa về đã tụ lại một chỗ, dựa tường đánh giấc. Đinh Đào và Tiểu Ngô còn nhỏ nên được các anh chăm, thay phiên nhau duỗi chân cho hai đứa làm gối ngủ. Bút của Đinh Đào hết mực nên không ghi sổ được nữa. Mới có mấy ngày mà cả đám đã hóa thành một toán ăn mày mặt lem nhem đầu tổ quạ.
Mấy hôm nay Tiêu Trì Dã ngủ rất ít, mặt trời chưa dậy hắn đã phải dẫn người đi đào cống, lúc làm không nghỉ, tối về chùa Chiêu Tội thì lại phải trông Thẩm Trạch Xuyên.
Dăm bữa trước Thẩm Trạch Xuyên hãy còn tỉnh táo, sau đó cơn sốt không hề thuyên giảm, nôn liên miên. Dạ dày rỗng nên cũng chỉ nôn được toàn nước. Thuốc uống vào đến nửa đêm sẽ nôn ra. Bởi vậy Tiêu Trì Dã về tới nơi sẽ ôm ngay lấy Thẩm Trạch Xuyên. Hắn dựa vào tường, để Thẩm Trạch Xuyên vùi mặt vào ngực hoặc vai mình, Thẩm Trạch Xuyên mà muốn nôn, hắn sẽ xoa lưng cho y.
Canh khuya vắng bóng người, chùa Chiêu Tội cô tịch tựa ốc đảo hoang ngoài trần gian. Mưa tạnh rồi, tiếng chim cũng lặng, đêm đen che đậy hết thảy.
Thẩm Trạch Xuyên thở nặng nhọc, bỗng dưng bắt đầu ho, ngực phập phồng từng hồi kịch liệt. Tiêu Trì Dã sực tỉnh từ giấc ngủ nông, ôm lưng y, mệt mỏi cựa quậy chân, nhẹ nhàng vỗ về y.
“Lan Chu,” Tiêu Trì Dã dỗ, “Lan Chu ở đâu thế.”
Mặt Thẩm Trạch Xuyên bơ phờ, cơn buồn nôn ứ lại trong cổ họng, y mở hờ mắt, giọng khàn khàn: “Ở đây…”
“Loáng một cái, bệnh tiêu tan.” Tiêu Trì Dã nói, “Chờ ngươi khỏe rồi, Nhị công tử đưa ngươi đi cưỡi ngựa.”
Thẩm Trạch Xuyên gối đầu lên vai hắn, “Ừ” một tiếng rất nhỏ.
“Đây thật ra là tư thế ôm trẻ con đấy,” bàn tay Tiêu Trì Dã vuốt dọc sống lưng Thẩm Trạch Xuyên, thì thầm trong sự thân mật vô ngần, “hồi xưa ta bị nổi mẩn, mẹ ta ôm ta như vậy. Bây giờ ta cũng ôm ngươi như vậy, ngươi gọi ta là gì đây?”
Thẩm Trạch Xuyên cọ má, rồi lại vùi mặt vào, một lúc lâu sau mới cất giọng yếu ớt: “Gọi ngươi cha.”
Ngực Tiêu Trì Dã rung lên, hắn khẽ cười: “Cảm động không?”
Thẩm Trạch Xuyên lại ho, không đáp.
Artist: Necoya
Tiêu Trì Dã nói: “Trước đây Nhị công tử thuần ngựa cũng toàn ăn cùng ngủ cùng. Hồi Lãng Đào Tuyết Khâm còn là con ngựa non, bọn ta bị mắc mưa, cũng rúc vào nhau thế này để sưởi ấm, chắc nó quên hết rồi.”
Thẩm Trạch Xuyên mơ màng nghe.
Tiêu Trì Dã nói: “Ngươi đừng có quên đấy, cảm động thì phải nhớ, sau này trả lại cho ta.”
Thẩm Trạch Xuyên muốn nói gì đó, nhưng mở miệng rồi lại nói không ra. Tiêu Trì Dã đưa tay vén mái tóc ướt đẫm của Thẩm Trạch Xuyên, rũ mắt nhìn sườn mặt tái nhợt của Thẩm Trạch Xuyên.
“Lan Chu à.”
Tiêu Trì Dã khẽ thủ thỉ, Thẩm Trạch Xuyên thiếp đi trong tiếng gọi trầm thấp ấy, y đang chìm trong một loại thống khổ lẫn hạnh phúc nào đó, đắm mình trong sự giày vò, từ vực thẳm cay đắng của đau đớn nếm được hương vị ngọt ngào.
Tiêu Trì Dã như ánh mặt trời rực rỡ, lại như cơn gió đến từ thảo nguyên, hắn khác với mọi người. Trong cơn mưa tuyết tăm tối ẩm ướt, Thẩm Trạch Xuyên giấu chiếc khăn kia đi, như đang giấu một giấc mộng cuồng nhiệt. Trong giấc mộng ấy có niềm thỏa thuê của ruổi ngựa trên ngàn dặm hoang nguyên, có giương cánh chao liệng giữa vạn dặm bầu trời, cuối cùng biến thành ánh nhìn trộm y chẳng thể nói rõ.
Tiêu Trì Dã mới là kẻ dụ hoặc, mỗi một câu “Lan Chu à” của hắn đều thâm tình tựa biển sâu. Cái vẻ bất cần đời nhưng lại vững chắc đầy mâu thuẫn ấy hoà vào nhau, hắn cứ tùy ý thì thầm vào tai Thẩm Trạch Xuyên, rồi lại vô cùng đáng tin cậy mở rộng vòng tay ôm Thẩm Trạch Xuyên vào lòng.
Thẩm Trạch Xuyên vô lực chống cự, bị nụ hôn thâm tình mà bông đùa ấy lừa mất tuyến phòng bị, biến thành kẻ xấu vương tóc kề trán với Tiêu Trì Dã, cuối cùng trong cơn bệnh, đã bất giác dựa vào Tiêu Trì Dã.
Sau đó Thẩm Trạch Xuyên đỡ nôn, thuốc là Tiêu Trì Dã từng chút một đút vào. Mỗi lần Thẩm Trạch Xuyên có dấu hiệu hôn mê, Tiêu Trì Dã sẽ nói câu “Lan Chu ở đâu thế” kia, dường như nó chứa đựng một thứ sức mạnh lạ kỳ, lần nào cũng có thể gọi Thẩm Trạch Xuyên về.
Ban đầu Tiêu Trì Dã còn ôm Thẩm Trạch Xuyên chợp mắt một chút, nhưng mấy ngày sau liên tục có người chết, đêm đến hắn chẳng dám ngủ nữa, luôn luôn lắng nghe tiếng thở dốc của Thẩm Trạch Xuyên.
Đến ngày thứ chín, trong lán lại chết thêm hai người. Thi thể không thể đưa đi cũng không thể chôn, Tiêu Trì Dã giao cho Cát Thanh Thanh xử lý.
Lúc Cát Thanh Thanh mang người đến gom thi thể để đưa ra ngoài, Kiều Thiên Nhai đang ngồi xổm quạt lò. Hắn vừa nhìn thuốc vừa nghĩ.
“Tổng đốc đang chờ đút thuốc đấy,” Tiểu Ngô đi tới hỏi, “xong chưa?”
“Cống đào thông rồi, hôm nay không vội, bảo Tổng đốc chờ một tí.” Kiều Thiên Nhai bỏ thêm hai khúc củi vào, kéo khăn bịt mũi ra, nói, “Ngươi để ý Tổng đốc chút, ngày nào hắn cũng ở gần chủ tử của ta, nếu bị lây thì bên này không đủ thuốc đâu.”
“Năm Vĩnh Nghi từng có ôn dịch bùng phát ở ải Lạc Hà, lúc đó vương gia cũng dẫn người đi xử lý mà không bị lây.” Tiểu Ngô ngồi xổm xuống đợi, nói, “Ta nghe các ca ca ở Ly Bắc bảo, Tiêu gia được ông trời khâm điểm, thể chất đó không phải của người thường đâu.”
“Đàm Đài Hổ cũng cao to khỏe mạnh, nhưng bảo ngã cái là ngã ngay đấy thôi?” Kiều Thiên Nhai nói, “cẩn thận chẳng hại ai, sáng ngươi uống thuốc chưa?”
“Uống rồi.” Tiểu Ngô thành thật đáp.
“Hôm nay Đàm Đài Hổ thế nào?” Kiều Thiên Nhai cựa hai chân bị tê.
“Hết nôn từ hôm qua rồi,” Tiểu Ngô nói, “Thần ca bảo đấy là vì người hắn khỏe, chúng ta lại phát hiện kịp thời, thuốc cũng uống đủ, lại còn có thái y canh chằm chặp nên không có sao!”
“Người chưa tỉnh thì vẫn phải cảnh giác.” Dường như Kiều Thiên Nhai đang suy tư mãi điều gì đó, hắn vứt cây quạt cho Tiểu Ngô, “Ngươi canh lửa cho ca ca, ta có chuyện chính sự phải bàn với bọn họ.”
Dứt lời đứng dậy đi vào lán.
Rèm lán cuốn lên một nửa, Kiều Thiên Nhai chui vào. Bên trong tối nhưng không ẩm, chăn đệm cũng rất khô ráo, được tạp dịch của Thái y viện giặt thay mỗi ngày. Hắn thấy Tiêu Trì Dã đang nói chuyện với Đàm Đài Hổ, bèn đợi một lát.
Tiêu Trì Dã quay sang, hỏi: “Sao đấy?”
Kiều Thiên Nhai tự mình nhấc áo ngồi xuống ghế bên cạnh, nói: “Nói cho ngươi một chuyện quan trọng.”
Tiêu Trì Dã sờ chiếc nhẫn ban chỉ, vẫn bình tĩnh nhìn Kiều Thiên Nhai.
Kiều Thiên Nhai nói: “Bệnh này cả Thái y viện lẫn Cẩm y vệ đều có ghi chép lại, ngươi đọc chưa?”
Tiêu Trì Dã gật đầu.
“Ngươi biết vì sao thành Đan phát dịch không? Tiêu… Tổng đốc,” suýt nữa thì Kiều Thiên Nhai gọi Tiêu nhị, vừa kịp sửa lại, “trước khi mắc bệnh, chủ tử của ta đã ở đây kiểm tra ghi chép của Cẩm y vệ, có một số việc đặc biệt bảo ta ghi lại, mấy hôm nay ta vẫn nghĩ mãi về bệnh này, nhưng chủ tử chưa tỉnh nên ta chỉ có thể nói với ngươi thôi.”
“Lan Chu nói gì?”
“Nói bệnh này bùng phát bất thường.” Kiều Thiên Nhai chống đầu gối, huýt sáo với Đinh Đào, “Thuật lại cụ thể tình hình dịch bệnh thành Đan một lần cho Tổng đốc nghe, thằng nhóc ngươi đã gặp là không quên, còn nhớ chứ?”
Đinh Đào ngẫm nghĩ ít phút, nói: “Năm Vĩnh Nghi thành Đan phát bệnh vào mùa hè. Thái y viện cử người đi kiểm tra cùng Cẩm y vệ, phát hiện dịch này bất thường, sau khi tra mới biết, hóa ra đằng sau khu đó là bãi tha ma, vừa bẩn vừa lộn xộn, không có ai dọn dẹp, thi thể vứt ra đấy lúc trước đầu xuân bị ngâm đến bốc mùi, đằng trước còn mở quán ăn. Lúc ấy trời nóng, ruồi muỗi bu đầy, chủ quán là người ngã bệnh đầu tiên. Mới đầu không ai để ý, ông ta còn tưởng là bị phong hàn, chỉ uống ít thuốc rồi lại tiếp tục mở hàng. Má! Mấy cái đồ đó ăn vào, một loạt người ngã bệnh theo, lúc đó châu phủ thành Đan mới cảm thấy không đúng.”
“Bãi tha ma mà, đủ thứ người hổ lốn bị vứt ở đó, chắc tình cờ có ai mang bệnh gì đó, hoặc là bị con gì cắn, vừa lúc ngâm rữa ra, kéo ruồi đến ăn, người ở gần đương nhiên sẽ dễ mắc bệnh.” Thái y đóng hộp lại, nói, “Đận đó đúng là khốn đốn, thành Đan phải phong nửa năm, chết mất bao nhiêu người. Lần này là chúng ta gặp may phát hiện sớm, lại còn có kinh nghiệm rồi, cho nên mới phòng bị kịp thời.”
“Thì nói thế, nhưng sao Khuất đô lại phát bệnh chứ?” Kiều Thiên Nhai nói, “khu đất trũng ở phố Đông Long đúng là có tích nước bẩn thật, có người sinh bệnh cũng không bất ngờ, nhưng phố Đông Long làm gì có án mạng đâu. Ta nói thật, Tổng đốc đừng khó chịu, ở phố Đông Long, mắc hoa liễu mới là chuyện bình thường, sao lần này lại kỳ quái thế, phát gì không phát lại đi phát dịch bệnh thành Đan?”
Thái y thức thời lấy cớ ra ngoài.
“Dịch bệnh thành Đan cuối cùng không xác định được sao lại bùng phát,” Thần Dương suy nghĩ một lát, “lần này đã sập còn gặp mưa lớn, mọi người đều ngâm nước, có lẽ…”
“Dịch bệnh thì vô số,” Kiều Thiên Nhai nói, “ví như ải Lạc Hà năm đó là bùng dịch hạch, Hà châu thì không bị. Mỗi nơi mỗi khác, không thể vơ đũa cả nắm được. Kẻ hèn này mắc bệnh đa nghi, người quang minh không nói lời vòng vo, ta cảm thấy bệnh này không phải bùng lên từ phố Đông Long đâu, mà là từ—”
Kiều Thiên Nhai nâng ngón cái, chỉ vào nóc nhà.
Trong lán lặng như tờ, mọi người đều biến sắc.
Kiều Thiên Nhai cười một tiếng: “Khéo quá còn gì? Thiên nhân vừa hạ phàm là gặp nạn ngay, tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, trong cung suốt mấy hôm nay cũng không truyền tin gì ra ngoài. Tổng đốc, cống rãnh thông rồi, nước cũng rút rồi, nhưng sao ta lại cảm thấy chuyện này chỉ vừa mới bắt đầu thôi nhỉ?”
“Trong thiên cung toàn tiên nhân thôi,” Tiêu Trì Dã nói thong thả, “tiên nhân yêu mạng, không dám chơi như vậy đâu. Khả năng mà ngươi nói đến, chỉ có kẻ cùng đường bí lối, được ăn cả ngã về không mới dám làm.”
“Biết đâu được,” Kiều Thiên Nhai nói, “bây giờ Ti lễ giám thiếu đại thái giám có thể tổng quản hai mươi tư nha môn, rất nhiều chuyện loạn xì ngầu không ai giám sát. Nếu thật sự có người nhón gì đó vào, lừa một chút là trót lọt rồi. Cấm quân và Cẩm y vệ chúng ta đều là lính ngoại, chuyện bên trong ngoài tầm với, nhưng ta cảm thấy lần này không đề phòng không được.”
Tại sao Lý Kiến Hằng lại ra cung, chỉ vì đi chơi thôi ư? Hắn mới trải qua án hành thích chưa được bao lâu, đã vậy còn chẳng phải người gan góc, sao hắn dám trốn ra ngoài? Trừ phi có người xúi giục.
Bây giờ chuyện gì Hề Hồng Hiên cũng bàn với Thẩm Trạch Xuyên, lần gặp nạn này đến hắn còn không ngờ tới, giờ phút này tính mạng còn đang ngàn cân treo sợi tóc trên giường kia, vậy thì ai đã xúi Lý Kiến Hằng, còn khiến lầu Ngẫu Hoa sập đúng lúc ấy?
Tiêu Trì Dã trầm ngâm.
Trực giác bảo hắn không phải Thái hậu, bởi vì giờ Lý Kiến Hằng đã bắt đầu gần gũi với bà ta, đối với bà ta đây chính là thời điểm để vực dậy, chắc chắn lúc này bà ta sẽ không muốn Lý Kiến Hằng chết.
Vậy thì còn ai?
Lần này không phải để dọa Lý Kiến Hằng, mà là thực sự muốn Lý Kiến Hằng chết. Nhưng Lý Kiến Hằng mà chết thì ai được lợi?
Rèm lại vén lên, thái y thò đầu vào phấn khởi báo tin: “Tổng đốc, trấn phủ đại nhân tỉnh rồi!”
Tiêu Trì Dã đứng phắt dậy, sải bước ra ngoài, vào phòng. Thẩm Trạch Xuyên hôn mê suốt mấy ngày nay lim dim mở mắt, Tiêu Trì Dã nhẹ nhàng ngồi xổm xuống cạnh mép giường, nhìn y đăm đắm.
Thẩm Trạch Xuyên nâng tay, như có như không sờ mặt mày Tiêu Trì Dã. Tiêu Trì Dã bèn nắm lấy tay y, áp vào má mình.
“Sờ đi,” Tiêu Trì Dã sáp lại, cười khàn, “cho ngươi sờ.”
===
Đọc chương này phát khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.